Sự đẹp đẽ rộng lượng của tôi rất hoàn hảo làm tan biến nhận sai người của bọn họ và sự quẫn bách của tôi bị nhận nhầm, thực ra loại người này tôi lúng túng nhất, gái đĩ long đong vất vả, người nói những lời này rõ ràng là cố ý làm cho tôi khó chịu, bất cứ ai không hiểu rõ đều sẽ thăm dò hỏi tới, chứ không phải là một nhát búa bổ xuống, tôi lại không đắc tội với ông ta, tôi còn thực sự không nghĩ ra là tại sao.
Người bạn gái bên cạnh một người đàn ông nghi ngờ đánh giá tôi "Phu nhân cục trưởng Chu lại trẻ như vậy, không phải đồn đại là cục trưởng Chu cùng phu nhân kết hôn chín năm còn có một đứa con học tiểu học sao?"
Người phụ nữ nói càng kỳ lại, nhíu mày quát lên "Nhưng phu nhân nhìn ra cũng chắc khoảng ba mươi tuổi sao?"
Chu Dung Thành giới thiệu đây là người vợ thứ hai, còn không thoải đáng về thủ tục cho nên không để mọi người biết.
Người phụ nữ bỗng nhiên tỉnh ngộ "Thì ra là như thế, cục trưởng Chu quan trường hoan hỉ, trong nhà cũng có bài kinh khó đọc."
"Làm sao lại khó đọc?" Người đàn ông ngắt lời của người phụ nữ "Vợ xinh đẹp như hoa vào lòng, kinh này khó đọc mỗi ngày tôi đọc một quyển cũng không chán."
Người phụ nữ lườm anh ta một cái, ra hiệu miêng hắn còn có chút ngăn cản, người đàn ông không để ý, bỏ ngón tay của mình khỏi tay cô ta, cười nói với Chu Dung Thành chắc sẽ không để ý tôi nhanh nhẹn nói thẳng chứ?
Chu Dung Thành vẻ mặt có ý tứ sâu xa "Tự do ngôn luận không phải là luật pháp cho phép sao, luật hình sự cũng cho phép, tôi đương nhiên sẽ không để ý."
Người đàn ông cười to "Nghe đồn cục trưởng Chu và vợ đầu tình cảm nồng nàn, xem ra cũng là quá mức đẹp rồi, nếu như thực sự đúng là như vậy, cục trưởng Chu sao lại cưới vợ trẻ khác đây."
Chu Dung Thành cúi đầu liếc mắt nhìn mình bị những đôi giày da của vòng ánh sáng che lại, hững hờ nói "Tôi không có nhìn nhầm thì vị này chính là trưởng phòng Trần đúng không."
Người đàn ông ngẩn ra, anh ta nói làm sao nói cục trưởng Chu lại không có tìm hiểu quan trưởng ở Hải châu chứ.
Chu Dung Thành nói đương nhiên, trước khi đến cố ý là học tập một chút, chuyện của trưởng phòng Trần ký ức vẫn chưa phai.
Anh ta híp mắt nhìn ánh đèn xa xa lóe lên "Trưởng phòng Trần và trưởng phòng Lưu chơi quần vợt, vì trưởng phòng Lưu vừa cười dường như nuốt trọn cả bóng vào trong miệng, cuối cùng làm sao lấy ra được, trưởng phòng Trần đồng ý chia sẻ không."
Sắc mặt của người đàn ông hết sức u ám, ông ta vốn là muốn thay trưởng phòng Lưu làm cho Chu Dung Thành lúng túng không ngờ trái lại là mình bị mất mặt.
Người phụ nữ lập tức đến giải vây nói chuyện ông Trần hư hỏng đấy, làm sao làm phiền đến cục trưởng Chu ghi nhớ trong lòng chứ.
Cô ta nối xong để ly rượu xuống, sau khi gật đầu tạm biệt khách mời xung quanh, mạnh mẽ kéo trưởng phòng Trần rời đi.
Mọi người thấy thắng bại đã rõ, lập tức phụ họa nói trưởng phòng Trần gan cũng to bằng trời, cục trưởng thành phố Hải Châu chúng tôi đều phải nể mặt cục trưởng Chu, dù sao cũng là quan chức của đặc khu, ông ta lại không biết điều, cũng xứng đáng bị cục trưởng Chu chỉnh đốn mà chạy đi mất.
Chu Dung Thành uống rượu không màu nhìn tôi một cái, tôi hiểu rõ anh ta muốn tôi đến giảng hòa, tôi cười liền rót thêm rượu cho tất cả bọn họ "Làm quan cùng thời, chỉ cần ông ta nể mặt, Dung Thành cũng sẽ không để ý, trưởng phòng Trần có thể là uống hơi quá chén, khuynh đảo tối nay, nói chuyện cũng không có chừng mực rồi."
Một người đàn ông gần tôi nhất nói nhỏ "Phu nhân Chu rộng lượng, ông ta sỉ nhục bà là gái hồng lâu bà cũng không tính toán, ông ta còn không biết điều, không nể mặt vuốt mũi rồi đúng là chạy trốn như chó rồi."
Tôi và ông ta cười, không có tiếp lời.
Ông Thường không biết từ lúc nào đã móc ra bao thuốc, ánh mắt của ông ta qua lại nhìn tôi chưa dời đi, hỏi phu nhân Chu Dung Thành tên họ.
Chu Dung Thành giả bộ không nghe thấy nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Thương và cô chủ Thường chậm rãi đi tới, tôi chủ động không dám xưng họ, nói là họ Hà.
Ông ta hỏi tên thì sao.
Tôi nói là Hà San.
Ông ta đọc lại một lần, khóe mắt nếp nhăn lộ ra một nụ cười già nua "Tên rất hay, cô Hà nhất định là lắm tài."
Tôi nói rất qua loa, tất cả kỹ năng đều là vì sống qua ngày.
Lời nói của tôi còn chưa dứt, cô chủ Thường đã kéo Kiều Dĩ thương đi tới, cô ta làm nũng hỏi ông Thường làm sao lại trốn thanh tĩnh ở đây vậy, để nhưng chú bác kia khó dứt giao cho con và anh Kiều ứng tiếp.
Ông Thường mặt nghiêm nghị không để cho cô ta vô lễ, giới thiệu tôi và Chu Dung Thành cho cô ta, cô chủ Thường có nghe tiếng của Chu Dung Thành, cô ta nhìn tướng mạo của anh ta trong nháy mắt con mắt sáng lên, thể hiện sự king ngạc vui mừng sâu sắc "Cục trưởng Châu tuổi trẻ anh tuấn như vậy, không giống trong tưởng tượng của tôi."
Chu Dung Thành đầy hứng thú hỏi cô ta "Cô chủ Thường tưởng tượng tôi như thế nào vậy."
Cô ta ngẩng đầu lên suy tư một lúc "Giống như bố của tôi vậy, vừa già lại vừa bá đạo."
Ông Thường cười, gõ vào trán của cô ta, mắng cô ta ăn nói hồ đồ.
Chu Dung Thành cũng buồn cười "Cô Thường rất hoạt bát, đáng tiếc dáng vẻ của tôi không giống trong sự tưởng tượng của cô."
"Làm sao lại tiếc nuối chứ, rõ ràng là vui mừng kinh ngạc, tài mạo song toàn tuổi trẻ tài sao, từ hôm nay thần tượng mà tôi ngưỡng mộ chính là cục trưởng Chu rồi."
"Ồ, thật sao?" Kiều Dĩ thương tựa là cười mà không phải "Cục trưởng Chu thành thần tượng của em, được ở trong lòng em ái mộ rồi."
Nghe thấy Kiều Dĩ Thương nửa đùa nửa thật, cô chủ Thường biểu hiện trên mặt trở nên đẹp đẽ mà kinh ngạc, cô ta cắn cắn môi, cười híp mắt lay người "Ôi chao, anh làm sao còn tranh với cục trưởng Chu chứ."
Kiều Dĩ Thương đưa tay lên nhấc ra tóc rối dính ở trên mắt của cô "Vậy tranh cùng ai chứ."
Tôi lúc này không nhịn được mà ho khan một tiếng, cô chủ Thường theo âm thanh nhìn về phía tôi đứng ở đằng sau Chu Dung Thành, cô ta còn đặc biệt nhìn trên người tôi mặc chiếc váy màu đỏ so với cô ta còn đẹp hơn, trên mặt nụ cười cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại, cô ta nói hôm nay tôi và phu nhân Chu mặc cũng gần giống nhau, ai mới là đẹp nhất ở đây.
"Cẩm Lệ, làm sao lại càng ngày không lễ phép như thế, lại còn đùa bỡn với cả cô Hà." Ông Thường quát lớn xong lại chuyển ánh mắt trên mặt tôi "Đương nhiên là phong thái của cô Hà yểu điệu vượt qua con rồi."
Cô chủ Thường không chịu bỏ qua bắt Kiều Dĩ Thương trả lời, Kiều Dĩ Thương bị cô ta quấn lấy không có cách nào, cười nói em tiếp tục làm loạn lên thì sẽ không xinh đẹp nữa.
Anh ta cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi tôi và cô ta ai xinh đẹp hơn, Chu Dunh Thành biểu cảm trên mặt có chút không tối tăm không tự nhiên.
Ông Thường và Chu Dung Thành nói chuyện với nhau rất nhiều, chỉ nói chuyện khéo léo tránh chốn quan trường và chuyện làm ăn, cũng không có đụng vào con đường kia.
Ông ta bất ngờ mời tôi và Chu Dung Thành đến nhà của ông ta làm khách, mời chúng tôi nếm thử đẳng cấp của đầu bếp nổi tiếng Quảng An chuyên nấu các món ăn Quảng Đà.
Chu Dung Thành nói mấy ngày nữa phải về rồi, chỉ sợ là không có phúc được thưởng thức, sau này sẽ luôn có cơ hội.
Ông Thường cười cợt nói không gội, để sau.
Ông ta quay người rời đi, lại đột nhiên dừng lại, hướng về phía tôi đưa tay ra "Cô Hà."
Tôi nhìn theo bàn tay vân tay rắc rối phức tạp, vô cùng hào phóng bắt tay với ông ta "Vinh hạnh được gặp ông Thường, cảm giác tầng lớp của bản thân cũng tăng thêm một chút."
Ông ta cười ha ha "Tôi cũng có một cảm giác nuối tiếc gặp nhau muộn quá với cô Hà."
Ông ta chậm chạp không buông tay tôi ra, tôi chủ động từ trong lòng bàn tay của ông ta rút tay mình ra "Ông Thường đi thong thả, nhiều khách mời như thế vẫn được tiếp đón chu đáo, tôi và Dung Thành ghi nhớ ông."
Ông ta cười híp mắt gật đầu, cuối cùng còn nhìn tôi một cía, Kiều Dĩ Thương và cô chủ Thường đỡ ông ta đi đến đám người khác.
Vất vả lắm khách mời mới tản ra, tôi có chút thấy kiệt sức, dựa vào vách tường thở ra một hơi dài, chẳng trách nói xa giao là mệt nhất, giữa quyền quý và đao kiếm ẩn giấu mũi nhọn, nói không chuẩn là ai tốt cả, ai cũng không giấu được ác ý, chỉ có thể nước đến không ngăn được, cẩn thận phòng bị, phòng bị đến mệt cả đầu óc.
Tôi đưa cái ly không cho người phục vụ, bảo anh ta lấy cho tôi một cốc nước dưa hấu ép, Chu Dung Thành yên tĩnh không được bao lâu, bị mấy người quan chức thành phố Hải Châu đi chỗ khác uống, tôi trốn sự chơi đùa nhiệt tình quá của bọn họ, tôi lặng lẽ đi tới bàn ăn lựa đồ ăn.
Bỗng nhiên có một cốc nước ép dưa hấu đẹp đẽ từ phía sau tôi đưa tới, tôi đưa tay ra lấy, cốc lại bị người cầm kia lấy đi, lại không hề có ý định đưa cho tôi, tôi nhíu mày có chút không hài lòng, vừa muốn xoay người hỏi, trên cổ tay một Vacheron Constantin màu đen khiến cho cả người tôi sững sờ.
Sau đó bên tai truyền đến một giọng nam trầm thấp quen thuộc "Cô chủ, nước ép dưa hấu của cô."
Tôi không nhìn thấy mặt của anh ta, nhưng cũng rõ ràng biết anh ta là ai.
Anh ta uống quá nhiều rượu rồi, trên người toàn mà mùi rượu, tiếng nói cũng có chút khàn khàn, nhưng không ảnh hưởng đến phong độ mê hoặc của anh ta.
Tôi bị ép vào trong cảm xúc lẫn lộn, mặt không hể cảm xúc ngẩng đầu nhìn anh ta.
Kiều Dĩ Thương cởi bỏ com lê, chỉ mặc bên trong chiếc sơ mi màu xanh ngọc, màu này mặc trên người anh ta đặc biệt đẹp trai, ánh mắt của anh ta ra hiệu bảo tôi thử nước dưa hấu ngọt hay không.
Tôi đưa môi ra nếm, chầm chậm nếm thử "Tôi đây có phải là cũng nên mời anh Kiều một cốc."
Anh ta nói cũng được.
Tôi vắt chân lên, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sô pha, cả người đẹp đẽ, cười tươi "Anh Kiều chơi trò chơi uống nhiều như thế còn có thể nuốt sao?"
Anh ta nhìn chăm chú thân thể phong tình của tôi, không biết có phải là hơi nóng hay là cổ họng đau, anh ta kéo cà vạt lỏng ra "Chỉ cần là em mời anh."
Tôi ngồi dựa lưng vào sô pha bằng nửa người của anh ta chăm chú nhìn nhau, tô nâng cốc lên qua mặt "Chúc anh Kiều và vợ trăm năm hòa hợp, con cái đầy đàn."
Tôi nói xong khẽ cúi đầu, bưng cốc lên, đưa lên uống từng hụm một, sau khi uống hết cốc nước ép dưa hấu, tôi nhấc miệng cốc xuống, không còn thừa một giọt nào.
Kiều Dĩ Thương ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên trở nên rất sâu.
Danh Sách Chương: