Chạy theo lối đi duy nhất nghiêng ngả, bởi vì bị Trần Ngọc trì hoãn, Phong Hàn và cậu là hai người cuối cùng rời đi. Khi Trần Ngọc một lần nữa quay đầu lại nhìn quanh, thấy những cái bóng màu đen phía sau gắt gao xa xa cùng tới đây. Cậu cắn răng, rốt cuộc buông tha. Trong lòng tràn đầy bi thương cùng cảm giác vô lực, rốt cuộc là ai đã thiết kế cái bẫy tà ác độc địa như vậy? Người áo đen hay chính là nữ vương?
Hiện tại cậu căn bản không cứu được A Cát, như vậy chỉ có thể tin vào những gì A Cát đã nói, A Cát sẽ không chết, chờ cậu cùng Phong Hàn tìm được người áo đen sẽ trở lại cứu A Cát.
Con đường phía trước tựa hồ không có điểm cuối, đại đa số mọi người đều đã tinh bì lực tẫn, nhưng khát vọng cầu sinh kích phát tiềm lực vô hạn, không ai chịu dừng bước. Khi Trần Ngọc thở không ra hơi, rốt cuộc cũng nghe được tiếng hoan hô vui mừng của mọi người ở đằng trước.
“Là cửa ra!”
“Thật con mẹ nó mệt, nữ vương này chả khác gì chuột chũi, lại kiến tạo cung điện dưới lòng đất sâu như vậy, trong đầu nàng ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì a!” Mã Văn Thanh tức giận nói.
Trần Ngọc ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, Phong Hàn đẩy cậu tiến về phía trước, còn mình thì dừng lại. Trần Ngọc cả kinh, không do dự quay về níu lấy tay áo của Phong Hàn, cậu hiện tại không muốn thấy bất cứ ai vì mình mà bị cái bóng giữ lại nữa. Phong Hàn lập tức cau mày liếc nhìn cậu, không hài lòng vung tay.
Sau đó thấy Trần Ngọc vội vàng nói: “Ta sẽ không để cho mình người ở lại, bây giờ chúng ta sắp ra được ngoài, ngươi căn bản không cần thiết phải hy sinh!”
Phong Hàn trầm mặc một lúc, lạnh mặt nói: “Ta mới không có cái ý tưởng chết tiệt này, ngươi suy nghĩ quá nhiều.” Nhưng Phong Hàn cũng không giật tay áo mình ra nữa, để mặc Trần Ngọc bám sát theo đi tới bậc thang cuối cùng ở bên cạnh, tìm kiếm, cuối cùng nhấn vào cái gì đó, một tảng đá màu đen chợt xuất hiện trước mặt ngăn giữa bọn họ và cái bóng.
“Nhất định phải đem phong mộ thạch hạ xuống, không thể để cho bọn chúng ra ngoài, những thứ này đã sống trong mộ hơn ngàn năm, nếu như ra khỏi địa cung hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.” Phong Hàn nhàn nhạt giải thích rõ, nhấc chân đi ra ngoài.
Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, mới nãy bị A Cát ảnh hưởng quá lớn, bây giờ ngẫm lại là cậu suy nghĩ nhiều.
Từ cửa động chui ra, trước mặt chợt sáng lên, Trần Ngọc khó có thể thích ứng kịp nheo mắt lại. Thời gian ở dưới địa cung âm u khá dài, rốt cuộc cũng gặp lại ánh mặt trời, cho dù là ánh nắng chói chang bỏng rát của sa mạc, Trần Ngọc vẫn cảm thấy vô cùng khoan khoái vui sướng. Một lần nữa cậu lại cảm nhận được sâu sắc rằng còn sống thật sự là chuyện tốt đẹp.
Quan sát địa hình ở đây, Trần Ngọc phát hiện bọn họ đang ở phía dưới một thung lũng, dưới chân đều là cát vàng mênh mông, bốn phía là vách đá dựng đứng. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là ánh mặt trời chói chang nóng bức chiếu thẳng xuống đáy thung lũng, nhưng xung quanh vách núi lại bao quanh bởi sương trắng. Sương mù lượn lờ quây thành một vòng tròn, giống như một con bạch xà khổng lồ.
“Tại sao cảm thấy nơi này trông rất quen?” Dương lão lục thầm nói.
“Dĩ nhiên là quen, đây chính là nơi chúng ta dùng dây thừng để leo xuống, chỉ có điều lần trước xuống thấy là ốc đảo, lần này là thế giới thật mà thôi.” Khương lão gia tử nói, mặc dù khi nãy phải chạy ra bên ngoài cháu trai vẫn chiếu cố lão, nhưng lão đầu này vẫn mặt không đỏ khí không suyễn, có thể thấy thân thể lão hẵng còn khỏe mạnh chán.
“Hiện tại chỉ cần tìm ba sợi dây thừng leo núi chúng ta lưu lại là có thể lên rồi. Cái này không khó lắm, dù sao chúng ta cũng cho người ở lại phía trên để trông chừng sợi dây.” Nói xong Khương lão gia tử phân phó người đi tìm sợi dây.
“Các người có cảm thấy hay không, cát dưới chân chúng ta hình như đang chuyển động?” Mã Văn Thanh đột nhiên hỏi.
Hắn vừa nói như thế, không ít người đều cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù rất chậm rãi, nhưng lớp cát dưới chân thực sự di chuyển, hơn nữa còn là di chuyển xuống dưới. Thì ra cảnh tượng trên bức bích họa kia là thật, quỷ thành thực sự sụp đổ.
Khương lão gia tử mặt liền biến sắc, nói: “Không tốt! Tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không với tới dây thừng mất, đến cùng sẽ bị giam ở đây, đừng chân chừ nữa, trước tìm sợi dây đi!”
Mọi ngươi men theo vị trí đại khái trong trí nhớ, rốt cuộc tìm được ba sợi dây thừng từ trên vách đá rủ xuống, cũng may còn miễn cưỡng có thể với tới, vì an toàn, vội vàng tóm lấy một đầu, sau đó mới bắt đầu từ sợi dây bò lên.
Bởi vì bốn phía vách núi có sương trắng, nhìn không tới đỉnh, mà sợi dây lại không thể chịu được sức nặng quá lớn, chỉ có thể một người đi lên sau đó lay động sợi dây, thông báo cho người phía dưới. Sau đó, người phía dưới mới tiếp tục bò lên. Quỷ thành bên dưới không ngừng vị vùi lấp, động tác của mọi người cũng trở nên nhanh hơn. Đến cuối cùng, chỉ còn lại Trần Ngọc cùng Phong Hàn.
Nhưng lần này, sợi dây phía trên vẫn buông thõng, không có động tĩnh nào khác, hai người đợi một hồi, đều cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng, Phong Hàn nhìn Trần Ngọc đang bất an, kéo kéo sợi dây cầm ở trong tay, nói: “Ta lên trước, ngươi đi theo sau ta, sợi dây này chịu được sức nặng của hai người.”
Trần Ngọc tựa hồ muốn nói gì đó, Phong Hàn phất tay cắt ngang cậu, “Ngươi đi theo ta, nếu không ta không yên lòng.”
Trần Ngọc trong lòng phát nhiệt, trên mặt cảm động, nhưng vẫn lôi kéo Phong Hàn, lấy lòng nói: “Thật ra thì, ta muốn nói, ta đeo balô, vác cả báo con có phần cố sức, ngươi giúp ta cõng nó đi...”
Ánh mắt của Phong Hàn lập tức không nhịn được quét về phía thứ đang ở trong ngực Trần Ngọc, tiểu tử lông xù kia cố thu nhỏ mình lại hết sức có thể, giảm bớt cảm giác tồn tại, khiến khối thân thể nho nhỏ sau khi đi theo Trần Ngọc bởi vì được ăn uống đầy đủ mà không ngừng mập lên co thành hình quả cầu, vô tội thầm niệm thật ra thì ta rất rất gầy.
Trần Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chân mày Phong Hàn nhíu chặt cùng ánh mắt rõ ràng là không vui đang liếc về phía báo con.
Đúng lúc Trần Ngọc không nhịn được nữa chuẩn bị nói mình sẽ tự mang báo con theo, thì Phong Hàn đưa tay xách báo con lên, ném tới trên vai, sau đó bắt đầu bám vào dây thừng trèo lên. Trần Ngọc nhìn theo bóng lưng của Phong Hàn, khóe miệng nở nụ cười. Người này, thật ra thì cũng không phải là không thể câu thông.
Báo con lệ nóng doanh tròng dùng móng vuốt túm chặt lấy y phục của Phong Hàn, Phong Hàn chắc là sẽ không quân tâm đến nó, cho dù nó té xuống cũng sẽ mặc kệ nó! Báo con trong lòng không ngừng gào thét, Trần mụ mụ, chẳng lẽ ngươi thật sự đã quên ta có chứng sợ độ cao hay sao!
Trần Ngọc cảm thán trong lòng, trèo lên trên so với leo xuống dưới tiêu hao thể lực nhiều hơn, giống như đang khảo nghiệm lực cánh tay vậy. Hai người dần dần bò vào trong đám sương mù, Trần Ngọc nhíu nhíu mày, cảm thấy sương mù trong sa mạc bây giờ không phải là dấu hiệu tốt. Sau đó, cậu liền đụng phải cái chân của Phong Hàn ở bên trên.
Nhanh như vậy đã bắt kịp hắn rồi, Trần Ngọc thầm nghĩ, quấn chặt sợi dây ngước mặt lên nhìn, Phong Hàn cũng không có gì khác thường, chỉ có điều nửa người trên căn bản không trông thấy rõ.
Chẳng lẽ muốn dừng lại để thở? Nhưng bị treo trên sợi dây này rõ là cực khổ, ngay cả thời gian cũng có vẻ trôi qua thực chậm. Trần Ngọc thấy một lúc lâu mà Phong Hàn cư nhiên vẫn không có động tĩnh, mất kiên nhẫn hỏi: “Sao thế?”
Lại một lát sau, thanh âm lạnh lùng của Phong Hàn mới truyền xuống: “Không có gì, theo sát ta.” Nói xong bắt đầu bò lên.
Trần Ngọc thấy kỳ quái, nhưng lại nghĩ đang trèo leo mà nói chuyện thì thực không tiện, bèn tiếp tục bò sau lưng Phong Hàn.
Khi hai người đã bò lên đến mặt đất, người bên trên đã hơi lo lắng.
Triệu Ly bước qua hỏi: “Sao bây giờ mới lên được đây, chỉ còn chờ hai người các ngươi thôi.”
Trần Ngọc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cậu không trực tiếp hỏi tại sao không có ai lắc sợi dây thông báo cho cậu và Phong Hàn có thể đi lên, chẳng qua chỉ hỏi: “Người mới vừa đi lên cuối cùng là ai?”
Triệu Ly kỳ quái nhìn Trần Ngọc, kéo qua một người, nói: “Sao vậy, là Hắc Tử.”
Trần Ngọc nhìn chằm chằm vào Hắc Tử hỏi: “Sau khi ngươi trèo lên, sao lại không lắc sợi dây?”
Hắc Tử cung kính đáp: “Tiểu thiếu gia, sau khi ta lên, Hàn Tam gia thủ ở phía trên, hắn nói để hắn tiếp ứng, ta liền rời đi trước.”
Trần Ngọc gật đầu, không hỏi thêm, Hàn Tam gia trong lời của Hắc Tử chính là tam đệ tử Hàn Hiểu Thần của phụ thân.
Lúc này, Thẩm Tuyên đi tới, vẻ mặt phức tạp nhưng nghiêm túc, mà Trần Ngọc nhạy cảm từ trên mặt những người khác trông thấy được biểu tình mà cậu vô cùng quen thuộc, khi còn bé mỗi lần cậu bị phụ thân khiển trách mà Thẩm Tuyên lại được khen ngơi, đó chính là sự thương hại.
Cậu kinh ngạc nhìn Thẩm Tuyên, nhíu mày.
“A Ngọc, ta nói với ngươi một chuyện, ngươi ngàn vạn lần phải bình tĩnh, tin ta sẽ nghĩ cách giải quyết.” Thẩm Tuyên nói.
Trần Ngọc gật đầu, nghi hoặc quan sát Thẩm Tuyên, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không thấy sư phó.”
Thanh âm của Thẩm Tuyên luôn thanh thúy ôn hòa, không nhanh không chậm, mang theo sự bình tĩnh cùng xa cách. Trần Ngọc thật ra thì rất thích nghe thấy giọng nói của hắn, bởi vì đại đa số khi nói, cũng là lúc Thẩm Tuyên giúp Trần Ngọc giải vây.
Giờ phút này, Trần Ngọc lăng lăng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nói gì?”
Thẩm Tuyên thở dài, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu của Trần Ngọc, nói: “Ta nói rồi ngươi đừng có gấp, sư phó hẳn là có việc, rời đi trước. Ngươi yên tâm, ta sẽ lập tức tra rõ chuyện này.” Thẩm Tuyên đứng trước mặt Trần Ngọc, thấy người kia đôi mắt mang theo thủy quang, bèn an ủi.
Trần Ngọc rốt cuộc cũng ý thức được không phải mình nghe nhầm, không phải là hiểu sai, Trần Sâm không thấy! Trần Ngọc nhìn chằm chằm Thẩm Tuyên, khàn giọng nói: “Thẩm Tuyên, ngươi biết rất rõ, phụ thân sẽ không đi mà không nói lời nào. Ngươi nên lập tức phái người đi tìm phụ thân!”
Thẩm Tuyên ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ngọc, lấy tay giúp cậu lau đi bụi đất trên mặt, nói: “Ta biết, nhưng hiện tại không thể, chúng ta ngay lập tức phải rời khỏi đây.”
Trần Ngọc không dám tin nhìn Thẩm Tuyên, phụ thân, nhìn cái người mà ngươi đã chọn này mà xem. Cậu tức giận chờ Thẩm Tuyên, nói: “Được, ngươi không tìm ta tìm, để ta mang theo vài người, muốn đi thì ngươi đi trước.”
“Đứng lại, Trần Ngọc! Bây giờ Trần gia do ta làm chủ, ngươi chỉ có thể nghe ta. Quyết định của ta là, chúng ta rời khỏi sa mạc, ngay lập tức.” Thấy Trần Ngọc trong phút chốc mắt trợn trừng, Thẩm Tuyên tiến tới bên tai Trần Ngọc nói: “Ngươi phải nhớ, sư phó đã nói, đương gia kế nhiệm tiếp theo của Trần gia là ta.”
Thẩm Tuyên nói xong xoay người sải bước hướng về phía đám người, cất giọng nói: “Bây giờ đi ra bên ngoài sa mạc, ở Tây An nghỉ ngơi một đêm, sau đó, chúng ta khởi hành xuôi nam.”
Đối với sự mất tích của Trần Sâm, Khương lão gia tử cùng Dương lão lục đều bày tỏ sự kinh ngạc không thôi, cũng nói có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp, Thẩm Tuyên khách khí cự tuyệt, nói đã sắp xếp xong xuôi. Hai vị đương gia liếc nhau một cái, không hổ là đại đệ tử Trần Sâm vẫn mang theo bên người, vô luận nói chuyện hay làm việc đều tương đối có thủ đoạn cùng quyết đoán, dưới tình huống như vậy mà vẫn tỉnh táo cẩn thận chủ trì đại cục của Trần gia.
Trần Ngọc kể từ sau khi biết tin Trần Sâm mất tích, vẫn lo lắng tìm kiếm khắp nơi, không có lý nào chỉ có mình phụ thân cậu mất tích. Thế nhưng, trong biến cát mênh mông, thật sự một người cũng tìm không thấy.
“Đi thôi, nước của chúng ta không đủ để cầm cự đến chỗ đoàn xe việt dã.” Thẩm Tuyên lên tiếng, tất cả mọi người hướng về phía bầy lạc đà đứng bên ngoài sông đào bảo vệ thành. Bởi vì ảo cảnh đã biến mất, hiện tại ở vị trí sông đào bảo vệ thành cũng không có nước, bất quá vẫn còn lòng sông khô cạn, phía trên rải rác xương trắng.
Trần Ngọc bị người túm lấy lôi lên trên lạc đà, cậu đỏ mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tuyên, không nói gì.
Vì bầy lạc đà được uống nước đầy đủ nên bây giờ cưỡi bọn chúng tới đoàn xe việt dã hẳn là không thành vấn đề. Mọi người lên đường, đi dọc theo thành ma, Phong Hàn nói: “Chúng ta thấy những người giống mình như đúc, là do ảo cảnh của nữ vương tạo nên, năng lực của nàng có thể phản chiếu hoặc là tái hiện một không gian khác. Vì vậy ảo cảnh này phục chế thành công đội người và đám lều trại giống y hệt chúng ta, nhưng bên trong quả thật có cổ, cho nên Đại Khuê chết.”
Mọi người trong lòng vẫn còn sợ hãi hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, sắc mặt hơi trắng bệch đi.
Mọi người cưỡi lạc đà trở lại nơi xe việt dã đỗ, phát hiện người bên ngoài đã sớm đưa tới vật tư mới, cầm cự để thoát khỏi sa mạc không thành vấn đề.
Bên này ở trên xe, Mã Văn Thanh nhìn Trần Ngọc vẫn ngẩn người, tinh thần đã sắp lâm vào trạng thái hoảng hốt, lại liếc Phong Hàn mặt lạnh ngồi bên cạnh Trần Ngọc, rốt cuộc không nhịn được nói: “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy, các ngươi phải đem cái thứ này lấy về sao? Nếu không lão tử thực không nhẫn được đánh nó.”
Báo con đang nằm trên tay lái của Mã Văn Thanh, thân thể mũm mĩm phong toả kín mít cả vô lăng, híp mắt ngáy khò khò, bắt đầu từ lúc Phong Hàn đem nó lên khỏi vách đá. Nó kiên quyết không chịu ở bên cạnh Phong Hàn thêm nữa.
Mã Văn Thanh mặc dù nổi giận, nhưng Trần Ngọc bây giờ không có tâm tư để ý đến hắn, Phong Hàn chỉ liếc một người một báo ở chỗ tài xế một cái, mà khiến Mã Văn Thanh cùng báo con đều kinh hãi tóc gáy dựng đứng cả lên.
Cuối cùng, vẫn là Phong Hàn túm lấy đám lông trên gáy báo con, ném tới chỗ ngồi phía sau, chiếc xe việt dã mới run run nổ máy lên đường.
Đến được Tây An đã là nửa đêm, mọi người lập tức đi tìm nhà trọ nghỉ ngơi.
Mặc dù cả người đều rất mệt mỏi, nhưng Trần Ngọc ở trên giường không ngừng trăn trở, phụ thân rốt cuộc đi đâu, có thể gặp nguy hiểm hay không? Cậu đã không còn dư thừa tinh lực lo lắng đến ý đồ của ba người đệ tử kia, tìm được Trần Sâm mới là quan trọng nhất. Cuối cùng cậu cũng bò dậy, đi về phòng Phong Hàn ở cách vách. Cửa phòng Phong Hàn khép hờ, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nói.
“Phong tiên sinh, thế nào? Có muốn đi cùng chúng ta hay không, đi theo Trần gia đối với ngươi mà nói căn bản không thể phát triển.”
Giọng điệu này rõ ràng là A Anh.
Trần Ngọc cả kinh, dừng bước, đứng ở cạnh cửa, len lén nhìn vào bên trong. A Anh đã mặc nữ trang, tóc dài, thân thể khi ấy lộ vẻ nhỏ xinh đổi nữ trang đã thêm phần cao gầy hoạt bát. Nhìn kỹ, ngũ quan nàng thật ra thì rất xuất chúng, bởi vì tập võ, hiện ra vẻ quyến rũ và anh khí đặc hữu.
Phong Hàn không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn thiếu nữ trước mặt. A Anh lại cười nói: “Ta làm việc theo chân Hứa tiên sinh, thân phận của hắn ta không có cách nào nói cho ngươi biết. Nhưng thân phận cùng quyền lực của hắn là thứ ngươi không thể tưởng tượng nổi, ngay cả nhiệm vụ lần này —”A Anh dừng lại một chút, tựa hồ đang suy nghĩ những lời có thể nói, “Để hoàn thành nhiệm vụ lần này, cũng là người ấy ra mặt an bài.”
“Thật ra thì ngươi đi theo Trần Ngọc có lợi ích gì? Hắn chẳng qua chỉ là kẻ ăn chơi trác táng con nhà đạo mộ thế gia mà thôi, không có năng lực gì, chủ yếu là dựa vào người nhà, hết lần này tới lần khác thậm chí còn không được tính là người nối nghiệp của Trần gia.”
Lần này vẻ mặt Phong Hàn có chút biến hóa, mang theo nụ cười nhàn nhạt, A Anh vui mừng, đợi một hồi, Phong Hàn vẫn như cũ không có ý muốn nói chuyện, chỉ đành tiếp tục nói: “Không giống với chúng ta, với năng lực của ngươi, bên trên tất sẽ trọng dụng, đến lúc đó ngươi muốn cái gì, hoặc muốn đạt được mục đích nào đó, đều là chuyện dễ dàng.”
“Còn có, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một ít. Hứa tiên sinh, hắn có một thân phận khác, tại quốc gia này ở trước mặt rất nhiều người tay nắm trọng quyền, đều chỉ dựa trên lời nói, ngươi có thể thấy cấp trên của chúng ta lợi hại thế nào. Mà Trần gia —” A Anh trên mặt lại hiện ra nụ cười mang theo thấu hiểu cùng quyến rũ, “Có tin từ giờ cho đến lúc trở về Hàng Châu đám cảnh sát sẽ theo dõi bọn họ hay không? Có thể tránh thoát một kiếp này hay không còn chưa chắc.”
Phong Hàn rốt cuộc lên tiếng: “Đã hết giờ rồi.”
A Anh trừng mắt nhìn, nghi hoặc.
“Ngươi nói cho ngươi năm phút đồng hồ, bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài.” Phong Hàn mặt không đổi sắc nhìn A Anh xinh đẹp nhưng bắt đầu giận tái mặt.
A Anh căn răng nói: “Như vậy đối với những gì ta đã nói, ngươi có ý kiến gì?”
“Nghe rất được, nhưng có vẻ như ta không cần, ta muốn thứ gì, tự ta có thể đoạt được.” Phong Hàn nhìn qua có vẻ rất khách khí ưu nhã mà hữu lễ, thậm chí còn giúp A Anh mở cửa, sau đó hết sức lịch lãm xoay người lại nhìn cô.
A Anh tức giận rời đi.
“Có chuyện gì?” Phong Hàn nhìn góc tối ở một bên đầu hành lang, hỏi.
Thấy bên kia thật lâu cũng không lên tiếng, Phong Hàn nhíu nhíu mày, nói: “Vào đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trần Ngọc sắc mặt tái nhợt đi theo Phong Hàn vào phòng, túm lấy tay Phong Hàn nói: “Mới nãy ý của cô ta là sẽ có cảnh sát mai phục?” Hứa Thiếu An thân phận rất cao, đó là thân phận thế nào đây? Nếu vậy Trần Sâm mất tích có quan hệ gì với Hứa Thiếu An bọn họ hay không?
Phong Hàn xoay người chờ Trần Ngọc, lại ngại cậu dây dưa bèn đưa tay túm cậu, đẩy ngã xuống giường, nhìn phản ứng của Trần Ngọc. Phong Hàn cũng không giải thích thêm, chỉ lấy tay kéo mở cổ áo của Trần Ngọc.
Tay Phong Hàn lạnh lẽo, khi một bàn tay như vậy sờ lên cổ, Trần Ngọc cả người run rẩy, cậu nhìn Phong Hàn, bởi vì tin chắc Phong Hàn sẽ không gây tổn thương cho cậu, mà không có bất kỳ động tác phản kháng nào.
Quả nhiên, Trần Ngọc nghe thấy Thanh Long Hoàn trên cổ nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Phong Hàn tìm được chìa khóa!
“Đây không phải là chiếc chìa khóa cuối cùng.” Phong Hàn nói.
“Cảm ơn ngươi, có thể tìm được, đã không phải chuyện dễ dàng.” Trần Ngọc đáp, chờ cho bàn tay lạnh như băng rời đi, nhưng bàn tay trên cổ ngược lại lại dời xuống phía dưới.
-END 46-