“Bác tài cho hỏi, anh xếp hàng được một tiếng chưa?”
“Một tiếng? Sắp nửa đời người rồi! Nghe nói là phía trước đang kiểm tra an ninh.”
“Vào thành phố kiểm tra, ra khỏi thành phố cũng phải kiểm tra, chính phủ bị khùng à? Đường cao tốc kẹt thành bãi đậu xe có thể thu thêm phí đậu xe chắc?”
Tài xế bị kẹt ở trạm thu phí đường cao tốc lũ lượt xuống xe xem, chỗ nào cũng nghe tiếng than.
“Phía trước đang kiểm tra ngẫu nhiên chứng minh thư và bằng lái.” Cô nàng trên ghế lái phụ hạ giọng nói.
Tô Trình nặng nề “Ừ” một tiếng, hai tay trượt nhẹ trên vô-lăng, quẹt rơi mồ hôi trong lòng bàn tay, lão đội tóc giả và mũ, dán khóe mắt lên, gắn một vòng râu giả, nhìn y như một lão già thô bỉ lôi thôi, lão tự tin bộ dạng này không hề giống “phó tổng Tô” bình thường khá chỉn chu, không dễ bị nhận ra, trốn khỏi thành phố ắt hẳn không khó.
Chỉ tiếc thời gian gấp gáp, chứng minh thư chưa kịp tạo giả, thì đã đâm vào họng súng.
Hơn một nửa Yến Thành đều tập trung rời đi trong vài ngày này, nơi đây trở thành một thành phố ma vắng tanh, đường cao tốc ra khỏi thành phố lại kẹt cứng. Ban đầu Tô Trình cho rằng chỉ là ùn tắc do đông người tạo thành, chờ đến khi biết phía trước có kiểm tra an ninh, muốn quay đầu chạy trốn là không thể, xe cộ xung quanh cơ hồ chen vai thích cánh, tất cả tài xế đều lom lom đề phòng người khác chen ngang, trừ khi bỏ xe, nếu không mọc cánh cũng khó bay thoát.
Nhưng Tô Trình xưa nay quen sống an nhàn sung sướng, bình thường đi vài bước cũng lo mòn bàn chân, thấy xung quanh camera lớn bé, cảnh sát trải rộng, lão cúi đầu thoáng nhìn đôi chân dùng làm trang sức, thật sự không có dũng khí mở cửa xe ra.
“Không sao,” Tô Trình cố cười với cô bồ trẻ, nói như tự an ủi bản thân, “Kiểm tra an ninh kiểu này thường chỉ kiểm xe tải và xe khách lớn, xe riêng cho qua rất nhanh, em yên tâm đi.”
Cô bồ lườm lão, lão già bộ dạng thô tục đã đáng ghét lắm rồi, nếu còn thêm ngu xuẩn, thì thật sự đáng ghét đến độ khiến người ta hận không thể hủy diệt nhân đạo lão ngay tại chỗ – kiểm tra an ninh thường chỉ tra xe vào thành phố, ra khỏi thành phố kiểm nghiêm ngặt như thế hiển nhiên là không bình thường.
Cô nàng túm tay Tô Trình: “Đi, chúng ta xuống xe.”
“Xuống, xuống xe?” Tô Trình thoáng nhìn xung quanh, lúc này, xe phía trước lết mấy mét như ốc sên, lão nhất thời chần chừ, không lập tức đi theo, thấy xe bên cạnh muốn chen ngang, đằng sau tiếng còi nối nhau, Tô Trình hệt như một A Đấu bùn loãng không thể trát tường, do dự lưỡng lự một lát, lại chậm chạp nhấn ga đuổi theo.
“Không được,” Lão tự cho là có lý nói, “Như thế rõ ràng quá, lỡ bị người ta chặn lại thì phải làm sao? Hơn nữa bỏ xe ở đây, chúng ta còn đi làm sao được?”
Cô bồ trợn mắt dưới cặp kính râm, sau đó cô ta tháo kính nhét vào túi xách, rút một tờ khăn ướt tẩy trang, nhanh chóng chùi sạch son môi và phấn mắt, buộc túm mái tóc dài, lại rướn người lên từ ghế sau vớ cái gối ôm, quấn tròn khăn quàng cổ nhét vào bụng, trước ánh mắt trợn trừng của Tô Trình, tích tắc đã từ đại mỹ nhân gọn gàng chỉn chu biến thành một “thai phụ” mặt mày xám xịt.
“Kiểm tra an ninh có lẽ chính là vì chặn anh,” Cô nàng cắn đầu lưỡi, cố nuốt xuống hai chữ “ngu xuẩn”, lôi Tô Trình, “Đi theo em!”
Tô Trình hoàn toàn không có chủ ý gì, đành phải mù mờ làm cái đuôi của cô nàng.
Mọi người cùng nhau xếp hàng nhích lên phía trước, đang nhích yên lành thì đột nhiên có kẻ giữa chừng bỏ xe đi, tài xế nóng tính phía sau nhảy dựng lên, không nhịn nổi bấm còi chuẩn bị chửi, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã thấy rõ trong hai người xuống xe có một là thai phụ, “thai phụ” sắc mặt nhợt nhạt nhìn hắn cười rất áy náy, tài xế đành phải nuốt lại chửi rủa đã ra đến môi, phẫn nộ đập còi một phát.
Lưng Tô Trình đã ướt sũng mồ hôi lạnh, tay đầm đìa mồ hôi nắm cổ tay cô nàng kia, khiến cô ta hơi gớm.
Có lẽ lão già này không tích đức dẫn đến số thật sự chẳng ra làm sao, lão vừa xuống xe thì đường phía trước lại thông thoáng lạ lùng, xe đằng trước vốn nằm tê liệt thoáng cái đi mười mấy mét, xe làn bên lập tức không chút do dự lách vào, các chủ xe đằng sau Tô Trình chỉ hận không thể tông cái xe cản đường này bay thẳng ra tầng khí quyển, tiếng còi liên tiếp vang dội bầu trời.
Rốt cuộc thu hút sự chú ý của nhân viên an ninh.
Tô Trình quá do dự, mãi không hạ được quyết tâm như mắc chứng lề mề, khi bị cô bồ lôi xuống xe đã cực gần trạm thu phí, một nhân viên kiểm tra an ninh mới được đồng nghiệp thay đi nghỉ ngơi bị tiếng còi ô tô liên tiếp kinh động, ngẩng đầu trông thấy một “ông lão” dắt một “thai phụ” loạng choạng đi qua dòng xe cộ.
Dòng xe cộ chậm chạp cũng là dòng xe cộ, cũng có nguy hiểm, nhân viên kiểm tra an ninh lập tức chạy đến hỏi: “Sao ông đột nhiên xuống xe vậy, ông có cần hỗ trợ gì không?”
Tô Trình bị nhân viên kiểm tra an ninh bỗng nhiên chặn đường dọa giật nảy mình, lỗ chân lông toàn thân chớp mắt nở hết ra, ba hồn bảy vía suýt bốc hơi theo, cột sống cứng đờ như đá, song cô bồ cái khó ló cái khôn đột nhiên ôm bụng dừng lại, vẻ mặt đau đớn cứ như thật, cô ta chỉ rên hừ hừ không nói gì.
Bấy giờ Tô Trình mới chậm nửa nhịp định thần lại: “Xin lỗi, đồng chí cảnh sát, vừa rồi ở trên xe vợ tôi đột nhiên nói đau bụng, chúng tôi không ngờ kẹt lâu như thế... Thật sự không có cách nào, liệu có thể phiền anh...”
Nhân viên kiểm tra an ninh giật mình: “Thế đừng để vợ ông ngồi xổm trên đường, ông mau bế lên đi, tôi gọi xe cấp cứu cho.”
Nói xong anh ta co giò chạy, người đàn bà vốn ngồi xổm dưới đất kéo Tô Trình, vừa dắt vừa lôi lão chạy đi. Đến nông nỗi này rồi, Tô Trình cũng bất chấp “thân kiều thể quý”, rảo bước đi như bay, một hơi theo cô bồ lao ra ven đường, hai người trực tiếp nhảy qua hàng rào xuống cao tốc, chui vào cánh rừng nhỏ của vành đai xanh hóa.
Nhân viên kiểm tra an ninh vội vàng gọi đồng nghiệp tới hỗ trợ khiêng người nhanh chóng quay lại, bất ngờ phát hiện hai người đã đi mất, tiền bối anh ta gọi tới nghe xong đầu đuôi, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, giây lát sau, từ một trạm kiểm tra an ninh đường cao tốc bé tí vậy mà lao ra một loạt xe công vụ, phóng ra bốn phương tám hướng lục soát kiểu trải thảm.
Tiếng người, tiếng xe, thậm chí còn có tiếng sủa của chó cảnh sát lùng tìm không ngừng tới gần, như thể tứ diện Sở ca, Tô Trình thật sự chạy không nổi nữa, thất tha thất thểu buông tay cô bồ, gấp gáp và nôn nóng nói: “Anh đã bảo không nên chạy mà! Lái xe qua đâu nhất định sẽ bị kiểm tra, bây giờ thì thế nào, chúng ta lộ rồi, ngay cả một phương tiện thay đi bộ cũng không có, em muốn để anh mệt chết à?”
Cô bồ không rảnh để ý tới lão.
Tô Trình túm bả vai cô nàng: “Bây giờ làm thế nào, hả? Em bảo xem làm thế nào...”
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người hỏi: “Là Tô tiên sinh à?”
Tô Trình hơi run run, kinh ngạc và ngờ ngợ quay đầu lại, một gã mặc đồng phục trạm thu phí đứng đằng sau tươi cười nhìn lão: “Ông chủ chúng tôi biết ông gặp rắc rối, ông ấy không cố ý không nghe điện thoại, chỉ là lo lắng ông đã bị cảnh sát nghe lén, để cẩn thận, chỉ có thể làm như vậy. Ông chủ kêu tôi đến giúp ông, cần phải bảo đảm ông được an toàn, xin hãy đi theo tôi.”
Tô Trình ngẩn người, lập tức vui mừng ra mặt, gạt tay cô bồ phía sau đang kéo mình ra, tiến lên một bước hớn hở như gặp được thân nhân: “Đúng đúng, tôi gọi điện rất nhiều lần mà mãi không được, sao các vị tìm được tôi? Hãy nghe tôi nói, tôi đã bị cảnh sát phát hiện, hiện tại...”
Gã đàn ông lịch sự nhìn lão mỉm cười, trong cổ tay áo đồng phục giơ ra một đôi tay đeo găng, đặt lên vai Tô Trình.
Đồng tử cô bồ co lại, cô ta nhỏ giọng gọi: “Phó tổng Tô!”
Tô Trình bực dọc hỏi: “Làm sao?”
Đúng lúc này, lão liếc thấy ánh sáng lạnh lóe lên, trong tay gã đàn ông đeo găng kia không biết từ khi nào giơ lên một con dao bấm, nhân khi Tô Trình không hề cảnh giác đâm thẳng tới ngực lão!
Thành phố H một thành phố nhỏ của tỉnh T.
Nơi đây cách Yến Thành năm giờ đi xe, không xa lắm, nhưng do lúc ra khỏi thành phố bị kẹt xe nên nhóm Lạc Văn Chu đi hết một ngày, rạng sáng xuất phát mà khi đến mặt trời đã ngả về tây.
Nơi này dựa núi sát biển, đông ấm hạ mát, trên núi còn dồi dào tài nguyên suối nước nóng, mùa đông đặc biệt náo nhiệt. Mấy năm gần đây do phát triển du lịch, một số từ địa phương nhỏ chưa ai biết tiếng đã thay hình đổi dạng, tràn ngập hơi thở hiện đại.
Khách sạn chưa đặt trước, thật sự là quá thiếu, may mà dẫn theo Chu Hoài Cẩn – mặc dù nhà họ Chu sa sút, nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa, Chu thiếu gia làm ông chủ, Lạc Văn Chu dẫn vài viên cảnh sát hình sự và cả Lục Gia vào một biệt thự suối nước nóng nói là sáu sao, bao một biệt thự nhỏ tách riêng ra nghỉ tạm.
“Vùng nhà Dương Ba ngày xưa là một thôn, tên ‘Dương Trang Tử’, nằm dưới chân núi, nghe nói còn rất hẻo lánh, sau đó khai thác suối nước nóng trên núi, bên ấy liền thành khu nghỉ dưỡng, người dân cũng giải tỏa dọn đi hết rồi,” Tiêu Hải Dương được phái đi liên hệ với công an bản địa ôm một đống tư liệu cũ photo chạy về, cắn một miếng hết nửa cái bánh bao, “Nhưng thứ nhất người dân trong Dương Trang Tử vốn không nhiều, thứ hai năm đó phần lớn lấy tiền, chỉ có một phần rất nhỏ nhận sự sắp xếp dọn đến khu tây thành phố, em đã hỏi được cả địa chỉ lẫn phương thức liên lạc rồi.”
Lạc Văn Chu: “Đi!”
Đoàn người bắt đầu từ rạng sáng đã không nhàn rỗi, cơ bản là thay phiên lái xe, thay phiên nghỉ ngơi, đến tỉnh T, ăn hai ba miếng xong bữa cơm qua loa lại lên đường tiếp không nghỉ chân, nhưng kết quả không hề như ý.
Mười mấy năm qua đi, cảnh còn người mất, trong mấy địa chỉ Tiêu Hải Dương tìm đến, hoặc đã dọn đi từ lâu, hoặc là người già mất, lớp trẻ hỏi gì cũng không biết, ngay cả ký ức hồi nhỏ sống trong thôn cũng mơ hồ cả rồi.
Đi hỏi một vòng không thu hoạch được gì, Chu Hoài Cẩn cảm thấy bữa tối vội vàng ứ trong dạ dày, nặng trịch không xuống, có chút không tiêu, không nhịn được cười khổ nói với Lạc Văn Chu: “Tôi tưởng công việc của các anh bình thường chính là giơ súng, quát tội phạm ‘không được nhúc nhích’ chứ, sao toàn là chạy chân không có kết quả vậy?”
“Ai nói chúng tôi toàn là chạy chân? Chúng tôi còn phải họp hành viết báo cáo không ngừng nữa cơ.” Trong gió lạnh thấu xương, Lạc Văn Chu dụi đầu thuốc lá trên thùng rác, anh ngoài mặt bình thản, trong lòng cũng nôn nóng, không nhịn được lại lấy hộp thuốc ra.
“Này,” Lục Gia không nhịn được cản lại, “Đủ rồi đó ông anh, lượng ‘thất khiếu bốc khói’ của ông anh sắp vượt qua máy bay phản lực rồi.”
Lạc Văn Chu cười uể oải, không tiếp lời, lại ngậm một điếu, nghĩ bụng: “Liên quan gì đến ông anh?”
Lục Gia: “Chủ tịch Phí ghét nhất trong văn phòng có người phì phèo hút thuốc không ngừng, anh bình thường cũng hút như vậy mà anh ấy không nói gì à?”
Lạc Văn Chu khựng lại, mặt không biểu cảm nhét điếu thuốc về, vẫy tay: “Đi, nhà cuối cùng.”
Hộ cuối cùng năm đó từ Dương Trang Tử dọn tới, mở cửa là một thanh niên ngoài hai mươi, Tiêu Hải Dương kiểm tra sơ lại thông tin địa chỉ: “Xin hỏi nhà Dương Diệu Tông ở đây à?”
“Vâng, đó là ba tôi.” Thanh niên nọ nghi hoặc nhìn cậu, “Xin hỏi các anh là...”
“Cảnh sát,” Tiêu Hải Dương tốn công vô ích cả đêm, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hi vọng, mắt lập tức sáng lên, vội vàng đưa giấy tờ ra, “Chúng tôi đang điều tra một vụ án, một đương sự năm xưa từng ở Dương Trang Tử, muốn hỏi thăm một chút, xin hỏi ba anh...”
“E rằng khó lắm, ba tôi hai năm nay bị bệnh, chỗ này-” Anh ta chỉ huyệt thái dương mình, “Hơi lẩn thẩn.”
Chờ đi vào gặp, mấy người họ mới biết ông lão không phải chỉ “hơi lẩn thẩn” mà thôi.
Ông lão gầy gò ngồi trên sofa, đang giật quả quýt trong tay đứa bé một hai tuổi, em bé nói chưa sõi, ông lão cũng nói không rõ, lát sau đứa bé không giật được òa khóc to, ông lão nghe tiếng không chịu thua, cũng ngoác miệng chân tình thật cảm học theo, một già một trẻ chiếm hai góc sofa thi nhau khóc tang, ầm ĩ rung trời, cô gái trẻ bên cạnh chắc là con dâu mãi đã thành quen, mí mắt cũng không buồn nâng lên, lấy cho khách cái ghế dài.
Mấy người chỉ cảm thấy như bị tạt thẳng một chậu nước lạnh vào mặt.
Lạc Văn Chu quay đầu hỏi con trai ông cụ: “Xin hỏi, anh còn nhớ lúc ấy ở Dương Trang Tử, có một người là ‘Trác Nghênh Xuân’ không?”
Người kia suy nghĩ một chút, lực bất tòng tâm lắc đầu: “Hình như chưa nghe bao giờ.”
Với tuổi anh ta, chuyện mười mấy năm trước không nhớ mới tương đối bình thường, Lạc Văn Chu cũng không hề bất ngờ, chỉ rất đỗi thất vọng. Rời khỏi Yến Thành một ngày, không chắc lại xảy ra biến cố gì, mà Trừ tịch lại gần thêm một ngày, trước mắt anh vẫn mịt mù chẳng một manh mối.
Tiêu Hải Dương: “Đội trưởng Lạc?”
“Đi thôi,” Lạc Văn Chu lắc đầu, “Lại đi tìm chỗ khác xem...”
Đúng lúc này, ông lão lẩn thẩn vốn gào đua với em bé đột nhiên nói một câu: “Tiểu Hoa Áo!”
“Ba, ba nói gì ạ?”
Ông lão lẩn thẩn nước mũi nước mắt vẫn chưa khô, lại mở cái miệng sứt răng, như dừng không được mà tự mình vui vẻ, chảy nước dãi ậm ừ nói: “Trác... Tiểu Hoa Áo!”
Người con sửng sốt: “Người họ nói là Tiểu Hoa Áo à!”
Lạc Văn Chu bỗng chốc dừng bước.
“Thì ra người các anh hỏi thăm là ‘Tiểu Hoa Áo’ à,” Người con khá bất ngờ nói, “Xin lỗi, tôi không biết tên thật của bà ta là gì – bà ta có con trai xấp xỉ tuổi tôi đúng không?”
“Đúng,” Tiêu Hải Dương nói, “Tên Dương Ba!”
“Tôi không biết hắn ta tên là gì,” Người nọ nói, “Chúng tôi hồi nhỏ đều không gọi tên thật – ‘Tiểu Hoa Áo’ lúc ấy còn rất nổi tiếng, là người đến từ bên ngoài. Năm đó chỗ chúng tôi chưa phát triển, còn có nạn buôn người, bà ấy là được mua về, ban đầu làm vợ một ông què, mới gả đến chưa được vài hôm thì ông què chết, trở thành quả phụ, nhà họ cảm thấy không thể phí phạm tiền, để các cụ làm chủ, lại gả bà ta cho một anh em họ của ông què. Tôi nhớ người sau đó bà ta gả là thuộc nhóm lái xe chở hàng sớm nhất, không hay nói, chỉ biết cắm đầu làm việc kiếm tiền, nhà rất dư dả, ‘Tiểu Hoa Áo’ quanh năm ăn mặc rực rỡ, rất nhiều người trong thôn đều thích nói xấu sau lưng, còn đặt cho bà ta biệt danh như vậy – về sau người chồng thứ hai cũng chết, do vụ giải tỏa đền bù, khi ấy chuyện này rất um sùm, mọi người đều nói bà ta khắc chồng, rồi sau cũng chẳng biết đã dẫn con chuyển đi đâu.”
Tiêu Hải Dương vội hỏi: “Anh có biết bà ta bị lừa từ đâu tới không?”
“Không phải lừa,” Anh ta nói, “Mà là mua về, hồi nhỏ tôi nghe các cụ nói, là bọn buôn người có đường, tìm trẻ mồ côi trong thành phố, không gốc gác, cũng không xinh lắm, mất một người cũng chẳng ai tìm, song nhất định sạch sẽ... Nhưng đây đều là tập tục xấu từ mấy thập niên trước, chắc chắn từ lâu đã không còn, anh đừng hiểu lầm.”
“Anh có biết là trẻ mồ côi ở đâu không?”
“Làm sao tôi biết được?” Người con bật cười, “Đều là nghe nói thôi, có điều tôi nhớ ‘Tiểu Hoa Áo’ năm ấy nói tiếng phổ thông rất tốt, không giống người địa phương, có lời đồn nói bà ta lớn lên ở Yến Thành.”
Trẻ mồ côi, buôn người, thiếu nữ Tô Tuệ bị bán ra nước ngoài... Còn nữa, tại sao lại chọn một người đàn bà bình thường như Trác Nghênh Xuân mẹ Dương Ba làm người móc nối?
Trong chớp mắt tựa hồ đã có một manh mối nối liền!