Tôi tỉnh dậy sau một giấc mơ đẫm máu, lúc đó đã là mặt trời đã quá giờ ngọ, là lúc ánh nắng chói chang và nóng nực nhất. Tôi mở mắt ra nhìn thấy một vùng trắng xóa và đôi tay không ngừng run rẩy, tôi không phản ứng gì, tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, tôi gọi Dung Thành trong vô thức nhưng người vẫn lả đi.
Có một bàn tay khó nhọc nhấc lên chạm vào đầu tôi, xuôi theo mái tóc dài vuốt xuống má tôi rồi từ từ chạm vào khuôn mặt khô sần của tôi.
Tôi bỗng ngây người, chợt nhận ra đây là phòng bệnh của bệnh viện, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu nhưng vô cùng dịu dàng của Dung Thành, đôi môi nứt nẻ của ông ta mấp máy, nhưng cổ họng khàn khàn không nói ra được lời nào.
Đường nét đẹp trai của ông vẫn còn đó, nhưng phong thái oai hùng của ông chỉ còn lại sự phờ phạc.
Nước mắt tôi bỗng trào ra, tôi không dám ôm ông chứ đừng nói là bổ nhào về phía ông, tôi thấy ông gầy đi rồi, không biết có phải vì chảy nhiều máu không mà lại ông gầy đi đến thế, gầy đến mức khiến tôi sợ hãi, khiến tôi xót xa.
Tôi run run đưa tay chạm vào mắt và sống mũi ông, tôi thì thầm rằng ông vẫn chưa thể uống nước được, cố gắng chịu đựng một chút.
Ông nhếch khóe môi mỉm cười với tôi, một nụ cười vô cùng uể oải và mệt mỏi: “Sao lại sưng lên như quả óc chó vậy, mới có một đêm không quan tâm đến em mà em đã tùy ý nghịch ngợm thế sao.”
Giọng anh yếu ớt, tôi lại gần áp tai vào môi ông ấy, ông ấy hỏi có phải tôi chưa được nghỉ ngơi không.
Tôi vừa khóc vừa gật đầu, nói rằng em đã ngủ rồi, ở bên cạnh anh em ngủ rất ngon.
Nụ cười của ông càng rạng rỡ hơn, tôi lấy tay che mặt ông cúi đầu xuống khóc, tôi xin ông đừng cười nữa, tôi biết ông đau đớn đến nhường nào, cũng biết lúc này ông đang rất khó chịu, chỉ là ông không muốn khiến tôi lo lắng, dùng cách này để an ủi tôi, tôi nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó tôi sẽ hại chết ông ấy, hại ông ấy thân bại danh liệt, hại ông ấy chết mà không có chỗ chôn.
Chu Dung Thành nhấc cánh tay phải đang kề sát người tôi lên, lòng bàn tay ông chạm vào gương mặt tôi. Người ông ấy có lúc rất nóng, giống như bị sốt nhưng lúc thì lại rất lạnh. Giữa chúng tôi cách một làn sương mờ ảo, ông ấy trở nên mơ hồ, ông cứ nhìn về phía tôi không chớp mắt.
"Hà Linh San, trong khoảnh khắc mà anh bị trúng đạn, anh đã cảm nhận được một nỗi sợ hãi mà anh chưa từng trải qua, nỗi sợ hãi mà cả đời này anh không bao giờ muốn trải qua. Anh không sợ hy sinh, anh chỉ sợ bản thân không bảo vệ được em, không thể cho em sự bình an, mấy năm qua đã để em chịu thiệt rồi, thật thiệt thòi cho em."
Từng chữ từng chữ ngọc ngà ông nói ra, giống như hàng nghìn chiếc kim bạc, sắc nhọn đâm vào tôi, khiến tôi đau đớn hơn cả thiêu thân.
Ông ấy không hề để tôi chịu uất ức mà là tôi đã phản bội ông, lừa dối ông, làm liên lụy đến ông, ông ấy hoàn toàn không biết bên trong vẻ ngoài đẹp đẽ, ngây thơ này của tôi đang che giấu một trái tim độc ác, trụy lạc, sự tàn nhẫn và máu lạnh bên trong tôi như thế nào là thứ ông không nhìn thấy, là điều tôi cũng không dám biểu hiện ra.
Tôi rất sợ, càng sợ lại càng giấu, càng sợ lại càng sống giả tạo.
Tất cả đều là tôi có lỗi với ông ấy, ông ấy không hề làm gì sai với tôi.
Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay rộng và thô ráp của ông, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không kìm được òa khóc không thành tiếng, tôi nói tôi có lỗi với ông ấy, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi hoàn toàn không xứng đáng với tất cả những gì ông ấy đã cho tôi, tôi không còn mặt mũi nào để tận hưởng những thứ này.
Tôi không biết mình đã nói về chuyện đó bao lâu, khi tôi cảm thấy thiếu oxy cũng không nhận được lời trả lời tôi mới ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn ông, Chu Dung Thành đã ngủ rồi. Tôi thậm chí còn không biết ông ấy đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, ông ngủ thoải mái bình yên, gương mặt tuấn tú chìm trong gối trắng giống như tôi vẫn thường nhìn thấy mỗi sớm mai thức dậy.
Mọi thứ đều không có gì thay đổi, ông vẫn là ông, tôi vẫn là tôi, chúng tôi vẫn là hình dáng ban đầu.
Tôi hôn hôn ngón tay ông, đắp chăn cho ông rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đêm khuya hôm đó, Chu Dung Thành ăn một chút nước cháo và chè sen, tinh thần khỏe khoắn hơn rất nhiều, còn lệnh cho đội trưởng Trịnh mang những tập tài liệu quan trọng đã chồng chất suốt hai ngày một đêm qua đến để xét duyệt, nhưng tôi không cho phép ông ấy đọc quá lâu, sau một tiếng tôi sẽ thay ông thu lại hết và mang đi.
Tôi nằm trên chiếc giường gấp bên cạnh, ngủ cùng ông ấy một đêm. Khoảng hơn ba giờ sáng, ông ấy tỉnh giấc vì vết thương ở vai và phổi đau quá, tôi nghe thấy tiếng ông rên rỉ, nhưng ông không hề gọi tôi. Trong màn đêm, tôi hỏi anh có chuyện gì sao.
Ông ấy nói không có gì, trong giọng nói của ông có chút kiềm nén và chịu đựng.
Tôi biết ông ấy không muốn làm tôi lo lắng, cho dù trong người không thoải mái cũng không nói ra, tôi leo xuống giường rồi đi bật đèn, quả đúng là sắc mặt ông ấy trắng bệch như tờ giấy, bộ quần áo bệnh nhân ướt đẫm mồ hôi, tôi lập tức gọi y tá đến tiêm thuốc giảm đau cho ông, ông cứ trằn trọc mãi đến rạng sáng mới đỡ.
Đợi sau khi Chu Dung Thành ngủ say, tôi ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho đội trưởng Vương, nhờ anh ấy đến đón tôi rồi đưa tôi đi một chuyến đến nơi tối cao nhất của đặc khu.
Anh ấy hỏi tôi có phải vì chuyện của cục trưởng Chu không, tôi nói rằng đối phương đã hung tàn đến mức này, nếu còn khoan nhượng và nhường bước nữa thì sẽ chỉ dẫn đến thảm họa tàn khốc hơn thôi. Chu Dung Thành bị thương nặng nằm trên giường, chỉ có tôi ra mặt giải quyết mọi việc mới là thích hợp nhất.
Cúp điện thoại xong, tôi đứng ở cửa thang máy đợi người giúp việc, bà ấy mau chóng chạy đến, bưng một bình cháo gạo kê mới nấu, tôi dặn bà ấy trông hộ tôi một lát, muộn nhất đến trưa tôi sẽ về.
Bà ấy hỏi tôi đi đâu nhưng tôi không nói.
Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, đội trưởng Vương đã ngồi trong xe cảnh sát đợi tôi, anh ấy mở cửa xe đón tôi lên, sau khi tôi ngồi vào ghế, anh ấy ra lệnh cho tài xế đi đến Viện kiểm sát tối cao của thành phố.
“Bà Chu, kiểm sát trưởng Mạnh có tiệc thân mật vào lúc 11 giờ trưa, bây giờ chúng tôi có thể ngăn ông ta lại để đưa cô vào trong, còn phần sau làm như nào thì cô phải tự dựa vào mình rồi.”
“Ông ta có bao nhiêu phần trăm là sẽ hợp tác.”
Đội trưởng Vương cười khổ: “Quân tử phòng thân là một quy tắc ngầm của giới quan chức. Điều này lại thuộc vào những thứ làm khó ông ta, nhiều nhất chắc là 50%.”
Tôi thở dài nói: “Vài ông lớn này tôi không sợ, đều đã quen biết bao nhiêu năm nay, vài cái tâm địa gian xảo của bọn họ, vừa mở miệng là tôi có thể nhìn ra ngay, chỉ là tôi không muốn đích thân ra mặt, nếu có thể sai bảo tiểu tốt thì hà cớ gì đại phật phải ra mặt cho lãng phí, đợi sau này tôi nhất định sẽ trừng phạt chúng, lúc đó sức mạnh không đủ nữa rồi.”
Đội trưởng Vương nói lần này cô có thể không cần đích thân ra mặt nhưng tiểu tốt thì chỉ e rằng đến bóng dáng cũng chả thấy đâu.
Tôi nhìn chằm chằm khung cảnh đang lùi dần bên ngoài cửa kính xe: “Trong đặc khu, Dung Thành và Mạnh Duy Tới ai có chức vị cao hơn?”
Đội trưởng Vương nói rằng chức vị đều như nhau, đều là người đầu ba bộ phận lớn của cục thành phố, nhưng nếu chỉ nói đến việc này thì kiểm sát trưởng Mạnh có quyền quyết định hơn cục trưởng Chu, nếu ông ta không ký giấy chứng minh, chúng ta không thể tiến thêm hành bước tiếp theo.
Tôi nhắm mắt lại không nói nữa, nghĩ đến “đầm nước” trong giới quan chức này trước đây tôi chưa từng cảm thấy nó sâu mà chỉ cảm thấy tối tăm hỗn loạn, mãi cho đến khi cùng với Chu Dung Thành từng bước từng bước lội xuống, đặt chân vào mới coi như đã có thể nhìn thấu, trong thế giới này có thể giết người không dấu vết ngay cả xương cốt cũng không còn, đây chính là giới quan chức khó đoán, khó lường.
Khi chúng tôi đến viện kiểm sát thành phố, đội trưởng Vương trình thẻ cảnh sát của Chu Dung Thành ra, người gác cổng lập tức cúi chào rồi cho qua, tôi đi theo anh ấy vào tòa nhà văn phòng cán bộ, anh ta đưa tôi dừng trước một cánh cửa và bảo tôi đợi một chút.
Sau khi gõ cửa bước vào, bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông lạ: “Sao cơ, cục thành phố lại có công việc chung sao?”
Đội trưởng Vương thêm phần cung kính nói: “Kiểm sát trưởng Mạnh, bà Chu của chúng tôi muốn gặp ông.”
Mạnh Duy Tới có chút ngạc nhiên: “Tôi và bà Chu chưa từng gặp nhau, có chuyện gì mà phiền cô ấy đích thân đến đây.”
Đội trưởng Vương chỉ tay về phía cửa: “Bà Chu đang đợi ở bên ngoài, ông gặp thì sẽ biết, tôi là cấp dưới không tiện tham gia.”
Mạnh Duy Tới nói mau mời vào, ông ta đặt chiếc bút trông tay xuống rồi đứng lên, khi tôi bước vào cũng là lúc ông ta đi vòng qua bàn, chủ động đưa tay về phía tôi, tôi cúi nhẹ người gật đầu: “Kiểm sát trưởng Mạnh, làm phiền ông rồi.”
“Bà Chu đừng nói thế, tôi, cục trưởng Chu và cả viện trưởng Vương đều là bạn đồng nghiệp vô cùng ăn ý với nhau, mặc dù ít khi tiếp xúc riêng với nhau nhưng tôi rất ngưỡng mộ anh ấy với tư cách là một quan chức, thường thì những việc mà bên cục trưởng Chu yêu cầu tôi, tôi đều cố gắng đáp ứng.”
Về việc Chu Dung Thành suýt bị ám sát được bảo mật rất tốt, tin tức từ giới quan chức chỉ là ông ấy bị ốm cảm thông thường, do đó Mạnh Duy Tới không đoán ra được mục đích của tôi khi làm thế này, ông ta tự mình đào hố rồi tự mình nhảy xuống, tôi đương nhiên là phải chôn xuống rồi, tôi cười nói nếu kiểm sát trưởng Mạnh đã mở lời thì tôi cũng không khách sáo nữa, tôi quả thực có việc muốn nhờ ông.”
Ông ta cười lớn, mời tôi ngồi xuống ghế sô pha, thư ký của ông ta bưng lên hai tách trà rồi cùng đội trưởng Vương ra khỏi phòng.
“Cục trưởng Chu này thật là, đang chơi trò gì với tôi vậy, anh ấy đã không đến lại còn cử vợ ra mặt làm tôi không có sự chuẩn bị trước.”
“Là tôi thất lễ, mong ông không trách.”
Ông ta tỏ ý mời tôi uống trà: “Cục trưởng Chu dạo này bận làm gì vậy ”
Tôi cười khổ: “Bận nằm viện ạ."
Tay đang cầm tách trà bỗng run run, ông ta nói: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi nhẹ nhàng nói ra nguyên nhân sự việc, ngầm ý xin ông ta đừng lớn tiếng, Mạnh Duy Tới hết sức kinh ngạc: “Tài năng như cục trưởng Chu mà lại bị thương sao, lúc trước anh ấy một mình tay không đánh gục 70 kẻ buôn ma túy trong một ổ cờ bạc, danh tiếng của anh ấy khi đó đã gây chấn động cả tỉnh Quảng Đà đó.”
Ông ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bà Chu cần tôi làm gì.”
“Tôi cần kiểm sát trưởng Mạnh đưa hai tờ giấy lệnh khám xét và lệnh bắt giữ của cục thành phố.”
Ông ta uống một ngụm trà: “Bắt giữ ai?"
"Triệu Long và Kim Đại."
Vẻ mặt của Mạnh Duy Tới đột ngột thay đổi, ông ta không nói một lời đậy nắp tách trà rồi để im trên bàn.
Tôi hỏi ông ta có vấn đề gì không.
Ông ta cười rồi lắc đầu: “Anh Chu là cục trưởng cục cảnh sát. Tôi tưởng rằng cô đã hiểu rõ con đường của giới quan chức. Có một số việc chúng ta không thể đụng vào, không ai có thể ra mặt gánh vác hậu quả xấu phía sau. Cục trưởng Chu công chính liêm minh như vậy, anh ấy cũng thấy rất nan giải đúng không, anh ấy chuyện phụ trách việc này, anh ấy vướng tay chân viện kiểm soát chúng tôi thì càng khó xử hơn.”
Ông ta nhìn thấy sắc mặt tôi trầm xuống, giọng điệu thả lỏng hơn nói: “Chúng ta hãy lấy Kiều Dĩ Thương làm ví dụ, lên văn phòng Công an tỉnh rồi, xuống văn phòng huyện đại phương. Đối với anh ta, tất cả đều là có tật giật mình, những người cùng thuyền với anh ta nếu có thể không đụng tới thì sẽ không đụng. Kiều Dĩ Thương có lẽ là trùm xã hội đen chẳng phải kiêng nể ai, bên trên không ít người kết anh em với anh ta, kẻ như vậy có thể động vào không?”
Tôi nở một nụ cười xã giao chuẩn mực: “Ông hiểu lầm rồi, tôi biết xử Kiều Dĩ Thương khó đến mức nào, tôi sẽ không làm khó ông nữa. Người mà lần này tôi muốn giải quyết là Kim Đại và Triệu Long, đây là đặc khu không phải là Nam Ninh để họ có thể tác oai tác quái, mà là đơn phương độc mã, ông chỉ cần đưa ra lệnh là có thể tiến hành, giả dụ mà có “ngập lụt” cũng không sẽ không đến đầu ông.”
Mạnh Duy Tới cười lớn: “Bà Chu đang nghĩ kẻ cầm đầu Nam Ninh là kẻ ngốc sao? Ai mà không biết nếu tôi không đích thân ký vào lệnh khám sát và bắt giữ thì cảnh sát sẽ không thể đụng vào nhân vật có số có má này. Đây mà không đến đầu tôi sao, thế thì như nào mới tính đây? Người Nam Ninh mà, Nam Ninh đi giải quyết, chúng ta có thể trổ tài gì chứ.”
Ông ta nói xong đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, ông ta kinh ngạc nhướng mày, vẻ mặt có lỗi nhìn tôi: “Lát nữa tôi có bữa tiệc, giờ mà chưa đi thì sợ không kịp mất, bà Chu, xin lỗi thì không thể tiếp đãi."
Tôi biết ông ta sẽ tránh tôi, rất có thể Kiều Dĩ Thương đang cầm đằng chuôi, Triệu Long, Kim Đại hai người bọn họ đều cùng một chiến tuyến, cũng coi như ông ta chưa tiếp xúc với hai người họ, cũng không dám đắc tội với Kiều Dĩ Thương. Ngay cả khi ông ta không có liên hệ với hai người này, cũng không dám xúc phạm Kiều Dĩ Thương, tôi nở nụ cười giả tạo tựa vào ghế sô pha, vui mừng đắc ý bưng tách trà lên.
"Kiểm sát trưởng Mạnh, chuyện Dung Thành bị thương không phải là chuyện nhỏ. Trong giới quan chức mà, ai mà không kết bạn với đồng nghiệp chứ? Ông ở đây có thứ mà tôi muốn mà không thể có được nhưng tôi cũng phải có cách kéo nó ra nhưng ngộ nhỡ nó có truyền đến tai phó thị trưởng thì ông cũng đừng trách tôi.”
Mạnh Duy Tới nghe ra sự đe dọa của tôi, ông ta nheo mắt. Trong văn phòng lớn như vậy chỉ có hơi thở của ông ta và tiếng uống trà của tôi. Ông ta im lặng một lúc lâu, dùng ngón tay gõ hai lần vào môi: "Sao thế, bà Chu và phó thị trưởng có quan hệ rất tốt sao."
"Không, tôi và vợ phó thị trưởng có tình bạn sâu đậm."
Ông ta cau mày, nhẹ nhàng nói: “Vợ cục trưởng đã đích thân đến đây tìm tôi, tôi cũng phải nể mặt cô, cô về đợi tin tức của tôi, tôi sẽ mau chóng trả lời, được chứ?"
Tôi mặt bình thản, thổi tách trà trên tay, gạt đi phần trà nổi, nhấp một ngụm, ông ta đưa tay xoa xoa cằm, dường như rất quyết tâm: “Trong vòng ba ngày.”
Tôi ngước mắt lên nhìn ông ta, lúc này mở mỉm cười, tôi đặt tách trà xuống, đưa tay ra: “Vậy tôi cảm ơn ông nhiều.”
Ông ta đứng dậy bắt tay tôi lấy lệ, rồi tiễn tôi ra khỏi phòng làm việc.
Đội trưởng Vương hỏi tôi thế nào rồi, tôi nói mười phần chắc chín.
Anh ấy không thể tin nổi: “Những người này bình thường đều đá qua đá lại, mấy đại ca ở đặc khu: “Những người này đã quen đá bóng rồi. Các đại ca ở đặc khu, bọn họ căn bản không hỏi han gì, tất cả đều ném cho cục thành phố trấn áp, xem ra con cáo già Mạnh Duy Tới này đã bị bà chủ đe dọa quá chừng rồi.”
Tôi cười nhạt: “Thứ cứng nhất tôi vẫn chưa lấy ra đâu, nếu ông ta không biết điều thì đúng là rượu mới không uống lại thích uống rượu phạt rồi.”
Chúng tôi đi ra khỏi cổng thì đội trưởng Vương nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, anh ta để một cảnh sát hình sự ở lại để đưa tôi về bệnh viện cùng với một cảnh sát hình sự khác lái xe rời khỏi đây, tôi đang chuẩn bị lên xe thì người cảnh sát hình sự đó đột ngột gọi tôi rồi chỉ vào một chiếc Rolls Royce màu bạc đang đậu ở đường đối diện: “Trong chiếc xe đó có người đang theo dõi cô đó ạ.”
Tôi di chuyển một lúc, kiễng chân nhìn xung quanh, trên ghế lái không có người, cửa xe mở toang, tôi mơ hồ nhìn về phía sau thấy bóng dáng một người đàn ông, bóng dáng đó vô cùng quen thuộc, lộ ra vẻ lạnh lùng và tàn ác vượt xa người thường.
Sắc mặt tôi bỗng trở nên tệ hơn, nói với người cảnh sát là lên xe đợi tôi, tôi sẽ quay lại ngay.
Tôi lao vào dòng xe cộ, ngắm chuẩn và đập mạnh vào cửa xe, trút sự bất mãn như phát điên lên của mình, sao ông ta lại có thể theo dõi tôi, chẳng trách mười lần thì tám lần tôi chạm mặt ông ta, cảm giác thật kinh khủng khi bị người khác dòm ngó trong bóng tối, đặc biệt là nhân vật nguy hiểm, hung ác như ông ta, việc này chẳng khác gì vướng vào Diêm Vương.
Tôi vừa đá vừa quăng một lúc lâu, cuối cùng Kiều Dĩ Thương hút xong một điếu thuốc sau đó mới chậm rãi hạ kính xe, ném tàn thuốc ra ngoài, ánh mắt ông ta chứa nụ cười ẩn ý cứ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu: “Mới mấy hôm không gặp mà, sao cô Hà lại tiều tụy thế, làm tôi rất đau lòng đó.”
Danh Sách Chương: