Chuyện quấy rối như này tôi có thể làm, Chu Dung Thành làm không được, phụ nữ là thông minh khéo léo, đàn ông chính là thể hiện sự khiêu khích, nếu anh ấy hất đổ bàn cờ này, không khí này liền chết cứng lại.
Ông Thường đào xong hố chờ Chu Dung Thành nhảy xuống, chỉ để bịt miệng anh ấy, để anh ấy phải thỏa hiệp một bước, đây chính là địa bàn Châu Hải, thân phận cục trưởng đặc khu cũng không quản được, tôi không la lối khóc lóc chơi xấu lừa dối thì căn bản không thể hóa nguy thành an được.
Phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, Thẩm Quỳnh Tư thua tôi vì không thông minh bằng tôi, không biết giao tiếp với đàn ông bằng tôi, đừng nói bà chủ gia đình giống như cô ta, những người phụ nữ đã ra ngoài xã hội cũng không phải đối thủ của tôi, vợ của quan nào có dễ làm như vậy, trong trường hợp xã giao chuyện xấu quá nhiều, không chơi được thủ đoạn đẹp, có lên chức chính thất cũng không ngồi lâu được.
Chu Dung Thành yêu sắc đẹp của tôi, tôi thông minh khéo đưa đẩy, tôi yêu cách anh ấy đối xử tốt với tôi, địa vị quyền thế của anh ấy, chúng tôi lấy những gì chúng tôi cần và còn thiếu, tình yêu trong sự quyền thế không có chút mưu đồ, là không có khả năng có thể giữ được.
Cho nên tôi trăm phương nghìn kế chăm sóc khuôn mặt của mình, khi xuất hiện ở một số nơi, khiến cho tất cả phụ nữ bị lu mờ bởi sự áp chế sắc đẹp của tôi, anh ấy yêu chính là thứ này của tôi, tôi nhất định phải giữ cho bằng được.
Ông Thường vừa uống trà vừa rất có hứng thú đánh giá khuôn mặt tôi, “Chiêu này của Hà tiểu thư, tôi lĩnh giáo, cực kì kì diệu.”
Tôi cười quyến rũ nằm ở trên bàn, cái này tư thái đem thân thể phác họa ra một đường cong cực kỳ ưu nhã lả lướt , “Điều mà Ông Thường đồng ý với tôi còn tính không.”
Ông ta nhấp môi nuốt xuống một lá trà, “Hà tiểu thư là đầu cơ trục lợi, không phải thắng bằng bản lĩnh, tôi cũng phải giữ lời sao?”
Tôi cười tủm tỉm chớp mắt, “Binh pháp nói trong 36 kế chạy là thượng sách, ở cục diện bế tắc hấp hối giãy giụa ban nãy, đây là cách ngu xuẩn nhất, hao hết khí lực không nói, còn sẽ cổ vũ khí thế kiêu ngạo của đối phương, nhưng tôi thấy được rất rõ ràng, Ông Thường lão rất đắc ý khi thấy Chu Dung Thành đang do dự đó thôi.”
Ông ta cười ha ha, cười còn vui hơn so với vừa rồi, “Thật là trùng hợp như vậy, không hề chịu thua thiệt chút nào, cũng không nể mặt người khác. Cục trưởng Chu, ngày thường chịu cô ấy ức hiếp như thế nào vậy.”
Chu Dung Thành thấy sự việc bị tôi khéo léo lừa gạt qua, anh ấy nhẹ nhàng thở hắt ra, cánh tay lặng lẽ rút ra từ trong túi ra, ôm lấy bả vai tôi, “Đương nhiên là nhường cô ấy nhiều hơn một ít, mới có thể an ổn sống qua ngày. Cô ấy bướng bỉnh tùy hứng thích ầm ĩ, khiến Ông Thường chê cười rồi.”
Ông Thường cười ra nếp nhăn đầy mặt , ánh sáng trong ánh mắt bắn ra bốn phía, nhìn đến mức tôi có vài phần không được tự nhiên, bà vợ hai nghe thấy tiếng bàn cờ bị hất đi liền từ phòng bếp đi ra, cô ấy nhìn lướt qua thấy trên mặt đất phủ kín một đống hỗn độn, từ đằng sau khom lưng ôm lấy cổ của Ông Thường, “Đây là ai thua, gấp đến độ hất cả bàn cờ thế?”
Ông Thường vỗ vỗ tay cô ta, “Bé hai, vị Hà tiểu thư này chính là em không thể so được rồi.”
Bà vợ hai ya một tiếng, “Lợi hại như vậy, tôi là lão gia tay cầm tay dạy dỗ, chơi cờ liền chưa có thua ai, tại sao đến cả tôi đều không phải đối thủ?”
“Đâu chỉ có em, tôi không phải cũng thua sao.”
Bà vợ hai quay đầu nhìn về phía tôi, ở trên khuôn mặt và thân thể của tôi tinh tế đánh giá mấy cái, biểu tình giữ kín như bưng, mang theo một chút bài xích, khi ánh mắt tôi và cô ta va chạm, cô ta xuất phát từ lễ tiết cười cười với tôi, cười chỉ là cho có lệ.
Ông Thường hỏi cô ta đồ ăn còn có bao nhiêu lâu nữa mới dọn lên, bà vợ hai nói luôn, đầu bếp đang bày biện trên đĩa, món ăn Quảng Đà chính cống, nghe thấy đều cảm thấy thèm.
Thái độ của cô ấy cực kì nịnh hót, đuôi mắt câu lấy Chu Dung Thành, “Hôm nay nhờ phúc của cục trưởng Chu, tôi đây cũng đỡ thèm, ngày thường lão gia thích đồ ăn thủ đô, trong nhà đầu bếp cũng làm đồ ăn thủ đô nhiều, muốn ăn đầy đủ hết món ăn Quảng Đà như vậy, mỏi mắt trông mong chờ đến những ngày lễ ngày tết thôi.”
Giọng Ông Thường lão cười mắng, hỏi cô ấy ông ta có hà khắc như vậy sao, có ngày nào không thỏa mãn cái miệng của em.
Bà vợ hai nói những ngày đó cũng không phong phú bằng hôm nay , thế nào, ngài còn không cho em phá đám sao?
Chu Dung Thành buồn cười nói, “Hóa ra Ông Thường cũng giống tôi, địa vị trong nhà đều không bằng phụ nữ.”
Ông Thường nhéo nhéo ở trên mặt bà vợ hai, ông ta mở nắp trà ra, thổi bọt trên mặt nước, ngoài miệng nói với tôi, “Tuy rằng bại bởi Hà tiểu thư, nhưng thua rất sảng khoái, đời này tôi thắng rất nhiều người, lần đầu tiên thua ở trong tay của một người phụ nữ, quá trình rất là có dư vị vô cùng. Hà tiểu thư có điều kiện gì, cô cứ việc nói.”
“Tôi muốn Ông Thường không làm khó Dung Thành nữa.”
Khi tôi nói ra câu này, không khí tức khắc có chút kì lạ, Ông Thường cười mà không nói, ngón tay vuốt ve ở trên chiếc bình Tử sa, bà vợ hai kể chuyện cười cho ông ta, ông ta cũng không để ý tới, đáy mắt mơ hồ nhấc lên một chút sóng to gió lớn.
Tay của Chu Dung Thành đẻ trên eo tôi lặng lẽ nắm thật chặt, tôi sờ soạng đến phía sau nắm lấy tay anh ấy, ý bảo anh ấy không cần lo lắng.
Hiện tại tôi chỉ có thể chơi đến cùng, cũng không còn đường rút lui, Ông Thường lão một khi mở miệng nhất định muốn uy hiếp Chu Dung Thành giúp ông ta xử lý chút việc, cho nên căn bản không thể cho ông ta có cơ hội mở miệng, lời nói ra như nước trong bát hắt đi, không thể thu hồi được, chắc chắn muốn cá chết lưới rách.
Hất cả bàn cờ chỉ là tôi muốn thăm dò, mục đích muốn nhìn thấu tính cách của Ông Thường, đúng bệnh kê thuốc đấu khẩu với ông ta một phen, không có nhiều người có thể đấu với tôi vài hiệp.
Ông Thường nếu là một tên lưu manh, vậy chỉ có thể tùy ý cho Chu Dung Thành cứng đối cứng, nếu ông ta còn muốn giữ mặt mũi, không muốn so đo với phụ nữ, tôi đây cũng đủ đối phó, rất rõ ràng Ông Thường thuộc loại người sau.
Ông ta hạ đôi mắt xuống nhìn bình trà bằng sứ được nung cực kì tinh tế, tím vàng là loại sơn men gốm hiếm lạ nhất, cực kì sang quý, một chiếc bình trà men tím vàng này, trên thị trường mấy trăm triệu đều là loại rẻ.
Ông Thường yêu thích không buông tay gõ gõ lên chiếc bình vài cái, “Hà tiểu thư hiểu trà đạo không.”
“Trà đạo tôi không hiểu, nhân đạo tôi có nghiên cứu qua. Ông Thường muốn trở thành một người minh bạch, hay là trở thành một người hồ đồ.”
Ông ta hỏi tôi khi chơi cờ không phải nói hồ đồ là tốt nhất sao.
“Mơ hồ đối với mọi người vì sự kiên định, vì sự an bình, vì để tự bảo vệ mình, đây là giả ngu có mục đích. Nhìn bản thân không thể hồ đồ, đó là không biết xấu hổ. Cho rằng có thể một chiêu thắng trời, kỳ thật khi nào trời đánh sét cũng không biết, nhìn tia sét lạnh bổ tới trên đầu ông, sợ tới mức khiến ông giật mình.”
Ông Thường lão nheo nheo đôi mắt sắc lạnh lại, “Hà tiểu thư muốn tôi đáp ứng không làm khó cục trưởng Chu, vậy trình độ nào thì tính là làm khó.”
Tôi nghịch ngợm nghiêng đầu, đôi mắt cong thành hình trăng non, “Đương nhiên là tôi cảm thấy khó xử, liền đều tính là làm khó, các ngươi ai không nhường tôi chính là tiểu nhân.”
Ông ta sửng sốt, không nghĩ tới tôi làm càn như vậy, nhưng tôi lại làm càn dừng ở bên lỗ tai ông ta, mềm như bông vậy, ngược lại khiến ông ta cảm thấy hưởng thụ, ông ta cười đến mức ngực không ngừng phập phồng, có chút dồn dập thở dốc, bà vợ hai ya ya hai tiếng, chạy nhanh đến đập đập sống lưng ông ta để ông ta thuận khí, “Lão gia đây là làm sao vậy, Hà tiểu thư nói gì vậy, thấy anh vui vẻ như vậy.”
Tôi rèn sắt khi còn nóng đem bình trà men tím vàng trong tay Ông Thường đoạt lại đây, “Việc quân cơ không nề dối trá, Ông Thường nói lời hứa của chính mình quý như vàng, cũng không thể chơi xấu khiến tôi xem thường, bằng không bình tử sa này, tôi sẽ ném vỡ nó, để ông nhớ lại được, chuyện không làm được, đừng đi ra ngoài nói lung tung.”
Sự kiêu ngạo lại càn rỡ trên mặt tôi, Chu Dung Thành nhìn tôi cũng hoàn toàn cười ra tiếng, anh ấy cảnh cáo tôi không được vô lễ với Ông Thường, sau đó đem ấm trà một lần nữa đưa trở về, Ông Thường vui đùa nói quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi trêu chọc vào người không nên trêu trọc, không trêu chọc là được chứ gì.
Tôi hỏi Ông Thường có đáp ứng hay không.
Ông ta nói tôi dám không đáp ứng sao, nếu tôi không đáp ứng, Hà tiểu thư không phải muốn thiêu sạch ngôi nhà này để xả giận sao.
Tôi nghe ngữ khí của ông ta đích xác không muốn làm khó nữa, sự lo lắng trong lòng từ khi bước vào cửa đến giờ, cuối cùng cũng có thể xả hết ra ngoài.
Thật nguy hiểm, chơi một ván cờ mà nguy hiểm như vậy, lúc trước Chu Dung Thành ở tam giác vàng cùng đám đỏ mắt bỏ mạng chém giết người kia vật lộn mấy ngày mấy đêm, anh ấy rốt cuộc trải qua như thế nào.
Sau khi bảo mẫu đem đồ ăn toàn bộ bưng lên bàn xong, dẫn chúng tôi đi nhà ăn, khi đi ngang qua cửa, bên ngoài sân truyền đến một tiếng ô tô dừng lại, bảo mẫu kiễng chân nhìn nhìn, lớn tiếng nói tiểu thư và Kiều tiên sinh đã trở về!
Bà ta dọn xong chén đũa mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên là Kiều Dĩ thương cùng Thường Cẩm Lệ, cô ta kéo cánh tay anh áy, vẻ mặt tươi đẹp tươi cười, đang cùng anh ta nhắc đến cửa hàng quạt mới mở trên phố Tây, cô ấy phải cố một cây quạt bằng lụa ở thị trấn Ô Minh, mùa hè quạt gió không chỉ có mát mẻ, mùi thơm cũng rất dễ chịu.
Kiều Dĩ thương rất an tĩnh nghe cô ấy nói này những chuyện đàn ông căn bản không có hứng thú, sau khi bọn họ vào cửa đồng thời ngẩng đầu nhìn thấy tôi và Chu Dung Thành, Kiều Dĩ thương vẻ mặt bình tĩnh, giống như đối mặt với hai người xa lạ, Thường Cẩm Lệ thật sự rất kinh ngạc, cô ta hỏi Ông Thường tại sao trong nhà có khách quý đến mà không nhắc trước cô, cô sẽ về sớm hơn chút để chiêu đãi.
“Nói cho con cái gì, con gái lớn thì không lưu lại, chuyện của Kiều Dĩ Thương nhiều như vậy, con còn cứ nhất thiết phải đi theo nó, ba quản được con sao.”
Thường Cẩm Lệ khuôn mặt đổ ủng chôn trong khuỷu tay của Kiều Dĩ thương , cô ấy nhỏ giọng hỏi em làm phiền đến anh sao?
Kiều Dĩ thương cười vỗ vỗ sau lưng cô ấy, đưa cô ấy đi tới ở bàn ăn ngồi xuống, Ông Thường ngồi ở vị trí chủ vị, Chu Dung Thành ngồi ở bên phải ông ấy, bà vợ hai ngồi bên trái, ngồi đối diện tôi chính là Thường tiểu thư, sau khi cô ấy ngồi xuống liền nói bộ sườn xám tôi mặc rất đẹp, hỏi mua ở đâu.
Tôi nói cho cô ấy là Dung Thành đi công tác Lang Giang lấy về cho tôi, nếu Thường tiểu thư thích, tôi sẽ bảo anh ấy lưu ý giúp cô.
Cô ấy cắn cắn đầu đũa nghĩ nghĩ, “Chuyện này việc nhỏ không cần phiền tới cục trưởng Chu, đa tạ ý tốt của bà chủ Chu .”
Còn ba chiếc ghế vẫn luôn trống không, đợi ước chừng vài phút, một người hầu đi từ tầng hai xuống, đi thẳng đến bên này, Ông Thường nhíu mày hỏi những bà vợ khác sao đều không xuống lầu dùng cơm.
Người hầu cúi đầu nhỏ giọng nói, “Bà chủ lễ Phật, hôm nay ăn chay, bà vợ ba không thoải mái, bà vợ tư còn ngủ.”
Ông Thường từ trong vạt áo lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt nhìn nhìn, “Mấy giờ rồi còn ngủ.”
Bà hai làm móng đang lột một con cua hoàng đế, cô ta nói năng kì quái, “Lão gia, tiểu tứ mệt, ngày hôm qua sau nửa đêm mới trở về, lại lăn lộn tắm rửa một cái, hơn năm giờ mới về phòng ngủ.”
Ông Thường hỏi bảo mẫu biết bà tư đi đâu không.
Bảo mẫu ấp úng nói bà tư đi ra cửa chưa bao giờ để người hầu nhìn thấy, ngày hôm qua bản thân vừa lúc mua đồ ăn trở về, thấy là một chiếc xe màu sâm panh đến đón bà vợ tư đi.
Bà vợ hai yo lên một tiếng, “Tiểu tứ sẽ không đánh bài, đi làm đẹp thì cũng là đi cùng bà ba đi, một mình cô ta có thể đi nào chứ, còn thần thần bí bí, không thể gặp người sao.”
Ông Thường đặt rượu ly xuống ho khan một tiếng, sắc mặt có chút tối tăm, bà vợ hai bĩu môi, “Đây không phải sợ cô ta ở bên ngoài không hiểu chuyện hắt nước bẩn lên người lão gia sao, liên quan gì đến em, được, không cho nói em không nói nữa.”
Cô ta cắm đầu chấm nước chấm ăn cua, Kiều Dĩ thương gắp một ít đồ ăn vào trong bát cho thường Cẩm Lệ, Ông Thường hỏi có dự định lúc nào kết hôn chưa.
Thường Cẩm Lệ nghe thấy câu này liền không ăn nữa, quay đầu nhìn về phía Kiều Dĩ thương, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong và lo lắng, mặt Kiều Dĩ Thương không biểu cảm như cũ, bình tĩnh đến quá mức, “Vẫn chưa tìm được ngày lành, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chúng con cũng không phải rất gấp.”
Sắc mặt Thường Cẩm Lệ tức khắc ảm đạm, Ông Thường cũng không hé răng, những việc này của gia tộc đến đây là dừng lại, tôi và Chu Dung Thành ở đây, ông ta không tiện hỏi quá nhiều.
Kiều Dĩ thương nhận thấy được cô ấy có chút mất mát, cười cầm tay cô ấy, “Không phải ngày tháng tốt nhất, anh không muốn em ủy khuất.”
Thường Cẩm Lệ gian nan nhếch môi, “Em hiểu, chờ anh cảm thấy ngày nào tốt, chúng ta lại nói tiếp.”
Âm thành bà vợ hai cười nhạo, “Kiều tiên sinh đã đẩy lùi nửa năm rồi, Cẩm Lệ cũng đã 27 tuổi, còn chờ cái gì nữa, bà chủ ở từng tuổi này của cô ấy, đã gả cho lão gia được hai năm.”
Thường Cẩm Lệ nhéo chiếc đũa, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng bát sứ Thanh Hoa trước mặt, bà vợ hai đem gạch cua đã được lột sạch sẽ bón vào trong miệng Ông Thường, “Biết anh thích Kiều tiên sinh, nếu thật sự không được anh liền làm chủ đi, cậu ấy bận rộn như vậy, con gái bảo bối của anh còn có thể chờ sao.”
Kiều Dĩ thương vào lúc này lại bổ sung một câu, “Không vội, cha nuôi, con cùng Cẩm Lệ là chuyện sớm muộn thôi.”
Trên bàn không khí có chút hơi đình trệ không thể nói rõ được, Ông Thường trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua tôi đang an tĩnh uống canh, cười quở trách bà vợ hai, “Em sao không thể học theo Hà tiểu thư một chút, những khi nào nên lên tiếng thì lên tiếng, khi nào nên an tĩnh thì hãy an phận một chút, mỗi ngày ồn ào khiến anh đau đầu, nếu em chỉ bằng cô ấy một nửa, anh sẽ càng cưng chiều em.”
Bà vợ hai trừng mắt nhìn, “Lão gia, đây là ghét bỏ em, cảm thấy Hà tiểu thư tốt hơn em?”
Ánh mắt Ông Thường dừng lại trên mặt tôi, nhìn tôi đến mức bản thân thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Tôi không biết từ đâu ra một cảm giác lo lắng, tay khẽ rung, chiếc thìa sứ chạm vào vành bát phát ra âm thanh sắc lạnh khiến tôi nhói cả xương.
Cuộc đối thoại giữa Ông Thường và bà vợ hai, khiến tôi nghe ra mùi vị không quá thích hợp, tôi bỗng nhiên ý thức được người đàn ông trước mắt này không phải một người đàn ông bình thường, cả đời này những việc đốt nhà giết người đã làm nhiều rồi, trái tim đã sớm thối rữa đen tối, ở trước mặt ông ta bộc lộ tài năng, dễ dàng gặp rắc rối, nhỡ đâu bị ông ta coi trọng, đây không phải là một tai họa sao.
Danh Sách Chương: