“Tôi cảm thấy quan điểm này của ‘người bình thường’ các anh rất thú vị,” Phí Độ đưa hũ tro cốt của Tô Tiểu Lam cho anh, “Một mặt cảm thấy thứ này là tượng trưng cho người phàm nào đó, một mặt lại giao cho nó ý nghĩa phi phàm, ví dụ như thần thánh, xui xẻo, không thể khinh nhờn, không thể đụng vào... Bất kể khi còn sống cô ta là ai.”
Một cái hũ bé tí mà cầm còn không nhẹ, Lạc Văn Chu nhận lấy hít sâu mấy hơi chuẩn bị: “Cảm giác nghi thức và kiêng kỵ là bởi vì phải kính sợ sự sống và cái chết – tôi nói cho cậu biết Phí Độ ạ, nếu mở cái này ra mà không còn gì khác ngoài tro cốt, tôi sẽ nhét cậu vào đây.”
Nói xong, anh bỏ hũ xuống đất, cắn răng mở nắp, lôi ra mấy món lắt nhắt như thuốc chống ẩm và bọt biển, nổi hết da gà da vịt mở túi tro cốt bên trong, khó khăn không sờn mà bới bới vài cái.
Đột nhiên, Lạc Văn Chu sửng sốt, anh và Phí Độ nhìn nhau, kế đó cẩn thận bới từ đống tro ra một cái túi nhựa gắn kín.
Phí Độ cười: “Xem ra tôi không cần vào rồi?”
Lạc Văn Chu thận trọng dùng bao tay giũ sạch tro bên ngoài túi nhựa, phát hiện bên trong là một quyển sổ cũ rất bỏ túi, cỡ khổ 64, bìa nhựa màu hồng nhạt, rất giàu sự đặc sắc của thời đại. (A4 gấp đôi ra khổ 16, 16 gấp đôi ra 32, 32 gấp lần nữa sẽ được khổ 64)
Nét chữ của Tô Tiểu Lam vậy mà không tệ, một số nét thảo láu như người lớn, trên giấy vẽ rất nhiều thứ trang trí khó hiểu – bút bi vẽ đầu lâu, bút lông đỏ bôi ra “vết máu” nọ kia, nhìn rất kìm nén, chỗ nào cũng có câu và dấu chấm than không lưu loát.
“Ngày X tháng X năm X, tiện nhân để lão mập kia đến chơi tôi, bản thân ở ngoài cửa đếm tiền. Tôi muốn giết mụ! Rút lưỡi mụ! Dùng trai (chai) rượu đập nác (nát) óc mụ!”
Lạc Văn Chu vừa mở sổ đã đập vào mắt một câu như vậy, anh bình tĩnh hít sâu một hơi, đôi mày nhíu chặt.
“Ngày X tháng X năm X, Đặng Dĩnh đến! Đột nhiên mưa to, không mang ô, trước đây nó đã tới nhà tôi, chạy tới trú mưa, nhà tôi có người, người kia đã uống say! (Sau đó là cả một trang mực bôi trét lung tung) Tiện nhân giúp lão ma men loi (lôi) nó vào phòng, toi nó rồi!”
“Ngày X tháng X năm X, cảnh sát đến trường, tìm Đặng Dĩnh, hỏi rất nhiều người, không hỏi tôi, bởi vì hôm đó tôi xin nghỉ, Đặng Dĩnh đang ở trong phòng vệ sinh nhà tôi. Tiện nhân nói, không xử lý nó, thì chúng tôi đều xong đời.”
“Ngày X tháng X năm X, tiện nhân bỏ Đặng Dĩnh vào tủ lạnh, lôi đi, nói là đi bán sỉ kem. Trong tủ lạnh hôi muốn chết, tôi ói, tiện nhân lại đánh tôi.”
Phí Độ hỏi: “Đặng Dĩnh là ai?”
“Không biết,” Hai hàng lông mày dày của Lạc Văn Chu căng lên như dây đàn, anh hạ giọng nói, “Đoạn thời gian này Tô Tiểu Lam mới lên lớp 4, chúng tôi không tìm được nạn nhân phù hợp điều kiện nên đã loại trừ rồi – nếu đây là đứa trẻ đầu tiên ngộ hại, hẳn là cô bé bất ngờ chạy vào, chưa chắc có đủ các đặc trưng về sau.”
Hai mươi bốn năm trước, một buổi hoàng hôn giữa hè.
Cô bé Đặng Dĩnh lớp 4 tan học về nhà, đột nhiên mưa rào gió giật kéo đến, em không mang ô, đội mưa chạy vài bước, thật sự nhếch nhác, sực nhớ nhà một bạn tốt cùng lớp ngay gần đó, có thể đến trú mưa, hơn nữa hôm nay nghe nói bạn tốt bị bệnh xin nghỉ, vừa vặn có thể đi thăm-
Hoa hòe từng dải bị gió dập mưa vùi thổi đi, hương thầm dìu dịu ngâm trong nước bùn khắp nơi.
Cô bé không có điện thoại di động, không thể báo cho bất kỳ ai mình đi đâu, thình lình nảy ý, liền chạy về một lối rẽ muôn kiếp không thể quay lại.
Mà đó có lẽ không chỉ là lối rẽ của riêng mình em.
Lạc Văn Chu: “Cho nên mẹ Tô Tiểu Lam hẳn là từ đó phát hiện một tác dụng khác của con gái.”
Chủ tịch Phí không muốn ngồi chồm hổm dưới đất như con khỉ đột, xem quyển sổ bới từ hũ tro cốt ra với anh ta, bèn ngồi bệt xuống kế bên, dựng một chân lên, đặt cánh tay bị thương trên đó, không kiêng kỵ gì dựa lưng vào bức tường tro cốt.
Hắn đặt một nửa tâm tư vào chuyện này, một nửa khác thì đặt vào Lạc Văn Chu, cảm thấy người này hơi thần kỳ, thế là đột nhiên không nhịn được hỏi: “Tô Lạc Trản sẽ thế nào?”
“Tô Lạc Trản?” Lạc Văn Chu chợt bị cắt ngang mạch suy nghĩ, lấy làm lạ nhìn Phí Độ, “Thế nào cái gì?”
Phí Độ: “Ý tôi là nó sẽ không bị xử phạt.”
“À, đúng, đưa vào trại giáo dưỡng – mức độ nó chắc phải ba năm,” Lạc Văn Chu lật một tờ, nhàn nhạt nói, “Ba năm sau ra tính tiếp, đến lúc đó tôi sẽ bảo đồn công an khu trực thuộc chú ý.”
“Ba năm,” Phí Độ nhướng mày, “Học một khoa chính quy cũng không đủ, tôi cho là lúc nó nói ‘thú vị’, sẽ có người muốn lao vào bóp chết nó chứ.”
“Những người dễ kích động đều bị tôi điều đi tra án rồi, không có trong phòng theo dõi.”
“Vậy còn anh?” Phí Độ không bỏ qua, “Các anh thức trắng đêm tra án, bị người nhà nạn nhân xoay vòng vòng, nghe xong người ta khóc lại nghe người ta mắng, nhất định phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mới có thể xử lý vụ án này mà không oán trách không hối hận chứ? Bây giờ khó khăn lắm mới bắt được phạm nhân, bọn họ chẳng những không thành thật khai báo, một trong các đầu sỏ còn không hề biết hối cải, trên khách quan cũng không cần gánh trách nhiệm hình sự, anh không có ý kiến gì à?”
Lạc Văn Chu liếc nhìn hắn một cái, dửng dưng nói: “Lúc tôi bắt đầu làm cảnh sát, cậu còn ở nhà xem phim hoạt hình đấy, ‘cảnh sát tập sự’ ạ.”
“Tôi không xem phim hoạt hình,” Phí Độ nói, “Chỉ thỉnh thoảng chơi game thôi.”
Lạc Văn Chu: “...”
Anh ho một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Trong nhật kí của Tô Tiểu Lam không nói Tô Tuệ xử lý thi thể như thế nào, cậu có ý kiến gì không?”
Phí Độ nhìn Lạc Văn Chu lom lom một hồi bằng ánh mắt hết sức “bụng dạ khó lường”, khiến Lạc Văn Chu như bị lửa đốt mông, rất muốn tìm kim khâu mí mắt hắn lại, bấy giờ hắn mới tạm thời buông tha anh, phối hợp tiếp lời: “Tôi à? Tôi chọn phân thây, bởi vì tôi có xe, hơn nữa thời đó chưa thể kiểm tra ADN, cứ băm nát ra, mua vài bịch xương heo, trộn mảnh vụn thi thể với xương thịt động vật, ném dọc vùng rừng hoang núi hẻm khắp ngoại thành, cho dù số xui, các mảnh xác người ngoài ý muốn bị nhận ra, cảnh sát cũng rất khó xác định thi thể này là ai.”
“Nếu là băm xác, trong nhật kí của Tô Tiểu Lam hẳn đã nhắc tới,” Lạc Văn Chu lơ đi giọng điệu hào hứng bừng bừng của hắn, cố gắng nói một cách khách quan, “Vả lại, một người đàn bà chìm trong tửu sắc với một bé gái chưa chắc có đủ sức băm xác.”
“Vậy thì nghĩ cách chôn, tốt nhất là ở một nơi tuyệt đối an toàn, xác định vĩnh viễn thuộc về tôi, trước khi tôi chết sẽ không bị ai đào lên – Nếu là ở nước ngoài, có thể trực tiếp chôn ngay trong vườn nhà mình, song ở trong nước thì rất khó, với chính sách nhà đất đặc biệt của chúng ta, chôn một xác chết chẳng khác nào chôn một quả bom, không biết hôm nào sẽ nổ, không an toàn.” Phí Độ nói, “Cho nên đành phải lùi để tiến. Chọn một nơi xác chết không dễ dàng bị đào lên, dù có đào cũng chẳng ai để ý – ví dụ như một số mộ hoang lén chôn người ở nông thôn, hoặc chỗ hay xảy ra chết đuối mọc đầy rong tảo.”
“Hiện tại vẫn còn một số vùng nông thôn chưa hoàn toàn phổ biến hỏa táng, ngoài ruộng luôn có loại mộ đắp vòng hoa, tìm một ngôi mộ mới, hoặc là chỗ do việc gì đó mà mới đào lên sửa, chôn thêm một người, màu đất sẽ không dẫn đến hoài nghi, trong ngắn hạn nơi đó thường cũng sẽ không bị đào xới nữa. Song việc này yêu cầu hung thủ hết sức quen thuộc nơi vứt xác.” Phí Độ dừng một chút, lại tiếp, “Tiện hơn cả là cột đá vào chân, cho thi thể chìm xuống nước, qua một thời gian dây thừng sẽ mục nát cùng thi thể, vật nặng cũng sẽ tự nhiên tách rời, bộ xương thì sẽ bị rong tảo um tùm quấn bên dưới, rất có tiềm năng trở thành nhân vật chính trong câu chuyện thủy quỷ kế tiếp. Bất cứ việc gì xảy ra trên thế giới đều sẽ để lại dấu vết, trí giả nghĩ ngàn điều cũng tất có một điều sơ sót, thay vì đấu trí với cả hệ thống công an, không bằng nhớ tuân thủ một nguyên tắc phạm tội-“
Lạc Văn Chu im lặng nhìn hắn.
“Đừng để xác chết bị phát hiện, nếu xác chết có nguy cơ bị tìm ra, vậy thì đừng để người có thể tiếp xúc với xác chết cho rằng cần thiết báo cảnh sát.”
Lạc Văn Chu nghe lý luận này, gật đầu: “Rất có tâm đắc, nhưng thực hiện cũng có khó khăn – ví dụ như cậu hình như sợ máu, mà nói mới nhớ, tại sao cậu sợ máu vậy?”
Khóe miệng Phí Độ hơi cứng lại, giống như á khẩu vì câu hỏi này, một lúc lâu hắn mới hơi gượng gạo nói: “Biết nguyên nhân thì đã chẳng sợ.”
Nói xong, hắn không lên tiếng nữa.
Lạc Văn Chu thành công dùng một câu biến nhà lý luận phạm tội này thành bình hoa im lặng, khiến hắn vui tai vui mắt ngồi kế bên, bản thân loại trừ quấy nhiễu, bình tĩnh tiếp tục lật xem nhật kí của Tô Tiểu Lam.
“Vứt xác ở khu tỷ lệ chết đuối cao rong tảo um tùm, việc này là có khả năng,” Lạc Văn Chu lặng lẽ nói, “Quê Tô Tuệ ở huyện Bình Hải, Bình Hải luôn là hồ chứa nước của Yến Thành, lạch ngòi kiểu gì cũng có, bà ta có thể... Hửm?”
Lạc Văn Chu vốn đang lướt nhanh qua nhật kí của Tô Tiểu Lam, rất nhiều chuyện vặt vãnh trong phần sinh hoạt thường ngày đều bị anh nhanh chóng nhảy qua, đột nhiên động tác lật dừng lại.
Mấy trang đó nói chuyện trong trường, Tô Tiểu Lam rất hung dữ, đây tiện kia cũng tiện, cảm giác như sống trong hành tinh tiện nhân, xung quanh chẳng có giống loài khác vậy. Mà dẫn đến Lạc Văn Chu chú ý là một tấm ảnh kẹp bên trong, hẳn là diễn kịch ở trường, sáu cô bé cùng đứng trên sân khấu chào cảm ơn, một loạt chân dài nhỏ lộ ra bên ngoài chiếc váy hoa nhí.
Mặt năm cô bé khác đều bị bút bi tô lên, Tô Tiểu Lam đứng chính giữa, hơi nâng cằm chăm chú nhìn vào ống kính.
Váy hoa nhí – đúng, trong nhật kí còn chưa nhắc tới váy hoa nhí.
Lạc Văn Chu vội vàng lật lại vài trang.
“Ngày X tháng X năm X, bà cô dạy múa đại tiện nhân, sợ người ta nói mình lấy tiền (ăn chiết khấu), để chúng tôi tự mua đồ diễn, ai không có không thể tham gia, tiện nhân nghe chuyện liền dùng chai rượu đánh vào lưng tôi. Tiện nhân mau chết đi! Bà cô mau chết đi!”
“Ngày X tháng X năm X, ngày mai diễn tập, tôi không có váy. Tôi đụng lão béo tởm lợm kia bên ngoài trường, đang đi quanh trường, tôi đi cùng lão, lão mua cho tôi cái váy đó.”
“Tô Tiểu Lam lần đầu tiên tự nguyện bán mình, là vì một cái váy hoa nhí.” Lạc Văn Chu lật thời gian viết nhật kí, “Hai mươi hai năm trước, là năm thứ nhất chúng ta thống kê các vụ án tương tự, cô ta từ bị ép buộc hỗ trợ gây án chuyển sang chủ động phạm tội – tại sao trước đó cô ta không tìm kiếm sự trợ giúp... Cậu cười cái gì?”
“Đàn ông, đàn bà và trẻ con cùng tuổi, cô ta có thể lựa chọn ai – đàn ông là ‘khách’ tởm lợm, đàn bà là ‘tiện nhân’ ép buộc, ngược đãi cô ta, về phần trẻ con, sau khi Đặng Dĩnh chết, cô ta rất sợ hãi, theo bản năng tránh quan hệ thân mật với bạn cùng trang lứa... Một cô bé tính tình u ám không hòa đồng, dậy thì khá sớm, lại không khéo là tương đối xinh xắn, sẽ được bạn bè chào đón không? Trẻ con bắt nạt bạn còn lắm trò hơn người lớn. Huống chi cô ta còn ghen ghét những chiếc váy các cô bé kia dễ dàng được mặc trên người như vậy.”
Mấy trang cuối quyển nhật ký của Tô Tiểu Lam, những nét chữ nguệch ngoạc phẫn nộ đó dần dần không còn, bởi vì sự xuất hiện của một người.
Thiếu nữ trưởng thành sớm biểu hiện ra thích người này rất rõ, đặc biệt là khi bất ngờ phát hiện hắn lại là thầy giáo của mình. Tuy rằng Ngô Quảng Xuyên cũng là “khách”, nhưng tính tình lịch sự, một mặt là giáo viên, một mặt lại có ham muốn xấu xa, thành thử hắn như một gốc cây mọc trong bóng râm, đượm nét u buồn do thiếu chất dinh dưỡng, hắn say mê thiếu nữ, thường xuyên thể hiện sự che chở và cưng chiều như người yêu đối với Tô Tiểu Lam.
“Ngày X tháng X năm X, hôm nay đến nhà anh, tôi không cho tiện nhân biết chuyện này, cũng không lấy tiền của anh. Mỗi tuần anh đến nhà tôi hai lần, để tránh tiện nhân tìm việc khác cho tôi.”
“Ngày X tháng X năm X, tôi thích anh, anh là kỵ sĩ của tôi.”
“Ngày X tháng X năm X, anh nói anh muốn nhận nuôi tôi, muốn nghĩ cách để tôi thoát khỏi tiện nhân.”
...
“Ngày X tháng X năm X, tiện nhân nói anh đến đã nửa năm, là khách quen tin được, có thể đem ‘dê’ cho anh, tôi đã mua dao, tôi muốn giết mụ!”
“Ngày X tháng X năm X, tiện nhân thật sự đem ‘dê’ cho hắn, hắn lại dám nhận! Hắn lại dám nhận! Tôi hận hắn!”
“Ngày X tháng X năm X, tôi lén đi theo hắn đến Liên Hoa Sơn.”
“Ngày X tháng X năm X, hắn đang nhìn người khác, tiểu tiện nhân kia mặc một cái váy hoa nhí.”
“Ngày X tháng X năm X, hắn nằm viện, tôi lừa tiểu tiện nhân vào khách sạn hắn ở, trói nó thành một con dê, chờ hắn.”
Phía sau là một vết mực to đen sì, mấy tờ giấy bị xé rách, trong vết bẩn xen lẫn mấy chữ “hận” nằm ngang dựng dọc, nhật ký sắp giở đến cuối, không còn nội dung nối liền.
Trong từng mảng vết bẩn từ mực, là cuộc điện thoại với tiếng thét phát rồ của vụ án bắt cóc thiếu nữ liên hoàn khiến toàn thành phố hoảng sợ, cùng những chiếc váy hoa nhí bị cắt nát.
Trang phục diễn cầu mà không được in một cái dấu hình váy hoa nhí trên linh hồn cô ta, thì ra đó không hề là chấp niệm của khách tìm hoa, chỉ là một cô bé sa vào vũng bùn hết lần này đến lần khác lặp lại quá trình trầm luân linh hồn mình.
Ngô Quảng Xuyên từng kéo cô, rồi lại đạp cô về vực sâu càng vô vọng hơn, tấm váy trên người Quách Phỉ gặp sự trùng hợp bất hạnh trở thành nhà giam bằng sắt, khóa trong xương cô, hai mươi năm không rỉ không hỏng, thoát ly sinh tử, truyền sang thế hệ tiếp theo.
Tờ cuối của nhật kí dính trên bìa nhựa, Lạc Văn Chu cảm thấy phía sau hình như có cái gì, kéo nhẹ – một xấp ảnh liền rào rào rơi xuống.
Số ảnh đó cũ mới không đồng nhất, chắc hẳn là chụp trộm, ở một căn phòng nhỏ, bốn bức tường dán kín vật liệu cách âm, bức màn dày vĩnh viễn buông xuống, tối om om. Trên mỗi một tấm ảnh đều có một bé gái bất đồng, cùng một người đàn ông bất đồng, đám cầm thú khoác da người vừa vặn đều có chính diện rất dễ nhận ra.
Phí Độ lại nhặt lên duy nhất một tấm ảnh lờ mờ.
Đó là một tấm ảnh cũ, ánh sáng cực tệ, cho dù người chụp trộm trình độ cực cao, vẫn chỉ có thể chụp một hình dáng đại khái. Nhà lầu thấp phía xa lờ mờ hiện ra trong bóng đêm, hòa làm một thể với bóng tối, ống kính từ trên cao chĩa xuống, tiêu điểm tập trung vào bồn hoa dưới lầu, một gốc hoa hồng vốn trồng ở đó đã chết héo, để lại một khoảng trống be bé, vừa vặn đủ cho ánh mắt rình mò xâm nhập.
Thiếu nữ mảnh khảnh bị đè trên thủy tinh, hai tay bất lực ấn cửa sổ, khuôn mặt không rõ, đằng sau có một bóng đàn ông cao lớn-
“Đây là Ngô Quảng Xuyên và Tô Tiểu Lam do Hứa Văn Siêu chụp trộm lúc ở trọ trong tiểu khu Hướng Dương sao?”
Cùng lúc đó, Đào Nhiên và một nhóm đồng nghiệp đẩy cửa căn hộ 201 đơn nguyên 3 tòa nhà số 8 tiểu khu Hướng Dương.
Trong phòng trống không, một thứ mùi khó tả được thốc vào mặt.
Bức màn dày kéo kín, Đào Nhiên vén lên, nhìn thấy trên cửa sổ từng quay thẳng vào nhà Ngô Quảng Xuyên bị dán một tấm ảnh to-
Đó là bóng đêm hai mươi năm trước.