Khi tin tức về vụ nổ truyền ra, Đào Nhiên suýt nữa bóp nát điện thoại, đồng nghiệp lái xe bẻ ngoặt vô-lăng, xém chút cán lên vỉa hè vô tội.
Cục trưởng Lục vừa nghe chuyện, mắt lẫn lông mày cơ hồ nhất tề bay khỏi mặt: “Chuyện gì đang diễn ra?”
Đào Nhiên không kịp trả lời, bởi vì nhất thời vô số hỏi thăm loạn cào cào như ong vỡ tổ chen vào di động và thiết bị vô tuyến của anh, trong đầu anh “ong ong” hỗn loạn.
Lại thất bại ư?
Sau Cố Chiêu và Dương Chính Phong, sau Trịnh Khải Phong và Chu Tuấn Mậu, chờ đợi họ lại là một đám xác chết không thể đối chứng ư?
Nhưng ngay vào lúc anh còn chưa kịp làm rõ mọi chuyện, phía phân cục chạy tới hiện trường sớm nhất lại gửi tin về.
“Cái gì? Bắt được rồi?” Lần này Đào Nhiên thật sự đầu óc mù tịt, không có một tẹo nước nào, nước của não trái và bột mì của não phải hòa thành chất hồ sền sệt. Đội phó Đào cảm thấy tuy rằng mình miễn cưỡng coi như phong nhã hào hoa, thế nhưng đã có nguy cơ hói sớm, lưỡi xoắn lại, nói năng lộn xộn, “Bắt được cái gì? Không phải... rốt cuộc là bắt được hay nổ rồi?”
Khi tâm trạng đông đảo đồng nghiệp Cục công an đang phập phồng lên xuống như “biểu đồ hình nến chứng khoán”, Lư Quốc Thịnh và đám đồng lõa toàn thể sa lưới, Tổ Ong lẫn tất cả sản nghiệp của nhà họ Ngụy lập tức bị niêm phong.
Lạc Văn Chu trở lại Cục công an, trình lên tư liệu băng theo dõi hoàn chỉnh, đồng thời cũng rất tự giác đi lĩnh hai xấp giấy, chuẩn bị cho mình và Tiêu Hải Dương tự tiện nhốt Ngụy Triển Hồng trong nhà vệ sinh mỗi người một xấp, dùng để viết kiểm điểm – đến khi chia giấy mới phát hiện không đủ, bởi vì chuyện đánh ngất Ngụy Triển Hồng còn có phần Lang Kiều. Đông đảo nam đồng bào tỏ ra rất bất an trước hành vi một lời bất hòa liền xông vào nhà vệ sinh nam này, cương quyết yêu cầu cô tự kiểm điểm.
Do phương pháp thu thập bằng chứng không chính đáng, tất cả nhân viên kỹ thuật chỉ có thể run rẩy chạy về đơn vị tăng ca giữa trời đông rét mướt, thử phục hồi đoạn băng đã bị giở trò.
Đồng thời, qua chứng thực biết được, nhân vật khả nghi chặn ở Long Vận Thành là “cố vấn” công ty Ngụy Triển Hồng đặc biệt ký hợp đồng, lương một năm lên tới bảy con số, nhưng chỉ mang danh chứ không phụ trách bất cứ chức trách gì cụ thể của công ty. Tóm lại, cha con Ngụy Triển Hồng, viên cố vấn thần bí, tầng cao Ngụy Thị thậm chí cả đám pháp nhân, quản lý cấp cao của Tổ Ong đều bị tạm giam.
Do huy động cả cảnh sát võ trang, tính nghiêm trọng của vụ này tăng vọt lên theo cấp số nhân, từ một đề tài nóng của xã hội thiên về đạo đức luân lý mau chóng biến thành vấn đề an toàn công cộng nghiêm túc.
Cả Cục công an đèn đóm sáng trưng, thông báo chuẩn bị ban bố sửa mười bốn bản cũng chưa được duyệt, trước cổng đứng đầy cánh truyền thông chờ săn tin tức trực tiếp.
Có lẽ Phùng Bân không sao ngờ được, vụ bạo lực học đường cậu một lòng muốn bóc trần, cuối cùng trở thành một cơn bão táp như vậy.
Vết bầm trên mặt Lạc Văn Chu xoa không bao lâu đã cơ bản tiêu sưng, chỉ để lại một dấu mờ, Lang Kiều vừa hâm mộ vừa đố kỵ đi quanh anh vài vòng: “Sếp, anh hồi trẻ nhất định là loại trâu bò lên mụn không để lại sẹo ha?”
“Cô mới trâu bò, anh đây bây giờ cũng còn thanh xuân,” Lạc Văn Chu liếc cái gương cách không xa, phát hiện mình lúc này chính xác là bộ dạng lôi thôi lếch thếch râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù thắng Đào Nhiên, khóe miệng còn bị rách. Đối với bộ dạng này, dù da mặt vững như trường thành, anh cũng không thể nói ra bốn chữ “thanh xuân trẻ trung”, đành phải cực kỳ bực dọc phất tay đuổi Lang Kiều, “Cút, cút xa ra!”
Lang Kiều không cút, cô vẫn như bình thường đùa giỡn, ghé vào tai Lạc Văn Chu tựa hồ định nhỏ giọng chế giễu vài câu, miệng nói ra lại là: “Khi em thẩm vấn đám học sinh ở phòng 203 đã bị nghe trộm, lúc ấy trong phòng giám sát không có ai, sau đó em tìm hậu cần tra thử, phát hiện thiết bị trong phòng thẩm vấn 203 năm kia đã sửa một lần... Còn có phòng 206 và phòng họp nhỏ, đều kiểm tu cùng đợt.”
Khóe mắt Lạc Văn Chu giật nhẹ, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Lang Kiều.
Lang Kiều mặt cứng đờ cố cười với anh, trong đôi mắt to lại để lộ ra nỗi kinh hoàng khó kiềm chế được – nơi đây là Cục công an, nếu ngay cả “trong nhà” cũng không còn an toàn, thì còn nơi nào có thể yên tâm được?
“Lo viết kiểm điểm đi, người chưa to bằng hạt đậu mà nhọc lòng lắm thế,” Lạc Văn Chu nói xong, dửng dưng gật đầu với đồng nghiệp chờ gọi anh ở cửa, đứng dậy cuộn giấy lại gõ đầu Lang Kiều, “Trời sập còn có phụ hoàng gánh mà. Ta phải đi gặp Lư Quốc Thịnh, con có muốn xem thử tội phạm truy nã mười lăm năm tròn méo ra sao không? Đi thôi!”
Xét một cách công bằng, nếu không có cặp mắt lé ấy, Lư Quốc Thịnh chẳng những không đáng sợ, còn khá là đàng hoàng lịch sự – dáng cao, vai rộng, mặt như dao khắc, lại thêm tướng ngồi ngay ngắn, không hề khó coi như đám tội phạm xuất thân lưu manh kia.
Thấy Lạc Văn Chu đi vào, Lư Quốc Thịnh ngẩng lên, khá bình tĩnh nhìn anh một cái.
Viên thư ký hơi căng thẳng, bởi vì biết có rất nhiều người bàng thính cuộc thẩm vấn này, chỉ sợ động tác nhỏ bất nhã nào của mình rơi vào mắt lãnh đạo, hết sức câu nệ đứng dậy: “Đội trưởng Lạc.”
Lạc Văn Chu vỗ vai cậu, kéo ghế ngồi xuống.
“Đội trưởng Lạc,” Lư Quốc Thịnh bắt chước viên thư ký gọi một tiếng, ánh mắt đảo qua vết rách ở khóe môi Lạc Văn Chu, “Chính là anh đấu hơn hai mươi con chó điên, cứu tôi ra? Cảm ơn.”
“Bớt tưởng bở đi, là tôi bắt anh ra.” Lạc Văn Chu không hề nóng giận sửa lại cách dùng từ của hắn, lật bìa đựng hồ sơ trên bàn, nói bằng giọng điệu giải quyết việc công, “Lư Quốc Thịnh, nam, ba mươi chín tuổi, quê quán là thị trấn Liên Hoa xã Liên Hoa thành phố Yến Thành, học Đại học Xây dựng Yến Bắc, họ hàng gần đều đã không còn trên đời, có một anh trai tên Lư Quốc Tân, mười lăm năm trước bị phán tử hình và đã chấp hành rồi – đúng không?”
Lư Quốc Thịnh nở nụ cười hiểu rõ, biết đây đều là thủ tục, không tiếp lời.
Lạc Văn Chu nhìn vào mắt hắn, có lẽ do bị lé mà ánh mắt Lư Quốc Thịnh luôn có vẻ hơi rời rạc.
Lạc Văn Chu hỏi: “Lư Quốc Thịnh, mười lăm năm trước, trên quốc lộ 327 trước sau xảy ra ba vụ án cướp của giết người chuyên nhằm vào tài xế chở hàng đường trung và ngắn, có phải do anh làm hay không?”
Trong phòng giám sát chật ních người – lãnh đạo Cục công an, người của bên thị chính và cảnh sát võ trang, còn có một bộ phận cảnh sát hình sự tuyến một vân vân, nhất thời tất cả đều nín thở tập trung nhìn gã đàn ông trên camera.
“Ừ,” Ngôn ngữ cơ thể của Lư Quốc Thịnh thản nhiên và thả lỏng, vừa hỏi đã thẳng thắn thừa nhận, “Là tôi, tôi nghĩ ra một chiêu, tìm nơi vắng vẻ phục sẵn, có mục tiêu đến liền ném chó mèo vào dưới bánh xe, gặp kẻ hơi ngu chưa có kinh nghiệm gì, rất dễ dàng bị lừa xuống, song tài xế dày dạn kinh nghiệm bình thường sẽ khác, dù biết mình cán chết động vật cũng không xuống xe kiểm tra. Nhưng bất kể thế nào, khi cán lên vật gì, ít nhiều sẽ thắng lại giảm tốc độ – lúc này, bọn tôi sẽ cho cô ả kia lao ra.”
Cán chết động vật không dừng xe thì được, nhưng không thể tông vào người.
“Chỉ cần hắn dừng xe, là tôi và anh tôi có thể lôi hắn xuống.” Lư Quốc Thịnh dừng một chút, sau đó giơ tay hỏi Lạc Văn Chu, “Cho tôi một điếu với được không?”
Lạc Văn Chu châm một điếu thuốc, đưa cho hắn.
Lư Quốc Thịnh rít hai hơi liền, một lúc lâu mới từ từ phun ra một làn khói trắng, trong khói thuốc mù mịt, hắn hơi híp mắt, thì thào: “Tôi đã sớm biết sẽ có một ngày thế này.”
Lạc Văn Chu: “Tại sao anh giết người?”
“Giết người cướp của còn cần động cơ gì?” Lư Quốc Thịnh cười xì một tiếng, “Vì tiền thôi, anh tôi cả ngày chơi bời lêu lổng, cũng chẳng tìm được công việc gì đàng hoàng, điên đảo thần hồn vì cô ả kia, ả muốn cái gì cho cái đó, tiền đương nhiên không đủ xài. Ông anh tôi nửa đêm say rượu khóc lóc cầu tôi nghĩ cho một cách kiếm tiền nhanh. Tôi vừa vặn có thù với một tài xế lái xe chở hàng, liền bảo đám đó có tiền trên người, chi bằng cướp bọn họ, có gan thì thử xem... Tài xế thứ nhất là chở đồ điện, khi ấy trong nhà đúng lúc còn thiếu tủ lạnh, bèn lôi đi một cái trên xe hắn, người là do hai chúng tôi cùng nhau giết, chưa có kinh nghiệm, đâm mười mấy nhát cũng chưa tắt thở, dẫn đến người đầm đìa máu, nửa đêm mới dám về thị trấn. Song người thứ hai đã có kinh nghiệm hơn, tôi chuyên môn đi tra xem chỗ nào có thể đâm một nhát mất mạng, thử mấy lần trên động vật, thành thạo rồi, quả nhiên dùng cho người cũng tốt.”
Lạc Văn Chu truy hỏi: “Vậy người thứ ba thì sao?”
Lư Quốc Thịnh hơi dừng, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Lâu quá rồi, không nhớ rõ lắm.”
“Nạn nhân thứ ba, anh đâm nát hai mắt, còn chặt rời tứ chi, giết người phân thây,” Lạc Văn Chu chậm rãi nói, “Còn là giết người phân thây theo kiểu thâm thù đại hận, hai người trước đều nhớ rõ rành mạch, mà người này anh nói anh quên?”
Vẻ mặt Lư Quốc Thịnh không thay đổi, hắn hơi suy tư rồi nói: “A, tôi nhớ hình như là tiền quá ít, mất bao nhiêu công sức lại phát hiện trên người hắn chỉ có một hai trăm đồng, ngay cả một thứ đáng giá cũng không có, tôi nhất thời bực bội liền làm như vậy... Đâm mắt là anh tôi bảo làm, không biết hắn nghe ở đâu, nói là trong mắt người chết có cái ‘gương’, có thể chiếu người nhìn thấy cuối cùng.”
Lạc Văn Chu đóng bìa đựng hồ sơ “bộp” một phát, nhẹ nhàng dựa lưng lên ghế, thong thả nói: “Anh trai anh Lư Quốc Tân năm đó khai rằng, nạn nhân cuối cùng mang trên người mấy vạn, lúc ấy anh ta cầu xin các anh tha cho một lần, nói khoản tiền này là chuẩn bị mua thuốc cho người nhà, Lư Quốc Tân vô cùng vui mừng, cướp tiền rồi thậm chí không định giết người nữa, mà anh không đồng ý – có chuyện như vậy chứ?”
Lư Quốc Thịnh im lặng.
Lạc Văn Chu lạnh lùng tra hỏi: “Sao, hai anh em anh cách mười lăm năm, không thông khẩu cung tốt?”
Lúc này, xem thẩm vấn trước camera đã có người xì xào bàn tán, có người thấp giọng hỏi: “Sao anh ta còn chưa hỏi vụ án Phùng Bân? Còn cả vụ nổ và chuyện ẩn náu... làm gì cứ chăm chăm vào chuyện trước kia không thôi?”
Bên cạnh có người vội vàng nhỏ giọng “Suỵt” một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cục trưởng Lục chắp tay sau lưng đứng bất động như núi cách không xa – lãnh đạo cũng chưa nói gì, hãy im lặng nghe đi.
“Đội trưởng Lạc,” Lư Quốc Thịnh nhẹ nhàng liếm môi, “Tôi cho là anh sẽ hỏi tôi, giết tên nhãi kia, tôi lấy bao nhiêu tiền.”
“Tôi biết anh không lấy tiền, nếu không đã bị người ta phát hiện lâu rồi, bên dưới Cục công an không chôn bom, chúng ta có cả đống thời gian, anh có thể thong thả nói,” Vẻ mặt Lạc Văn Chu không thay đổi, anh thản nhiên nhìn Lư Quốc Thịnh, “Tôi biết nạn nhân thứ ba năm đó tên là Lục Dụ, khi còn sống chưa bao giờ có bất cứ tiếp xúc gì với anh, người này ngoài ba mươi, tính tình cực kỳ ôn hòa, là một người hiền lành trầm lặng kiệm lời, chưa từng xung đột với ai – tại sao anh có thù lớn như vậy với anh ta?”
Ánh mắt Lư Quốc Thịnh hơi sầm xuống.
“Tôi đã hỏi qua một chuyên gia, người này nhắc nhở tôi, đây rất có khả năng là giận cá chém thớt do tác dụng của chuyển dời cảm xúc sinh ra.” Lạc Văn Chu nói, “Tại sao anh giận cá chém thớt sang anh ta? Giữa sự xuất hiện của nạn nhân thứ hai và thứ ba, đã xảy ra chuyện gì?”
Phí Độ yên ắng đẩy cửa phòng giám sát, nhưng chưa vào, mà như một hậu bối nghiêng người chờ người phía sau đi trước, một người trung niên thong thả bước vào – ông có khuôn mặt chữ quốc nghiêm túc, đeo kính, song không chặn được ánh mắt như mũi dao.
Những người trẻ đều không biết là ai, người lớn tuổi hơn thì đã nhận ra: “Thầy... Phan?”
Lục Hữu Lương quay đầu lại, cách vài bước cùng Phan Vân Đằng từ xa nhìn nhau một cái, sau đó không nói một lời quay đầu đi, chẳng hề hỏi tại sao Phan Vân Đằng xuất hiện ở đây, cũng mặc kệ ông ta đứng đây có phù hợp với quy định hay không.
Tay Lư Quốc Thịnh bị còng ở dưới bàn run nhè nhẹ, nụ cười mỉm như ăn vào khuôn mặt, hắn ngậm chặt miệng không nói gì.
Chỉ thấy Lạc Văn Chu rút một bản danh sách từ trong bìa đựng hồ sơ: “Không riêng chúng tôi, tôi đoán đám đồng lõa của anh chắc chắn cũng rất tò mò, tại sao ngày 6 tháng 11 anh lại mạo hiểm xuất hiện ở Long Vận Thành, thế nên chúng tôi đã hỏi ra danh sách những người có mặt hôm đó, để tôi đọc cho anh – Vương Di Lâm, Chu Thư, Hoàng Mẫn Mẫn, Lương Hữu Kinh...”
Sắc mặt Lư Quốc Thịnh phút chốc thay đổi.
“Lương Hữu Kinh,” Lạc Văn Chu đan mười ngón tay, cọ cằm mình, “Sao, anh biết cô bé này?”
Lư Quốc Thịnh nói ngắn gọn và khô khốc: “Không biết.”
“Con gái của một trong các thành viên hội đồng quản trị trường trung học Dục Phấn,” Lạc Văn Chu cười, “Một cô bé rất huênh hoang hống hách, bây giờ còn ở trong cục chúng tôi, bị tình nghi tổ chức tham gia bạo lực học đường, làm nhục nhân cách và tổn thương thân thể bạn học – giáo dưỡng này, chậc, thật không giống con gái nhà lành...”
Lư Quốc Thịnh phút chốc ngước lên, hung tợn trừng mắt nhìn anh.
Lạc Văn Chu không chớp mắt, búng tay về hướng camera: “Đi dẫn cô bé kia đến đây hỏi thử, xem đã gặp Lư Quốc Thịnh ở đâu, lấy dấu vân tay và ADN lập hồ sơ, tôi thấy không chừng cô bé cũng liên quan trong này...”
“Không liên quan đến cô bé đó.” Lư Quốc Thịnh đột nhiên mở miệng, gằn ra một câu như vậy.
Lạc Văn Chu nhìn lại hắn bằng khuôn mặt không biểu cảm.
“Không có... không liên quan đến cô bé,” Bả vai rộng lớn giãn ra của Lư Quốc Thịnh đột nhiên sụp xuống, rất lâu hắn mới ngẩng đầu lên, “Cảnh sát các anh hẳn là có kỷ luật bảo mật, cho dù đưa tin cũng sẽ thay đổi tên họ trẻ vị thành niên đúng không? Những lời tôi nói ra ở đây, sẽ không... sẽ không rơi vào tai người không liên quan...”
Lạc Văn Chu cười xì một tiếng: “Sao, loại khốn nạn điên rồ như anh, còn trông chờ cảnh sát quảng cáo tuyên truyền hình tượng cá nhân miễn phí cho à?”
“Mười lăm... coi như mười sáu năm trước đi, tôi không lấy được bằng tốt nghiệp, đành phải chịu thiệt làm nhân viên văn phòng trong một công ty vận tải, công việc chán ngắt, đều là tạm bợ, chính lúc này tôi gặp một người phụ nữ.”
“Phụ nữ?” Lạc Văn Chu không nhịn được hỏi, “Đồng nghiệp và người thân đều nói anh là người lầm lì, không có bạn khác phái thân thiết.”
Lư Quốc Thịnh dừng một chút: “Bởi vì không thể nói.”
Lạc Văn Chu chỉ chớp mắt đã hiểu: “Là vợ ai?”
“Ông chủ.” Lư Quốc Thịnh nói khẽ, “Tên Lương Chí Hưng.”
Lạc Văn Chu lật nhẹ tư liệu trên tay, người giám hộ của Lương Hữu Kinh ký tên chính là “Lương Chí Hưng” – xem ra năm xưa làm vận tải phất lên, bây giờ đã là người thành đạt trong xã hội.
“Lương Chí Hưng trâu già gặm cỏ non, căn bản không thỏa mãn được cô ấy,” Lư Quốc Thịnh nói, “Chúng tôi bên nhau hơn hai tháng, không ngờ bị một tài xế của công ty bắt gặp, tên khốn đó thừa cơ tống tiền, tôi muốn giết hắn, nhưng cô ấy nhát gan... Hà, vừa ghét chồng già, vừa tiếc tiền của chồng già, tiếc thân phận bà chủ.”
“Anh và tài xế kia xảy ra xung đột vì việc này?”
“Ừ, cô ta nhân nhượng cho yên, để giấu người khác còn muốn đuổi tôi đi – cho tôi một khoản tiền, nói là chờ cô ta giải quyết triệt để những việc này thì tôi lại trở về, tôi không lấy tiền, tôi biết cô ta muốn đuổi phiền toái này tránh xa một chút.” Lư Quốc Thịnh cười khẩy một tiếng, “Thế nhưng tôi vẫn thỏa hiệp, bởi vì cô ta cho tôi xem kết quả kiểm tra sức khỏe... nói đứa bé ấy thật ra là của tôi.”
Đào Nhiên trong phòng giám sát nhanh chóng phân phó đồng nghiệp bên cạnh: “Đi so sánh ADN của Lương Hữu Kinh và Lư Quốc Thịnh.”
Lạc Văn Chu: “Sau đó thì sao?”
“Tôi trở về nhà, trong lòng bất bình, cũng không thèm dành dụm tiền, làm việc kia – chính là cướp tiền.” Lư Quốc Thịnh thấp giọng nói, “Thành công hai vụ, cảnh sát cũng chưa bắt được chúng tôi, tôi liền to gan, huyết khí cũng lên, một lần quá chén đã gọi điện thoại cho tên khốn tống tiền, nói rồi có một ngày tôi sẽ giết hắn, kết quả là... vài hôm sau tôi nhận được một phong thư.”
“Phong thư gì?”
“Một xấp ảnh, chụp đứa trẻ bị phá, một cục máu đỏ hỏn như con chuột, vài chỗ có thể nhìn ra là người, nó nhắm mắt, tứ chi... và xương vụn đều để bên cạnh, đặt trong một cái...” Lư Quốc Thịnh giơ tay ra dấu, “Cái khay.”
Lạc Văn Chu hít vào một hơi thật sâu: “Anh vì việc này mà giận cá chém thớt sang nạn nhân thứ ba, còn chặt tứ chi anh ta, thi thể máu thịt bầy nhầy? Chỉ vì con người xúi quẩy này cũng lái xe tải, vừa vặn hôm đó Diêm vương gọi anh ta, để anh ta đi qua đoạn đường các anh mai phục.”
Lư Quốc Thịnh nhướng mày: “Ôi, đúng vậy, sau đó nghĩ lại, cảm thấy rất có lỗi với người anh em ấy, thật ra chẳng liên quan tới người ta, nhưng mà chúng tôi chung quy phải giết hắn, giết kiểu nào cũng không khác biệt nhiều lắm, coi như hắn xui xẻo đi.”
Phí Độ trong phòng giám sát thở dài quay đầu đi, ánh mắt như xuyên qua tường nhìn Lục Gia đang chờ ở bên ngoài.
Tại sao người ta nhất định phải biết chân tướng? Chân tướng khá vớ vẩn biết được rồi, ngược lại không bằng cả đời chẳng hay biết gì lại thoải mái hơn.
“Nhưng thật ra đứa trẻ ấy chưa chết, là tài xế kia sau khi nghe điện thoại quấy rối cố ý lấy ra chọc tức anh.”
“Khi cảnh sát tìm đến cửa, tôi kỳ thực đã vào thành phố,” Lư Quốc Thịnh nói, “Tôi định đi thịt cô ả kia trước, rồi lại đi băm vằm tên khốn ấy, kết quả nhìn thấy cô ta khỏe mạnh ưỡn bụng ra khỏi bệnh viện, lão khọm già đi cùng, còn không biết mình đã mọc sừng trên đầu, tôi lại trùng hợp tránh thoát một lần.”
Nói rồi Lư Quốc Thịnh ngoác cái miệng hơi méo cười cười: “Vì việc này, tôi cảm thấy mình trúng vận vợ con.”
Lạc Văn Chu thật sự không nói gì nổi.
“Tôi trốn trong thành phố một thời gian, khắp nơi đều dán lệnh truy nã tôi, có một lần vào khách sạn nhỏ bị lễ tân nhận ra, lúc ấy cô ta không nói gì, chờ tôi vào phòng liền lén báo cảnh sát.” Lư Quốc Thịnh thở dài ra một hơi, “Nhưng... hôm đó trước khi cảnh sát đến, đã có mấy người tìm đến tôi... Dẫn đầu là ‘chó chăn cừu’ trong cây xăng công viên sinh thái, cả căn cứ ấy đều do hắn quản.”
Mọi người bàng thính trong phòng giám sát lặng ngắt như tờ, chỉ nghe Lư Quốc Thịnh hờ hững nói: “Hắn đưa tôi đi trước khi cảnh sát đến, làm giấy tờ giả cho tôi, lúc ấy chúng tôi đều trốn tại một hộp đêm tên ‘Cung La Phù’, ngư long hỗn tạp. Nhưng ngày đó con gái tôi ra đời, tôi thật sự không nhịn được lén đi thăm, trở về trong lòng khó chịu, tìm một chỗ uống rượu, không ngờ hai nhóm gây lộn đánh chết người, hôm ấy tôi hơi quá chén, không cẩn thận để lại dấu vân tay ở hiện trường.”
“Suýt nữa để cảnh sát lần theo tung tích tìm đến Cung La Phù.” Tên hung thủ mắt lé ấy giống như đang nói về một việc thú vị mạo hiểm, lắc đầu, “May mà họ phản ứng nhanh, đốt nơi đó, đổ lên đầu tay cảnh sát ngu ngốc kia, chúng tôi mới thoát thân.”