Ông ấy nói mấy lời này làm tôi như lâm đại địch, tôi lừa gạt mình là ông ấy không biết, ông ấy tin tưởng tôi, nếu không cũng sẽ không ly hôn để cưới tôi, có thể ông ấy là Chu Dung Thành, ông ấy có thể hơn ba mươi tuổi leo lên vị trí cao tại cục thành phố, hô phong hoán vũ một tay che trời, nắm trong tay hàng nghìn cảnh sát hình sự, nếu như không quyết đoán, sáng suốt, làm sao có thể phục chúng đây, sao mà có chỗ đứng được chứ.
Cho dù tôi có thủ đoạn và tâm kế như thế nào, đối phó với tâm kế của phụ nữ, ông ấy chẳng qua là không muốn để ý, không muốn nhìn thấu, mà không phải là thật sự không biết gì cả.
Trên người của tôi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ướt nhẹp dính vào quần áo, ông ấy vô cùng ôn nhu tỉ mỉ vén lên tóc đang rũ xuống trên mặt cho tôi, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, ông ấy nhìn ra tôi đang bối rối luống cuống, cũng nhìn ra tôi sợ hãi ánh mắt của ông ấy, vậy mà ông ấy vẫn không để ý như cũ, mỉm cười ôm lấy thân thể run rẩy của tôi.
"Anh không phải là có ý định bắt em trả lời, Linh San, chỉ cần em muốn, cho dù nhảy vào núi đao biển lửa anh cũng vậy sẽ lấy về cho em. Trước khi gặp em anh rất biết kiềm chế, một giây kia nhìn thấy em sự kiềm chế của anh liền sụp đổ rồi, anh đã chuẩn bị cho cảnh thân bại danh liệt, anh biết rõ, vị trí này của anh đi cưới tình nhân của chính mình thì phải nghênh đón cái gì."
Ông ấy nâng đầu tôi lên, hôn thật sâu xuống cổ tôi, môi ông ấy mút vào, tôi có chút run rẩy, môi của ông rất lạnh, đầu lưỡi tôi của ông ấy lại rất nóng, nóng lạnh giao hòa, làm cho tôi nghẹn ngào rất muốn khóc rống lên, nói tất cả cho ông ấy biết.
Ông ấy dừng lại ở cổ họng tôi, tôi liền ngửi được mùi thơm từ tóc của ông ấy: “Chẳng qua không nghĩ tới là, có người ra tay trước anh. Đối với vợ và cốt nhục của anh, anh ta thật sự rất để ý đấy."
Ông ấy ngẩng đầu, nụ cười sủng nịch và dung túng trước sau như một, ông ấy cười lên khiến tôi vô cùng chột dạ, suy nghĩ trống rỗng không nghĩ được gì, tôi thà rằng bây giờ ông ấy giận dữ với tôi, đánh tôi, phát tiết xong giữa chúng tôi không còn tồn tại hiểu lầm nữa, ông ấy vẫn là ông ấy, tôi vẫn là tôi, hình ảnh bản thân trong mắt đối phương sẽ không thay đổi chút nào.
Đầu ngón tay ông ấy còn vương mùi thuốc lá lưu luyến vuốt ve môi tôi: “Tại sao lại đi theo anh."
Tôi nói ông ấy tốt với tôi.
Ông ấy hỏi tôi còn gì nữa không.
"Tình yêu thì không cần có lý do, nếu có lý do thì không còn thuần túy nữa."
Đuôi mắt ông ấy cười lên để lộ nếp nhăn mờ nhạt: “Là lời thật lòng à."
Tôi dùng sức gật đầu, đầu ngón tay ông ấy bỗng nhiên dùng sức, tôi cảm giác môi bị đập vào hàm răng, rất đau.
"Người đàn ông đối tốt với em, em sẽ yêu anh ta, phải không."
Sắc mặt tôi cứng lại, hoảng hốt từ trong lòng ngực của ông ấy ngồi dậy, nắm chặt tay ông ấy, đưa lên trên mặt mình.
Tôi lớn tiếng nói sẽ không, vĩnh viễn cũng không, tôi sẽ không yêu ông ta, cho dù ông ta cho tôi cái gì cũng không.
Nụ cười của ông ấy dần dần tắt đi, ông ấy im lặng, giữa chúng tôi không có một tiếng động nào, cuối cùng trên mặt ông ấy một tia cảm xúc cũng không có.
Ông ấy nhìn chăm chú vào mắt của tôi thâm vị sâu xa nói: “Anh còn chưa có nói đó là ai."
Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã ngồi trên đùi ông ấy một lần nữa, lần này ông ấy không có ôm tôi, mà là để mặc tôi chật vật dựa vào lồng ngực ông ấy, dùng tay ôm cổ của ông ấy, tự duy trì thăng bằng cho mình, duy trì cái ôm lạnh nhạt này.
Kiều Dĩ Thương độc ác tàn nhẫn, Chu Dung Thành thâm trầm, là thứ đáng sợ nhất cuộc đời tôi, lý trí của tôi, sự thông minh của tôi, tấm lòng của tôi, khi ông ấy thâm trầm mà vững vàng dụ dỗ, liền rối tinh rối mù.
Chuyện cho tới bây giờ tôi chỉ có đánh cược một lần, tôi căn bản không còn đường nào có thể đi, đoạn tình duyên kinh thiên động địa cấm kỵ kia của tôi và Kiều Dĩ Thương, đã không thể khống chế mà nổi lên mặt nước rồi.
"Dung Thành, trong mắt anh có phải em là một người phụ nữ rất xấu xa hay không, không sạch sẽ, không trong trắng, thay đổi thất thường, lẳng lơ dâm loạn."
Hốc mắt tôi đỏ bừng phác họa ra hình ảnh đẹp trai của ông ấy, đường viền cơ thể rõ ràng, Chu Dung Thành trần như nhộng sau khi đi tắm, đẹp trai tựa như thiên thần, như điêu khắc, gần như là ông ấy không có tỳ vết nào.
Hô hấp cực nóng phun trên mặt tôi, ông ấy trầm giọng nói không phải.
"Có thể trong lòng anh đã hoài nghi. Nghe người khác đồn đãi và cả trong lòng của anh nữa, cũng đang hoài nghi em, em không chịu nổi nữa rôi, cũng biết em không xứng với anh, thế giới của anh rất xa lạ với em, rất xa xôi, em gột rửa đi phong trần trên người mình, thay da đổi thịt từ gái lầu xanh, biến thành một bà chủ ưu nhã, cố gắng làm cho mình đẹp hơn tốt hơn, tất cả đều là vì anh, không phải người khác."
Tôi nâng mặt ông ấy lên, bắt mình và ông ấy nhìn nhau, vứt bỏ sạch sẽ sự chột dạ và kinh hoảng, chỉ còn lại nét trong sáng và tủi thân.
"Em vẫn chưa tới hai mươi hai tuổi, đã trải qua nhiều chuyện đen tối như vậy, hèn hạ, khuất nhục, hành hạ. Em cảm kích người đàn ông của em, Linh San hai bàn tay trắng, trên thế giới này người duy nhất mang lại điều tốt đẹp cho em, chỉ có anh thôi."
Tôi cách xa thân thể của ông ấy xoay người trèo lên giường, giấu mình ở trong chăn, tôi nhún vai, giả bộ khóc, song trên mặt không có lấy một giọt nước mắt nào, chỉ có sự hoảng sợ vô tận.
Tôi thật sự rất sợ hãi, không biết nên làm như thế nào để ông ấy tin tưởng tôi, để ông ấy không còn hoài nghi, nếu như Chu Dung Thành biết đứa trẻ không phải của ông ấy, tôi đoán ông ấy thật sự có thể lấy một phát súng giết chết tôi ngay lập tức.
Không đơn giản vì tôi lừa gạt tình cảm của ông ấy, đùa giỡn ông ấy trong lòng bàn tay, mà bởi vì tôi phản bội ông ấy, ông ấy không chịu đựng được sự phản bội, hai năm trước ông ấy đã cảnh cáo tôi, không được phản bội ông ấy, trừ chuyện này cái gì ông ấy cũng có thể tha thứ cho tôi.
Mà tôi vừa vặn vượt qua ranh giới cuối cùng của ông ấy, chạm vào vảy ngược của ông.
Tôi đang đùa với lửa, ngọn lửa có thể đốt cháy cả tôi.
Mồi lửa do mình đốt, Kiều Dĩ Thương lại nổi lên một trận gió không thể dập tắt nữa.
Chúng tôi một người nằm trên giường, người còn lại nằm ở sofa, im lặng đến rạng sáng.
Bốn giờ tiếng chuông đồng hồ kêu, rốt cuộc ông ấy cũng có động tĩnh, vén lên một đầu chăn khác, nằm ở sau lưng tôi, dần dần dựa gần vào tôi, lồng ngực nóng hổi dính sát vào phía sau lưng tôi, tôi ngoan cố đá đánh, cuối cùng nghẹn ngào khóc rống, ông ấy ôm lấy tôi, ông ấy xong hết rồi, là lỗi của ông ấy, ông không nên nghiêm túc như vậy, không nên hù dọa đến tôi.
Ông ấy hỏi tôi có biết người đàn ông bốn mươi tuổi, nói chuyện tình yêu, cảm giác vừa yêu vừa sợ hãi không.
Những lời này của ông ấy làm tiếng khóc và giãy dụa của tôi tắt dần.
Ông ấy xoay thân thể mềm mại lạnh như băng của tôi lại, làm tôi đối mặt ông ấy, ánh trăng xuyên thấu qua tấm màng mỏng, xuyên qua không khí, rơi vào trên mặt thấm đẫm nước mắt của tôi, cũng bao phủ lên khuôn mặt của ông ấy.
"Chỉ là anh quá lo lắng."
Nói ra sáu chữ này xong, hôn lên cánh môi có chút khô nứt của tôi, giữ tư thế hôn như vậy, nuốt vào hô hấp của đối phương, mãi cho đến hừng sáng, ai cũng không có nhắc lại chuyện đêm qua.
Gần tới buổi trưa ông ấy đưa cho tôi một bộ sườn xám màu tím khảm đá quý, kêu tôi xong thì đi tham gia tiệc xã giao cùng ông ấy.
Tôi hỏi ông ấy đối phương là ai, nếu như không phải là thân phận đặc biệt quan trọng, cũng không cần long trọng như vậy, suy cho cùng ở đặc khu này chính xác có rất ít người cao quý hơn Chu Dung Thành, xã giao cũng là muốn xem người bên dưới đĩa ăn của mình mà thôi.
Ông ấy đứng trước gương, thay một cái áo sơ mi màu lam, vừa cài cúc áo vừa mặc cho tôi.
Chúng tôi đón xe tới một quán rượu ở trung tâm thành phố, Chu Dung Thành nắm tay của tôi bước lên bậc thang đi vào, tôi nhìn qua liền thấy một chiếc xe rất quen, nhưng không chắc chắn, vì tôi còn muốn nhìn kỹ chút nữa, cánh cửa đã ngăn cách lại rồi.
Quầy tiếp tân hỏi số đã đặt trước, sai một gã bồi bàn dẫn chúng tôi lên lầu hai, ông ta dừng ngoài cửa một nhã gian, đưa tay gõ, tôi nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nữ, trong nháy mắt sống lưng cứng đờ.
Không đợi bồi bàn đẩy cửa ra, người ở bên trong đã kéo cửa, lộ ra khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp đập vào mắt tôi, cô ta cười nói cục trưởng Chu và bà chủ đến thật nhanh, sẽ không giẫm là đi Phong Hỏa Luân tới chứ.
Chu Dung Thành lịch sự bắt tay cô ta, rồi nhanh chóng buông ra, cô ta lùi qua bên để lộ một con đường, Kiều Dĩ Thương đang ngồi trên ghế cạnh hồ cá, trên tay ông ta cầm một cái bát cái màu tím, trong bát toàn là thức ăn của cá vàng, đầu ngón tay ông ta lấy ra một ít, ném vào trong hồ cá, vô số cá vàng bơi đến trước mặt ông ta, mặt nước gợn sóng.
Danh Sách Chương: