Phong Hàn liếc mắt nhìn Trần Ngọc, mang theo sự nghi hoặc ta tại sao phải nhẫn nhịn, dùng tư thế thoải mái nằm vật xuống chiếc giường đối diện Trần Ngọc. Giáo sư Tiền vẫn nghĩ Phong Hàn là bằng hữu của Trần Ngọc, hơn nữa trải qua lần chạy trốn kinh hiểm này, Phong Hàn bất tri bất giác đã nhận được sự đánh giá cao độ cùng đối đãi hơn người của Giáo sư Tiền, lúc đặt vé tàu cũng gộp Phong Hàn vào chung luôn.
Cho nên khi Trần Ngọc ở trong toa tàu thấy Phong Hàn, kinh ngạc luống cuống đến hoảng hốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn không dám nói thêm nửa câu.
Trần Ngọc mí mắt giật giật, khuyên giải tận tình: “Ta nói, người anh em, Phong đại ca, ngài không thể vì một lần tế tự liền tước đoạt mất tự do của ta a, không công bằng, ít nhất không phải là ta tự nguyện! Ngươi hoàn toàn có thể đi tìm những tế phẩm khác cam tâm tình nguyện dũng cảm hy sinh lại vô cùng nghe lời, đối với hai ta mà nói đều trăm lợi mà không có hại!” Trần Ngọc nói đến câu cuối, nhớ ra ở đây dù gì cũng là xã hội pháp chế văn minh, hơn nữa, rời khỏi núi thì chính là địa bàn của Trần Ngọc.
Nghĩ tới đây, mắt phượng của Trần Ngọc nheo lại, lẽ thẳng khí hùng đứng phắt dậy: “Nếu như ngươi tiếp tục... quấy rối cuộc sống bình thường của ta, ta hoàn toàn có thể tố cáo ngươi – tế phẩm cái gì a, ngươi cho rằng ngươi nói ra, sẽ có người tin ngươi? Được, bọn họ sẽ chết vì cười, luật pháp cũng sẽ không thừa nhận.”
Trần Ngọc nói xong, quay đầu lại tự rót cho mình một chén nước, hếch cằm, rộng lượng nói: “Sau khi rời khỏi đây ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta. Nể tình ngươi đã vài lần cứu sống ta, nếu như ngươi có gặp khó khăn gì, có thể tới tìm ta hỗ trợ.”
Phong Hàn trở mình, khẽ đảo cặp mắt đen láy nhìn sang, lãnh đạm lên tiếng: “Ta không thể đồng ý với cách nhìn của ngươi, nếu như ngươi cứ khăng khăng như vậy, có lẽ ta phải dùng một phương thức khác để ngươi hiểu, lời của ta chính là luật pháp.” Con ngươi sâu thẳm bắt đầu mơ hồ hiện lên màu đỏ, răng nanh sắc nhọn từ từ nhô ra, trong mắt lạnh lẽo như băng, thấy không rõ là vẻ mặt gì.
Trần Ngọc lại nhớ tới tình cảnh bị hút máu lúc rời khỏi, không tự chủ được rụt rụt lui về phía sau, nói thầm trong tuyệt vọng: “... Nhưng mà ta không muốn –“
Phong Hàn ưu nhã ngồi dậy, cau mày quan sát Trần Ngọc, tựa hồ đang suy nghĩ nên cắn vào chỗ nào.
Trần Ngọc chỉ cảm thấy một cảm giác áp bách khổng lồ đập vào mặt, chưa kịp chống đỡ đã bại trận, sợ hãi rụt rè nói: “Nếu như, ngươi bây giờ vẫn muốn đi, được... được rồi.”
Đây chính là nguyên nhân hai tháng sau, khi Trần Ngọc tốt nghiệp đại học trở về Hàng Châu ở bên cạnh lại có thêm một anh chàng đẹp trai lạnh lùng hấp dẫn tầm mắt của mỹ nữ ở khắp nơi. Mã Văn Thanh đi cùng cực kỳ bất mãn, vốn vinh hạnh đặc biệt này luôn luôn thuộc về hắn, hắn túm lấy cổ áo Trần Ngọc đòi công đạo: “Tiểu Trần Ngọc, thế này không giống ngươi a, ngụy quân tử Kiều Dật kia quan hệ với ngươi không tồi, còn chưa thấy ngươi muốn mời hắn tới Hàng Châu. Tại sao cái tên Phong Hàn này, mới gặp một lần, người liền mang về?”
Trần Ngọc cổ họng nghẹn ứ, trong lòng gào thét ta thật không muốn, thật sự là không muốn a... Cậu ho khan một tiếng, len lén liếc nhìn Phong Hàn ngồi bên cạnh tài xế xe taxi, nhỏ giọng nói: “Còn không phải do hắn tứ cố vô thân sao, tiểu gia ta có lòng nhân từ, để xây dựng thành công chế độ xã hội chủ nghĩa, chúng ta phải đoàn kết, phải yêu...”
Mã Văn Thanh vạn phần khinh bỉ nhìn Trần Ngọc, bỗng nhiên lại cười rộ lên một cách gian tà, kéo Trần Ngọc sang bên cạnh, tiến sát vào tai cậu lén lén lút lút nói: “Nói, chẳng lẽ lúc ngươi đi lên không cầm theo vật gì làm kỷ niệm?”
Trần Ngọc sửng sốt, ngay sau đó nhớ đến lúc ấy chạy trốn ra ngoài, Mã Văn Thanh rớt lại đằng sau, tiểu tử này khẳng định đã thâu không ít đồ, vội vàng dùng sự nhiệt tình hiếm thấy khó gặp mời mọc Mã Văn Thanh đến nhà mình.
Mã Văn Thanh lập tức khôi phục tư thế ngồi tử tế, nghiêm trang nói: “Ta chợt muốn về qua nhà gặp người thân. A, sư phó, phía trước quẹo trái, đến nơi, sau khi ta xuống xe, phiền ngài tiếp tục đưa hai vị này đi tiếp.”
Trần Ngọc một phen níu hắn lại, chết sống không cho hắn xuống xe, cười híp mắt nói: “Văn Thanh ca, trả tiền xe trước đã.”
Mã Văn Thanh run rẩy, móc một trăm đồng ném cho Trần Ngọc, suy nghĩ trong giây lát, lại đưa cho cậu một viên ngọc to bằng ngón tay cái. Cùng Trần Ngọc kề tai nói thầm: “Ta còn mấy thứ nữa, khi về nhà ngươi tìm cách xử lý hộ ta.”
Trần Ngọc nhìn ngọc châu trong tay, nhớ tới khối ngọc lưu lạc trong động bảo tàng kia, nhất thời không có tâm tư náo loạn, chẳng qua chỉ gật đầu một cái. Mã gia cũng coi như là đạo mộ thế gia, nghiệp vụ chủ yếu là đạo mộ. Mà Trần gia, hai năm gần đây dần dần tẩy trắng, một nửa chuyên đạo mộ, nửa còn lại bắt đầu buôn bán cổ vật. Bởi vì quan hệ tương đối tốt, một ít văn vật không minh bạch cũng có thể thuận lợi bán ra, cho nên mấy món đồ mà Mã Văn Thanh kiếm được thường đưa cho Trần Ngọc xử lý hộ.
Chờ Mã Văn Thanh xuống xe trước, Trần Ngọc mới lên tinh thần báo tên địa chỉ muốn tới. Cha cậu tính tình nóng nảy, cậu còn chưa liều mạng đến mức đem Phong Hàn mang về nhà chính. Trần Ngọc để cho tài xế sư phó chạy thẳng đến nơi ở của mình, kể từ khi Trần Ngọc tròn 16 tuổi, lão cha cậu liền đá Trần Ngọc ra khỏi cửa, thỉnh thoảng, Trần mụ mụ quá mức nhàm chán, nhớ con trai, Trần Ngọc mới về ở mấy ngày.
Về đến nhà, Trần Ngọc xách đống hành lý, chạy thẳng vào trong phòng, ngả người lên giường. Cuộc sống cứ nên thoải mái như vậy mà trôi qua, thế mới thực hạnh phúc.
Trần Ngọc đang thỏa mãn với hạnh phúc mình tự định nghĩa thì bị cắt ngang giữa chừng, Phong Hàn đứng ở trước giường, túm lấy cổ áo Trần Ngọc đem người kéo lên, vô cùng tự nhiên nói: “Ta đói bụng, ta vừa xem qua phòng bếp, trong tủ lạnh của ngươi có không ít đồ, đi làm thứ gì đó để ăn.”
Trần Ngọc từ từ mở mắt ra, cố gắng duy trì tâm bình khí hòa: “Đúng vậy, trong tủ lạnh có không ít đồ, ngươi muốn ăn cái gì thì làm cái đó, không cần làm cho ta, ta không muốn ăn.”
Phong Hàn gật đầu một cái, vẻ mặt đồng ý: “Vậy ngươi có thể làm cho ta ăn, ta cũng không kén chọn, nhưng thịt tốt nhất phải hơi mềm, canh phải nguyên nước nguyên mùi, gia vị không cần nêm nhiều.”
Trần Ngọc nghe thấy vậy tức đến cắn răng nghiến lợi, ngươi là bánh tông thể lực tốt, ta bận bịu đã hơn nửa ngày, ta mệt muốn chết a a, cậu gian nan mở miệng, chỉ vào bếp: “Ngươi cứ dùng phòng bếp đi, ta không ngại.”
Phong hàn tiếp tục: “Chẳng lẽ ta chưa nói rõ với ngươi?” Vừa nói vừa dùng đôi tay lạnh như băng không ngừng vuốt ve cổ Trần Ngọc.
Trần Ngọc nghĩ đến điều gì đó, giật mình một cái, thầm mắng mấy câu, cố gắng ngồi dậy, đè nén xung động muốn ngủ tiếp, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Thức ăn trong tủ lạnh, là tiểu cô nương dọn phòng do mẹ Trần Ngọc thuê để vào, thịt tươi rau cỏ mua về chất thành đống, chật cứng cả tủ lạnh. Trần Ngọc suy nghĩ một chút, Phong Hàn ăn no rồi sẽ không hút máu nữa, liền lấy sườn lợn ra ngoài, bật bếp làm sườn hấp, một ít nấm hương cùng rau cải nấu canh, sau đó bưng thức ăn lên.
Trong nhà nhất thời đều là mùi thơm của thức ăn, Phong Hàn nhìn xoi mói đồ ăn đủ hương vị trước mặt, rốt cuộc không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Trần Ngọc mệt mỏi liếc mắt, cái khác không dám nói, chứ tài nấu nướng của cậu tuyệt đối có thể mang ra để khoe. Bởi vì khi còn bé người lớn trong nhà quá bận rộn, tiểu Trần Ngọc từ nhỏ liền bắt đầu tự mình nấu cơm. Bây giờ thủ nghệ của cậu còn tốt hơn rất nhiều so với Trần mụ mụ, trước kia lúc còn trong trường, ký túc xá quý tộc dành cho con em cán bộ cấp cao rất quen thuộc với Trần Ngọc, tỷ như Kiều Dật, thường thường vẫn gọi Trần Ngọc ở lầu dưới đi lên nấu cơm.
Trần Ngọc không muốn đối chọi với Kiều Dật, sau đó cậu thành một tiểu tham tiền, Trần Ngọc nấu xong cơm sẽ ăn chực luôn, bớt được không ít tiền cơm.
Nấu cơm xong, Trần Ngọc ở trên ghế sa lông nghỉ ngơi, cảm thấy bụng đói réo liên tục, cũng ăn một chút, trên ngươi mồ hôi dinh dính, chuẩn bị đi tắm.
Lúc Trần Ngọc định cởi quần lót, chợt nhớ ra, bây giờ không giống trước kia, trong nhà còn có ngoại nhân. Trần Ngọc cầm theo khăn tắm, định đi vào phòng tắm, mới vừa đứng dậy, bỗng cảm giác một cánh tay lạnh như băng đang từ từ ve vuốt tấm lưng trần truồng của cậu.
-END 18-