Tôi cố tình đem hai chân giẫm lên đôi giày của Kiều Dĩ Thương, giống như nhảy điệu Van-sơ vậy, ở trên chân ông ta lắc lắc, mặt mày mỉm cười đối diện lấy gương mặt như ánh trăng của ông ta mà nhìn chăm chú: “Có một chút lạnh, chẳng qua như thế này tốt rất nhiều rồi.”
Ông ta ôm lấy tôi ngồi ở trên ghế, hướng Hàn Xuân Bắc lấy khăn bọc tôi lại, tôi tựa vào bả vai ông ta, tùy ý để ông ta cầm lấy chân ướt sũng của tôi, nhẹ nhàng chùi mặt trên là nước cùng với một chút bùn.
Ngón tay thô ráp của ông ta nắm lấy chân tôi, có vết chai do súng, cũng có vết thương do đối đầu mà lưu lại, chạm đến làm da của tôi rất đau, tôi có chút không nhớ đến những đêm không ngừng hoan ái, ngón tay ông ta xẹt qua thân thể loã lồ của tôi, tùy ý mà châm lửa nóng, triền miên mà đau nhức.
Ông ta và Chu Dung Thành đều là cao thủ tình ái, chẳng qua đều làm người ta có cảm giác khác biệt, Chu Dung Thành hoặc sẽ dùng sức lực vô cùng, ngược đãi mà trừng phạt tôi, kích thích chính ông ấy, hoặc là ôn nhu dịu dàng như mưa xuân, giống như hòa tan vào dòng suối nóng, hoàn toàn khiến tôi yếu mềm.
Mà Kiều Dĩ Thương lại vừa kết hợp giữa sức mạnh và ôn nhu, ông ta có thể khiêu khích dục vọng sâu nhất của phụ nữ, câu dẫn làm cho phụ nữ phóng đãng, cho dù là hận hay là chán ghét ông ta nhất chỉ cần là ở trên giường ông ta, chạm đến thân thể ông ta, liền quên đi tất cả, hoàn toàn tan tác.
Ông ta lạ lùng như vậy, khó dò, vừa giống ác quỷ vừa giống thân sĩ.
Tôi không nhịn được tò mò về người đàn ông này, tò mò về toàn bộ về ông ta, tò mò rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ gì, lòng dạ cuối cùng là làm từ cái gì, tại sao có thể tàn nhẫn đến mức độ này, kết liễu mạng người, hãm hại tôn nghiêm của người khác, đoạt lấy đồ của người khác.
Ông ta có tâm không, có tình không, có sợ hãi không.
Ông ta giống như một tòa núi băng, cũng lại giống như một ngọn lửa cháy bùng bùng, càng là một phiến ao hồ, ông ta có một núi băng khó mà động được đến, có ngọn lửa nóng cuồng dã, cũng lại như hồ nước thâm tình dịu dàng, chỉ là những chuyện này không bị nắm trong tay, không thể nào mà đoán được, tựa như chưa từng có một tràng xuyên thấu kia, ai cũng không biết sau đó ông ta lại lộ ra bộ mặt gì.
Tôi thất thần nhìn ông ta, cái bộ mặt đang trưng ra không tỳ vết gì, không giận, lúc này trên khuôn mặt nhu tình như nước.
Hàn Xuân Bắc nhìn chiếc khăn màu trắng được bọc và lau khắp chân tôi đã biến thành màu tro, đặc biệt nhếch nhác, tôi cảm thấy buồn cười, nhếch môi xảo quyệt như hồ ly: “Anh Hàn, cái khăn này để tôi giặt sạch rồi trả lại ngài.”
Giọng nói ông ta lạnh lùng nói không cần, của tôi cũng là của anh Thương.
Tôi a lên một tiếng: “Mạng của anh cũng là của anh ta.”
Hàn Xuân Bắc nói đương nhiên, chúng tôi tất cả đều thuộc sở hữu của anh Thương, đều vì anh mà vào sinh ra tử, nếu ai không có ý tốt tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tôi biết rõ ông ta ám chỉ chính là tôi, tôi giả bộ không hiểu: “Nói như vậy, các anh có thể đem mạng tặng cho anh ta.”
Tôi hỏi Kiều Dĩ Thương là những người trung thành với ông ta như vậy, ông ta có thể cho bọn họ lại cái gì.
Kiều Dĩ Thương biết tôi không phải vô duyên vô cớ mà đối với chuyện này có hứng thú, ông ta vứt cái khăn, nhìn chăm chú vào tôi không nói, bộ dáng tươi cười lộ ra chút suy ngẫm.
Tôi kéo lấy áo ông ta: “Huynh đệ cùng sống cùng chết, phụ nữ cũng có thể chia sẻ nhau, dù sao cũng là quần áo, mặc qua rồi cũng không nên keo kiệt chia với bọn họ cùng mặc chứ.”
Tôi ngẹo đầu mỉm cười: “Nếu như nhất định phải lựa chọn quần áo nào cần phải vứt đi, thì tôi có lẽ vẫn là những cô chủ bình thường.”
Ông ta buồn cười: “Cô sẽ nhẫn nhịn chịu làm người phụ nữ như vậy sao, cô chắc sẽ phản kháng, sẽ làm huyên náo đến gà bay chó sủa, tôi lại thật kém quá khi chọc đến cô.”
Tôi nói nếu như ông ta cho, tôi cũng không có biện pháp làm gì.
Ông ta nói sẽ không có ngày này.
Tôi đưa lưỡi hồng liếm liếm qua cánh môi, bộ dáng của tôi lúc này đúng là rất hấp dẫn hé ra bộ dáng vừa ngây thơ vừa yêu nghiệt.
Hàn Xuân Bắc liền rất thức thời thấy mình có chút cản trở, ông ta nói với Kiều Dĩ Thương, tôi đêm mai sẽ ở bến tàu chờ anh.
Ông ta cũng không có chào hỏi tôi, liền từ tầm mắt tôi đi ra hướng ngoài cửa sổ.
Tôi theo dõi bóng dáng ông ta rời khỏi, ông ta vững bước đi đến cánh của thủy tinh, không biết là linh cảm được tôi vẫn chăm chú nhìn, hay bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lúc vén rèm lên liền quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, tôi và ông ta liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt ông ta là đề phòng, cùng với ý lạnh thật sâu.
Kỳ thật mỗi người đều nhìn ra tôi không có ý tốt, cũng có thể mỗi người đều thuyết phục Kiều Dĩ Thương đừng có chuyện tình yêu nam nữ với tôi, trên đời này đúng là để cho tội phạm hỗn loạn đó chính là chuyện tự mình mê hoặc chính mình mờ mắt.
Kiều Dĩ Thương vươn tay lấy giày cánh đó không xa mang vào chân cho tôi, tôi đặt cằm vào vai ông ta, hướng đến tấm màng mỏng bị gió thổi trừng mắt nhìn: “Ông ta giống như coi tôi như sài lang hổ báo.”
“Hả?” Ông ta suy nghĩ đầu hơi ngửa ra sau, đầu ngón tay khều khều lấy gương mặt tôi, nhìn kỹ trong chốc lát: “Dung mạo đẹp như vậy thì dù là sài lang hổ báo thì thợ săn cũng nỡ lòng nổ súng được sao.”
“Như thế nào không đành lòng, anh tài năng xuất chúng như vậy, tôi cũng không thể giỏi được như vậy.”
Tôi nói dụng tâm mà dừng lại nhìn ánh mắt ông ta, tôi cảm giác được lông mi ông ta trong lòng bàn tay tôi rung nhẹ, mềm mềm có chút ngứa, ông ta không hề đẩy tôi ra, cũng không nghi ngờ chất vấn hỏi tôi muốn làm cái gì, ông ta chẳng qua chỉ cười khẽ.
Tôi một bên thì thổi khí lên lỗ tai của ông ta, dùng mê hoặc như vậy để phân tán lực chú ý của ông ta, một mặt bình tĩnh cởi ra móc cài sườn xám, từ Bra lấy ra một khẩu súng.
Đây là bến tàu nổ tung đêm đó tôi đi tìm Chu Dung Thành, Kiều Dĩ Thương cuốn lấy tôi hồi lâu, lo lắng tôi không thể nào giao nộp, cho tôi một ít bột, tôi giao cho hình cảnh phía sau, đội trưởng Vương cho Chu Dung Thành, mấy ngày nay tôi thu dọn thư phòng, vô tình xuất hiện ra.
Tôi yên lặng đem nòng súng chỉa vào trái tim ông ta, cách một cái áo sơ mi mỏng, súng lạnh đến rùng mình, làm cơ thể ông ta theo bản năng cứng đờ.
Tay kia của tôi từ ánh mắt ông ta dời lên: “Bọn họ cuối cùng vẫn cảm nhận được tôi muốn ăn anh, thậm chí xương cốt cũng không chừa lại, xem ánh mắt của tôi cũng không thuận mà. Kỳ thực tôi cũng không phải là người phụ nữ ác độc như vậy, anh rõ ràng hiểu được. Tôi đối với anh Thương, cũng là yêu không được hận cũng không được, thương không được, trách cũng chả được.”
Ông ta nheo lại hai mắt, ý vị sâu xa nhìn tôi chằm chằm lúc tôi để súng trên ngực ông ta: “Vậy là cô có đúng vậy không.”
“Anh đoán thử là có phải là tôi không.”
Ông ta buồn cười, cười lên hai tiếng: “Nếu như là cô, cô sẽ chờ đến ngày hôm nay sao.”
“Sai rồi, Chu Dung Thành còn sống, tôi đối với anh Thương cũng là ăn tủy biết vị, Chu Dung Thành chết, tôi đối với anh hận càng sâu.”
Tôi cười xinh đẹp kề sát vào, mắt tràn ra làn dáng lả lơi cực điểm: “Tôi sẽ đem thủ đoạn phóng đãng của tôi, tất cả đều dùng trên người anh, cho anh từ tâm đến thân không một khắc nào được yên lòng, ôn nhu dịu dàng thúc giục anh đi gặp Diêm vương.”
Ông ta hạ đôi mắt xuống, lửa nóng nhìn vào thân thể tôi mà đè nén, ông ta mười phần ngang bướng liếm liếm môi, biết rõ còn cố hỏi: “Như thế nào làm cho tôi không thể yên lòng.”
Tôi đem nòng súng di chuyển từ trái tim ông ta đến yết hầu, tôi đã nghĩ hơn mười ngày trước là như thế này, tại một nơi yên tĩnh, phong lưu, ban đêm trong trẻo, tôi dùng dao găm đâm vào yết hầu ông ta, điệu bộ giống như đúc, bởi vì một khắc đó tôi chưa đủ quyết tâm, không cẩn thận một tháng sau đã chôn vùi chồng của tôi.
Hiện tại Kiều Dĩ Thương đã nghi ngờ tôi, một khi tôi di chuyển khẩu súng bóp cò, sau một khắc cây súng này sẽ rơi vào tay ông ta, chuyển đổi với tôi.
Cho nên tôi cũng không mạo hiểm, tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng, có một số việc lần đầu tiên dũng khí sẽ là 10 phần, lần thứ hai chia đều không còn lại bao nhiêu, một khi bỏ lỡ cơ hội như vậy, sẽ không đến lại lần nữa.
Tôi mở miệng bắt chước tiếng súng, nhướng mày bật cười, tôi đem súng để lại một bên, ôm cổ ông ta, tiếp cận đi đến môi ông ta mà hôn, khi ông ta ý đồ hôn lại tôi mãnh liệt hơn thì tôi liền né tránh.
Tôi nói từng chữ từng chữ: “Hút khô dương khí của anh, đem anh biến thành bộ da khô.”
Ông ta không ngờ như vậy, khó mà đè nén sung sướng của mình cười: “Tôi thực rất tình nguyện.”
Kiều Dĩ Thương đêm nay bị tôi dụ dỗ dục hỏa đốt người, nhưng ông ta rất biết kiềm chế, ông ta biết Chu Dung Thành hy sinh chưa đầy hai tháng, tôi không có tâm tình. Cho nên cũng không có lúc tôi đang ngủ mà chạm vào, chỉ là từ phía sau ôm lấy tôi, vẫn liên tục như vậy cho đến hừng đông.
Sáng sớm chín giờ đại hội chính thức chật ních người, tất cả cổ đông, những nhân viên cao cấp góp cổ phần đều có mặt, cuộc họp là thảo luận về việc tiếp nhận vị trí của Chu Dung Thành.
Tôi và Kiều Dĩ Thương lòng hiểu nhưng không nói, rửa mặt thay quần áo ra ngoài, cả quá trình không ai nói câu nào, giống như là râu ria, đi xem náo nhiệt.
Khi ngồi trên chiếc xe trên đường, ông ta mở cửa sổ hỏi tôi, hỏi tôi có nóng không, tôi nói có một chút.
Ông ta cầm tay tôi, trên móng tay màu tím của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve: “Sau khi hội nghị kết thúc, gần đó có nhà hàng Hải Long mới khai trương, đến đó ăn một chút.”
Tôi nghe nói đến đồ ăn ở Hải Long, nhớ đến đều là những món chiên cùng dầu mỡ, tôi cười hỏi ông ta: “Anh không phải là không ăn quen đồ ăn có dầu mỡ sao.”
Ông ta nhíu mày: “Hửm? Còn nhớ rõ khẩu vị của tôi.”
Tôi nói một câu mang hai ý nghĩa nói: lời nói từ trên người anh nói ra mỗi chữ tôi đều không quên, vĩnh viễn cũng sẽ không.
Ông ta không hề suy nghĩ xâu xa mà bật cười: “Nếu như cô yêu thích, tôi cùng cô nếm thử.”
“Chỉ cần tôi thích, anh đều nguyện ý cho sao.”
Ông ta ừ, tôi vừa muốn há miệng nói, ngón tay ông ta đặt ở trên môi tôi: “Trừ những thứ trong ngực cô muốn ra, mà cô cũng biết rõ tôi không cho được. Những cái khác chỉ cần cô mở miệng tôi đều cho.”
Mắt tôi cong thành đường cong thật lẳng lơ: “Tiền và địa vị tôi không thiếu.”
Ông ta trêu ghẹo tóc của tôi, ở vành tai trắng nõn của tôi nhìn một chút, bỗng nhiên hé miệng dùng răng nanh cắn: “Thiếu đàn ông sao.”
Tôi ngẩn người, ông ta luôn ở trước mặt tôi khuôn mặt cười đến mức phong lưu: “Biểu cảm của cô Hà, có thể là tôi đã nói trúng tim đen.”
Xe đi hơn nửa giờ đã đậu, tài xế mở của hai bên, tôi đi xuống trước, Kiều Dĩ Thương chờ tôi một khoảng mới đuổi theo kịp, đặc biệt ăn ý tránh võ mồm.
Trước sân là tập trung những vị tầng trung hăng hái bàn luận vấn đề gì đó, tôi đem cửa đẩy ra, bọn họ nhìn tôi lập tức cúi đầy hô một tiếng bà Chu, tôi hỏi tất cả mọi người đều đã tụ tập đông đủ chưa, người phụ trách nói chỉ còn đợi bà chủ và ông Kiều.
Lúc tôi đang hạ giọng nói, Kiều Dĩ Thương phía sau tiến vào, ông ta để lộ áo sơ mi dính đầy mùi vị của tôi là việc ngoài ý muốn, mà là mặc tây trang màu đen vào, lúc tôi và ông ta cùng lên lầu, mọi người đều nhìn, khí thế của ông ta hào hùng, tôi cũng không thua kém.
Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi đi trên đường này, nếu như nhiều năm sau còn có thể quay về, có lẽ là cảnh còn người mất, hình dáng đã từng bị xâm chiếm, trở về cắn nuốt khoảng không, hiển nhiên cảnh quang cũng không còn lộng lẫy, tóm lại trên con đường này tôi vừa sinh ra xót xa và tức cười.
Mỗi một ngóc ngách đều là tâm huyết của chồng tôi, tôi cũng không biết làm gì để giữ lại.
Phòng họp đã tấp nập biển người, đều đang đợi thời gian giải quyết dứt khoát, bí thư đẩy cửa ra kính cẩn đón tiếp tôi và Kiều Dĩ Thương, sau khi chúng tôi bước vào bên trong nháy mắt lặng như tờ, giống như bất động, rất nhiều ánh mắt lưu luyến nhìn đến người tôi, mong muốn khai thác ra cái gì đó.
Vị trí cao nhất để hai chiếc ghế, bí thư tỏ ra muốn tôi và Kiều Dĩ Thương ngồi ở đó, cô Hà ngồi, tôi như thế nào lại được phân chỗ đó.
“Tổng giám đốc Kiều sao cứ giả bộ, đây không phải là ý muốn của anh sao.”
Ông ta cười nói cũng là vậy, dã tâm thì không sai, không phải người đàn ông có dã tâm, mới không xứng ngồi bên cạnh vị trí của cô Hà.
Ông ta giật lại cái ghế của chính mình, cũng kéo lại giúp tôi, động tác này bị hai vị cổ đông nhìn thấy, lập tức che miệng thì thầm, sau khi tôi ngồi xuống yên lặng nhìn xẹt qua gương mặt của bọn họ.
“Như thế nào, các vị không tò mò tại sao tổng giám đốc Kiều lại đến sao.”
Bọn họ không nói một lời chỉ im lặng nhìn tôi.
Tôi vỗ vỗ tay: “Kiều Dĩ Thương là người trong coi giúp Chu Dung Thành, quay về đây cũng như là chuyện tự nhiên, ban đầu đã sớm mở rộng cửa, các vị lại im lặng để anh lên trên chuyến thuyền này, đức cao vọng trọng như các vị, làm sao có thể phục một người phụ nữ như tôi.”
Đám người bên trong phát ra chút tiếng cười mỉa mai, tôi cũng không nhìn xem là ai, luật sư công ty Thil tại đây, đem tình huống tuyên bố với mấy vị cổ đông.
Đỗ Ngọc Hướng người có 10 phần trăm và Lư Chương Ngọc có 8 phần trăm, cả hai đều chia 6 phần trăm cho Kiều Dĩ Thương, bản thân Kiều Dĩ Thương nắm giữ 11 phần trăm, tổng cộng là 23 phần trăm, sau đó Đỗ Ngọc Hướng và tôi là ngang nhau.
Tính toán rõ ràng rành mạch sau đó liền báo cáo xong và ngồi xuống, sau khi luật sư đường đường chính chính đọc diễn văn, đưa ra rằng Đức Trung sẽ thu mua cổ phần còn lại của Chu Dung Thành, mỗi một cổ phần là 266 nghìn, một nửa là đưa cho bà Chu thừa hưởng, một nửa để lại làm vốn lưu động cho Thil. Như vậy thì Kiều Dĩ Thương trở thành người có số cổ phần lớn nhất, theo lý bình thường người đó cũng sẽ là người nắm quyền quản lý.
Luật sư đại diện sau khi nói xong, ánh mắt dừng trên mặt tôi: “Bà Chu có vừa lòng không.”
Tôi hỏi ông ta không hài lòng thì kết quả sẽ được đổi sao.
Ông ta trầm ngâm một lát nói sẽ không, tiền trên đây đều không phải con số nhỏ bà trở thành một trong những người giàu nhất đặc khu, thì còn có gì không hài lòng.
Bộ dáng tươi cười của tôi càng sâu thêm, tôi cười đáp với tất cả mọi người, tất cả họ lại cảm thấy rằng tôi đã điên rồi, một lát sau tôi bỗng nói: “Nếu lời ông nói không vô dụng, đồ của chồng tôi đều là của tôi, tôi vì sao phải hài hòng để mấy người tính kế, Kiều Dĩ Thương lén lút mua chuộc bọn họ, nếu không phải cổ phần trong tay tôi, các ông cũng sẽ không cần hỏi qua tôi. Các ông là một đám tay sai vì lợi ích mà bán rẻ lương tâm.”
Vẻ mặt luật sư một hồi đen lại: “Bà Chu không cần phải nói như vậy, tổng giám đốc Chu khi còn sống đem cổ phần còn lại trong công ty của ông ấy để lại cho bà, bà trực tiếp có thể ngồi thẳng ở đây, chỉ có điều tổng giám đốc Chu đối với bà có điều giữ lại, vẫn là chưa kịp lập di chúc, lúc này mới xuất hiện cục diện tranh giành như vậy.”
Tôi không để ý đến luật sư mà cười tủm tỉm nhìn Đỗ Ngọc Hướng: “Hội sở Giang Vĩ vừa có mỹ nhân vừa có mỹ thực không phải sao.”
Ông ta biến sắc, vị trí phía xa ông ta là hai cổ đông nữ cũng nắm chặt lấy bút trên tay, có chút oán giận đem ánh mắt căm hờn về phía ông ta, Đỗ Ngọc Hướng nói là, gì mà trong bốn tên, tôi cũng không nghe nói qua.
“Tình trường của cổ đông Đổ cũng thật nhiều nha, không biết vậy vào phụ nữ trước ngon ngọt từ tận xương cốt, làm cho người quyến luyến, vì để đạt được người đẹp, mà làm ra việc có cũ thay mới như vậy.”
Tôi hướng về phía gương mặt không đếm xỉa gì đến của Kiều Dĩ Thương: “Yổng giám đốc Kiều ngàn vạn lần đừng đóng cửa hội sở Giang Vĩ, nếu không những cánh tay đắc lực này, có một nửa là chạy đi mất.”
Ông ta gật đầu nói sẽ tiếp thu ý kiến của cô Hà.
Tiếng cười châm biếm từ phía sau truyền ra, Đỗ Ngọc Hướng cắn răng trừng tôi, tôi cười đến long lanh: “Tiểu nhân đắc chí, sẽ có một ngày cổ đông Đỗ cũng như ngựa già mà mất móng.”
Ông ta cười lạnh nói tuyệt đối sẽ không có ngày đó.
Luật sư đại diện tuyên bố để tổng giám đốc Kiều làm người tiếp nhận mới xin mời giơ tay.
Tất cả mọi người tranh giành thể hiện sự tận tâm của chính mình mà giơ tay, toàn bộ quá trình nãy giờ giám đốc Giang đều im lặng bỗng nhiên nâng chén trà uống, ngoài tôi và bốn vị cổ đông trung thành với Chu Dung Thành ra thì chỉ có giám đốc Giang là không hề giơ tay.
Đỗ Ngọc Hướng nói tại sao cổ đông Giang luôn bất đồng với ý kiến của mọi người chứ.
Hiám đốc Giang buông chén trà xuống: “Tôi bỏ phiếu trắng.”
Đỗ Ngọc Hướng cười: “Giám đốc Giang thật là không biết nhìn tình hình, anh có bỏ phiếu trắng hay không thì tổng giám đốc Kiều cũng là người kế nhiệm tiếp theo của Thil.”
Hiám đốc Giang hỏi lại một khi đã như vậy thì, tôi có bỏ phiếu trắng cũng không sao chứ.
Đỗ Ngọc Hướng bị nghẹn, tôi không giấu mà nhìn giám đốc Giang một cái, ông ta cũng vừa vặn nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười với ông ta, tuy rằng việc của ông ta cũng không giúp gì đến hành động của tôi, tôi vẫn thua, cũng không cô đơn họa chí.
Chỉ có bốn phiếu này so với Kiều Dĩ Thương, thật sự là không đáng là gì.
Đỗ Ngọc Hướng vội vàng chúc mừng Kiều Dĩ Thương, mọi người cũng đều nhao nhao phụ họa theo, Kiều Dĩ Thương không để ý đến bọn họ, nghiêng gương mặt hỏi tôi không thoải mái sao.
Tôi nâng má nói, đã đói rồi.
Ông ta lộ ra tươi cười có chút sủng nịnh: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Tôi trực tiếp nghênh ngang ra phía cửa, Kiều Dĩ Thương khoát tay ngăn chặn vài vị cổ đông muốn đãi tiệc chúc mừng: “Thật là có lỗi, tôi đã có hẹn, hôm khác tôi sẽ bù lại cho các vị.”
Đỗ Ngọc Hướng hỏi có cuộc hẹn quan trọng gì.
Kiều Dĩ Thương cách cánh cửa thủy tinh trong suốt nhìn tôi, liếc một cái: “Giai nhân của tôi không vui rồi, tôi chịu thôi.”
Danh Sách Chương: