Mục lục
Truyện đam mỹ hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần tới buổi trưa, lúc Trần Ngọc từ trên xe lửa bước xuống, đã bình tĩnh hơn rất nhiều, người ta một khi không còn đường lui, ngược lại càng dễ dàng tỉnh táo.


Vô luận như thế nào, cậu cũng phải đi cứu Mã Văn Thanh. Trần Ngọc thậm chí còn cân nhắc đến việc khả năng của cậu có hạn, dù sao chăng nữa cũng có Phong Hàn ở đây, đến lúc đó nhờ vào Phong Hàn hoặc mượn người từ Vưu bộ trưởng vậy.


Nếu như lần này bị người ta phát hiện ra bí mật kia, sau khi cứu được người xong xuôi hết thảy, cậu sẽ mang theo báo con trước lẩn trốn một thời gian, tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.


Trần Ngọc đem báo con ôm trở bề bên cạnh mình, than thở, nói không chừng sau này chỉ còn lại báo con cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau trong chốn rừng sâu núi thẳm. Nghĩ đến việc không có đồ điện, không có thức ăn ngon, giường ngủ mềm mại... Trần Ngọc nhíu mày, bắt đầu hoài nghi cùng toan tính cái tên Mã Văn Thanh kia có đáng giá để mình hy sinh nhiều như vậy hay không.


Ra khỏi trạm xe lửa, Trần Ngọc quay đầu thương lượng với Phong Hàn muốn trực tiếp thuê xe đến Khang Gia thôn, hay muốn lên trấn trên nghỉ ngơi một đêm.


Phong Hàn và báo con có cùng quan điểm nhìn nhà khách cách đó không xa, Phong Hàn nhàn nhạt nói: “Vưu và Lăng Vân trưa mai sẽ mang người tới đây, đến lúc đó chúng ta đi bằng xe của bọn họ.”


Trần Ngọc không có dị nghị, cho dù gấp rút, bằng vào hai người bọn họ cũng không thể tiến vào tuyết sơn. Một nhà ba người vào một nhà hàng nhỏ dưới tầng một nhà khách, Trần Ngọc gọi phục vụ sinh định kêu thức ăn.


Đúng lúc ấy, một thanh niên vóc dáng thấp bé đi tới, nói với phục vụ sinh đang mỉm cười: “Tiểu cô nương, bàn này ta khoản đãi, chốc nữa nhớ ghi vào sổ sách của chúng ta.” Nói xong lui về phía sau.


Bấy giờ, Phong Hàn đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ tuyến đuờng, báo con thì nhìn chằm chằm đĩa thịt nướng ở bàn bên cạnh đến chảy nước miếng, chỉ có Trần Ngọc ngẩng đầu lên quan sát thanh niên vóc dáng thấp bé, phỏng đoán ý đồ của hắn.


Thanh niên có làn da hơi ngăm đen, đeo kính, cúi đầu khom lưng có chút kính cẩn nói với Trần Ngọc: “Vị tiểu ca này, ngài có thể không nhận ra ta, nhưng ông chủ của chúng ta là người quen cũ với ngài, hôm nay vừa vặn gặp được, bữa cơm này để ta mời, bằng không ông chủ lại trách ta không hiểu chuyện.”


Trần Ngọc mỉm cười, trước kia cùng Trần Sâm ra ngoài cũng gặp không ít tình huống như vậy, cậu không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ mình cũng có chút danh tiếng?


Nghĩ tới đây, Trần Ngọc ưỡn thẳng thắt lưng, nhìn Phong Hàn bên kia một cái, hy vọng sau này hắn có tự giác đi theo mình. Nhưng Phong Hàn cùng báo con đều không có khả năng thể hội chút kiêu ngạo nho nhỏ của Trần Ngọc, tầm mắt của bọn họ chẳng hề phát sinh bất kỳ biến hóa nào. Khóe mắt Trần Ngọc giật giật, vừa nhanh chóng gọi một bàn đồ ăn lớn, vừa hỏi thanh niên: “Ông chủ của các người là ai?”


Thanh niên vóc dáng thấp bé khách khí đáp: “Ông chủ của chúng ta ngài đã từng gặp, chính là Kim lão đại đào hải đấu với ngài.”


Tay cầm chén trà của Trần Ngọc run rẩy, kháo a, Kim gia, không phải đang đối đầu với người nhà Mã Vân Thanh đó sao, bọn họ tới tìm mình, là có mục đích gì? Cùng lúc đó, Phong Hàn vẫn nhìn chằm chằm tấm bản đồ liếc thanh niên một cái.


Thanh niên tiếp tục cười ha ha nói: “Mặt khác, sau khi ngài ăn cơm xong, nếu như không có chuyện gì gấp có thể xin ngài đến gặp ông chủ của chúng ta không?”


Trần Ngọc cũng không lo lắng gì nhiều, liền đáp ứng, đây là một cơ hội tốt, trước cứ tra rõ ý đồ của Kim gia, xem thử có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Mã gia và Kim gia hay không. Hơn nữa, cậu căn bản không biết Mã Văn Thanh bọn họ vào núi đi nơi nào, Kim gia không thể nghi ngờ chính công cụ dẫn đường miễn phí tốt nhất.


Thanh niên giống như đã hoàn thành nhiệm vụ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tên ta là Tào Đông, ngài cứ gọi ta Tiểu Tào. Phong ca, lát nữa cứ kêu ta một tiếng là được.”


Trần Ngọc lần này thực sự bị sặc nước trà, cậu mờ mịt mà nhìn thoáng qua Phong Hàn cũng đang ngẩng đầu, sau đó nhìn chằm chằm Tào Đông, do dự hỏi: “Người ông chủ các ngươi muốn gặp là ai?”


Cùng lúc đó, Kim lão đại trong một căn phòng ở lầu hai nhà khách, vỗ bàn cái bốp, mắng: “Tào Đông tiểu tử này, con mẹ nó sao vẫn ngốc như vậy, hai người họ mà còn có thể nhận sai?”


Sau đó, Trần Ngọc vô cùng buồn bực phát hiện, Phong Hàn gần như hoàn toàn xa lánh xã hội còn nổi danh hơn cả thiếu gia Trần gia là cậu, Kim lão đại đang ở đây, hơn nữa, người hắn muốn gặp đích thực là Phong Hàn. Bất quá, đối với Phong Hàn cái tên cường hãn không giống người bình thường này, Trần Ngọc ngay cả một chút ghen tỵ cũng không có nổi.


Hai người cộng với một báo ăn cơm trưa xong, Trần Ngọc mới nhận ra Phong Hàn đang có ý định tìm phòng nghỉ. Cậu cười liếc nhìn Tào Đông vẫn lo lắng quan sát bên này, rồi một phen túm lấy áo Phong Hàn, kéo hắn sang một bên, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên qua đó một chuyến, ngươi ngẫm mà xem, đích đến của Kim gia cũng là ở nơi đó, nói không chừng... Nói không chừng bọn họ cùng người mà ngươi muốn tìm có quan hệ?”


Phong Hàn nhìn Trần Ngọc hai giây, tiểu tâm tư bên trong vừa nhìn liền hiểu ngay, nói: “Được rồi, ta đến gặp Kim lão đại.”


Hai người đi theo sau Tào Đông lên lầu hai, khi Phong Hàn và Trần Ngọc cùng bước vào, Kim lão đại tự mình đứng lên nghênh đón Phong Hàn, cười nói: “Xem ra Kim gia chúng ta và Phong tiểu ca thực sự có duyên phận, mới ngắn ngủi một tháng, đã lại gặp nhau. Tục ngữ có câu: nhất hồi sinh, lưỡng hồi thục, có thể kết giao bằng hữu với Phong tiểu ca, lão Kim ta thực sự rất vui a.”


Tào Đông giật mình há hốc mồm nhìn Phong Hàn vẫn cúi đầu không thấy rõ mặt, kinh ngạc vì mình đã nhận sai người, cái tên lão Tam kia lúc cung cấp tư liệu cho mình rõ ràng đã nói, cứ tìm đến người có bộ dáng anh tuấn nhất là được.


Phong Hàn tuyệt không thất lễ bắt tay cùng Kim lão đại rồi được mời vào trong.


Kim lão đại nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có người rót rượu cho Phong Hàn và Trần Ngọc. Kim lão đại bưng chén rượu lên, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này mời Phong tiểu ca tới đây, thực ra là bởi vì Kim gia chúng ta nhận một cuộc mua bán lớn, nhưng nhân công không đủ, muốn mời Phong tiểu ca làm cố vấn chỉ đạo. Đương nhiên, thù lao sẽ hảo hảo thương lượng. Nếu Phong tiểu ca có yêu cầu nào khác, Kim gia chúng ta cũng nhất định tận lực thỏa mãn.”


Đáng để Kim lão đại mở miệng vàng mời mọc, những người khác có mặt trong phòng đều tò mò nhìn Phong Hàn chưa gặp qua bao giờ.


Đương nhiên, Kim gia hiện tại nhân công không đủ đích xác là vấn đề lớn, lần trước trên đường trở về, cùng chung buồng xe với Kim lão đại và mập mạp – hai tên thuộc hạ đắc lực bỗng nhiên phát cuồng, sau đó lại phát hiện ra họ đã bị quái vật bạch tuộc chui vào trong cơ thể. Hai người họ đã vô phương cứu chữa, Kim lão đại kiên quyết nhẫn tâm, xử lý hai người. Kim lão đại lập tức mất đi phụ tá đắc lực. Kim gia người nhiều, nhưng có thực lực lại không có mấy ai. Lần trước may mắn gặp được Liên Sinh, đáng tiếc lại là người của Trần gia.


Kim lão đại nhìn Trần Ngọc bên cạnh Phong Hàn, không khỏi dè chừng, Phong Hàn và Liên Sinh đều cực kỳ lợi hại, lại đều có liên hệ với Trần gia. Hắn đã điều tra qua, Phong Hàn cũng không hẳn là người của Trần gia, hắn giống như đến từ một thế giới khác vậy, không tra ra được quá khứ của hắn, nhưng mỗi lần đều đi cùng tiểu thiếu gia của Trần gia, hiển nhiên giao tình giữa hai người không bình thường.


Thấy Phong Hàn không có ý định lên tiếng, Kim lão đại lấy một cái hộp để lên trên mặt bàn, mở ra trước mặt Phong Hàn, cười nói: “Đây là khoản dự chi, Phong tiểu ca xem thử xem có hài lòng hay không, về phần còn lại, sẽ hảo thương lượng sau.” Nếu thật có thể thuyết phục Phong Hàn về phe bọn họ, vậy tương đương với việc có được một chiếc sinh mệnh phù cường lực trong tay, đương nhiên Kim lão đại sẽ không keo kiệt.


“Hơn nữa, đích đến của chúng ta lần này cũng không khó tìm, trong mộ kia —”


Nhìn cái hộp bán mở trước mặt, khuôn mặt diện vô biểu tình của Phong Hàn bỗng nhiên trở nên nhu hòa, cười cười, thu lấy cái hộp, xen ngang Kim lão đại đang chuẩn bị thuyết phục hắn, nói: “Ta đi, Trần Ngọc cũng đi.”


Trần Ngọc bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Phong Hàn một cái, Kim lão đại có việc cầu người, vừa vặn nhân cơ hội ăn chặn nhà hắn. Đáng tiếc, vị đại ca này một chút quan niệm cò kè mặc cả đều không có. Phải biết rằng, cậu nuôi Phong Hàn cùng báo con, tiểu kim khố của bản thân đã giảm đi trông thấy.


Kim lão đại thoáng sửng sốt, lập tức phá lên cười: “Phong tiểu ca thực sự là người thẳng thắn, còn có vài thứ nữa, đợi ta trở về sẽ cho người đưa qua, nhất định làm cho Phong tiểu ca cùng Trần gia thiếu gia vừa lòng.” Do dự một chút, Kim lão đại nói thêm: “Như vậy, chúng ta sáng mai sẽ xuất phát, bên Phong tiểu ca chắc hẳn không còn vấn đề gì? Kim gia chúng ta sẽ chuẩn bị tốt những trang bị cần thiết.”


Phong Hàn nghĩ nghĩ đáp: “Có thể.”


Hai người theo thủ hạ của Kim lão đại đến căn phòng đã an bài sẵn cho bọn họ, Trần Ngọc biểu tình ân cần sáp tới hỏi Phong Hàn Kim lão đại đã đặt cọc trước cái gì.


Phong Hàn đưa cái hộp cho Trần Ngọc, Trần Ngọc mở ra liền thấy, bên trong là một cái chén bạch ngọc, hòa cùng điền ngọc thượng hạng, sắc ngọc trắng đến gần như trong suốt. Nhưng chén ngọc này sao lại quen mắt như vậy, Trần Ngọc đầu đầy hắc tuyến ngẩng đầu nhìn Phong Hàn, đối phương tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, nói: “Đúng vậy, đây chính là chén ngọc dùng để uống rượu hợp cẩn lúc ngươi mặc hỉ phục đợi ta đến cứu.”


Trần Ngọc xấu hổ mà đem chén ngọc thu lại, lắp bắp nói: “Thứ này không nhất định đáng giá —”


“Ừm, nếu như là bộ hỉ phục kia, ta sẽ càng thích.” Phong Hàn thuận miệng nói.


“Ta tuyệt đối sẽ không mặc nó!” Trần Ngọc một mực chắc chắn.


Phong Hàn nhìn Trần Ngọc vài giây, giống như hạ quyết định, “Đúng là một ý kiến hay.”


Báo con nằm trên ghế salon nhìn trái nhìn phải, không xác định nhị vị gia trưởng có phải đang cãi nhau hay không, xem ra Trần Ngọc thực sự không được tự nhiên, mà người kia hiển nhiên tâm tình rất tốt.


Ngay sau đó, một bàn tay xuất hiện, mở cửa toilet ra ném báo con vào trong, báo con bi phẫn dùng móng vuốt cào cào cánh cửa, Phong Hàn tuyệt đối là vị phụ huynh đáng ghét nhất trên thế giới.


Vì khoái hoạt của hắn mà ngược đãi người nhà và tiểu hài tử rất biết nghe lời là nó.


Báo con xoay quanh trong toilet, nhưng mà nó hoàn toàn không thể thoát ra ngoài giúp Trần mụ mụ. Cuối cùng tâm tình cực kém mà nằm ở trên chiếc thảm mềm mại trước cửa, trong lòng không ngừng oán giận.


Xem đi, hắn lại khi dễ Trần Ngọc đến phát khóc!


Khi Trần Ngọc mở mắt ra, ngày mới tờ mờ sáng, chửi thầm một tiếng, Trần Ngọc rời giường mặc quần áo. Báo con mơ mơ màng màng từ trên gối ngẩng đẩu lên nhìn cậu, tiểu tử đáng thương này sau khi Trần Ngọc tắm rửa được đưa lên giường.


Trần Ngọc liếc nhìn Phong Hàn cũng đang bán mở mắt quan sát cậu, trong lòng cảm thán, hai tên động vật mẫn cảm này, chỉ cần ngươi có một động tĩnh nhỏ, là có thể khiến họ bừng tỉnh. Về sau trong nhà đại khái khỏi cần lắp hệ thống chống trộm.


“Ta gọi cho Mã Văn Thanh xem thử.” Trần Ngọc đến bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, kết quả giống như hai ngày trước, đã hoàn toàn mất tín hiệu. Cậu thở dài, xem ra nhất định phải tranh thủ thời gian gấp rút đuổi theo.


Phong Hàn cũng gọi cho đám người Lăng Vân, đến lúc đó trực tiếp hội hợp ở đích đến.


Ăn xong bữa sáng đơn giản, hai người leo lên xe của Kim gia. Lần này vào núi, Kim lão đại chỉ dẫn theo mười người, mập mạp gặp lần trước đã có mặt, trên xe phần lớn là trang bị. Trần Ngọc được phát cho một khẩu súng, mấy băng đạn, thậm chí còn có cả côn điện cảnh sát, Trần Ngọc đều nhét hết vào trong balô.


Hiện tại báo con đã mập đến mức có chút khó khăn khi để nó vào trong balô, nặng gần hai mươi cân, đợi đến nơi vắng người sẽ để nó tự mình đi bộ.


Bọn họ trước tiên muốn đến Khang Gia thôn, đó là thôn cuối cùng trước khi vào tuyết sơn, sau đó từ nơi ấy tìm người dẫn đường vào núi.


Xe đi trên đường núi vô cùng xóc nảy, nhiều lần Trần Ngọc hoài nghi bọn họ phải xuống xe đi bộ, kết quả xe quả thực vẫn đi qua được.


Bất quá, trừ mấy người bọn họ ra, trên xe còn có thêm một cụ già dân tộc Tạng. Hôm qua lúc bọn họ xuống xe nghỉ ngơi, Trần Ngọcđi tiểu tiện, khi trở về đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run, cậu cảnh giác xoay người lại, phát hiện một con chó to màu đen đang hung tợn theo dõi cậu cách đó không xa, trong đôi mắt màu vàng ánh lên vẻ hung ác.


Trần Ngọc lập tức rút súng ra, chó Tạng cắn người là trí mạng, cho dù là vết thương nhẹ, cậu lần này đừng hòng lên núi được nữa. Cho nên, nếu như con chó này có ý định công kích, cậu nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.


Lúc này, báo con từ đàng xa đã chạy tới, thân thể so với chó đen cơ hồ nhỏ hơn một nửa đứng ở phía trước Trần Ngọc, phủ phục trên mặt đất, trong miệng phát ra thanh âm gừ gừ thật thấp, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.


Tầm mắt của con chó từ trên người Trần Ngọc dời đến báo con, cuối cùng vậy mà lui một bước, khí thế giảm phân nửa, báo con đắc ý định xông tới.


Đúng lúc ấy sau sườn núi đột nhiên có người đứng lên, người nọ vừa thấy cảnh đó, lập tức hô: “Dừng tay, đừng làm bị thương A Tạp!”


Trần Ngọc sửng sốt, đó là một cụ già dân tộc Tạng mặc áo choàng thẫm màu, ông lão vừa ló đầu ra, chó đen lập tức thanh tĩnh lại, chạy về, đảo quanh bên cạnh ông cụ.


Ông lão bước thấp bước cao đi tới, trên người vác một khẩu súng săn. Thì ra vị lão nhân này là thợ săn, vào trấn bán da lông thú vật, trên đường trở về bị ba con sói theo dõi. May nhờ có hắc cẩu A Tạp trung thành hộ chủ, ba con sói không được như ý, nhưng vẫn theo sau không rời. Lúc ông lão chạy trốn chẳng may bị thương ở chân, đi bộ có chút khó khăn, lại phải đề phòng mấy con sói, thoạt trông hết sức chật vật.


Tiếng Hán của ông cụ coi như lưu loát, Trần Ngọc hỏi rõ ràng nơi ông cụ muốn đến, hoá ra cũng là Khang Gia thôn. Trần Ngọc luôn luôn kính trọng người già cả, liền đem ông cụ về đoàn xe.


Kim lão đại có chút không vừa ý, nhưng nể mặt Phong Hàn, không biểu hiện ra. Lúc xuất phát, ông cụ cùng con chó kia liền đi cùng. Bởi vì con chó bị ông cụ ra lệnh không cho phép lôn xộn, báo con nhân cơ hội ở trước mặt nó chạy qua chạy lại, hận không thể cắn hai nhát để thị uy.


Ông cụ quan sát người trong xe một phen, lúc thấy Phong Hàn khẽ khựng lại, trên mặt nhất thời nghiêm cẩn. Sau đó, ông cụ thỉnh thoảng nói vài lời với Trần Ngọc, đại đa số thời gian đều nhắm mắt dưỡng thần.


Trần Ngọc chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, đôi với người phương Nam như cậu mà nói, khí trời rét buốt như hiện tại khiến người ta khó chịu. Tinh thần không chỗng đỡ nổi, phải dựa vào Phong Hàn mà ngủ đến thiên hôn địa ám. Báo con nhìn phụ mẫu đang ở chung một chỗ, liều mạng đem thân thể to béo chen lấn giữa hai người, Phong Hàn nhíu nhíu mày, báo con phát run, đem mặt chôn dưới cánh tay Trần Ngọc, một bộ đánh chết cũng quyết không rời khỏi.


-end 82-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK