“... Đội phó, a lô, đội phó, anh còn đó không?”
Đào Nhiên lúc thất thần không nghe thấy Lang Kiều nói gì, vội cúi đầu bóp mũi: “A, anh đây, còn chuyện gì?”
Lang Kiều hạ thấp giọng: “Trong khoảng thời gian này, đầu tiên Chu Tuấn Mậu gặp chuyện ở trong nước, sau đó lại là Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc, Chu Hoài Tín bị ám sát, bây giờ Trịnh Khải Phong và Dương Ba bị nổ chết một cách li kì... Những người này đều không phải dân thường, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé đội phó Đào, cục trưởng Lục sau khi nghe nói việc này đã khẩn cấp chạy tới, còn chưa ngồi xuống thì đã bị một cú điện thoại gọi đi rồi.”
Đào Nhiên nhíu mày: “Ý em là gì?”
Lang Kiều thở dài: “Em nói thẳng vậy – Chu Thị mấy năm gần đây đầu tư trong nước rất nhiều, bối cảnh ở nước ngoài càng vững chắc hơn, sau khi chúng ta khởi động cuộc điều tra nhằm vào công ty họ ở trong nước, bên kia vẫn nghĩ mọi cách cản trở, bây giờ lại vin vào Trịnh Khải Phong xảy ra chuyện, Chu Hoài Cẩn và Hồ Chấn Vũ tự dưng bị bắt làm cớ để gây chuyện. Truyền thông nước ngoài hiện có tin tức, cho rằng đây là âm mưu trong nước nhằm vào Chu Thị, khi nãy chúng ta nhận được thông báo khẩn cấp, yêu cầu sếp có văn bản giải trình cho tất cả các chuyện hôm nay, còn phải viết kiểm điểm, trước khi điều tra nội bộ kết thúc, người phụ trách liên quan tạm thời... đình chỉ công tác.”
Đào Nhiên dựa lưng lên bức tường bệnh viện trắng toát loang lổ, không hề để ý vôi dính đầy lưng, anh dừng một giây: “Anh không nghe rõ, Tiểu Kiều, em lặp lại lần nữa đi.”
Lang Kiều không dám hé môi.
Đầu lưỡi Đào Nhiên do dự ba vòng trong miệng, ngay cả mình có mấy cái răng khôn cũng đếm rõ, chắc phải dùng hết sức lực bình sinh mới nhịn được không nói gì.
Nếu nói khi nãy anh là cả người mồ hôi nóng do chạy như điên, một phen lạnh thấu tim do lo lắng, thì giờ đây nhiệt độ cơ thể Đào Nhiên trong gió đêm mùa thu từ từ giảm xuống, ngũ tạng lục phủ lại rơi vào nồi nước sôi, lửa giận trào dâng khiến máu toàn thân anh sôi lên sùng sục. Đào Nhiên hít sâu mấy hơi liền, vẫn không bổ sung được oxy đã “thiêu đốt” tiêu hao gần hết.
Đào Nhiên hỏi: “Cục trưởng Lục nói thế nào?”
“Cục trưởng Lục cũng chẳng có cách gì,” Lang Kiều nói, “Chỉ trong một ngày hôm nay xảy ra hai chuyện lớn như vậy, ảnh hưởng quá xấu rồi. Bây giờ cách nói gì cũng có, có kẻ dùng thuyết âm mưu, còn có kẻ nghi ngờ chúng ta làm việc không quy phạm, thiếu năng lực, anh cũng biết vừa mới xảy ra vụ Vương Hồng Lượng, trong lòng mọi người đều có khúc mắc, rất nhiều người cảm thấy cảnh sát không đáng tin tưởng...”
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Một mình xông vào băng đảng buôn ma túy lấy được chứng cứ then chốt cũng vậy, chỉ huy cứu thành công một xe trẻ em bị bắt cóc cũng vậy, thức trắng đêm tìm kiếm bằng chứng, phá vụ án lớn treo hơn hai mươi năm cũng vậy – đều là bổn phận phải làm, không đáng nhắc tới.
Chỉ khi xảy ra ngoài ý muốn, thì mọi người mới hoảng hốt, ngàn người cùng chỉ, nhất thời ai nấy đều như có hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn xuyên đồng phục và lớp da, trông thấy trên mỗi một khúc xương đều khắc hai chữ “âm mưu”.
Ai cũng đòi anh sự công bằng, nếu một chuyện khủng khiếp không tìm ra kẻ thủ ác, dù gì cũng phải có người chịu trách nhiệm cho nó.
“Không sao,” Có lẽ do gọi điện cho anh là một cô gái, đàn ông trước mặt phụ nữ ít nhiều sẽ kiềm chế vài phần, Đào Nhiên cuối cùng thành công quản được miệng mình, “Không sao đâu Tiểu Kiều, em không cần căng thẳng, cứ coi nó là một báo cáo theo lệ, báo cáo và kiểm điểm này trở về anh sẽ viết, hãy khoan quấy rầy đội trưởng Lạc – dù sao bây giờ đình chỉ hay không, với anh ta mà nói cũng chẳng khác mấy, chẳng lẽ còn có thể để một người bị thương nặng trở về tăng ca hay sao? Vừa hay đỡ phải xin nghỉ bệnh.”
Lang Kiều: “Vậy bây giờ...”
“Bây giờ các em cứ làm việc nên làm, không được dừng điều tra Trịnh Khải Phong, tiếp tục đào sâu, bất kể lực cản gì, Trịnh Khải Phong đã chết rồi, chẳng lẽ còn có thể làm trò gì hay sao? Thứ hai, bắt tay vào từ Chu Hoài Cẩn và Hồ Chấn Vũ, Chu Hoài Cẩn muốn hợp tác với chúng ta, Hồ Chấn Vũ ở tổng bộ Yến Thành của Chu Thị cũng có thực quyền, dù trên tay họ không có một số bằng chứng chính xác, ít nhất họ vẫn biết nhiều hơn chúng ta, nếu cần thiết thì để Chu Hoài Cẩn đưa ra một bản tuyên bố, dẫu gì anh ta mới là người thừa kế chính thức của Chu Thị. Thứ ba... thứ ba...” Đào Nhiên dừng lại, các khớp ngón tay cầm di động siết trắng bệch, trên mu bàn tay gân xanh giật giật, anh thử vài lần mà không thể nói ra điều “thứ ba” này.
Nói thế nào đây – trong chúng ta có nội gian, nhất định phải tra rõ sao?
Phải tra thế nào?
Gọi riêng mỗi người vào “phòng tối”, bắt mọi người “thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự sẽ phạt nghiêm” như thẩm vấn phạm nhân sao?
Bên ngoài mưa gió khó dò chưa đủ, còn muốn nội hao vào lúc quan trọng này ư?
Anh lại nên nói với ai?
Anh bây giờ còn có thể tin tưởng ai?
“Đội phó Đào, thứ ba là gì ạ?”
“Anh còn... còn chưa nghĩ ra,” Đào Nhiên hơi khó khăn trả lời cô, “Em để anh nghĩ trước, chờ anh làm rõ mạch suy nghĩ đã.”
Lang Kiều bị ngữ khí như bình tĩnh chắc chắn của anh hù, lúc này Đào Nhiên gọi cô, lặp lại lần nữa: “Đừng làm phiền đội trưởng Lạc, những việc khác thật sự không sao đâu, yên tâm đi.”
Chỉ nghe giọng nói này, tưởng như có thể nhìn thấy nụ cười mỉm ấm áp quen thuộc của đội phó Đào.
Lang Kiều không nghi ngờ anh, nói một tiếng “Được”, đoạn cúp điện thoại.
Một hơi thở tắc trong lòng Đào Nhiên, lên không được xuống không xong, theo tiếng máy bận trong điện thoại, một chút bình tĩnh cuối cùng anh gượng ra cũng tan thành tro bụi, chỉ hận không thể nhảy lên, đạp ra một lỗ kinh thiên động địa, rống một tiếng “Đậu cả họ nhà mày” vang vọng trời cao.
Mỗi một người đi qua trước mặt sau khi nhìn rõ biểu cảm của Đào Nhiên đều vô thức bước nhanh hơn, chỉ sợ anh là kẻ gây rối bệnh viện chuẩn bị cầm dao chém người ta, hai “bảo vệ đặc biệt” đang tuần tra hết sức cảnh giác theo dõi anh.
Đào Nhiên đột nhiên giơ di động lên, nhắm ngay bức tường đối diện muốn ném.
Chớp mắt di động sắp rời tay, Đào Nhiên nhớ tới vài đồng lương còm trong thẻ – tháng này đã trả nợ, số tiền còn lại chẳng đủ cho anh mua một chiếc điện thoại mới tàm tạm, mà anh phải liên lạc với đồng nghiệp, tập hợp tình hình, tùy cơ ứng biến, còn phải chuẩn bị báo cáo cấp trên bất cứ lúc nào, không dám tùy ý mất liên lạc.
Thế là anh khó khăn chụp lại cái di động suýt hi sinh. Thật sự chẳng có đường nào trút ra, đành phải tháo ốp điện thoại bằng nhựa, cho nó làm quỷ chết thay, đập một thứ vô tội tan xương nát thịt.
Lúc này, một giọng nữ thoáng ý cười vang lên: “Ôi trời, Tiểu Đào, cháu giận lẫy ai vậy?”
Chỉ thấy ba người từ trên thang cuốn bên kia hành lang bước xuống, một thanh niên đi sau vài bước giúp xách đồ, một đôi vợ chồng trung niên – nam vóc dáng rất cao, ngoại trừ vẻ mặt nghiêm túc, không tùy tiện nói cười, quả thật chính là Lạc Văn Chu phiên bản trung lão niên, nữ mặc váy liền dài tay, cười tủm tỉm, không dễ đoán tuổi – Đào Nhiên đã gặp họ vài lần, chính là cha mẹ Lạc Văn Chu.
Đào Nhiên sửng sốt, lập tức vô thức đứng thẳng lên: “Cháu chào chú dì.”
Mục Tiểu Thanh mẹ Lạc Văn Chu lấy một quả táo trong giỏ trái cây người bên cạnh xách dúi cho Đào Nhiên, thuận tay sờ đầu anh: “Xem Tiểu Đào của chúng ta nổi giận kìa.”
Đào Nhiên dở khóc dở cười: “Đội trưởng Lạc ở bên kia ạ.”
Lạc Thành ba Lạc Văn Chu rất kiệm lời gật đầu chào anh, thoạt tiên thò đầu nhìn một cái, rồi mới chắp tay sau lưng, thong thả bước tới chỗ Lạc Văn Chu. Đến trước mặt bệnh nhân, ông già cũng chẳng lên tiếng, chặn mất ánh sáng, ho một tiếng thật to.
Lạc Văn Chu vành mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên nhìn ba một cái, sau đó giơ tay nhặt cây gậy không biết rơi xuống đất từ khi nào, chống gậy đứng dậy, như được huấn luyện nghiêm chỉnh mà dịch sang một bên nhường chỗ cho ba.
Lạc Thành không khách sáo, nhẹ nhàng kéo ống quần, thoải mái chiếm vị trí của bệnh nhân, ngồi trên chiếc ghế cũ mèm của bệnh viện ra khí thế bễ nghễ phàm trần, giống như dưới mông là “ngai vàng” vậy.
Sau đó ông đưa ra đánh giá cho tạo hình hoàn toàn mới này của Lạc Văn Chu: “Xách cái bị thủng là có thể lên tàu điện ngầm ăn xin rồi.”
Lạc Văn Chu thẫn thờ không lên tiếng.
Lạc Thành lại nói: “Còn khóc à? Tạm thời đình chỉ công tác viết kiểm điểm thôi mà, có đến mức ấy không?”
Đào Nhiên: “...”
Anh năm lần bảy lượt dặn mọi người giấu việc này – tuy rằng giấy không gói được lửa, nhưng ít nhất đừng quấy rầy Lạc Văn Chu vào lúc này. Nào ngờ ông cha ruột này vừa đến, đã trực tiếp xé luôn tờ giấy!
Lạc Văn Chu nghiêng đầu nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên vội vàng nhìn đi chỗ khác, chuẩn bị chuồn: “A... mọi người nói chuyện đi, cháu đi nghe điện thoại cái.”
Lạc Văn Chu: “Khoan đã!”
Đào Nhiên dừng bước, rất đỗi xấu hổ nhìn anh ta.
Lạc Văn Chu nhắm mắt lại, im lặng giữa mùi thuốc nồng nặc.
Anh vẫn còn ù tai, tiếng nổ tích tắc ấy vẫn đang lặp lại, còn có chút ảo thính, cảm thấy cánh cửa không phận sự miễn vào trước mặt đang vang, chuẩn bị tuyên phán vận mệnh của một người bất cứ lúc nào.
Đào Nhiên: “Văn Chu...”
“Ông trở về tìm chú Lục,” Lạc Văn Chu đột nhiên mở miệng cắt ngang, “Bảo chú ấy xử lý nghiêm túc việc này, càng nghiêm túc càng tốt – trong lúc tôi bị cách chức điều tra, đội trinh sát hình sự khởi động điều tra nội bộ từ trên xuống dưới, tất cả các nhân viên liên quan đều không được đi, nộp lên thiết bị truyền tin, chuẩn bị lần lượt nói chuyện.”
Đào Nhiên sửng sốt, sau đó lập tức ngộ ra – đây là một cơ hội tốt để bắt nội gian!
Lúc này, Lạc Thành kế bên lại mở miệng: “Dù là tổng thống Mỹ, giết người phóng hỏa trên lãnh thổ nước ta, chúng ta cũng có quyền truy cứu – đến đầu tư kiến thiết, chúng ta hoan nghênh, tốt nhất là mọi người cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau phát triển, về phần có mưu đồ khác, thì phải xử lý theo pháp luật. Yến Thành phát triển đến bước bây giờ, có cả đống người muốn đến ngồi nhờ xe cùng phát triển. Giờ là thời buổi nào rồi? Không cần thiết nịnh bợ đám ‘thần tài’ có ý đồ xấu này – đây là chú nói, Tiểu Đào, phiền cháu nhất tịnh chuyển lời đến cục trưởng Lục của các cháu.”
Một hơi Đào Nhiên đang nín thoáng cái thở phào ra, anh quay người muốn đi.
Đúng lúc này, cửa phòng theo dõi đặc biệt lại lần nữa mở ra, cây gậy của Lạc Văn Chu không biết làm sao trượt trên mặt đất, anh hơi lảo đảo, suýt nữa cả người lẫn gậy cùng ngã nhào, anh bèn kẹp cây gậy vướng víu vào tay, muốn dùng một chân nhảy tới. Đào Nhiên sợ anh nhảy vậy làm chấn động não, vội vàng chặn lại, sải bước lên trước: “Y tá!”
Y tá tháo khẩu trang, cúi đầu nhìn thoáng qua tờ đơn trên tay: “Bệnh nhân khi nãy vốn phải gửi ‘giấy thông báo’, đã in xong xuôi rồi, nhưng hiện giờ tình hình đã ổn định hơn, các anh xem qua, không ký thì thôi.”
Đào Nhiên vội hỏi: “Cậu ấy bây giờ thế nào rồi?”
“Thời điểm nguy hiểm nhất vẫn chưa qua, khó mà nói được,” Y tá nói, “Hiện tại xem ra là phát triển theo hướng tốt, dù sao cũng còn trẻ, các anh hãy chờ thông báo đi... Này, anh chống gậy, anh sao vậy? Anh cũng nằm viện ở đây à, sao muộn thế còn chưa về phòng?”
Đào Nhiên: “Chúng tôi đi ngay đây, đi ngay đây, tại anh ta không yên tâm, bệnh nhân bên trong là...”
Lạc Văn Chu: “Là người yêu của tôi.”
Y tá: “...”
Đào Nhiên cắn trúng lưỡi, suýt nữa đứt một đoạn, lập tức bật máu, đau muốn chảy cả nước mắt lẫn nước mũi.
Lạc Văn Chu lại hỏi: “Thế tôi có thể ở đây thêm một lúc không?”
Y tá chẳng biết là hóa đá rồi, hay kiến thức hết sức rộng rãi, “À” một tiếng, quay người đi không nói gì cả.
Đào Nhiên, Mục Tiểu Thanh và Lạc Thành ba người sáu con mắt đồng thời nhìn sang, hệt như sáu cái đèn pha dàn hàng, đồng loạt chiếu vào người Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu nhìn mà không thấy ánh mắt của những người chẳng liên quan này, không hề giải thích mình đã dùng “thì tương lai”, tự mình loạng choạng lê bước đến cạnh thùng rác trong một góc, khom lưng nôn.
Một loạt phương pháp cấp cứu khoa học và mau lẹ, không hề chuyển dời theo ý chí mỏng manh của người bệnh.
Trong vài giây, Phí Độ dưới kích thích mạnh khôi phục ý thức chốc lát, bị lôi ra khỏi cơn ác mộng vô biên, loáng thoáng nghe thấy tạp âm của máy móc chữa bệnh, như thủy triều đến rồi đi, những âm thanh có tiết tấu đó không biết làm sao mà vặn vẹo biến dạng, thành một khúc nhạc quen thuộc trong tai hắn.
Biệt thự u ám, ánh mắt người đàn bà, hoa chết héo, phòng giật điện bó buộc phạm vi hoạt động... Đủ các sắc màu đậm hắn từng trải qua trong đời, đều hóa thành hình ảnh, tràn ngập trong tiếng ca lặp lại trăm ngàn lần.
“Con không thể đầu hàng! Không thể khuất phục!” Giọng nữ điên cuồng đột nhiên đâm thủng màng tai hỗn độn, “Mẹ đã đọc cái gì cho con? ‘Con người có thể bị hủy diệt, nhưng không thể bị đánh bại’ – Phí Độ! Phí Độ!”
“Phí Độ!”
—
“Con người có thể bị hủy diệt, nhưng không thể bị đánh bại” trích trong Ông già và biển cả của Hemingway.