Giọng điệu của Kiều Dĩ Thương giống như một người đàn ông bình thường nhất đang níu giữ một người phụ nữ, dịu dàng, thuần khiết, không hề có chút tạp chất và dục vọng nào. Nghe thấy những lời này, cố họng tôi như ngẹn lại: “Không đi.”
Thân thể ông ta nằm phía trên tôi, hơi thở đậm chất đàn ông mạnh mẽ xâm chiếm tôi: “Đây là cô nói đấy.”
Tôi xì một tiếng, bật cười, cười đến mức khóe mắt chợt ướt, mũi cũng thấy chua xót khó chịu. Tôi cố gắng trốn vào trong chăn, che kín mặt mình, đưa tay đẩy ông ta ra khỏi giường: “Mau về đi, muộn quá rồi, trên đường tối lắm.”
Kiều Dĩ Thương nắm lấy mặt tôi, hôn lên môi tôi. Có lẽ đầu ngón tay ông ta đã chạm phải giọt nước mắt trên mặt tôi nên ông ta hơi khựng lại nhưng không nói câu nào. Ông ta đứng dậy, mặc quần áo tử tế, điện thoại ở đầu giường reo lên rất nhiều lần, tôi bảo ông ta nghe máy đi nhưng ông ta nói không vội. Tôi liếc nhìn màn hình, không nhìn thấy là ai gọi tới, nhưng Thường Cẩm Hoa không phải loại phụ nữ bám rịt lấy chồng khiến chồng chán ghét, có lẽ là cấp dưới của ông ta.
Có thể thấy gần đây ông ta rất bận rộn. Ông ta không trực tiếp nhúng tay vào việc liên quan đến lô heroin này nhưng thật ra ông ta lại là người sau màn, thao túng toàn bộ. Hàn Bắc chẳng qua chỉ là một công cụ của ông ta mà thôi. Cả cái đất Quảng Đà này cũng chỉ có Kiều Dĩ Thương mới có thủ đoạn cao tay để chơi đùa được bọn cớm, khiến họ chịu khổ mà chẳng thể nói ra.
Ngoài ra còn có Thịnh Thái và Đế Hào. Ông ta vừa tiếp nhận Đế Hào, có rất nhiều việc cần ông ta ra mặt trấn áp và ổn định tình hình. Ông ta chủ yếu dựa vào việc làm ăn phi pháp để làm giàu, mấy việc làm ăn quang minh chính đại, ông ta cũng rất cố gắng sử dụng những mánh khóe ngang ngược, điên cuồng, lăn lộn lên tới được vị trí này đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức. Ông ta có thể bớt chút thời gian ở cùng tôi là đã quá cố gắng rồi.
Tôi ngắm nhìn bóng lưng cao gầy của ông ta nương qua ánh trăng, nếu giữa tôi và ông ta không có mối thù hận sâu tựa biển cả kia, nếu ông ta không đoạt lấy Đế Hào, chặt đứt nền móng cuối cùng của Chu Dung Thành thì có lẽ tôi sẽ không hận ông ta. Không phải có lẽ, là chắc chắn, tôi đã một lòng yêu ông ta, giống như tất cả những người phụ nữ đã từng yêu ông ta, không màng gì cả chỉ để yêu ông ta.
“Kiều Dĩ Thương.”
Tôi khản giọng gọi ông ta, bước chân ông ta khựng lại, quay người nhìn tôi. Trong nháy mắt, đôi mắt đen nhánh, sâu xa của ông ta dường như đã gảy lên mọi sợi dây trong sâu thẳm trái tim tôi, khiến tôi thậm chí quên mất chuyện bản thân muốn nói với ông ta rằng mình không muốn giữ đứa bé lại hay không muốn để nó đi. Đầu óc tôi chợt trở nên trống rỗng khi đi qua đôi mắt như xoáy nước của ông ta.
Mãi một lúc sau tôi mới liếm đôi môi khô nứt của mình: “Tôi muốn ăn bánh hoa quế, thêm chiều mứt táo một chút.”
Ông ta mỉm cười: “Được, có thể nhịn thêm mấy tiếng không?”
Tôi nhếch môi, híp mắt đáp: “Có thể, nhưng không thể nhịn quá một ngày.”
Sáng sớm hôm sau, tôi ngủ quên, lúc tỉnh dậy, bước xuống lầu thì đã thấy có một hộp bánh ngọt trên bàn ăn, trên bìa có viết tiệm bánh Việt Quế 粤桂斋. Đây chính là tiệm làm bánh hoa quế nổi tiếng nhất tỉnh Quảng Đà, rất khó có thể xếp hàng mua được bánh ở đây. Tôi véo một miếng bánh, bánh vừa vào miệng đã tan ra, vị ngọt vừa phải, còn chuẩn vị hơn cả bánh tôi từng ăn ở xưởng làm bánh thủ công.
Tôi cầm hộp bánh lên, ăn hết hơn nửa hộp, lúc này bảo mẫu bưng súp ra trước mặt tôi, nói với tôi rằng hơn bảy giờ, ông chủ đã dặn người đưa bánh tới. Lúc ấy, tiệm bánh còn chưa mở cửa bán hàng, người ta trực tiếp hấp bánh ở sân sau, đẩy nhanh tốc độ làm được mười hộp, ông chủ nói cô có thể ăn trong nửa tháng.
Bà ta nghiêng người, chỉ chỉ cửa phòng để đồ: “Còn nhiều lắm, nếu cô muốn ăn thì nói với tôi, tôi sẽ hấp lại cho cô.”
Bà ta đi vòng ra sau lưng tôi, vui vẻ bóp vai cho tôi: “Tuy nói phụ nữ có con thì chính là hoàng hậu, làm gì cũng phải nghe theo, nếu không chỉ sợ sẽ động thai nhi. Nhưng ông chủ đã đối xử với cô như vậy, bảo sao nghe nấy chỉ sợ cô không vui. Từ khi tôi tới đây, phụ nữ mong muốn cái gì, chẳng phải mong gặp được một người đàn ông biết nóng biết lạnh, yêu thương bản thân mình sao? Như vậy cả đời mới có thể có chỗ nương tựa, nhờ cậy, cho dù có phải cửu tử nhất sinh, xông vào quỷ môn quan để sinh con cho người ấy, trong lòng cũng thấy ngọt ngào.”
Tôi bật cười haha: “Nhưng anh ta là thủ lĩnh xã hội đen, bà không biết à?”
“Biết chứ, tôi cũng nhìn ra rồi, hơn nữa còn là thủ lĩnh có chức vị rất cao. Chính vì thế nên việc ông ta đối xử với phu cô tốt như vậy lại càng đáng quý, khó gặp. Có một số người đàn ông, không có bản lĩnh gì nhưng tính khí thì lớn lắm, động một chút là uống rượu điên cuồng, đánh mắng phụ nữ. Người đàn ông thật sự làm nên việc lớn phải giống như ông chủ, vô cùng che chở, bảo vệ phụ nữ.”
Tôi nuốt miếng bánh sắp tan trong miệng xuống: “Anh ta cho bà bao nhiêu lợi ích để bà khen anh ta trước mặt tôi như thế.”
Bảo mẫu ngồi xổm xuống đấm chân cho tôi, bà ta cười hỏi ông chủ không tốt à.
Tôi suy nghĩ rất lâu, sau đó chỉ cười mà không trả lời.
Hai ngày liên tiếp Kiều Dĩ Thương không quay lại, kể cả buổi tối. Ông ta đã gọi mấy cuộc điện thoại nhưng đều đúng vào lúc tôi ngủ trưa hoặc tắm rửa nên không nghe máy. Ông ta hỏi bảo mẫu xem tôi đã ăn uống những gì, đi đâu, làm gì, khi biết tôi vẫn luôn ở nhà thì ông ta tắt máy ngay.
Chiều ngày thứ ba, Trần Khiết bất ngờ hẹn tôi gặp mặt, nói rằng một người chị em vào nghề mười mấy năm sắp đi phương Bắc kinh doanh quần áo lông thú, sau này sẽ không quay lại. Theo quy tắc cũ của giới này thì mọi người đều phải nể mặt, tới tiễn chị ta.
Hiện tại tôi rất lười, không muốn đi lại nhiều nhưng lại ngại mở miệng nói ra, tôi hỏi chị ta mấy giờ, chị ta nói ba rưỡi.
Tôi bảo chị ta gửi địa chỉ cho tôi và đón tôi ở cửa. Vì không muốn giành sự chú ý của nhân vật chính nên tôi chỉ ăn mặc đơn giản, chỉ chọn một bộ sườn xám và vài món trang sức rẻ nhất trong số các món đồ của tôi. Để che giấu việc mang thai, tôi còn có ý trang điểm trắng mịn một chút.
Lúc tôi ra ngoài thì tài xế đã đi chuyển nước ở trạm nước, đã ba giờ rồi, không kịp chờ nữa nên tôi không gọi anh ta mà trực tiếp bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới khách sạn Hilton.
Tôi không nhìn thấy Trần Khiết ở cửa, gọi điện thì chị ta cũng không nghe máy nên tôi đành trực tiếp đẩy cửa đi vào hỏi nhân viên phục vụ ở đó đường đi tới phòng tiệc số hai.
Anh ta hỏi tôi về thiệp mời, tôi cau mày nói tôi chỉ nhận được điện thoại, không có thiệp mời, là bạn tôi hẹn tôi tới đây.
Anh ta sửng sốt: “Vậy cô có thể gọi bạn của cô xuống đón không?”
Chỉ là cuộc tụ hội của một nhóm tình nhân, dù hình thức rất long trọng nhưng cũng không nghiêm ngặt tới thế. Anh ta thấy tôi hơi mất kiên nhẫn, sợ rằng bản thân chẳng may đắc tội nhân vật quan trọng nào đó nên bày ra khuôn mặt tươi cười, đáp rằng: “Tôi đưa cô đi lên.”
Tôi đi theo anh ta, đi thang máy quan sát lên tới cửa phòng tiệc số hai ở tầng ba, anh ta nói hai câu với bảo vệ, lúc này bảo vệ mới để tôi đi vào. Lúc bước vào, tôi bất ngờ phát hiện ra đây không phải một cuộc gặp mặt riêng tư, càng không có mấy chị em gì đó mà là một buổi tiệc chiêu đãi của các nhân vật nổi tiếng. Tôi nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, bọn họ đều đưa theo vợ của mình, toàn bộ đều là bà lớn, không có bất kỳ một vị tình nhân hay bồ nhí nào.
Sự chuyển biến không báo trước này khiến tôi sửng sốt. Tôi lạc trong cảnh tiệc rượu phòng hoa rồi chợt nhận ra mình bị lừa, Trần Khiết đã bị mua chuộc, cố ý lừa tôi tới đây.
Tôi theo bản năng muốn chạy khỏi phòng tiệc nhưng khi tôi vừa xoay người, còn chưa kịp bước đi thì sau lưng đã vang lên giọng nói to, sắc bén của bà Chu, chớp mắt, toàn bộ phụ nữ đứng xung quanh đều quay sang nhìn tôi.
Vô số ánh nhìn cay cú rơi xuống người tôi, mang theo vẻ giễu cợt, châm chọc khi xem kịch vui, tựa như những con dao găm muốn cắt từng miếng thịt trên người tôi.
Tôi không còn kịp rời đi nữa, hoang mang bỏ chạy sẽ chỉ khiến tôi càng thêm có vẻ chột dạ, mất thể diện. Tôi dứt khoát mặc kệ hết thảy, tươi cười rực rỡ nhận rượu người phục vụ đưa tới, đi vào giữa đám người kia.
“Ái chà, bà Chu còn có hứng tới đây nha, cô đã qua giai đoạn để tang rồi à?”
Tôi nhìn khắp xung quanh: “Sao thế, điều kiện ở đây thấp quá nên sợ tôi xem thường? Cũng không đến mức đấy, dù gì ở đây toàn người biết nói chuyện, vẫn thú vị hơn đi sở thú ngắm khỉ.”
Lời nói của tôi mang theo lực sát thương lớn, mắng hết mọi người ở đây. Bọn họ vô cùng khó chịu, người phụ nữ cầm đầu tên là bà Cố cố tình lên giọng: “Làm người mà không biết liêm sỉ thì chẳng khác nào động vật. Bà Chu nói có đúng không?”
Tôi quơ quơ ly rượu trong tay, uống một ngụm rượu: “Bà Cố có nghe rõ lời tôi vừa nói không vậy? Người biết nói chuyện mới thú vị hơn mấy con động vật trong sở thú, vậy người không biết nói chuyện sợ rằng còn chẳng bằng động vật.”
Bà ta liếc mắt nhìn tôi, mấy người phụ nữ đứng cạnh bà ta cũng bắt đầu nói bóng nói gió một cách rất chua ngoa. Giữa đám phú bà nịnh hót này, tôi nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Trần Khiết, chị ta cầm ly rượu lên để cố che mình đi, không muốn tôi nhìn thấy nhưng lại không nhịn được mà lén quan sát tôi.
Khi chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý, sâu xa của tôi, tay chị ta run lên, rượu trong ly bị nghiêng đổ ra ngoài, đổ trúng một người bồi bàn đi ngang qua đó. Chị ta giật mình, thất thố nói xin lỗi. Trong trường hợp như vậy, người bồi bàn là kẻ thấp kém nhất, đừng nói tới một ly rượu, cho dù là một bãi đờm thì cũng sẽ không có ai nói lời xin lỗi với anh ta. Người bồi bàn được thương mà sợ, ngồi xổm trên đất thu dọn mảnh vỡ, Trần Khiết giả vờ bình tĩnh chào hỏi mấy bà vợ cả kia, rồi chỉ chỉ chỗ người đàn ông của chị ta đang đứng, lầm bầm vài câu rồi vội vã rời đi.
Quan hệ giữa tôi và Trần Khiết cũng không tính là thân nhưng cũng không có mâu thuẫn. Lúc tôi rời khỏi giới này, các chị em khi trước cũng tới nịnh nọt tôi, tôi cũng coi như đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ chị ta rất nhiều.
Chị ta cũng không tệ, dù tôi không có gì cần cầu xin chị ta nhưng có thêm một người bạn như vậy cũng không có gì xấu. Nào ngờ lòng người lòng tham không đáy, chị ta lại bắt tay với người ngoài để tính kế tôi, khiến tôi khó xử.
Tôi cười lạnh, họ cho rằng chỗ dựa của tôi đã bị người đập rồi nên mới rối rít bỏ tối theo sáng tới đạp tôi, e rằng họ đã quên trong tay tôi còn đang nắm giữ cái gì.
“Ôi chao, khuyên tai của bà Chu đẹp thật.”
Người phụ nữ vẫn luôn đứng sau hùa theo, phô trương thanh thế cho phu nhân Cố vươn tay, cẩn thẩn chạm lỗ tai tôi, thấy tôi không tránh né thì càng to gan, vuốt ve mạnh hơn: “Thứ này chắc không rẻ đâu, chất lượng rất tốt.”
Tôi chỉ bản thân mình: “Bà đang nói khuyên tai của tôi à?”
Bà ta nói đúng thế.
Tôi cười nói: “Hôm ấy tôi đi ngang qua phố mua sắm, thuận tiện đi dạo vài vòng. Tôi mua nó ở một cửa hàng đồng giá mười lăm nghìn, mười lăm nghìn một đôi, thiết kế rất tinh sảo, nếu bà thích thì hôm nào đi qua tôi sẽ mua cho bà hai đôi, bà thấy sao, không lấy tiền.”
Bà ta sửng sốt, vẻ mặt thay đổi liên tục, vừa ghét bỏ vừa buồn cười: “Cục trưởng Chu không còn, nhưng cô cũng không đến mức nghèo vậy chứ. Ông ta để lại bao nhiêu tiền như thế, lẽ nào đều đưa hết cho vợ và con trai rồi, cô xôi hỏng bỏng không?”
Một bà vợ cả khác cho rằng tôi thật sự đã rơi vào cảnh khốn đốn, bà ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Thật đúng là nghèo hèn, quần áo trên người cô còn không đáng giá bằng một cái cúc áo trên người tôi. Nhớ khi xưa cô cũng coi như người rộng rãi, phóng khoáng nhất đặc khu, dù là trang sức lúc trước đem bán rẻ cũng có thể được cái giá hơn năm mươi tỷ, sao lại đến nông nỗi này.”
Phu nhân Cố ngẩng cổ cười nói: “Có tật giật mình, sợ nửa đêm quỷ tới gõ cửa. Loại phụ nữ không biết thế nào là đủ này lẳng lơ quen rồi, ai lấy cô ta rồi cũng gặp đen đủi. Một người lợi hại như cục trưởng Chu mà cũng bị cô ta khắc chết, bị cắm sừng mà chết, cũng không sợ gặp báo ứng.”
“Mấu chốt là vợ người ta là cô Thường, thế lực của nhà họ có thể lật tung cả một thành phố, cô ta tính là gì. Chơi chán rồi mà không bị vứt đi mới lạ đấy.”
Có lẽ những người này không hề biết chuyện tôi và Kiều Dĩ Thương vẫn ở bên nhau, họ cho rằng Kiều Dĩ Thương bằng lòng ở bên một người đàn bà hư hỏng như tôi đây chỉ vì muốn đoạt lấy Đế Hào và tài sản Chu Dung Thành để lại. Hiện tại Đế Hào đã đổi chủ thành Thịnh Thái, tôi không còn giá trị lợi dụng nữa nên đương nhiên sẽ bị vứt bỏ, họ cảm thấy tôi cả hai bên đều không ổn định.
Tôi đưa tay phủi phủi chiếc khuyên tai vừa rồi bị người phụ nữ kia chạm vào, quái gở nói: “Tôi đeo hàng rẻ tiền là do tôi đã chán đeo hàng đắt tiền, quý giá rồi, muốn trở lại nguyên trạng, cảm nhận cuộc sống của những người phụ nữ không thuộc tầng lớp của tôi, chuyện này không có nghĩa là tôi không có tiền. Chỉ cần tôi thích thì dù là trang sức mấy chục tỷ cũng sẽ vào túi của tôi trong chưa đầy một phút, mà mọi người lại không có khả năng đeo chúng, chúng ta không giống nhau.”
Nói xong, tôi cười lạnh rồi xoay người rời đi, đi được mấy bước lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, tôi dừng chân, quay đầu nhìn người phụ nữ kia: “Thưa bà, trang sức ở cửa hàng đồng giá mười lăm nghìn thật sự phù hợp với khí chất của bà. Trang sức mà bà đang đeo…”
Tôi nhìn ngắm thật kỹ: “Đôi khuyên tai Cartier trị giá hai trăm mười triệu phải không, mặc dù cũng không đắt lắm nhưng bà vẫn không làm chủ được nó. Tôi thấy bà đeo nó vào nhìn còn không cao quý bằng đôi khuyên tai mười lăm nghìn mà tôi đeo đấy.”
Bà ta đỏ mặt tía tai, mắng một câu “Cô…” nhưng lại chẳng tìm được từ nào khác để phản kích. Tôi nhìn một lượt những bà vợ cả khác: “Tôi cũng có thể mua giúp mọi người, màu gì cũng có, mua nhiều còn được giảm hai mươi phần trăm. Nếu muốn mua thì tới tìm tôi, tôi bảo người giúp việc ghi tên.”
Tôi nở nụ cười duyên dáng sau đó vẫy tay với bọn họ rồi nghênh ngang rời đi.
Tôi không ở lại cái phòng tiệc đầy lạnh lùng và giễu cợt này lâu mà lặng lẽ rời đi sau khi đánh một trận đẹp mắt. Tôi ra khỏi khách sạn, đứng ở một góc phố đông người qua lại, mỗi một lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào, giận dữ.
Tôi thừa nhận bản thân đã bị kích thích, đây rõ ràng là mưu kế của Thường Cẩm Hoa. Cô ta cố ý mượn bữa tiệc này để đẩy tôi vào giữa vòng nước xoáy, để những lời đàm tiếu, phỉ báng kia đập tan cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi, khiến tôi nhìn rõ tình thế của mình. Tôi không còn là bà Chu mà người người kính sợ, mà chỉ là một ả tình nhân mất chồng còn không chịu an phận ở góa. Tôi đã quay trở lại làm một Hà Linh San từng lang thang tranh giành trong thế giới đàn ông. Cô ta khiến tôi chìm sâu vào những lời giễu cợt, chê cười, để rồi tôi nhận ra tôi từng là một con bài tốt tới vậy, giờ mọi chuyện đã thành cảnh còn người mất, không nằm trong sự kiểm soát của tôi nữa.
Đứa bé tôi sinh ra sẽ không có danh phận, tôi cũng không có danh phận thì dù tôi có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua được ba cho đứa bé. Nó chỉ có thể cùng tôi chịu đủ mọi chế giễu, khinh bỉ. Tôi vốn không muốn đứa trẻ này sẽ trở thành trở ngại, cản trở việc báo thù của tôi. Nếu sự dịu dàng, tình cảm của Kiều Dĩ Thương vào đêm đó đã làm tôi rung động ba phần thì hiện thực hôm nay đã vùi lấp hoàn toàn những rung động đó.
Tôi vẫy một chiếc taxi lại, bảo tài xế chở tôi tới bệnh viện phụ sản. Sau khi tới nơi, tôi tắt nguồn điện thoại, khuôn mặt không có cảm xúc hệt như một con rối gỗ đi đăng ký, đóng tiền, làm kiểm tra rồi ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Ở hành lang có rất nhiều bà bầu và người nhà của họ, vẻ mặt họ rất khác nhau, có người vui vẻ, chờ mong, cũng có người tràn đầy buồn đau. Người trước là bởi sắp được chào đón một sinh linh mới ra đời, còn người sau là do không thể không lấy đi một mạng người.
Trên thế giới này luôn có những việc bản thân không thể làm chủ, chuyện đã làm ra sẽ không thể nào thay đổi được, nếu không đi trên con đường của người khác thì không thể nào phán xét sự thiện ác của họ.
Tôi cúi đầu chần chờ hồi lâu, bàn tay chậm rãi đặt lên bụng, run rẩy cảm nhận thai nhi còn chưa có nhịp tim và hô hấp. Thời gian của nó sẽ dừng lại ở một tháng, tôi không thể cho nó những màu sắc rực rỡ, một cuộc sống ổn định, tươi sáng, tôi giãy dụa trong cơn sóng hận thù vô hạn, sao có thể bảo vệ nó lên bờ an toàn mà không dính một giọt nước chứ?
Tất cả dư luận đều thương tiếc cho Chu Dung Thành và căm ghét tôi, nếu sinh đứa bé này ra, chuyện này sẽ buồn cười tới mức nào chứ.
Y tá kéo khẩu trang xuống, hỏi tôi có muốn phá thai không đau nữa hay không, tôi cắn răng, nhịn lại cảm giác không nỡ vào trong, đứng dậy đưa phiếu làm phẫu thuật cho y tá. Cô ta cúi đầu xem phiếu: “Hà Linh San, năm tuần rồi phải không?”
Tôi gật đầu, cô ta nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Cô là bà Chu nhỉ?”
Tôi theo bản năng muốn che mặt lại, cô ta cười xua tay: “Tôi sẽ không nói ra đâu, hơn nữa với thân phận của cô, tôi cũng không muốn chọc vào rắc rối, tôi sẽ giữ bí mật.”
Cô ta chỉ vào phòng phẫu thuật: “Cô vào trước thay quần áo, nằm trên giường chờ một chút, lát nữa giáo sư của chúng tôi sẽ đích thân tới phẫu thuật cho cô. Ông ấy đang làm phẫu thuật cho bà cả của một vị quan, sẽ kết thúc ngay thôi.”
Cô ta đỡ tôi đi vào phòng phẫu thuật, nhưng tôi còn chưa đi qua cửa đã bất ngờ nghe thấy tiếng la hét của những người thân mấy bà bầu xa lạ từ lối đi truyền tới, dường như đã xảy ra chuyện bất thường gì đó. Những bước chân nặng nề mà mạnh mẽ liên tục tới gần. Tôi vô ý thức quay đầu, nhất thời sống lưng cảm thấy ớn lạnh, trong chớp mắt, bảy tám tên vệ sĩ cao lớn thô kệch đã chiếm hết cả cái hành lang.
Một người đàn ông là người nhà bệnh nhân đang ở khu chờ chỉ đám vệ sĩ kia rồi hùng hùng hổ hổ mắng mỏ: “Này, mấy anh làm cái gì thế? Vợ của tôi đang sinh con ở phòng phẫu thuật số ba kìa, có biết yên lặng là gì không? Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì các anh có chịu trách nhiệm không?”
Đám vệ sĩ không thèm để ý tới anh ta, một người đưa tay đẩy mạnh một cái, người đàn ông đập thẳng vào tường, giống như một con gà con chẳng có chút sức lực nào. Có lẽ không giữ nổi mặt mũi nữa nên người đàn ông kia kêu la ồn ào, muốn xông lên tiếp nhưng bị người nhà ngăn lại. Sau khi ổn định hiện trường, mấy tên vệ sĩ kia bước tới trước mặt tôi, đứng chặn trước cửa phòng phẫu thuật.
Người đàn ông vừa ra tay đánh người kia cúi người với tôi: “Cô Hà, anh Thương đón cô quay về.”
Cái tay đang đỡ lấy tôi của y tá chợt thả ra, nhỏ giọng nói sắp tan làm rồi, hôm nay còn làm nữa hay không.
Vẻ mặt gã vệ sĩ trở nên u ám: “Nếu đứa bé này không còn thì ngày mai bệnh viện của mấy người sẽ biến thành nghĩa trang.”
Thang máy gần giếng trời ở cuối hành lang bất ngờ đinh một tiếng, cả hành lang vốn ồn ào huyên náo chợt trở nên yên tĩnh. Một ống tay áo màu đen tung bay xuất hiện ở góc tường, tôi nhìn rõ cái đồng hồ đeo tay ấy, chợt cảm thấy hô hấp không thông. Kiều Dĩ Thương đi ra từ trong thang máy, trên cơ thể bọc trong chiếc áo gió màu đen của ông ta, chỗ nào cũng lộ ra sát khí lạnh lẽo bức người.
Ông ta nhìn thấy tôi từ rất xa, trên khuôn mặt bình tĩnh không hề có gợn sóng. Ông ta đưa tay, cản gió lại rồi châm một điếu thuốc, im lặng hút thuốc rồi bước tới chỗ tôi. Không ai dám ngăn ông ta hút thuốc, càng không có ai dám tới gần ông ta. Ông ta bước mấy bước rồi dừng lại trước mặt tôi, tôi cảm nhận được một cơn lạnh lẽo ập tới, cả người không khống chế được mà trở nên run rẩy.
Ông ta nhả khói ra ngoài cửa sổ đang mở ở bên cạnh, hồi tưởng lại vị thuốc trong hai giây rồi bất chợt cười lạnh.
“Cô tới đây làm gì?”
Tôi nghẹn họng, không nói được gì. Tôi đã từng nghĩ qua, nếu phá cái thai này đi thì thế giới giữa tôi và ông ta chắc chắn sẽ hoàn toàn sụp đổ, thậm chí sẽ mãi mãi không có ngày nào yên ổn. Nhưng tôi không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy, sự xuất hiện của ông ta đã đảo lộn kế hoạch của tôi, khiến tôi không kịp trở tay.
Trong lúc tôi đang mất tập trung, cô y tá bên cạnh kêu lên: “Thưa anh!” Kiều Dĩ Thương cướp tờ phiếu phẫu thuật trong tay tôi. Sau khi lặng lẽ xem xong tờ đơn, ông ta nắm chặt tay lại, bóp cho tờ giấy kia trở nên nhàu nhĩ. Trên mu bàn tay và trán ông ta nổi đầy gân xanh, trông vô cùng kinh khủng, dữ tợn.
Ông ta ngẩng đầu, trong đáy mắt xuất hiện những xoáy nước nhỏ, những xoáy nước này chồng lên nhau, tạo thành một cơn giận dữ tựa như sóng thần. Có lẽ trên thế giới này chưa từng có ai được chứng kiến một Kiều Dĩ Thương giận dữ như vậy.
Giọng nói của ông ta lạnh lẽo tựa như một khối băng, lập tức đông cứng từng mạch máu trong người tôi.
“Cô dám phá bỏ con của tôi.”
Danh Sách Chương: