Lạc Thanh thấy Trần Ngọc sắc mặt đột biến, khẽ cười cười, hắn thích vẻ mặt này, cảm giác đau nhói trong lòng những ngày qua đột nhiên có một tia thống khoái.
Người trước mắt hắn đây, là người không có tư cách đứng cạnh Phong Hàn nhất, được Phong Hàn tín nhiệm, lấy được tình cảm của hắn, y không xứng với tình cảm của Phong Hàn. Nghĩ đến những chuyện trước kia y làm, cho dù hiện tại y quỳ gối xuống cũng là khinh nhờn Phong Hàn.
Khuôn mặt tái nhợt của Lạc Thanh vì nhớ lại mà vặn vẹo, trong mắt mang theo thống khổ thật sâu cùng hận ý, mặc dù hắn tận lực khống chế, hiệu quả cũng không mấy rõ ràng.
Lạc Thanh cắn răng, châm rái nói: “Lấy được thứ không nên thuộc về người, không biết buông tay, sẽ bị trời phạt.”
Tay Trần Ngọc có chút run rẩy, nhưng trên mặt cậu cũng không có sự thống khổ cùng áy náy mà Lạc Thanh muốn thấy, trừ lúc ban đầu lóe lên kinh sợ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Giương mắt nhìn lướt qua sau lưng Lạc Thanh, Trần Ngọc diện vô biểu tình nói: “Ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta tại sao muốn hại Phong Hàn? Ta có được thứ đó, ngươi là chỉ cái gì? Nếu như là tình cảm của ta và Phong Hàn, đây là chuyện giữa hai người chúng ta, không có quan hệ với ngươi. Ta chỉ muốn biết, ngươi hôm nay tới đây, mục đích là gì? Chỉ nói đến Phong Hàn, những cái khác ta không cần biết.”
Lạc Thanh bị nghẹn đôi chút, nhìn Trần Ngọc khác hoàn toàn so với ở trước mặt mọi người, hắn thậm chí có ảo giác người kia đang đứng ở đây. Suy tính một hồi, Lạc Thanh hỏi một vấn đề cậu không ngờ nhất: “Bây giờ, tình cảm của ngươi với Phong Hàn là thật hay giả? Hay là nói, ngươi bây giờ là đang đóng kịch, thậm chí không tiếc lợi dụng cả thân thể của mình?”
Trần Ngọc cũng không để ý tới sự châm chọc nồng nặc trong lời nói của Lạc Thanh, chỉ lãnh đạm trả lời: “Đó là chuyện của ta.”
Lạc Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi không quan tâm đến thủ hạ của người, tính mạng thần dân của ngươi, giết nhiều người như vậy ta không quản, nhưng người không thể làm có chuyện có lỗi với Phong Hàn nữa. Năm đó, chỉ có hắn- là giúp ngươi vô mục đích. Hơn nữa, nhiều năm qua, ngươi hại hắn thảm như vậy, lấy đi mọi thứ của hắn, ngươi tại sao lại quay lại tìm hắn?! Ngươi vẫn cảm thấy chưa đủ? Nhưng, Phong Hàn đã không còn gì có thể cho ngươi nữa.”
Trần Ngọc nhìn chằm chằm Lạc Thanh, bất động thanh sắc nói: “Nếu như ngươi chỉ là muốn có một câu cam kết, ta có thể đảm bảo với ngươi,ta chưa từng nghĩ sẽ hại Phong Hàn. Hơn nữa, ngươi nói những chuyện kia, ta hoàn toàn không biết.”Trần Ngọc hoàn toàn không hiểu mấy lời Lạc Thanh nói, nhưng cậu biếy điều này rất quan trọng, nếu như có thể, cậu hy vọng từ trong miệng Lạc Thanh moi được chút thông tin.
Lạc Thanh trừng lớn mắt, cuối cùng không nhịn được cười lạnh, giống như Trần Ngọc vừa làm ra một chuyện đáng cười nhất: “Ngươi trước lúc tìm thấy cũng nói như vậy, đừng nhiều lời vô nghĩa. Thế nhưng, Trần Ngọc, lần này ngươi chối cãi vô ích. Nói thật với ngươi, khi người ấy bảo ngươi là y, ta cũng không tin, cho nên ta vẫn chưa nhắc đến với Phong Hàn.”
“Nhưng ngươi có thể mở cái khóa kia ra, ta len lén trở lại xem, chỉ có máu của ngươi mới mở được. Điều này nói lên cái gì? Cho dù ngươi không phải y, cũng là người y tín nhiệm nhất. Nhưng người y tín nhiệm nhất đều bỏ đi rồi, ngươi còn có thể là ai? Hơn nữa với tính cách đa nghi của y, nơi này, đại khái sẽ chỉ để chính ngươi đi vào.”
Trần Ngọc nhíu nhíu mày, suy luận của Lạc Thanh rất lôgíc, người trong miệng Lạc Thanh là người áo đen? Trầm mặc một hồi, Trần Ngọc nói: “Có lẽ ngươi thật sự có lý, nhưng ta không phải y, chuyện ngươi nói ta không nhớ chút nào. Bằng vào điểm này, ngươi không có cách nào chứng minh ta là người tội ác tày trời ngươi nói kia.”
Lạc Thanh hồ nghi nhìn Trần Ngọc, đại khái rốt cuộc cũng tin Trần Ngọc không nhớ, thấy ttrong mắt Trần Ngọc mang theo khiếp sợ, cuối cùng lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Thì ra là như vậy, chả trách bọn họ lại làm thế.”
“Ai cơ?” Trần Ngọc rất nhanh hỏi.
Lạc Thanh không trả lời vấn đề này, chỉ tiếp tục nói: “Mặc dù ngươi không có trí nhớ trước đây, nhưng sự thật không thể xóa sạch. Ta có thể đem chuyện trước kia nói cho ngươi biết, nhưng đổi lại, ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Trần Ngọc nhíu mày, nhìn Lạc Thanh nói, “Đây chính là mục đích ngươi một mình tới tìm ta? Để ta đoán, ngươi có phải định nói với ta, điều kiện là nhất thiết phải dối gạt Phong Hàn.”
Trong mắt Lạc Thanh nhanh chóng thoáng qua gì đó, sau đó cười cười nói: “Đương nhiên phải gạt Phong Hàn, ngươi phải hiểu những chuyện ngươi làm, nếu để cho Phong Hàn biết được thân phận của ngươi, sẽ có hậu quả gì. Hắn căn bản không thể chấp nhận ngươi làm bất cứ chuyện gì cho hắn, hắn chỉ nghĩ cách nào để giết ngươi.”
Dừng lại đôi chút, Lạc Thanh nâng cằm, mang theo sự kiêu ngạo đặc hữu của hắn, nói ra mục đích của mình, “Ngươi đồng ý với điều kiện này của ta, ta cho ngươi biết chuyện trước đây, giúp ngươi gạt Phong Hàn, đối với chúng ta mà nói, là chuyện hai bên cùng có lợi.”
Trần Ngọc tự tiếu phi tiếu nhìn Lạc Thanh, “Nhưng xét khí thế khi tới của ngươi, cho dù ta không đồng ý, chỉ sợ ngươi đã chắc chắn sẽ thuyết phục được ta. Chi bằng, ngươi nói xem thử, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lạc Thanh nhìn Trần Ngọc một lát, nói: “Được rồi. Trước đây, ngươi là vua nước Thục cổ, bởi vì cơ duyên nào đó quen biết Phong, cũng chính là chủ nhân của ta và Vưu bộ trưởng, Lăng Vân. Có thể nói, Phong chưa bao giờ mở rộng lòng mình với người khác, chỉ có mình ngươi làm được, có sự cho phép của Phong. Lúc ngươi gặp khó khăn nhất, Phong thậm chí không để ý tới những chuyện khác, một mực giúp ngươi.” Dứt lời, Trần Ngọc có thể nghe ra mùi vị cắn răng nghiến lợi.
Bất quá – Trần Ngọc tự giễu cười cười, xem ra, cậu trước kia là một đế vương, thân phận rất cao quý. Hơn nữa, từ ba ngàn năm trước, cậu đã có thể giải quyết Phong Hàn, Trần Ngọc không đúng lúc trong lòng có một tia cao hứng.
“Thế nhưng, con người, lòng dạ luôn gian trá tham lam, không thể phỏng đoán. Mà ngươi, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Sau khi biết được thân phận của Phong Hàn, ngươi không để tâm đến tình cảm thường ngày, đem thứ trọng yếu nhất bên cạnh Phong Hàn, trộm đi năm viên đá, không có những thứ đó, Phong không thể trở về, không thể rời khỏi ngươi. Sau đó, ngươi lợi dụng trận pháp, tước đoạt phần lớn sức mạnh hay là nói năng lực của hắn.”
“Nhưng đáng hận nhất chính là cho dù vào thời điểm đó, Phong Hàn cũng không hạ thủ giết ngươi, sau đó đổi lấy là cái gì, ngươi lừa hắn đến sơn động đáng chết kia, móc tim hắn. Khi chúng ta tìm được hắn... ta chưa từng trông thấy một Phong Hàn như vậy, cũng chưa từng gặp ai khác độc ác như ngươi.”
“Vì cầu xin trường sinh, ngươi giết vô số người, sa mạc quỷ thành, đáy hồ Kính Thủy, những người mang trùng độc, xác sống, thậm chí từng chồng xương trắng, đều là nghiệt do ngươi tạo ra.”
Lạc Thanh phẫn hận nhìn Trần Ngọc, đè nén tức giận, “Mà bởi vì người, nhiều năm như vậy Phong cũng không thể dẫn chúng ta trở về, cũng không tin tưởng bất cứ ai khác. Những thứ này, đều là ngươi thiếu hắn.”
Trong lòng Trần Ngọc đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, cậu nhớ lại trong sơn động ở Tây Tạng, Phong Hàn nằm trên giường đá.
Sắc mặt Trần Ngọc tái nhợt, cũng không nghe rõ ràng lời Lạc Thanh miêu tả chi tiết tội lỗi chồng chất của cậu sau đó. Cậu chỉ không yên lòng liếm liếm đôi môi khô khốc, hỏi: “Mất đi nhiều như vậy, Phong Hàn không sao chứ?”
Lạc Thanh hừ một tiếng, “Đương nhiên là có! Nhưng cho dù ngươi lấy được những thứ kia, sao có thể sánh với Phong Hàn, hắn muốn lấy lại dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều, năm đó ngươi quá giả hoạt, mỗi lần đều tìm được cơ hội chạy trốn. Cuối cùng, cũng chính là vào hơn 20 năm trước, ngươi phát hiện mình hiện tại không thoát khỏi Phong, liền cử hành nghi thức chuyển sinh, rồi tái hiện trong thân thể này.”
Lạc Thanh mấy lần quan sát Trần Ngọc, có chút hả hê: “Xem xem, đây chính là sai lầm nảy sinh từ kế hoạch chu toàn của ngươi, biết bộ dáng của ngươi lúc trước thế nào không? Chính là người áo đen. Kết quả, ngươi ở trong một thân thể giống như phế vật, cũng bị người khác chiếm mất thân thể thật sự. Hơn nữa, còn mất đi trí nhớ trước đây.”
Trần Ngọc lặng yên nghe xong, ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Nếu đã như vậy, chuyện này hẳn rất bí mật, không ai biết mới đúng. Tại sao ngươi lại biết ta chính là người đó?”
“Quả nhiên vẫn giống như trước khiến người ta chán ghét, đương nhiên là có người nói cho ta biết, bất quá nó không nằm trong nội dung trao đổi của chúng ta.” Khóe miệng Lạc Thanh nhếch lên thành một nụ cười.
Trần Ngọc gật đầu, tiếp tục nói: “Còn một điểm nữa, ngươi từ đầu đến cuối đều cố ý che giấu thân phận của Phong Hàn. Thân phận của hắn rốt cuộc là gì, có thể từ ban ngàn năm trước, sống đến tận bây giờ.”
Lạc Thanh lạnh lùng cười: “Phong chính miệng nói cho ngươi, kết quả ngươi hại hắn thành ra như vậy. Hiện tại quên đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi thật sự muốn biết, chờ có một ngày, Phong Hàn lại nói cho ngươi biết.”
“Mà chuyện ta muốn, chính là dùng năm viên đá, còn có một chiếc chìa khóa, nghịch chuyển trận pháp năm đó, đem mọi thứ thuộc về Phong HÀn trả lại cho hắn. Yên cầu này, không quá phận đi?” Nói xong, Lạc Thanh chăm chú nhìn Trần Ngọc.
Trần Ngọc híp mắt lạnh lùng đối diện Lạc Thanh, không lên tiếng.
Lạc Thanh sắc mặt thay đổi, cắn răng: “Nếu như ngươi thật sự yêu hắn, cũng không nên hành hạ hắn như vậy nữa. Nếu như Phong không trở lại trạng thái vón có, hắn sẽ ngủ say. Bởi vì người, Phong mới biến thành bộ dáng này, hắn mới không thể quay về quê hương của mình. Nếu như ta những ngày qua đã nhìn lầm ngươi, thì ta chỉ còn cách đem thân phận thật của ngươi nói cho Phong, ta nghĩ ngươi không muốn thấy cảnh tượng sau khi Phong biết chân tướng sẽ làm gì ngươi.”
“Bao lâu? Nếu như không làm nghi thức nghịch chuyển kia, hắn sẽ ngủ say bao lâu?” Trần Ngọc cắt ngang lời Lạc Thanh, cau mày hỏi.
“Ai biết, mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm đều có thể.”
Trần Ngọc rốt cuộc đã hiểu, tại sao lần đầu tiên trông thấy Phong Hàn, hắn lại nằm trong quan tài thủy tinh. Trần Ngọc gật đầu, nói: “Ta đáp ưng ngươi, nếu như ta tìm được đá và chìa khóa, lập tức cử hành nghi thức chuyển sinh.” Trần Ngọc minh bạch, Lạc Thanh sẽ không nói hết ra với cậu, nhưng khẳng định phần lớn là thật. Ít nhất, năm viên đá kia, khi người khác không biết, đã ở chỗ cậu.
Lạc Thanh cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, sau khi ngẩng lên nhìn Trần Ngọc đã khôi phục sự bình tĩnh.
“Vậy thì một lời đã định, chờ ngươi tìm thấy những viên đá cùng chiếc chìa khóa kia, phải ở trong cung điện này, ta liền nói cho ngươi biết địa điểm cử hành nghi thức nghịch chuyển.”
“Cuối ùng, ta cần nhắc nhở ngươi, sau khi thực hiện nghi thức, ngươi vĩnh viễn không được xuất hiện bên cạnh Phong. Phong cho dù xem trọng người, nhưng cũng không phải là yêu, bởi vì hắn căn bản không hiểu. Đương nhiên, điều đó không cần thiết. Ở trong mắt Phong, địa vị của ngươi thậm chí không bằng những người đi theo hắn là chúng ta. Phong vốn không thuộc về nơi này, sau khi hắn khôi phục, sẽ mang chúng ta về nhà.”
Trần Ngọc nhìn vẻ mặt kiêu ngaọc của Lạc Thanh, tay phải nắm thật chặt trong túi quần, sau đó nghiền ngẫm hỏi: “Cuối cùng, ta cũng hỏi ngươi một vấn đề, ngươi yêu Phong Hàn sao? Tựa như tình cảm ta đối với Phong Hàn.”
Lạc Thanh do dự một chút, đáp: “Không, ta đối với hắn là tôn kính.” Suy nghĩ lại cảm thấy chưa đủ, bồi thêm một câu: “Có lẽ ngươi không hiểu, nhưng tình cảm chúng ta dành cho Phong so với ngươi nhiều hơn...”
Trần Ngọc tiếp tục hỏi: “Ngươi bảo ta làm những việc này, là muốn Phong mang các người trở về có đúng hay không?”
“Cúng có thể nói như vậy. Thế nhưng – ’’
“Vậy là đủ rồi.” Tay phải nhấn tắt ghi âm từ điện thoại di động trong túi quần, dám tới đây uy hiếp cậu, không trả lễ sẽ không phù hợp với tính cách của cậu.
Sau đó Trần Ngọc nhíu mày, nói: “Về phần ta có thể rời khỏi Phong Hàn hay không, đây là chuyện giữa ta và Phong Hàn. Nếu như Phong Hàn muốn ta rời khỏi hắn, thì hãy để chính hắn nói với ta.”
Lạc Thanh sắc mặt tối sầm, nhìn Trần Ngọc một lát, “Nếu như ngươi kiên trì được đến lúc nghe hắn chính miệng nói cho ngươi hay.” Xoay người ra khỏi thông đạo, trong thông đạo trống rỗng, không còn ai khác, giống như Lạc Thanh chưa từng tới đây.
Trần Ngọc trực tiếp tựa vào bên cạnh tường, lời Lạc Thanh nói so với cậu tưởng tượng đưa đến tác dụng lớn hơn nhiều lắm. Những lời đó, thật ra thì đã căn bản xác định, Trần Ngọc chính là người áo đen, là đế vương của nước Thục cổ.
Trần Ngọc từ từ giơ tay lên, đối với chuyện xấu cậu làm cực kỳ bi thảm này, cậu cũng không có cảm giác gì quá lớn, vì không nhớ ra. Nhưng nghĩ đến đôi tay này hại Phong Hàn thành như vậy, Trần Ngọc liền không thể khống chế sự thống khổ đến mức hít thở không thông.
Nhưng vô luận Lạc Thanh giấu cậu điều gì, thậm chí Lạc Thanh không uy hiếp cậu, cậu cũng sẽ cử hành nghi thức nghịch chuyển kia.
Cậu sẽ đem những gì mình nợ trả lại hết cho Phong Hàn.
-END 137-