Phí Thừa Vũ gắn đầu còn lại của vòng kim loại trên cái cổ gầy guộc của vợ, ngồi xổm xuống, cực kỳ dịu dàng hỏi hắn: “Bảo bối à, là ai cho con mật khẩu?”
Sắc mặt thằng bé trắng bệch như búp bê gốm quỷ quái, nó dường như đã mất đi khả năng nói.
Hắn từng yếu đuối và bất lực như vậy, tứ chi chỉ để trưng, không nắm được vận mệnh của mình, cũng chẳng thoát được lao tù của người khác.
“Con đã nghe thấy gì?” Bàn tay có mùi tanh của Phí Thừa Vũ xuyên qua tóc cậu bé, “Trẻ ngoan không nên nghe lén người lớn nói chuyện, ta biết con không cố ý – con không cố ý đúng không?”
Phí Độ nhớ thằng bé ngu xuẩn kia vô thức lắc đầu.
Tại sao phải lắc đầu? Phí Độ nghĩ, nếu con người có thể quay ngược thời gian, có thể mặt đối mặt với mình của quá khứ, thế chuyện thứ nhất hắn muốn làm chính là đi vặt đầu thằng bé đó.
Trong tất thảy tình cảm tiêu cực lắng sâu trên thế giới, căm hận bản thân yếu đuối vô năng vĩnh viễn là dữ dội nhất, khắc sâu vào xương nhất, đến mức mọi người thường không cách nào chấp nhận, bởi vậy họ luôn vòng vo quay sang oán trách những người và việc khác.
Phí Thừa Vũ nhìn thấy cái lắc đầu rất nhẹ này của hắn thì cười, chỉ người phụ nữ lăn dính đầy mảnh thủy tinh dưới đất nói: “Con trẻ không phải cố ý phạm lỗi, nếu phạm lỗi, nhất định là do người lớn xấu xa dẫn dụ, vậy chúng ta trừng phạt bà ta có được không?”
Phí Độ vốn không dám nhìn vào mắt bà, nhưng hắn vẫn bị ép nhìn thấy, ánh mắt bà ảm đạm, tê lặng như thường ngày, hệt như một xác chết u ám, người ngày đó bước chân nhanh nhẹn hôn hắn tựa hồ chỉ là ảo giác do hắn tưởng tượng ra.
Phí Thừa Vũ vẫy tay gọi hắn, nhưng Phí Độ không ngừng lui lại, khiến ông ta mất kiên nhẫn, trực tiếp đóng vòng kim loại trên cổ cậu bé – hai cái vòng đeo trên hai cái cổ, một đầu siết chặt thì một đầu mới có thể hơi nới lỏng, mà quyền khống chế thì nằm ngay trên đôi tay nhợt nhạt bất lực của Tiểu Phí Độ.
Hắn chỉ cần siết chặt tay là có thể giải thoát khỏi cảm giác ngạt thở khó lòng chịu nổi, mà động tác này, qua vô số lần tăng cường và huấn luyện lặp lại, cơ hồ đã thành phản xạ.
Tại sao hắn lại quên mất mình tiến vào tầng hầm như thế nào?
Tại sao hắn phải làm mờ đi tất cả ký ức liên quan đến mẹ hắn?
Tại sao người phụ nữ trong giấc mơ của hắn luôn tràn ngập oán hận?
Tại sao khuôn mặt ngạt thở ấy có thể ghép vào bất cứ ai, quấy rầy giấc ngủ của hắn bất cứ khi nào?
“Phí Độ, Phí Độ!”
Cơ thể Phí Độ run lên bần bật, bị Lạc Văn Chu lắc mạnh, Phí Độ bỗng chốc hoàn hồn, ngay sau đó giống như có người bóp cổ hắn, hắn sặc sụa không thở nổi.
Lạc Văn Chu không ngờ mình hỏi hai câu lại gây ra phản ứng mạnh như vậy, lập tức hoảng hồn. Nghe âm thanh xé tim xé phổi này, Lạc Văn Chu hoài nghi hắn sắp ho văng cả phổi ra, không nhịn được sờ cổ hắn, ai ngờ mới giơ tay chạm nhẹ Phí Độ liền giật mình đẩy mạnh anh ra, chân lảo đảo vài bước, chật vật quỳ giữa đống bàn trà ly trà rơi vãi tứ tung.
Có một chớp mắt, Lạc Văn Chu cảm thấy trong đôi mắt hơi nhạt màu của hắn lóe lên bóng tối dữ dội, như yêu quái bị phong ấn rất nhiều năm thấy máu xông ra vậy.
Lạc Văn Chu nín thở, cẩn thận ngồi xổm xuống theo, kinh hồn táng đảm giơ một tay huơ huơ trước mắt Phí Độ: “Bảo bối, là tôi đây.”
Lông mi ở đuôi mắt Phí Độ hơi dài hơn chỗ khác, thoáng bị mồ hôi lạnh làm ướt, khiến khóe mắt đặc biệt đen và dài, như dùng mũi dao khắc thành. Ánh mắt ấy cũng tựa mũi dao khắc, chăm chú dừng một lát trên bàn tay Lạc Văn Chu tới gần, rồi hồn phách Phí Độ giống như mới quay về nguyên vị, hắn hơi cụp mắt xuống, mặc cho tay anh đặt trên đầu vai mình.
Lạc Văn Chu vuốt ve nhè nhẹ cánh tay hắn, cảm giác cánh tay giơ cũng lười giơ lên giờ căng cứng: “Nói một câu với tôi đi.”
Phí Độ mở miệng, mùi máu tanh bốc lên cổ, không thể phát ra tiếng.
“Thế tôi...” Lạc Văn Chu hơi bối rối, ngay lập tức ánh mắt dừng trên đôi môi nhợt nhạt không thấy màu máu của Phí Độ, anh buột ra một câu, “Tôi hôn em một cái chắc là được chứ?”
Nói xong chính anh cũng cảm thấy câu này nghe thật không ra gì, song không tiện chữa lại, bèn tự chủ trương nắm cánh tay Phí Độ kéo hắn tới, dừng một chút ở khoảng cách cực gần đối phương, nhìn vào mắt hắn. Đồng tử kia dường như hơi to lên, ngay sau đó tựa hồ nhận ra anh, lại mau chóng vùng vẫy cố bình tĩnh lại.
Lạc Văn Chu thở dài, quanh quẩn một vòng trên trán, mũi và môi hắn.
Phí Độ nhắm mắt, hạ hô hấp dồn dập xuống cực thấp và cực chậm, hắn quen như vậy, vĩnh viễn kín đáo, vĩnh viễn kiềm chế, vĩnh viễn không hề quan tâm cảm nhận của bản thân, mà thông qua phản ứng của người khác để phán đoán mình nên như thế nào.
Thậm chí hắn thử cười với Lạc Văn Chu, khiến anh càng thêm kinh hồn táng đảm.
“Phí... khụ, Phí Thừa Vũ dẫn về một người, sau khi vào nhà đi thẳng xuống hầm, họ đến quá nhanh, mẹ tôi thử ngăn cản nhưng không thành công,” Phí Độ nói giọng khàn khàn, “Tôi nghe thấy tiếng động, nghe thấy họ trò chuyện, lại mau chóng để mọi thứ về vị trí cũ, trốn vào cái tủ kia, cho rằng lần này cũng có thể trót lọt, nhưng tôi đã sơ sót một điểm.”
“Điểm gì?”
“Tôi đã chạm vào máy tính của lão, Phí Thừa Vũ giơ tay sờ, phát hiện laptop còn nóng.”
Lạc Văn Chu nghĩ bụng cứ như phim chiến tranh tình báo vậy, anh vuốt ve cổ tay Phí Độ, dịu giọng hỏi: “Cậu đã nhớ ra rồi?”
“Tôi chỉ mới mười tuổi, Phí Thừa Vũ không tin mật khẩu do tôi tự tìm ra, hôm ấy mẹ tôi lại thử ngăn cản lão một lần ở bên ngoài tầng hầm, nên Phí Thừa Vũ cho là bà xúi giục tôi đi lục lọi tầng hầm, bà không còn ‘nghe lời’.” Phí Độ ấn cổ mình, tựa hồ lại muốn ho, sau đó cố nén xuống, “Trước mặt người ngoài, thú cưng mình nuôi lại dám tạo phản, hôm ấy Phí Thừa Vũ rất tức giận, suýt nữa đã giết bà.”
“Trước mặt người ngoài... và cậu?” Lạc Văn Chu hỏi khẽ, “Vì vậy cậu mới quên đoạn ký ức ấy?”
Phí Độ không muốn lừa dối anh, nhưng cũng không muốn nhắc đến với ai, bởi vậy không tiếp lời, gượng gạo đổi đề tài: “Người Phí Thừa Vũ dẫn về nhà rất cao – Phí Thừa Vũ cao hơn một mét tám, mà người đó còn cao hơn lão gần nửa cái đầu, tầm ba bốn mươi tuổi, đeo kính, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, tôi chỉ gặp người này đúng một lần.”
Trong lòng Lạc Văn Chu tắc nghẽn một ngàn vấn đề, nghe những lời này anh cũng chỉ đành để chúng qua bên xếp hàng trước: “Đeo kính, khóe mắt có một nốt ruồi, cậu xác định?”
Nói rồi anh vội vàng lấy di động ra, không kịp xem một đống cuộc gọi nhỡ, mở một tờ hồ sơ chụp bằng điện thoại, phóng to tấm hình thẻ mờ căm trên đó: “Là người này à?”
Phí Độ nhìn thấy trên lý lịch sơ lược bên cạnh tấm ảnh ghi rõ ràng ba chữ “Phạm Tư Viễn”.
“Tôi chỉ tìm được trong hồ sơ tờ này có ảnh, bèn lén chụp lại,” Lạc Văn Chu dừng một thoáng, “Khoan đã – không phải cậu đã thấy danh sách và tư liệu chi tiết của người tham gia kế hoạch Tập Tranh à? Ngay cả con gái Lão Dương học trường tiểu học nào cũng biết, mà cậu chưa thấy ảnh Phạm Tư Viễn?”
“Không,” Phí Độ chầm chậm lắc đầu, trong lòng lại mau chóng đảo qua vô số suy nghĩ, “Không có – trong bản tư liệu ấy có thông tin chi tiết về anh trai cục trưởng Trương, đơn vị công tác của vợ chưa cưới của cục trưởng Lục, thậm chí địa chỉ của cha mẹ thầy Phan... Nhưng không có Phạm Tư Viễn, cái tên này tựa hồ chỉ được nhắc sơ qua ở phần giới thiệu người dẫn đầu kế hoạch Tập Tranh.”
Nói cách khác, trong tài liệu năm đó nội gian cung cấp cho Phí Thừa Vũ, chỉ có phần về Phạm Tư Viễn là hết thảy giản lược!
“Cậu nói đó là mùa đông,” Lạc Văn Chu gặng hỏi, “Cậu chắc chắn là mùa này chứ?”
“Chắc chắn, lúc đó tôi đang nghỉ đông.” Phí Độ ngẩng đầu lên, “Phạm Tư Viễn ‘nhảy xuống biển’ khi nào?”
“Trước Tết dương lịch,” Lạc Văn Chu ngồi luôn xuống sàn, “Nói cách khác, năm ấy Phạm Tư Viễn thật sự chưa chết, còn có liên hệ với Phí Thừa Vũ!”
Tổ chức kia tập hợp vô số tội phạm truy nã đang lẩn trốn cùng hung cực ác như Lư Quốc Thịnh, mà Phạm Tư Viễn khi ấy cũng là nghi phạm bị truy nã đang lẩn trốn!
“Lúc ấy họ nói gì dưới tầng hầm?”
Phí Độ nhắm mắt lại.
“Muốn hoàn toàn nắm giữ họ cũng không khó,” Người đàn ông đeo kính thong thả nói, “Anh biết ngao ưng chứ? Nếu muốn thuần phục nó, phải làm yếu nó trước, không được đau lòng, đói một bữa thích hợp là cần thiết.”
Phí Thừa Vũ hỏi: “Đói một bữa?”
“Anh cho nó ăn no quá rồi, chủ tịch Phí, dần dà nó sẽ lòng tham không đáy, công cụ không nghe lời thì phải mài, nào có đạo lý người mài dao sợ mài gãy dao?” Tiếng cười của người đàn ông ấy nghe lạnh lẽo, “Anh biết trên tay tôi có một số người, nhưng không nhiều, nếu anh muốn tôi giúp anh làm việc này, anh phải cho tôi nhiều nguồn lực hơn mới được.”
Phí Thừa Vũ bật cười: “Người của anh... Nói như thế nào nhỉ? Những người anh đã ‘cứu vớt’ khi hành hiệp trượng nghĩa?”
“Chủ tịch Phí đừng mỉa mai tôi,” Người kia bật cười, “Nhưng không sai, họ hữu dụng, mà còn nghe lời. Thù hận và vết thương đều là tài nguyên rất tốt, có thể khiến người ta tri ân báo đáp, chỉ xem anh lợi dụng nó như thế nào.”
“Hẳn là Phí Thừa Vũ phát hiện ‘chúng’ có người giúp đỡ khác, sinh lòng bất mãn, muốn hoàn toàn khống chế ‘chúng’.” Phí Độ thấp giọng nói, “Phạm Tư Viễn là ‘cố vấn’ của lão.”
Bộ não Lạc Văn Chu hoạt động tốc độ cao: “Chúng tập hợp đám tội phạm truy nã không nơi nương nhờ đang lẩn trốn, trong đó bao gồm Phạm Tư Viễn một sát thủ liên hoàn kỹ lưỡng lại hiểu cảnh sát, nhưng kỳ thực Phạm Tư Viễn với Phí Thừa Vũ đã có liên hệ từ trước, ông ta làm việc cho Phí Thừa Vũ, lẻn vào đó, cài người khắp nơi...”
Phí Độ tiếp lời anh: “Thành lập liên minh báo thù ‘Người Đọc Diễn Cảm’ này, lợi dụng họ hại những người tài trợ khác ngoại trừ Phí Thừa Vũ, khiến tổ chức bị tổn thất nặng nề, cùng đường bí lối, sau chót để mình Phí Thừa Vũ khống chế.”
Tất cả các ý tưởng của Phí Độ, thậm chí một số phương pháp của chính hắn, đều không phải tự dưng mà có, tự mình phát minh, mầm mống của những ý nghĩ đó đều nằm sâu trong ý thức.
Còn có tiền – thực hiện kế hoạch này cần khoản tài chính và tinh lực khổng lồ, thoáng cái đều đã có nguồn – chẳng qua nguồn này từ mười mấy năm trước chứ không phải hiện tại, kế hoạch này còn tốn thời gian hơn tưởng tượng, mà “Người Đọc Diễn Cảm” đã là thế lực thứ ba độc lập bên ngoài, trà trộn vào nội bộ tổ chức qua mười mấy năm chuẩn bị.
Tân Hải nơi chôn xác, Chu Thị, Ngụy Triển Hồng, Tổ Ong... những sào huyệt và nguồn tài chính này như năm đó Phí Thừa Vũ hi vọng, lần lượt bị đào ra chặt đứt, nếu không phải Phí Thừa Vũ đã không còn ý thức, thì lão sắp được thỏa mãn nguyện vọng rồi.
“Từ từ,” Lạc Văn Chu khoát tay, “Đợi đã, không phải cậu nói, cậu xác định Phí Thừa Vũ ba năm trước đã biến thành người thực vật à? Một người thực vật là bàn tay đen sau màn?”
Phí Độ lẳng lặng nhìn anh.
Trong chớp mắt Lạc Văn Chu tựa hồ cảm giác được hắn muốn nói gì, anh đứng bật dậy.
Phí Độ nhấn từng chữ: “Phí Thừa Vũ đã biến thành người thực vật, nhưng tôi còn sống.”
Lạc Văn Chu trở nên nóng nảy: “Câm miệng!”
“Ai cho anh biết Phí Thừa Vũ đã biến thành người thực vật?” Phí Độ không để ý tới anh, cũng không hề bận tâm vạt áo khoác ngấm ướt nước trà, “Là tôi.”
Lạc Văn Chu: “Phí, Độ!”
“Tôi qua lại mật thiết với cảnh sát, tôi còn dùng mọi thủ đoạn gia nhập kế hoạch Tập Tranh lần thứ hai, có thể thực thời theo dõi tiến triển của mỗi một vụ án, giúp các anh có được báo cáo kết án ‘lý tưởng’.” Phí Độ nói, “Tôi còn có người của mình, lối suy nghĩ giống hệt Phạm Tư Viễn – có thể Phí Thừa Vũ căn bản đang giả vờ, tôi là đồng lõa, hoặc là tôi trực tiếp giết cha, thành người thừa kế duy nhất của lão...”
Lạc Văn Chu lôi hắn từ dưới đất dậy: “Tôi đã nói tôi không thích...”
“Sư huynh,” Phí Độ thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay anh, “Tôi chỉ đang nói khả năng hợp lý nhất hiện giờ, chứ đâu nói thật sự là tôi làm, lừa tài không lừa sắc là một phẩm hạnh cơ bản của phần tử xấu có tố chất, nếu tôi tiếp cận anh có mục đích, thì không thể phát triển với anh đến bước này.”
Lạc Văn Chu: “...”
“Làm thế quá bỉ ổi, không phù hợp thẩm mỹ.” Phí Độ kéo cổ áo mình ra khỏi tay Lạc Văn Chu, vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, đồng thời cầm điện thoại lên, cuộc gọi nhỡ biểu hiện là “viện an dưỡng Tân Hải”, Phí Độ nhìn Lạc Văn Chu một cái, bật loa ngoài gọi lại ngay trước mặt anh.
Điện thoại vừa đổ chuông, bên kia liền vội vã bắt máy: “Chủ tịch Phí! Chủ tịch Phí tôi gọi ba cuộc điện thoại mà anh đều không nghe, làm tôi sốt ruột muốn chết – ba anh mất tích rồi!”
Phí Độ điềm tĩnh hỏi: “Mất tích nghĩa là sao?”
“Không, không biết, băng theo dõi bị cắt mất, đêm qua lúc kiểm tra phòng còn bình thường, mà mới sáng sớm đã mất tăm!”
Phí Độ cúp điện thoại: “Xem ra kịch bản họ chọn tương đối ôn hòa, không để tôi ‘giết cha’.”
Trong bệnh viện Đệ Nhị, không biết Lục Hữu Lương nhìn thấy ai mà đột nhiên đứng dậy, Đào Nhiên cử động bất tiện, nhất thời chưa quay lại được, chỉ có thể nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vã đến gần.
Lục Hữu Lương: “Các vị, đây là...”
“Cục trưởng Lục,” Người vừa tới mở miệng nói, “Chúng tôi vừa được biết, đội hình sự đang truy lùng hai chiếc xe khả nghi, trên một chiếc xe có một người tên Dương Hân, bà Phó Giai Tuệ mẹ cô ta bị nghi ngờ tham gia nghe trộm phi pháp và tiết lộ bí mật, chúng tôi nhận định bà ta là nghi phạm trong vụ án mưu sát Doãn Bình.”
Đào Nhiên cuối cùng dùng một tay miễn cưỡng cử động được quay xe lăn lại, nhìn thấy một loạt điều tra viên đến bệnh viện, Tiểu Vũ giống như đã làm sai chuyện gì, hốt hoảng theo sau họ.
“Đội phó Đào,” Tiểu Vũ lí nhí nói, “Họ... các vị lãnh đạo này đột nhiên hỏi em, em em em không, không dám giấu giếm...”
Cùng lúc đó, Lang Kiều tạm thời không thể liên lạc được với Lạc Văn Chu mới về Cục công an liền nhìn thấy hai điều tra viên vừa vặn dẫn chủ nhiệm Tăng đi.
“Chủ nhiệm,” Lang Kiều trợn trừng mắt, “Có chuyện gì vậy?”
Tăng Quảng Lăng lắc đầu với sắc mặt nặng nề.
“Hiệp trợ điều tra,” Một điều tra viên rất đỗi ôn hòa gật đầu chào Lang Kiều, “Đồng chí này, phiền các vị cũng tạm thời viết tiến triển công việc trong tay thành báo cáo trình lên, cảm ơn phối hợp.”
Lang Kiều: “Này...”
Một đồng nghiệp bên cạnh kéo cô lại, chờ nhóm người chủ nhiệm Tăng đi xa rồi, anh mới nhỏ giọng nói với Lang Kiều: “Em biết chúng ta có mấy camera có vấn đề chứ?”
Lang Kiều hoang mang nhìn anh ta.
“Vì việc này, cựu cục trưởng Trương đã lui về tuyến hai còn bị dẫn đi điều tra, nhưng bởi vì việc lắp đặt và sửa chữa chi phí tương đối thấp, theo quy định ký duyệt cuối cùng không cần đến chỗ lãnh đạo lớn, công tác hành chính lúc đó vừa vặn do chủ nhiệm Tăng quản, nghe nói bên phía nhà máy kia có chút vấn đề.”
Phí Độ trong biệt thự vừa kết thúc cuộc gọi đến viện an dưỡng Tân Hải thì trợ lý Miêu lập tức gọi tới, cô hơi hoảng loạn: “Chủ tịch Phí... anh bây giờ có thể về công ty một chuyến không?”
Phí Độ không mấy bất ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Có người tự xưng là cảnh sát, muốn điều tra một khoản đầu tư của công ty chúng ta trước kia...”