Anh động động các ngón tay đút trong túi áo, nhưng lạ kỳ là không vẫy xe, ngược lại đợi đèn xanh đèn đỏ nửa phút, rồi đi đến bãi đậu xe bên kia đường.
Bước chân Lạc Văn Chu đi trên vạch ngựa vằn yên ổn, ánh mắt thì đã hóa thành máy quét, kiểm duyệt bãi đậu xe từ đông sang tây.
Mới kiểm được một nửa, thủ trưởng tự phong này đã thầm tự giễu trước – lòng người không biết đủ, có một thì sẽ có hai, lần trước Phí Độ tâm huyết dâng trào đón anh một chuyến, anh lại còn được voi đòi tiên, lần thứ hai liền tự mình đi tìm.
Nhưng nếu người ta không đến thì sao?
Không đến... anh cũng chẳng nói gì được.
Anh có tay có chân, đứng dậy cao bằng nửa căn nhà, thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, tay trần có thể quật ngã một nhóm lưu manh nhãi nhép, chỉ hai ba cây số đường về nhà, chạy bộ cũng tuyệt đối không mệt chết được, còn trông đợi người khác lái xe tới đón, không khỏi quá không biết xấu hổ rồi.
Dù sao thì, Phí Độ chưa hề nói sẽ đến đón anh tan tầm.
Hắn thậm chí chưa từng bày tỏ rõ ràng chuyện giữa hai người là thế nào.
Lạc Văn Chu là người, là người thì đôi khi khó tránh khỏi tham lam, khó tránh khỏi lòng tham không đáy.
Ban đầu, Phí Độ như một gốc thực vật nguy hiểm tỏa ra mùi thơm lạ, thu hút mọi người qua lại, lý trí càng nhiều lần phát ra cảnh báo thúc giục anh rời xa, anh sẽ càng bị người này thu hút. Có lẽ hết thảy người và vật có thể nói là “cám dỗ” trên đời đều là như vậy – khiến người ta biết hắn có độc, càng muốn đi nếm độc.
Sau đó, vụ nổ và sự suy sụp khi suýt nữa sinh ly tử biệt như một bàn tay đen vô hình ấn đầu anh vào đầm lầy tên “Phí Độ” này, muốn thương hắn, muốn chăm sóc hắn, muốn chậm rãi xé từng lớp như mở một gói hàng mỹ nghệ, chẳng thấy rõ tim. Lạc Văn Chu dùng tuyên ngôn đơn phương bắt đầu đoạn đường này, chuẩn bị sẵn sàng lặn lội đường xa, vác trên vai hành trang nhẫn nại.
Ai ngờ mới đón người ta đến cạnh mình chưa được mấy hôm, anh đã như trúng cổ mà thất bại, một lần nữa bị tên khốn ấy phá vỡ bước đi nên có.
Tiếp xúc thân mật bất thình lình khiến anh quăng mũ cởi giáp, sinh ra tâm ma. Giống như đẩy anh lên tàu lượn siêu tốc vậy, thứ vốn lập kế hoạch phải “tính chuyện lâu dài” thoáng cái đều thành “khẩn cấp”.
Lạc Văn Chu khẩn cấp muốn nghe Phí Độ nói, ngày đó khi chiếc xe chở hàng đông lạnh trí mạng kia nổ, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng, và tại sao hắn phải lao tới.
Anh khẩn cấp muốn phanh lồng ngực như mê cung của Phí Độ ra, xem thanh tiến độ của mình, xem mình rốt cuộc đã đi đến bước nào. Khẩn cấp muốn nghe vài câu thật lòng từ miệng người kia, khai thật hết thảy.
Nhưng điều này là không đúng, trong lòng Lạc Văn Chu hiểu như thế.
Đối phó phần tử xấu cần cơ trí, dũng khí và sức mạnh, đối phó Phí Độ thì cần rất nhiều nghị lực và kiên nhẫn.
Lạc Văn Chu cơ hồ hà khắc tự xét lại mình, mỗi bước chân đi qua một vạch ngựa vằn, anh liền giảm mong đợi trong lòng xuống một nấc, chờ anh đi xong con đường rộng mười mét này, anh đã đè trái tim khi nãy lơ lửng trên không xuống mặt đất. Lạc Văn Chu ước lượng khả năng chịu đựng của trái tim thủy tinh công nghiệp này, chuẩn bị sẵn tâm lý vạn toàn – anh nghĩ, cho dù bây giờ về nhà phát hiện Phí Độ ngủ xong chạy luôn, đó cũng là hiện tượng bình thường cực kỳ có thể chấp nhận.
Về phần tại sao bỏ qua xe trống ở cổng đơn vị, nhất định phải qua đường...
Lạc Văn Chu cũng tìm được lý do cho mình rồi, anh chỉ định sang bên kia mua một bịch hạt dẻ rang đường thôi.
Anh nghĩ như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn quầy nhỏ bán hạt dẻ rang đường cũng sáng rực lên, giống như thèm thuồng đến mức muốn nuốt luôn cả nồi của người ta... Thế rồi ngay sau đó, Lạc Văn Chu nhìn thấy xe nhà mình đằng sau cái quầy ấy.
Lần này Phí Độ mở thiết bị sưởi và cũng mở cửa kính, chống khuỷu tay ngoài cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ gì, nhìn từ góc nghiêng như đang mỏi mắt chờ người ta rang hạt dẻ vậy.
Kiến thiết tâm lý như sắt thép của Lạc Văn Chu tức khắc sụp đổ tan tành, anh đứng cách vài bước, chân như dính trên mặt đất.
Sáng sớm anh dậy quá gấp gáp, rất nhiều việc chưa kịp nghĩ kỹ, lúc này xa cách một ngày gặp lại Phí Độ, những đụng chạm kề cận, xúc cảm làn da, biểu cảm rất nhỏ của đối phương dưới ánh đèn, và hơi thở hòa vào nhau chưa kịp nhấm nháp... Tất cả lặp lại trong đầu như đèn kéo quân, yết hầu Lạc Văn Chu động nhẹ, cảm giác huyết áp cũng tăng vọt lên.
Ăn tủy mới biết tủy ngon, thật là một sự tra tấn khủng khiếp trên đời.
Lúc này, người bán hàng rong rang hạt dẻ dừng tay cao giọng rao, tiếng rao trong trẻo truyền ra thật xa, rốt cuộc đồng thời kinh động hai người cách nhau vài mét.
Thần hồn Phí Độ không biết đã đi mấy vạn dặm rốt cuộc quay về, hắn thuận tay tìm trong túi áo khoác, lấy ra một tờ tiền chẵn, đang định đưa qua cửa sổ: “Làm phiền...”
Còn chưa dứt lời đã bị người ta chặn lại giữa đường.
“Bây giờ ăn món này, lát về có ăn nổi cơm nữa không? Thói xấu gì vậy?” Lạc Văn Chu giống như vừa vặn xuất hiện, điềm nhiên đè tay hắn xuống, sau đó không đợi Phí Độ mở miệng, lại bảo người bán hạt dẻ rang, “Tôi có tiền lẻ đây, chị lấy cho hai cân đi.”
Phí Độ: “...”
Lạc Văn Chu cầm hạt dẻ gói kỹ ngồi lên xe, cố gắng đanh mặt bảo Phí Độ: “Ngày mai đừng đặc biệt đến đây nữa, tôi về cũng chẳng bao xa – hôm nay nếu không phải vì đến đây mua đồ, có thể tôi đã gọi xe ngay trước cổng mà đi rồi, chẳng phải bỏ lỡ nhau?”
Phí Độ thoải mái nói: “À, được.”
Lạc Văn Chu: “...”
Bây giờ anh nhặt lại câu vừa rồi nuốt về còn kịp không?
Anh khá phiền muộn, lại không tiện biểu hiện ra, vừa đặt cho người ta quy định không được ăn vặt trước bữa cơm đã cúi đầu tự mình bóc hạt dẻ, bóc mấy hạt ăn xong mới rủ lòng từ bi ban cho Phí Độ bên cạnh một hạt: “Ăn nhiều không dễ tiêu hóa, cho cậu nếm thử vị đây, ăn xong hạt này là hết phần cậu rồi.”
Phí Độ không thèm chấp hạng ngu ngốc “nghiêm với người khoan dung với mình” này, khi dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, hắn cúi đầu ngoạm hạt dẻ trong tay Lạc Văn Chu, còn thuận thế liếm ngón tay anh, mập mờ nói: “Quả thật ngọt.”
“Quân địch” lại một lần chưa báo trước đã khai hỏa phóng đại chiêu, Lạc Văn Chu trúng một phát pháo ngay ngực, suýt nữa nôn ra một búng máu già do dục vọng không được thỏa mãn: “Muốn gây sự à? Hôm qua là tên ôn con nào ngất đi?”
Phí Độ còn khuya mới để ý chuyện này, đang định trêu lại thì Lạc Văn Chu đã quát hắn trước: “Câm miệng.”
Phí Độ nhận thấy anh ngượng quá hóa giận, mình đã thắng một chút trong cuộc đấu không biết xấu hổ này, liền bật cười không thành tiếng, biết điều câm miệng.
Trong xe chỉ còn lại radio đang lải nhải báo đoạn đường tắc nghẽn giờ cao điểm, hai người nhất thời không nói gì, bầu không khí khó tả rõ lại theo tiếng hệ thống sưởi “ù ù” quét qua mỗi một ngóc ngách trong xe, cơ hồ khiến người ta đứng ngồi không yên.
Lạc Văn Chu liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Phí Độ, chợt cảm thấy như quay về thời thiếu niên xa xưa, khi lần đầu tiên lơ mơ nắm tay cậu bé mình thích, bàn tay ấy to hay nhỏ anh đã chẳng còn nhớ rõ, chỉ có cảm giác như pháo hoa bùng lên trong lòng lúc đó là mồn một trước mắt.
Theo tuổi tác lớn dần, trải nghiệm phong phú hơn, anh bắt đầu cảm thấy qua lại trên xác thịt cũng chỉ là như thế, qua loa vô vị như ăn uống tiểu tiện vậy, luồng nhiệt năm xưa từng chân thực cháy trong ngực chẳng còn xuất hiện nữa, như đã bị cái gì phong ấn rồi.
Hiện giờ, pháp sư Tam Tạng đi qua đường lớn, gỡ lá bùa trên Ngũ Hành sơn.
Núi lở đất nứt, con khỉ ăn gió uống sương thét to một tiếng, lại được thấy ánh mặt trời.
Lạc Văn Chu bỗng nhiên nói: “Đến đằng trước quay đầu, đi Chung Cổ Lầu một chuyến.”
Phí Độ vừa sang làn xe quay đầu vừa sửng sốt hỏi: “Khi nãy tôi đã xem tin tức, không phải nói mấy học sinh đi bụi đều đã tìm được, cũng xác định nghi phạm rồi à?”
“À, đúng rồi, Chung Cổ Lầu mới xảy ra một vụ hung án.” Lạc Văn Chu nghĩ thầm.
Anh như một con sói, duỗi chân, mở miệng rất chính trực: “Hung thủ là một trong những kẻ tình nghi đang lẩn trốn trong vụ án cướp của liên hoàn trên quốc lộ 327, trong đây có rất nhiều điểm đáng ngờ, ừm... tôi muốn xem lại một chút – cậu đọc lá thư tôi gửi chưa?”
Giọng điệu anh quá nghiêm trang, giống như vốn muốn nói chuyện này, ngay cả Phí Độ cũng bị anh hù, thôi đùa giỡn.
“Ừ,” Phí Độ gật đầu, “Đứa trẻ để lại thư tên thật là gì, bình thường ở trường quan hệ với bạn học thế nào?”
Lạc Văn Chu định thần lại, kéo hồn vía đã đi một vòng quanh Trái Đất trở về, vất vả tập trung sự chú ý vào vụ án giết người ở Chung Cổ Lầu, suy nghĩ chốc lát theo câu hỏi của Phí Độ, hơi nghi hoặc nói: “Quan hệ với bạn học? Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
Phản ứng bình thường không phải là hỏi mối quan hệ với cha mẹ như thế nào sao?
Bởi lá thư Phùng Bân chặn trên bàn trong phòng ngủ trước khi đi bụi là viết cho cha mẹ, mở đầu là “Ba mẹ kính yêu: để lại lá thư này, là bởi vì con mỗi ngày đều đang phiền não, khổ sở suy nghĩ mình rốt cuộc sinh ra để làm gì”.
Dường như là quanh năm sống trong trường nội trú, quan hệ ruột thịt bị ngăn cách, không cảm nhận được tình yêu, lại thêm nhiều nhân tố như tuổi dậy thì, áp lực học tập lớn tạo thành một lần cảm xúc bùng nổ.
“Anh nói trước đi, chứ không chỉ có một lá thư, tôi không thể nào phân tích quá nhiều.”
“Cậu bé này tên Phùng Bân, học lớp 10 trường Dục Phấn, quan hệ với bạn học cũng ổn. Theo lời giáo viên thì cậu bé trên học tập là một học sinh trung bình, không giỏi không dở, điều kiện gia đình cũng được, có điều trong câu lạc bộ phú nhị đại đó thì xem là bình thường, ngoại hình không tệ, từng học âm nhạc vài năm. Ngoài ra, các mặt khác đều không nổi trội, tính tình khá hòa đồng, không ương ngạnh, không phải loại nam sinh đứng đầu, cũng không phải loại bị cả lớp cô lập.” Lạc Văn Chu thoáng dừng, “Lại nói, mấy đứa trẻ lần này bỏ trốn, hình như đều là loại hình này – ngoại trừ Hạ Hiểu Nam kia.”
“Hạ Hiểu Nam là ai?”
Trong bản tin khi nhắc tới nạn nhân vị thành niên đều sẽ dùng tên giả, Phí Độ nhất thời chưa nhận ra.
“Chính là người chứng kiến vụ hung án đêm qua,” Lạc Văn Chu giới thiệu ngắn gọn, “Cô bé đó là học sinh nhận học bổng, gia đình tương đối khó khăn, chơi với bạn cùng trang lứa có thể cũng không có tiếng nói chung, hơi không hợp với cả lớp.”
Khu Cổ Lầu vào giờ cao điểm cũng khá thông thoáng, chưa đầy hai mươi phút đã tới nơi.
“Nhìn thấy tòa nhà màu vàng bên tay trái không? Chính là khách sạn nhanh tiện nơi đám học sinh ở mấy ngày vừa rồi, qua hai ngã tư nữa có một ‘siêu thị BD’, đi từ đường đó,” Lạc Văn Chu vừa chỉ đường vừa nói, “Buổi tối hôm ấy, Phùng Bân gần chín giờ ra khỏi khách sạn, nói với bạn là muốn đi dạo, khoảng nửa tiếng sau, Hạ Hiểu Nam cũng ra ngoài với lý do mua đồ dùng hàng ngày, cả hai gặp mặt ở ngã tư sau siêu thị.”
Phí Độ: “Lén hẹn hò?”
“Ừ,” Lạc Văn Chu thoạt đầu đáp một tiếng, sau đó chợt sinh ra một suy nghĩ, làm bộ như lơ đãng nhắc tới, “Hồi trung học cậu có lén hẹn hò với ai không?”
Phí Độ chưa kịp chuẩn bị, khóe miệng lập tức cứng đờ.
Hắn chưa bao giờ có thời thanh xuân ngây ngô như vậy.
Phí Thừa Vũ sẽ không cho phép.
Trước nay Phí Thừa Vũ đều cho rằng, nhục thể có thể dậy thì, có thể trưởng thành, có thể có ham muốn, nhưng nếu chỉ vì hormone mà sinh ra triệu chứng như là “thời thanh xuân” nọ kia, sinh ra cái gọi là “tình cảm” như ảo giác với ai, đó tính là gì? Chẳng phải là ngu xuẩn như chó động đực?
Phí Độ hơi khựng lại, lập tức điều chỉnh trạng thái, tươi cười mờ ám: “Sư huynh, giờ đã bắt đầu dò hỏi về người yêu cũ của tôi rồi à?”
Tiếp đó, không đợi Lạc Văn Chu trả lời, hắn đã hời hợt nói: “Không có, tôi học trường công, cả trường chẳng được mấy phú nhị đại, cũng không hòa đồng lắm. Vả lại con gái thích tôi nhiều lắm, chọn một em sẽ tổn thương các em khác, không tốt đâu?”
Vừa nói hắn vừa thong thả vòng qua siêu thị, dừng xe ở ngã tư nơi Phùng Bân và Hạ Hiểu Nam gặp mặt.
Thắng cảnh Chung Cổ Lầu đã lại lần nữa đóng cửa tra khóa, xảy ra vụ án giết người, cả khu Chung Cổ Lầu có vẻ đặc biệt nghiêm trọng, đội bảo vệ tụ tập bài bạc bị tóm hết, người phụ trách thắng cảnh tạm thời làm ca đêm, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng chăm chỉ hơn bình thường.
Lạc Văn Chu nhạy bén nhận thấy sự mất tự nhiên của Phí Độ tích tắc vừa nãy, anh chăm chú nhìn hắn một cái, không một mực áp sát, nói sang chuyện khác: “Hung thủ bắt kịp hai em ấy ngay tại đây.”
Phí Độ hạ cửa kính xe xuống, nhìn thoáng qua bốn phía, nhíu mày: “Thế thì lạ thật.”
“Lạ gì?”
“Đây là một nơi bốn phía thông thoáng,” Phí Độ gõ nhẹ cửa sổ, “Thường thì đêm hôm khuya khoắt chặn đường ăn cướp sẽ không lựa chọn phục sẵn ở đây – anh nên sàng lọc mục tiêu như thế nào? Làm sao anh xác định người đi qua bước kế tiếp sẽ đi đâu? Lỡ đâu họ rẽ ra đường cái thì sao? Tính không xác định quá cao, hơn nữa ngã tư có đèn giao thông cơ bản đều có camera, dù không sợ bị quay được, cũng không cần thiết cố ý để lại hình ảnh chứ?”
Lạc Văn Chu nghe ra ẩn ý trong lời hắn nói: “Ý cậu là, rất có khả năng hung thủ trước đó đã biết địa điểm và hướng hẹn hò của hai đứa trẻ, đến đây phục sẵn từ sớm!”
Không phải Lư Quốc Thịnh quay lại nghề cũ, mà mục tiêu của hắn chính là Phùng Bân!
Nhưng tại sao?
Mười lăm năm trước, khi Lư Quốc Thịnh trốn chui trốn nhủi vì một lệnh truy nã, Phùng Bân còn chưa ra đời, cậu bé có thể có ân oán gì với hắn?
Và làm sao Lư Quốc Thịnh biết địa điểm Phùng Bân với Hạ Hiểu Nam hẹn gặp mặt?
Còn có cô bé không mất một sợi tóc kia...