Thời tiết năm nay rất lạnh, sông Linh Thủy đã sớm kết băng. Mặt băng màu đen dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời như là sâu không thấy đáy vậy, Phương Lỗi biết đây là vì nước sông bị ô nhiễm. Anh ngẩn người nhìn chằm chằm mặt băng, không biết vì sao trong đầu lại xất hiện lời bé trai nói. "A Hoàng nói nước sông có độc, uống vào sẽ đau bụng". Những lời này cứ như một câu thần chú, lảng vảng trong đầu anh không dứt. Bỗng, Phương Lỗi như nghĩ đến gì đó, tìm đồ đục băng lấy ít nước, rồi bảo cấp dưới mau mang về kiểm tra.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh. Nước ở sông Linh Thủy và nước trong giếng đều giống nhau, đều có nồng độ xyanua rất cao, thậm chí thành phần xyanua trong hai loại nước cũng hoàn toàn giống nhau. Sau khi nghe được vào ngày mưa to thì nước sông đã tràn ra mấy lần, Phương Lỗi đã đoán được lần trúng độc này là như thế nào. Để chứng minh suy đoán của mình, anh đã tìm người đến kiểm tra đất gần đó và nước ngầm, xác định chúng đã bị ô nhiễm, và thành phần chất độc ô nhiễm cũng giống hoàn toàn trong nước giếng.
Liên kết với xưởng nhựa đã dừng hoạt động của Tống gia trang trước đó, chuyện "trúng độc" lần này có thể nói là do người Tống gia trang tự làm tự chịu.
Nghe Phương Lỗi nói xong, người của Tống gia trang đều ngây ngẩn. Tống Vạn Tài phản ứng lại trước tiên, "Không phải là bị người đầu độc, mà là chúng tôi tự tạo nghiệt sao?"
Phương Lỗi gật đầu, vừa có kết quả anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Ảnh hưởng đến xã hội của việc trúng độc do môi trường bị ô nhiễm và có người cố tình đầu độc ở phạm vi lớn là khác nhau, nếu là cái phía sau thì rất dễ làm người ta hoảng sợ, nếu không phá án được thì sẽ có phiền phức lớn.
Xuất phát từ lòng tốt, Phương Lỗi không quên nhắc nhở bọn họ, "Đất này trong một hai năm tiếp theo sẽ không thể trồng được, chất độc trong đất có rất nhiều, có trồng cũng không thu hoạch được."
"Sao, ngay cả đất cũng không thể trồng?"
Anh vừa nói xong, cả thôn đều loạn lên. Bởi vì xưởng nhựa đóng cửa, nên người trong thôn đang bàn bạc có nên đem đất cho thuê như thôn Linh Thủy và Thạch Câu Hà hay không, dù nhiều dù ít cũng là kiếm được tiền. Bây giờ lại nghe không thể trồng được, vậy không phải sẽ không có thu nhập hay sao?
Phương Lỗi bất đắc dĩ nhìn bọn họ, anh là cảnh sát phá án, cũng không phải là đưa thôn dân phát tài làm giàu, chuyện này có nói với anh cũng chẳng giải quyết được gì. "Được rồi, vụ án này chính là như vậy. Mọi người chú ý đừng múc nước trong giếng, cũng thông báo cho các thôn dân khác nữa, có vài người vẫn chưa biết chuyện này."
Nói xong Phương Lỗi cũng không ở lại Tống gia trang nữa, anh còn phải về viết báo cáo. Lái xe ra cửa thôn, Phương Lỗi do dự vài giây, rồi rẽ sang đường đi đến thôn Linh Thủy. Hai ngày này anh luôn nghĩ đến chuyện con chó vàng kia. Đáng lẽ anh không nên tin chuyện này, nhưng không biết vì sao, câu nói của bé trai kia luôn văng vẳng trong đầu anh. Còn cách ở chung giữa bé trai và con chó vàng nữa, nó khiến anh có một suy nghĩ, lỡ như là thật thì sao?
Phương Lỗi miên man suy nghĩ suốt dọc đường lái xe đến thôn Linh Thủy, từ rất xa đã thấy được bé trai và con chó vàng kia. Một người một chỗ đang ngồi xổm ngoài cửa sân nhà nhỏ nói gì đó, từ góc nhìn của anh thì như là đang nói chuyện vậy.
Phương Lỗi cảm thấy chắc là anh điên mất rồi.
Lại gặp Phương Lỗi lần nữa, Đổng Hiểu Lỗi rất vui. Từ nhỏ bé đã mất ba, ấn tượng về ba chỉ là trong tấm ảnh chụp. Nhưng Đổng Hiểu Lỗi nghĩ ba của bé sẽ giống như Phương Lỗi vậy, bắt người xấu khắp nơi, vừa nhìn là thấy oai phong rồi.
"Chào chú cảnh sát ạ."
Phương Lỗi cười nói, "Chào Tiểu Thạch Đầu. Cháu đang làm gì vậy? Lại chờ bắt người xấu sao?"
Đổng Hiểu Lỗi bĩu môi lắc đầu, "Người xấu đang mách anh Tiểu Tây, anh Tiểu Tây không cho A Hoàng ức hiếp người, nói phải cho người xấu cơ hội sửa sai". Chắc là do lần đầu tiên gặp mặt thì Phương Lỗi đang mặc đồng phục cảnh sát, nên Đổng Hiểu Lỗi rất tin anh, không có chút cảnh giác nào.
"Anh Tiểu Tây nói rất đúng, người xấu làm sai thì phải bị phạt, nhưng nếu người xấu đã nhận sai, thì hãy cho bọn họ một cơ hội sửa sai". Phương Lỗi kiên nhẫn nói, anh cũng hiểu hành vi thả chó dọa người của Đổng Hiểu Lỗi là không đúng, nếu như không có người quản thì lớn lên sẽ thành một đứa bé phá phách.
Con ngươi Đổng Hiểu Lỗi xoay xoay, "Vậy làm sao mà biết người xấu thực sự nhận sai ạ? Nếu là gã lừa cháu thì sao?"
Phương Lỗi hơi đau đầu với câu hỏi này, anh chưa từng nói chuyện nhiều với những đứa trẻ nhỏ tuổi như thế này, chẳng lẽ trẻ con bây giờ đều thông minh như vậy sao? Phương Lỗi tìm từ nói: "Chuyện này thì phải nhìn thái độ nhận sai của người xấu..."
Một lớn một nhỏ ngồi xổm ở đó nói chuyện, Đổng Hiểu Lỗi hình như rất có hứng thú với chuyện bắt người xấu, cứ hỏi tới hỏi lui quanh cái đề tài này. Phương Lỗi vất vả lắm mới dời đề tài lên người A Hoàng, Đổng Hiểu Lỗi liền lập tức ấp úng. Lúc trước nói với chú cảnh sát về A Hoàng, Đổng Hiểu Lỗi về nhà liền hối hận. Anh Tiểu Tây nói đây là bí mật của bé và A Hoàng, bé không được tùy tiện nói cho người khác biết.
"Chú cảnh sát, cháu phải về ăn cơm rồi."
Đổng Hiểu Lỗi đứng dậy bỏ chạy, A Hoàng nhanh như chớp theo sau bé. Phương Lỗi nhìn mà bật cười, nhóc con, dám chơi chiêu này với anh, cũng không biết có phải là được người lớn dặn rồi hay không. Phương Lỗi nghĩ đến suy nghĩ điên cuồng kia của mình, lắc lắc đầu.
Mấy ngày liên tục, Phương Lỗi không có việc thì sẽ đến thôn Linh Thủy tìm Đổng Hiểu Lỗi. Trẻ con trong thôn không học mẫu giáo, đến tuổi sẽ đi học tiểu học luôn. Năm nay Đổng Hiểu Lỗi năm tuổi, vẫn chưa đến tuổi đi học, nên mỗi ngày đều mang theo A Hoàng chạy loạn trong thôn. Bởi vì trước đó bạn bè bé đều thấy bé là đồ lừa gạt, nên không ai muốn chơi với bé cả. Đổng Hiểu Lỗi cũng không thèm, bé có A Hoàng có anh Tiểu Tây, bây giờ lại có thêm chú cảnh sát.
Tuy nhìn chú cảnh sát rất tốt, nhưng Đổng Hiểu Lỗi vẫn nhớ kỹ lời Lục Lăng Tây nói là không được nói ra chuyện A Hoàng. Nhưng Phương Lỗi làm nghề gì chứ, anh có thể tìm được manh mối từ trong lời bé nói. Nhưng Phương Lỗi vẫn không thể tin nổi, sao con người lại có thể nói chuyện với động vật được? Tiểu Thạch Đầu là trường hợp đặc biệt, hay là những người khác cũng có thể được như vậy?
Phương Lỗi cũng không rõ vì sao anh lại chú ý đến chuyện này như vậy, anh chỉ mơ hồ có một suy nghĩ, nếu cảnh khuyển trong đội cũng có thể nói chuyện được với con người, vậy sau này phá án bắt trộm sẽ rất tiện. Anh xuất hiện thường xuyên như vậy nên đã sớm bị Từ Tam chú ý đến. Từ Tam nghi ngờ Phương Lỗi là bọn buôn người, nghĩ xem gần đây có tin đồn trẻ con mất tích hay không. Nhưng Từ Tam không nói với Lý đại gia, mà lại lén lút theo dõi Phương Lỗi. Thằng nhóc Tiểu Thạch Đầu kia có thành kiến quá lớn với gã, Từ Tam mong Phương Lỗi đúng là bọn buôn người, vậy đến lúc quan trọng gã sẽ nhảy ra cứu Tiểu Thạch Đầu, cũng xoay chuyển ấn tượng về gã trong lòng Tiểu Thạch Đầu. Đỡ cho gã ngày nào cũng bị A Hoàng đuổi theo, sợ muốn chết.
Mấy người có suy nghĩ khác nhau, Lục Lăng Tây cũng không biết. Gần đây cậu không đến vườn hoa nhiều lắm, Vương Thục Tú và Tiêu Phong sắp kết hôn, nên Lục Lăng Tây khá bận, liền giao hết chuyện ở vườn hoa cho Lý đại gia, cách một hai ngày sẽ gọi điện đến.
Nghe Lý đại gia nói người Tống gia trang không sao, lần này sau khi xuất hiện, người trong thôn đều chửi Tống Vạn Tài xối xả. Ai cũng cho rằng ông ta vì tiền mà không thèm quan tâm đến sức khỏe của mọi người, bây giờ đã có chuyện, đây đều là trách nhiệm của Tống Vạn Tài hết. Lục Lăng Tây thấy Tống Vạn Tài rất oan, lúc thôn kiếm được tiền thì chẳng nói gì, đến lúc có chuyện lại chịu tiếng xấu cho người khác.
Chuyện của Tống gia trang rất ầm ĩ, đài truyền hình Phượng Thành còn làm thành một chuyên đề về tầm quan trọng của bảo vệ môi trường. Ngay lập tức Phượng Thành nổi lên lời đồn, nói chính phủ sẽ cho ngừng hoạt động các nhà máy nhỏ ở ngoại thành, năm sau còn tiếp tục truy xét nghiêm để bảo vệ môi trường.
Trong đủ mọi lời đồn, chuyện xử lý sông Linh Thủy cũng nổi lên.