Lạc Văn Chu suýt bị đập dẹp trên ghế: “Sao tôi thấy cảm xúc của cậu không ổn định lắm... Này!”
Mặc dù Phí Độ không nhìn anh, nhưng mùi máu tươi không dời đi theo tầm nhìn, vẫn ào ào bay tới.
Tăng tốc đã đủ chóng mặt rồi, mà túi máu di động kế bên càng khiến người ta xây xẩm hơn, cả hai chồng lên nhau, chủ tịch Phí sau khi anh tuấn bay qua đã lao thẳng tới cột điện một cách cực kỳ không anh tuấn.
Lạc Văn Chu hét lạc cả giọng, Phí Độ thì thái dương lồi gân xanh, trong lúc chỉ mành treo chuông hắn xoay vô-lăng đầy nguy hiểm.
Chỉ sợ cây cột điện thoát nạn còn chưa kịp thở phào, đã thấy chiếc xe kia lại chồm lên đáp xuống – chủ tịch Phí không cẩn thận lại xông lên vỉa hè rồi.
Lạc Văn Chu thắt dây an toàn bằng tốc độ nhanh nhất, cảm giác mình vừa ra long đàm lại vào hổ huyệt – không chết vì du côn chém, chỉ sợ phải chết vì cái vị tự sát thủ đường phố Phí Độ này.
Lạc Văn Chu la lên: “Lái xe thấy gớm quá!”
Phí Độ ngay cả thở mạnh cũng không dám, vì vừa thở đã thấy mùi: “Ai kêu anh ngồi trên, tôi sắp nôn ra rồi đây này!”
Lạc Văn Chu: “...”
Gặp nam thanh niên đẹp trai lai láng như này cũng có thể buồn nôn, chứng bệnh khỉ gió gì thế?
Phí Độ túa mồ hôi lạnh, quả thực sắp không nhìn rõ đường, rốt cuộc không duy trì nổi phong độ, bị Lạc Văn Chu ép ra một câu chửi tục: “Mẹ kiếp tôi sợ máu, anh mau che lại cho tôi nhờ!”
Lạc Văn Chu sửng sốt – anh vẫn cho rằng Phí Độ “sợ máu” là đùa thôi, bởi vì anh nhớ hồi nhỏ hắn không có bệnh này.
Lúc này, Ngô Tuyết Xuân ghế sau đã nhanh nhẹn đưa lên một chiếc áo khoác Phí Độ ném ở đó, Lạc Văn Chu giũ áo ra khoác trái lên người: “Chậc, tôi còn say xe đây, cậu... Ôi đệch, bọn này điên rồi à?”
Lạc Văn Chu vốn muốn hỏi hắn “Sao lại đến nơi đây”, ai ngờ vừa thoáng nhìn kính chiếu hậu, liền phát hiện mấy chiếc mô tô kia đuổi tới rồi!
Mặc dù hiện giờ không phải là ban ngày ban mặt, nhưng cũng ở trên đường cái của xã hội pháp trị, bọn này đúng là táo tợn quá.
Bọn chi đội trưởng Hoàng không ngờ nguyên một đám người ở trong hang ổ của mình lại không thể chặn được một Lạc Văn Chu, nhưng kéo cung không thể quay đầu lại, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể hoặc không làm hoặc làm đến cùng, phát rồ cho trót.
Một người bình thường tự thấy mình “tầm thường”, từ “có trí tuệ thỏa hiệp với hiện thực” đến “hạng liều mạng”, có lẽ thật sự chỉ cần ba bước thôi.
Theo lý thuyết, xe thể thao cao cấp không nên bị một đám mô tô vây đuổi chặn đường, nhưng tình hình giao thông thực tế xưa nay đã như vậy, đặc biệt là khu tây Hoa Thị thành phố nông thôn kết hợp, giao thông phức tạp, “đường dài và khó đi”, một số chỗ tên lửa đến cũng chạy không lại con mobility scooter “chuyên dùng đón cháu” của mấy ông cụ.
Phí Độ vốn không quen nơi này, mở hướng dẫn là không kịp, trời lại tối, hắn chỉ có thể dựa hết vào cảm giác – kế bên còn có một nguồn ô nhiễm khiến cảm giác của hắn mất nhạy hơn một nửa.
Chuyến này thực sự nguy hiểm vô cùng.
Phí Độ tay chân lạnh lẽo, ngay cả nhịp tim cũng bắt đầu thất thường, dạ dày như muốn tạo phản, rục rịch trào lên, tay giữ vô-lăng trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hãy nói với tôi rằng anh không đến một mình.”
Lạc Văn Chu chẳng biết là mất máu quá nhiều hay là thế nào, đã thực sự hơi say xe, để không kích thích tài xế mất ổn định thêm, anh không chút do dự nói: “Tôi không đến một mình, có chi viện... Chi phí sửa xe của cậu không cần bọn tôi trả chứ?”
Đang nói chuyện thì Ngô Tuyết Xuân thét lên một tiếng, thì ra là một chiếc mô tô lao như bay lên, cầm gậy sắt đập mạnh vào cửa kính xe của Phí Độ.
Cửa kính xe ngắc ngoải chưa vỡ, nhưng nứt luôn ra thành hình mạng nhện.
Lạc Văn Chu thấy gay to: “Con xe cùi của cậu đúng là chỉ được cái mã ngoài, dư tiền chẳng thà mua xe chống đạn đi.”
Phí Độ liếc nhìn kính chiếu hậu, xoay vô-lăng, khéo léo ủi kẻ múa may gậy ra ven đường, mô tô phản ứng không kịp, bánh trước trượt lên vỉa hè, hắn cố gắng muốn giữ thăng bằng nhưng vẫn ngã chổng vó cả người lẫn xe.
Lúc này Phí Độ mới bịt mũi mở miệng: “Tôi đâu phải Tổng thống, cần chống đạn của ai?”
Trong hai người nhất định có một kẻ là quạ đen thành tinh, Phí Độ chưa dứt câu đã nghe thấy cửa kính sau “đoàng” một tiếng, Lạc Văn Chu dựng ngược lông tơ, có phản ứng trước tiên: “Đám chó này lại dám dùng súng, em gái mau nằm xuống!”
Ngô Tuyết Xuân không hề nhiều lời ôm đầu co người lại, cùng lúc đó, một mô tô khác lao tới bên cạnh, giơ tay lộ ra họng súng đen ngòm, bắn luôn bất chấp đúng sai.
May sao trên thế giới không hề có nhiều phần tử xấu mười hạng toàn năng, tay này bắn súng như đùa, cơ bản là bắn đại – có điều bắn nhiều cũng phải trúng một hai phát, một viên đạn xuyên qua cửa sổ bên ghế lái phụ, Lạc Văn Chu nghiêng người che cho Phí Độ, đồng thời đè hắn xuống, viên đạn sượt vai bắn lên thủy tinh chắn gió đằng trước.
Phí Độ không hề có cảm tưởng với khoảnh khắc kinh hồn này, não hắn thật sự đã sắp đơ luôn vì mùi máu tanh, không rảnh để cảm với tưởng gì sất, bận đủ điều còn bớt ra một tay, hết nhịn nổi cầm nước hoa xịt xe lên, nhìn cũng không buồn nhìn, xịt đầy mặt đầy đầu Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu tự dưng rước lấy cả người thơm phức, thật chỉ muốn quỳ lạy tinh thần lắm chuyện không biết sợ của chủ tịch Phí.
Phí Độ nhắm một con đường nhỏ không người, lại lần nữa đạp chân ga, không cho mô tô nổ súng kia đường đuổi theo.
Sau đó, hắn vừa rẽ vào thành công đã thắng lại cái két – cuối đường, ba bốn mô tô chờ sẵn như cắm điểm.
Tiếng gầm rú từ phía sau truyền đến, họ bị tiền hậu giáp kích, chặn trong con đường nhỏ.
Phí Độ mặt không biểu cảm nhìn quét một vòng, sắc mặt lạnh đến đáng sợ, hắn giữ cần tăng tốc sau vô-lăng, động cơ không ngừng phát ra tiếng nổ hung bạo, chiếc xe như một con thú khổng lồ bị chọc giận, chồng chất vết thương đứng đó, chuẩn bị cắn chết người bất cứ lúc nào.
Phí Độ nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi lần lượt cán chết bọn này, sẽ tính là phòng vệ quá tay chứ?”
Tạp âm động cơ quá lớn, Lạc Văn Chu chỉ nhìn thấy đôi môi không một chút máu mở ra khép vào, một chữ cũng chưa nghe rõ, nhưng tự dưng hiểu được biểu cảm của Phí Độ, tim anh đập mạnh một phát, anh vô thức túm lấy tay Phí Độ đang đặt trên cần.
Bàn tay ấy giá ngắt, rắn chắc, ẩn chứa sức mạnh lạnh băng, như kim loại xỉn màu nào đó.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát lần thứ hai vang lên, đèn chớp nháy đỏ xanh chiếu sáng hơn nửa bầu trời.
Chi viện rốt cuộc tới rồi.
Lạc Văn Chu dốc hết sức lực bình sinh mới gỡ được tay Phí Độ ra. Tiếng động cơ theo đó từ từ nhỏ đi, trong chiếc xe thể thao thủng lỗ chỗ nhất thời lặng ngắt như tờ.
Nhóm chi viện rất đáng tin cậy, lập tức khống chế hiện trường, nhanh nhẹn tước vũ khí mấy tên thuộc băng phóng xe quá tốc độ, lại còn cân nhắc chu đáo, xe cấp cứu ở ngay đằng sau.
Lang Kiều dẫn đầu chạy tới, vịn cửa xe, thở không ra hơi: “Sếp, các anh không sao chứ? Làm em sợ muốn chết!”
Lạc Văn Chu cười với cô, còn chưa kịp nói gì thì Phí Độ đã thất thểu lăn xuống xe, không nói một lời đi ra ven đường mà nôn.
Lạc Văn Chu đang dặn Lang Kiều những công việc kế tiếp, thì bị cục phó Lục đích thân tới cắt ngang, nhét vào xe cấp cứu. Anh tự thấy ông già này chuyện bé xé ra to, bởi vì mấy vết xước nhỏ này hoàn toàn chẳng tính là gì, bị tống lên xe cấp cứu còn chưa chịu thôi, vịn cửa xe chỉ huy: “Trần Chấn có lẽ còn sống, tôi cảm thấy bọn chúng không có lý do gì để lập tức giết cậu ta, hãy đến cao ốc Hồng Phúc tìm hết một lượt. Còn nữa, phải lập tức tới phân cục hỏi Mã Tiểu Vĩ, phải đưa cậu bé ra trước khi Vương Hồng Lượng được tin, mẹ kiếp, có thể bọn chúng bây giờ đã nhận được tin rồi... được được, tôi xong ngay đây bác sĩ, để tôi nói nốt điểm cuối cùng...”
So ra thì “bạn chung phòng bệnh” của anh ngoan ngoãn hơn – dù rằng chủ tịch Phí ngay cả một sợi lông cũng chưa rụng, sau đó hắn nôn đến chết đi sống lại một cách lạ kỳ, tự nôn đến mất nước kiệt sức.
Tối nay dài lâu như một thế kỷ, đối với một số người mà nói, mỗi một giây đều bị kéo dài vô hạn.
Phân cục Hoa Thị rất yên ắng, Tiêu Hải Dương đang trực nắm chặt di động, đồng nghiệp ngủ say như chết, cậu cẩn thận tránh khỏi tầm mắt mọi người, đến nơi nhốt Mã Tiểu Vĩ.
Trên di động có một tin nhắn: “Bọn tôi bị bắt rồi, lập tức thông báo phân cục trưởng Vương, xử lý Mã Tiểu Vĩ, cấp tốc!”
Mã Tiểu Vĩ đã co mình ngủ, không biết đang gặp ác mộng gì, thỉnh thoảng còn hơi co giật, khuôn mặt chưa hết nét trẻ con kia gầy muốn biến dạng, y như một con khỉ vậy.
Tiêu Hải Dương lách vào, cẩn thận quay đầu lại nhìn một cái, giơ tay nắm bả vai Mã Tiểu Vĩ.
Mã Tiểu Vĩ nửa đêm bừng tỉnh, sợ hết hồn, há miệng muốn kêu lại bị Tiêu Hải Dương dùng một tay bịt kín miệng, cậu thiếu niên sợ hãi trợn to mắt-
Lạc Văn Chu ở trong bệnh viện xử lý xong các vết thương trên người, tự thấy thân thể khỏe gấp bội, còn có thể đánh ngã cả một đội bóng tiểu lưu manh. Anh bèn đi thăm Phí Độ, thấy vị kia đang truyền nước, thoi thóp nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng biết ai mới là người bị đâm đây.
Lạc Văn Chu đi tới đạp nhẹ chân hắn: “Người khác sợ máu đều trực tiếp ngất xỉu, mà sao cậu y như có bầu vậy?”
Phí Độ không mở mắt, chỉ rên rỉ một câu: “Tránh xa tôi ra.”
“Sạch sẽ hết rồi,” Lạc Văn Chu thoải mái ngồi xuống cạnh hắn, “Chẳng mấy khi mời cậu ăn bữa cơm, mà nôn hết rồi.”
Phí Độ mặt không biểu cảm nói: “Tôi cảm thấy không có gì đáng để tiếc cả.”
Lạc Văn Chu nghĩ về cái căng tin xập xệ chỗ đơn vị họ, cảm thấy hắn nói có lý, lại hỏi: “Cậu tìm đến bằng cách nào vậy?”
Lần này thì Phí Độ giả chết không lên tiếng.
Thế là Lạc Văn Chu lại đá phát nữa: “Cậu không bám theo tôi đó chứ? Cậu bám theo tôi làm gì?”
Đối với phép khích tướng cấp thấp thế này, Phí Độ bình thường toàn cao quý lạnh lùng ném cho anh ta một ánh mắt “tên đần này lại vô cớ gây sự”, sau đó nhẹ nhàng đi qua. Song lúc này hắn thật sự quá khó chịu, dạ dày cồn cào, đau muốn xoắn lại, mũi như còn thoang thoảng mùi máu tươi không xua đi được, mở mắt liền xây xẩm, bên cạnh còn có một tên khốn “đến tuổi mãn kinh” không cho yên tĩnh, vì thế trong cơn giận dữ hắn buột ra một tiếng cười khẩy.
Lạc Văn Chu: “Vậy cậu tới đó làm gì?”
Phí Độ dựa lên cái gối trắng tinh của bệnh viện, cau mày, dùng hết sự kiềm chế từ thuở chào đời, cố nhịn không chửi thề: “Tôi đi xem nơi bình thường Hà Trung Nghĩa ở.”
Nơi Hà Trung Nghĩa ở quả thật không xa con đường sau cao ốc Hồng Phúc, và hai đường quả thật cũng có chỗ tương tự. Lạc Văn Chu đợi cả buổi không thấy đoạn sau, nhìn Phí Độ một cái, đột nhiên ngộ ra: “Sau đó cậu không lạc đường chứ?”
Phí Độ nghe vậy, không nói một lời quay đầu đi, vờ như vừa có một phát rắm thoảng qua tai.
Lạc Văn Chu ngạc nhiên nhìn chút xíu ngượng quá hóa giận này, cảm thấy Phí Độ để lộ ra một tẹo khí phàm nhân, hắn lần đầu tiên vì chân thật mà có vẻ hơi dễ thân.
Lạc Văn Chu vội vàng dẹp hết sự bỉ ổi, sẵn chút “nhân khí” còn nóng hổi này, hỏi tới: “Cậu là vì dì kia, mới đi xem nơi khi còn sống Hà Trung Nghĩa từng ở à?”
Chốc lát sau Phí Độ mới thấp giọng nói: “Nơi ấy vừa lụp xụp vừa hẻo lánh, vàng thau lẫn lộn, gần đó có nhà vệ sinh công cộng, những khi trời âm u cả khu đều hôi rình, hoàn cảnh tệ hơn nhà trọ chỗ khác rất nhiều. Người sống ở đó đều muốn rẻ, kẻ phải gồng gánh gia đình, kẻ trên có cha mẹ già dưới có con thơ, kẻ thì nhà có người bệnh – bản thân ở bên ngoài chịu khổ, để dành tiền cho gia đình. Còn có một số dân cờ bạc và con nghiện, nghèo rớt mồng tơi, bất đắc dĩ mới ở đó.”
“Hà Trung Nghĩa không hút chích, theo bạn bè nói thì cũng chưa từng tham gia đánh bạc, bình thường bớt ăn bớt dùng.” Lạc Văn Chu cọ cằm, “Cậu ta ghi sổ mỗi ngày, rất chi tiết, hơn nữa trước tất cả thu nhập đều là dấu trừ...”
“Là đang để dành tiền trả nợ.” Phí Độ mở mắt, “Hơn nữa, có lẽ chủ nợ thần bí này từng tỏ ý ‘tao cho mày tiền, mày không thể nhắc với ai về tao’.”
Lạc Văn Chu nhíu mày, theo họ đào sâu tình hình cuộc sống của Hà Trung Nghĩa, có nhìn kiểu nào cũng cảm thấy cậu ta không thể liên quan gì tới mạng lưới buôn ma túy, việc này chẳng những không rõ ràng sáng tỏ, ngược lại càng khó hiểu hơn.
Anh bóp ấn đường: “Thôi, dù sao chuột đều bắt được rồi, có liên quan hay không, đến lúc đó thẩm vấn khắc rõ.”
Phí Độ ậm ừ “Ừm” một tiếng, một lần nữa nhắm mắt lại, không muốn để ý đến anh ta.
Hai người im lặng một lát, Lạc Văn Chu đột nhiên quẹt mũi, nhân bầu không khí “hữu hảo” vừa chung hoạn nạn, anh mở miệng hỏi: “Có chuyện này tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu – vụ án nhà cậu năm ấy là kết quả do tôi, Đào Nhiên, pháp y – còn có cả pháp y và cảnh sát kỳ cựu sau đó đặc biệt mời đến để đề phòng bọn tôi phán đoán sai lầm... một nhóm người cùng kết luận, tại sao cậu chỉ chĩa mũi dùi vào mình tôi?”
Phí Độ cười xì một tiếng.
“Không sao, cậu cứ nói thật đi,” Lạc Văn Chu vờ khách sáo một câu, “Tôi không giận đâu.”
Phí Độ nghe câu này, quả nhiên không khách sáo nữa, nói thẳng: “Bởi vì cái vẻ ngu xuẩn cảm thấy thiên hạ đều mù, chỉ mình có đôi mắt tia X-quang, chỉ mình nhìn thấu hết thảy của anh, rất đáng ghét.”
Lạc Văn Chu: “...”
Nghe vẫn rất tức.
Đúng lúc này, di động rung, Lạc Văn Chu cúi đầu nhìn, sắc mặt tức khắc trở nên quái dị, chút tức giận trong lòng tan thành mây khói ngay tắp lự.
Anh nhịn một lúc, mới yếu ớt nói: “À... ừm...”
Phí Độ nhìn anh ta mà không hiểu gì hết.
“Đồng nghiệp của tôi nói xe cậu... hỏng rất nghiêm trọng, hơn nữa có khả năng là căn bản không thể sửa ở trong nước.”
Phí Độ: “Đúng vậy, thì sao?”
Lạc Văn Chu hít sâu một hơi, vứt luôn thể diện, một lèo phun ra câu kế tiếp: “Họ nói chi phí sửa chữa thật sự quá cao, không khác gì mua xe mới, tiền quỹ làm việc nghĩa và tiền treo thưởng của bọn tôi nhiều năm cộng lại cũng chẳng đủ – hay bọn tôi tặng cậu một lá cờ thưởng được không?”
Phí Độ: “...”
Lạc Văn Chu nói xong lập tức hối hận, rất muốn xách ngược đồng nghiệp gửi tin nhắn lên dốc hết nước trong đầu ra – ý kiến khỉ gió dùng bộ phận nào nghĩ ra vậy!
Phí Độ ngớ ra sau đó chợt bật cười – không giả cũng không dối, là thật sự không nhịn được cười.
Lạc Văn Chu vừa xấu hổ vừa dở khóc dở cười.
Nhưng không chờ anh “cảm xúc lẫn lộn” xong, điện thoại lại đổ chuông, lần này là Lang Kiều.
Giọng Lang Kiều cực kỳ nghiêm túc: “Đội trưởng Lạc, đã tìm được Trần Chấn, cậu ta chết rồi.”
Thần sắc thả lỏng của Lạc Văn Chu chợt sầm xuống, anh ngồi thẳng dậy: “Cái gì?”
“Còn nữa, một nghi phạm trước khi bị bắt đã gửi một tin nhắn, kêu người ta xử lý Mã Tiểu Vĩ. Người của chúng ta đã khẩn cấp chạy tới, chẳng biết có còn kịp không.”
Lang Kiều dăm ba câu cho anh hai tin xấu nhất, vừa cúp máy thì một cuộc điện thoại khác theo sát tới – là Đào Nhiên hiếm khi xin nghỉ.
Lạc Văn Chu lơ đãng nói: “Đào Nhiên, tôi có chút việc phải xử lý, ông đợi lát nữa...”
“Đội trưởng Lạc, luật sư của Trương Đông Lai mới liên lạc với tôi,” Đào Nhiên nói rất nhanh, “Nói rằng anh ta phát hiện một chiếc cà vạt khả nghi ở trên xe Trương Đông Lai.”