Ánh sáng trên hành lang rất rực rỡ, gần như sáng chói cả mắt, tôi giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương và chuỗi vòng mã não trên tay, trong lòng thầm đếm thời gian.
Hành lang dài tràn ngập tiếng la hét và chửi bới nối tiếp nhau, hai người vệ sĩ chịu sự phân phó của tôi nên không dám tự ý rời đi khi chưa có sự cho phép, họ đứng ở trong góc phòng nhướng mày và im lặng mà nhìn nhóm phụ nữ khỏa thân.
Tôi ho khan hai tiếng rồi chậm rãi bước tới. Chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng đó thôi cũng cảm thấy chắc chắn là rất bùng nổ. Tôi đi đến chỗ rẽ thì người quản lý cũng nghe thấy tiếng động truyền đến. Anh ta theo bản năng muốn lao vào. Tôi lập tức đưa tay ra ngăn anh ta lại: “Anh muốn gặp xui xẻo sao? Những người phụ nữ bên trong không mặc quần áo và đang lo là không có nơi nào để phát tiết. Không ai có thể bảo vệ được anh nếu anh đi vào đó.”
Người quản lý nói với giọng lo lắng rằng khách đang bị theo dõi về quyền riêng tư, cửa hàng này sẽ bị khiếu nại hoặc thậm chí kiện tụng. Nếu anh ta không vào cuộc để giải quyết, thì việc này sẽ chỉ ngày càng rắc rối thêm.
“Người của tôi chính là người xông vào đó. Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm, anh sợ cái gì chứ.”
Người quản lý sửng sốt: “Bà Chu, bà...”
Tôi thờ ơ như không để ý đến vai của mình: “Có chút nhàm chán nên phải tìm niềm vui cho mình chứ. Nếu anh không đi vào thì xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến anh.”
Tiếng la mắng của người phụ nữ trong phòng so với ban nãy còn nặng nề hơn, lại có rất nhiều câu chửi thề, người quản lý gấp đến độ mặt đỏ tía tai: “Bà Chu, những người khác trong phòng không sao, nhưng bà Kiều...” Anh ta muốn nói lại thôi, âm thầm quan sát sắc mặt của tôi: “Bà ấy chắc chắn sẽ yêu cầu một lời giải thích. Bà ấy là vợ của ông chủ Kiều. Ông chủ Kiều là một nhân vật không thể chọc vào ở đặc khu.”
Tôi cười hỏi anh ta không tin tôi sao, nếu như tôi đã dám làm chuyện này thì nếu không chắc chắn là có thể giải quyết ổn thỏa được cũng sẽ không mạo hiểm để chơi trò này như thế.
Người quản lý im lặng một lúc: “Tôi sẽ đứng ở cửa chờ ngài.”
Tôi phủi tấm bảng tên trước ngực anh ta và nói: “Anh cứ đi làm công chuyện của mình đi. Không cần phải chờ đợi tôi. Tôi mà có thực sự muốn làm cái gì thì cũng sẽ không làm ở chỗ bé nhỏ này, tôi thích làm ở nơi đông người.”
Nói xong, tôi đẩy anh ta sang một bên, ngạo nghễ bước vào phòng, dùng tay trái đóng cửa lại.
Không thể không nói Thường Cẩm Hoa thực sự rất thông minh và phản ứng nhanh, cô ta nấp sau rèm cửa và không hề có chút hoang mang nào mà từ từ mặc quần áo vào. Một số quý bà giàu có rõ ràng đang rất hoảng sợ. Họ không biết lấy tay che chỗ nào, thân hình bị nhìn thấy sạch sẽ. Một bên vừa trốn đông trốn tây mặc quần áo vội vàng, một bên thì chửi ầm lên với vệ sĩ. Bà Cố tức giận muốn nhảy ra ngoài để gọi người tới. Bà ấy đứng dậy lấy quần thì nhìn thấy tôi, sắc mặt bà ấy nhất thời liền biến đổi, tiếng chửi rủa cũng dừng lại đột ngột.
Tôi dựa vào cửa cười: “Cô muốn đi đâu, muốn gọi người nào, tôi sẽ gọi giúp cô, nếu không ở đây tôi lớn tiếng nói, chào hỏi thì khách hàng cũng sẽ đi vào nhìn một cái, đây là thẩm mỹ viện cao cấp, ở đây có rất nhiều người quen của bà, tôi còn có thể ra mặt nói giúp cô một chút.”
Tôi bụng một bồ dao găm mà nói chuyện, cảnh cáo bà ta không nên để mất nhiều hơn được lợi, bà ta giống trống khua chiêng cố gắng tạo scandal phô trương như vậy thật sự là không được lợi một chút nào. Mấy bà lớn có mặt mũi bị người đàn ông xa lạ nhìn thấy cơ thể thì chỗ dựa vững chắc ở nhà làm sao mà có thể nuốt được cơn tức giận này cơ chứ. Vệ sĩ là của tôi, chẳng khác nào là của Kiều Dĩ Thương. Cơn tức giận này tự nhiên không có chỗ nào để thoát ra, và cuối cùng thì nó sẽ bị trút lên người phụ nữ của bọn họ, những người phụ nữ này hoặc là bị đuổi đi hoặc là không còn được cưng chiều nữa. Với chiếc mũ màu xanh bị cắm trên đầu này thì trái tim của người đàn ông quả thật là không thể đoán được.
Bà Cố cũng hiểu rõ cái lợi và hại trong việc này, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của bà ta giảm hẳn, trầm giọng mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cố ý đúng không?”
“Lời này phải nói như thế nào đây.” Tôi lười biếng duỗi một tay quạt một bên mặt mà nói: “Thuộc hạ của tôi nóng lòng muốn bảo vệ chủ của mình, nghe thấy có người trong phòng này sau lưng vừa gọi tên vừa mắng tôi, tôi đang chải đầu mà. Ai ngờ đâu bọn họ nổi giận đùng đùng muốn lao sang đây đòi lại công lý cho tôi, đây đều là lời chỉ dạy của ông chủ Kiều, đừng để tôi bị oan vậy chứ, nếu không thì các người có thể xử lý bọn họ trước rồi báo cáo sau cũng được”.
Sau khi nói xong, tôi dùng ánh mắt lạnh lùng chỉ vào người vệ sĩ mà khiển trách: “Ai cho các người lá gan này, đây là bà Cố, bà Tô, người đàn ông trong nhà rất là tài ba đó. Các người cho rằng đây là người đàn bà chanh chua ở trên đường chửi bóng chửi gió sao, gặp mặt ở nơi này để tìm niềm vui mà thôi. Các bà ấy cho dù có mắng chửi tôi hai câu, không nghe thấy thì quên đi, chẳng lẽ chó hoang cắn tôi, tôi còn cần phải cắn lại chó hoang sao? Một cái miệng ô uế như vậy thì cái miệng của tôi biết phải làm sao bây giờ?
Người vệ sĩ cúi đầu và nói rằng đó là lỗi của chúng tôi.
Ta nháy mắt nhìn về phía cửa: “Còn chưa cút đi sao, cơ thể thiên kim ngàn vàng của các bà lớn là thứ mà các ngươi có thể nhìn hay sao?”
Người vệ sĩ đi về phía cửa, tôi cố ý lớn tiếng dặn đi dặn lại: “Có nhìn thấy cái bớt gì đó hay nốt ruồi có lông đi chăng nữa cũng không được nói xằng nói bậy ra ngoài. Chỉ có thể chôn ở trong bụng thôi. Không được làm mất mặt các bà lớn.”
Người vệ sĩ nói rằng anh ta đã nhớ kỹ.
Bọn họ mở cửa đi ra ngoài nhưng cũng không hoàn toàn đóng kín cửa, có một khe hở be bé được mở ra, tôi mỉm cười quay người lại xin lỗi: “Bà Cố, bà Tô, còn có hai bà lớn lạ mắt này. Thật là ngại quá, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, chẳng qua là cũng do các người ở sau lưng không có đạo đức, tự nhiên họa từ trong miệng mà ra thôi. Muốn ngậm miệng chịu đựng hay là làm loạn nói ra bên ngoài thì tôi cũng đều hầu theo các bà.”
Tôi bước ra cửa nói bóng nói gió nói móc nói mỉa bọn họ một hồi, đem những lời khó nghe mà nói ra, bà Cố bị bẽ mặt, sắc mặt không kiềm chế nổi gần như chuyển thành màu gan lợn, lời nói cũng bật hẳn ra ngoài: “Cái miệng của cô thật là độc ác, đem sự tình đổi trắng thay đen cũng rất là tuyệt vời.”
Tôi nhẹ giọng trả lời mà không hề buồn bực: “Nhìn món ăn mà các người gọi, là muốn kích thích một mặt cay độc nhất của tôi à nha. Họ đều nói rằng tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình mà không quan tâm đến người khác. Nếu bà Cố không chọc tức tôi trước thì tôi đây cũng chẳng muốn đụng đến các người. Rốt cuộc cũng phải tự mình nếm trái đắng mà thôi.”
Bà ta cười lạnh nói: “Để xem cô có thể đắc ý đến khi nào.”
Tôi che miệng cười: “Đầu năm nay làm người tốt mà vẫn bị xem là làm sai, bà tự làm tự chịu. Tôi đã suy xét đến thể diện của dòng họ các người à không cho bọn họ đem những gì chứng kiến nói lung tung ra bên ngoài, thật muốn đem mấy nếp gấp trên chiếc bụng lỏng lẻo mỡ, đến lúc đó không biết mặt mũi của bà để vào đâu đây. Bà Cố, bà vẫn là nên trông đợi một chút vào lòng tốt của tôi đi, tôi là người không chịu được nhàn rỗi, cũng không chịu được sự yên tĩnh đâu. Nếu có một ngày tôi thật sự mất chỗ dựa, chồng bà còn có khả năng được tôi nhìn tới đấy.”
Tất nhiên là tôi không thể coi thường ông Cố, họ cũng biết rằng không phải loại đàn ông nào cũng có thể lọt vào mắt tôi, nhưng bà Cố gần như không thể thở nổi và gần như ngất xỉu khi nghe tôi nói điều này. Mặt bà ta đỏ bừng, ngón tay run rẩy mà chỉ vào mặt tôi, bà Tô đỡ bà ta ngồi xuống, thuận thế vỗ vỗ lưng của cô ta: “Được rồi, bà làm sao có thể là đối thủ của cô ta được chứ? Vừa mới chịu bao nhiêu là thiệt thòi rồi, kẻ yếu đừng cố gắng so với kẻ mạnh.”
Tôi ôm lấy cánh tay, khinh thường nhìn Thường Cẩm Hoa đang sửa sang lại bản thân rồi mở rèm cửa bước ra ngoài, cô ta nhìn bóng dáng tôi vài giây rồi nói: “Hà Linh San.”
Tôi quay mặt lại và chớp mắt nhìn cô ta: “Bà Kiều cũng đến đây sao, tôi và cô cùng chơi trốn tìm ư. Massage có thoải mái không?”
Bà ta nhướng mày hỏi tôi: “Cô không biết tôi ở đây sao?”
Tôi nhún vai hết sức mờ mịt mà nói: “Tôi không biết. Tôi chỉ nghe thấy giọng nói của những bà lớn này. Ngay cả khi bà Kiều ở đây thì chắc chắn đã không nói gì. Là các bà ấy xúi giục và nịnh hót.”
Thường Cẩm Hoa cười lạnh, cô ta từng bước đi về phía tôi, cuối cùng đứng ở trước mặt tôi không tới nửa mét: “Cô không cần phải giả bộ làm người tốt, cô đừng tự cho là cô đang cho tôi đường rút lui, tôi không muốn hợp tác cùng cô. Quả thật là tôi đang ở trong này nói chuyện cùng với họ về cô nhưng tôi là người bị hại, một người vợ vô tội bị cô chen chân vào phá hoại gia đình tôi. Tôi rất đáng thương và đáng được cảm thông. Xã hội này xót thương cho tôi mà lên án cô. Người xa lạ không biết chúng ta thực sự có bộ mặt nào, các bà ấy đã nhìn thấy điều đó. Đó chỉ là sự thật và giả dối, cái thiện và cái ác mà chúng ta bày ra. Vì vậy, đi đâu tôi cũng không sợ. Huống hồ là tôi đã làm cái gì sao? Cô có bằng chứng rằng tôi không thể tha thứ cho cô sao?”
Khi cô ta nói với tôi điều này, tôi cũng không có tỏ ra bộ dạng đang chú ý lắng nghe, lúc thì tôi chạm vào đồ trang sức lúc thì xem bộ móng tay của mình, tôi đặc biệt không đếm xỉa và phớt lờ cô ta cho đến khi cô ta không thể chịu được sự thờ ơ của tôi mà dùng sức một tay bóp lấy cổ tay tôi, mạnh mẽ nói: “Lần đầu tiên tôi có suy nghĩ không thể giữ lại một người. Cô đừng ép tôi phải ra tay.”
Tôi liền ngạo mạn thay đổi tư thế cố ý để lộ ra hàm răng đều đặn của mình: “Trước khi tôi gặp được Chu Dung Thành, mục đích của tôi quả thật là không trong sáng, lúc này đây bà Kiều lo lắng nhiều rồi. Tôi là quả phụ của cục trưởng cục cảnh sát, rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi cũng sẽ không mạo hiểm như vậy. Tôi có thể cho cô một lời hứa rằng tôi không hề muốn người đàn ông của cô, nhưng tôi cũng sẽ không nói cho cô biết tôi muốn làm cái gì. Người đàn ông hiếm hoi và khẩn trương của cô trong mắt tôi căn bản không đáng một đồng nào.”
“Những người tiểu tam luôn nói lời này để bào chữa cho bản thân mình, nhưng các người không ngừng đứng dậy cướp đoạt, việc này đã thành thói quen của kẻ phạm tội rồi. Đàn ông có thể tin những lời ngụy biện đáng thương này, nhưng tôi sẽ không tin những lời này của cô. Nếu cô đã biết thân phận của mình, thì sẽ không muốn làm chuyện gì trái ngược với thân phận của mình.”
Tôi phủi phủi cái tai và đôi bông tai ngọc trai khổng lồ không ngừng lắc lư: “Tôi có như thế nào thì bà Kiều cũng không đủ tư cách để dạy bảo tôi nên làm cái gì, cũng đừng mơ tưởng mà lôi kéo được lời nói của tôi. Cuộc sống của tôi nên diễn ra như thế nào là việc của riêng tôi. Cô có thể dùng bản lĩnh của mình để cản tôi, thắng được tôi nhưng lại muốn tôi quay đầu là bờ, cô cho rằng cô là Phật tổ sao?
Ánh mắt tôi nhìn những bà lớn đang trong phòng này: “Vừa rồi vị quý bà nói rằng bà Kiều chẳng qua là khinh thường nhìn lại một cái, đúng là dù cấp bậc cao hơn tôi đến đâu cũng bại dưới tay tôi mà thôi. Bà Kiều, bà cũng không thể làm thất vọng những người đặt nhiều hy vọng vào bà như vậy đâu.
Nói xong, tôi hất mạnh tay, tôi từ nãy tới giờ vẫn đang bị Thường Cẩm Hoa giam lỏng tay, cô ta không có chuẩn bị, bị tôi dùng sức lắc người lui về phía sau vài bước, lảo đảo đứng vững vàng, nụ cười trên gương mặt tôi trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh như nước.
Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô ta mà nói: “Bà Kiều, về độ thông minh thì chúng ta ngang nhau, về độ ác độc thì bà có thể giỏi hơn, nhưng về thủ đoạn và đạo hạnh thì bà còn kém hơn tôi xa tít tắp. Các bà ấy nói không sai, tôi dựa vào sự quyến rũ và sắc đẹp này để kiếm cơm. Có thể hai người này không thể bảo vệ tôi cả đời, nhưng ở giai đoạn hiện tại này, tôi là Hà Linh San hả dạ nhất, còn những người chống lại tôi đều muốn chết.”
Thường Cẩm Hoa mặt không chút thay đổi, cũng bình tĩnh như tôi mà nói: “Lời này của tôi cũng để đáp lễ lại cho bà Chu, những người phản đối tôi cũng sẽ chết.”
Mãi một lúc lâu sau, bà Cố mới lấy lại được hơi thở bị dồn nén trong lòng, bật dậy khỏi giường mà quát tôi: “Cô dùng bộ dạng thủ đoạn lẳng lơ bỉ ổi để hủy hoại sự nghiệp của chồng tôi. Cô không sợ giống như người đàn ông của mình chết bất đắc kỳ tử sao?”
Tôi không đợi bà Cố nói thêm gì nữa, dứt khoát bước tới trước mặt bà ta và hung hăng tát mạnh một cái, dùng lực quá mạnh khiến cả cánh tay tôi tê dại. Tôi lúc này mới phát hiện ra mình đã dùng bao nhiêu sức lực dưới cơn tức giận của mình.
Gò má trái của bà Cố sưng lên nhanh chóng, một vệt máu chảy ra từ khóe môi, mắt bà ta mở to không thể tin được và khuôn mặt run rẩy một lúc lâu, bà ta khó có thể phân biệt được đây là thực hay là ảo giác.
“Bà Cố đã quen với việc mình là nhất, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng không cân nhắc đến. Đừng quên hôm nay vị trí của tôi là ở trên đầu của bà. Cái bạt tai này là để cho bà nhớ thật lâu, bà có thể mắng chửi tôi như thế nào cũng được, nhưng mà nếu còn dám không tôn trọng Chu Dung Thành, chỉ cần để cho tôi nghe thấy một chút tin đồn không hay thì tôi sẽ khiến cho cả gia đình bà cùng nhau nhớ kỹ, hơn nữa mãi mãi sẽ không thể nào trở mình được.”
Bà Cố hét vào cổ và lao vào đánh tôi, mấy người vệ sĩ ngoài cửa nhanh chóng lao đến trước mặt bảo vệ tôi và đẩy bà Cố xuống đất, mấy bà lớn kia hét lên và đến đỡ cho họ dậy, bọn họ ngước lên nhìn tôi có chút sợ hãi, đều hiền lành đi không ít.
Tôi từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Chờ đến lúc nào đó mà bà đến mức có thể sai khiến người đàn ông để họ coi bà như bảo Bối thì hãy đến đây mà so sánh với tôi, bằng không đừng để chính mình tự xấu hổ.”
Tôi quay người lại và hơi ngước mắt lên nhìn Thường Cẩm Hoa, người đang bất động trước mặt tôi, nói thật thì sự điềm tĩnh của bà ta, kỹ năng diễn xuất, sự hung ác, sự khéo léo tinh xảo của bà ta thì đây là người phụ nữ đỉnh cao nhất mà tôi đã từng gặp qua. Nếu không đụng phải tôi mà là có bất kỳ người phụ nữ nào khác quyến rũ Kiều Dĩ Thương thì bà ta sẽ có thể đối phó không chút khó khăn nào, thậm chí còn không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Tôi nhếch khóe môi để trông mình thành thật hơn, vươn ngón tay lên vạt áo có nếp gấp hơi lộn xộn của bà ta mà chỉnh lại: “Bà Kiều, tôi thật sự không có nhiều thời gian, cô và tôi cùng nhau sống yên ổn bình an vô sự, đó mới là việc tôi muốn làm. Tôi sẽ không chậm trễ thu dọn đồ đạt mà rời đi, và cô cũng không cần phải lo lắng về vị trí của mình.”
Bà ta cười lạnh một tiếng, tôi gật đầu chào tạm biệt, quay người bước ra cửa cùng với hai vệ sĩ, sau lưng tôi cô ta nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Mọi chuyện mới bắt đầu, đừng vội.”
Bước chân của tôi cũng không dừng lại, từ từ chìm trong ánh sáng, ngược hướng với ngọn đèn pha lê, hành lang u ám đi rất nhiều. Khe hở lờ mờ giống như đang trong một cơn mưa. Ngồi trong xe, những hạt mưa rơi từ kính cũng phản chiếu ánh đèn và đèn neon phản chiếu làm cho mọi người cảm thấy bàng hoàng như thể thế giới này không có thật.
Tôi đã sống trong hai mươi hai năm, năm năm thơ ấu, năm năm thăng trầm, và mười hai năm còn lại để thoát khỏi nghèo đói và những mưu mô, sự thờ ơ, bất công, bóng tối, đạo đức giả và tàn ác của thế giới này, tôi không sợ bất cứ điều gì. Từ bây giờ, chỉ có bọn họ sợ tôi.
Tôi không nói lời nào, đi trên hành lang dài một lúc lâu, mãi cho đến khi trước mặt có ánh mặt trời, có mây và những tòa nhà cao tầng trước mặt, tôi mới dừng lại, tôi hỏi người vệ sĩ: “Vừa rồi có thú vị không?”.”
Anh ta hiểu rõ tôi đang rất vui vẻ, nên liền phụ họa theo mà nói thật thú vị.
Anh ta kéo cửa xe, và khi tôi cúi người xuống bước vào, tôi còn cảnh báo anh ta: “Ở chỗ ông chủ Kiều không được nói lung tung về việc ban nãy, hãy để dành thể diện cho bà Kiều, anh ta cũng sẽ không muốn biết rõ đâu.”
Người vệ sĩ gật đầu đã rõ.
Lúc tôi trở về biệt thự, trên bàn ăn nhìn thấy trên bàn ăn có hai hộp bánh đậu đỏ cùng chút quả mơ chua ngọt, đều là đồ ăn ngày hôm đó tôi vô tình nói ra, tôi lập tức ý thức được Kiều Dĩ Thương đã trở lại. Tôi nghiêng đầu nhìn vào phòng khách, ông ta đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, rất nhàn nhã và nhẹ nhàng, tôi hỏi cô bảo mẫu xem bây giờ là mấy giờ, bà ta nói nhỏ là đã hơn ban giờ, và tôi đã đi ra ngoài cả ngày rồi.
Tôi thay giày và bước tới, nhịn không được mà hỏi: “Tổng giám đốc Cố tạm thời cách chức rồi sao?”
Ông ta tùy ý lật một trang giấy rồi nói: “Vợ ông ta không làm cho cô mất hứng sao?”
Tôi nói phải, tôi rất khó chịu, những bà vợ đều giống nhau ở bên trong âm thầm tính toán.
Kiều Dĩ Thương rất nhanh xem lướt qua cuốn sách rồi đóng cuốn sách lại và hỏi tôi bây giờ có cảm thấy vui vẻ không.
Tôi im lặng một lúc rồi nhoẻn miệng cười, đây là lần đầu tiên tôi cười với ông ta trong ngần ấy ngày, cười đến mức đôi mắt quyến rũ cùng mềm mại theo. Khuôn mặt thanh tú như hoa, ông ta vừa nhìn thấy liền có chút run sợ. Đã vậy tôi còn chủ động nằm vào trong lòng ngực của ông ta, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ chọc vòng qua đầu ngực ông ta: “Làm sao trong thời gian ngắn mà anh lại chèn ép nhiều người như vậy?”
Kiều Dĩ Thương giữ lấy ngón tay của tôi, thấy tôi không có cự tuyệt, liền dọc theo cơ ngực đến cơ bụng, cuối cùng rơi xuống vị trí dây lưng quần, trong đáy mắt có chút bỏng mà nở nụ cười: “Việc này không khó.”
Tôi giả vờ như như không nhận ra chính mình đã chạm vào chỗ nào, vẫn dùng đầu ngón tay chọc vào xoa xoa, giọng nói nhỏ nhẹ thanh tú: “Nhưng mà anh chèn ép tổng giám đốc Cố thế này có chút lợi dụng việc công để trả thù việc cá nhân, ngộ nhỡ việc này bị truyền ra bên ngoài, anh sẽ mọi người sau lưng nói xấu.”
Giọng điệu của ông ta dần có chút dao động: “Thật khó để mua được nụ cười của thiên kim tiểu thư, việc mạo hiểm thế này cũng thật đáng giá. Cô Hà không biết bộ dạng mỉm cười nhẹ nhàng của chính mình hấp dẫn như thế nào sao?”
Tôi cắn môi, bộ ngực đầy đặn cao ngất áp vào người ông ta, đôi mắt quyến rũ mang theo đợt sóng mùa xuân thu, ngón tay kia thử mọi cách khiêu khích trêu chọc ông ta, tôi cảm giác được đầu cứng ngắc có chút ngẩng đầu lên, Kiều Dĩ Thương có chút nóng nảy, nới lỏng cà vạt rồi để chính mình thở hổn hển: “Không tức giận sao?”
Tôi nói miễn cưỡng vui vẻ một chút, nhanh lên.
Tôi cúi đầu giả vờ ngạc nhiên khi nhìn vào đáy quần đang nhô lên của ông ta, và cười một tiếng: “Ồ, ông chủ Kiều, chuyện này là sao đây?”
Tôi quay mặt nhìn ngoài cửa sổ: “Người đẹp chỗ nào lung lay mà có thể làm cho anh phản ứng như vậy.”
Ông ta liếc mắt và nói rằng người đẹp chẳng phải đang ở ngay trước mặt tôi hay sao.
Móng tay tôi cắm vào khe hở giữa khóa kéo, tôi ấn nhẹ xuống, sợi dây khóa bung ra, lộ ra chiếc quần lót màu đen và thứ đồ căng phồng bên trong, tôi cũng đem quần lót cởi ra, nghiêng đầu cười vô cùng hấp dẫn: “Cứ như thế này mà đi thôi, để cho thuộc nhìn thấy chê cười.”
Ông ta cười và hỏi tôi phải làm gì bây giờ.
Để khống chế được Kiều Dĩ Thương, cần phải giảm bớt sự nghi ngờ và phòng thủ của ông ta đối với tôi càng nhiều càng tốt, nhưng cũng phải duy trì cảm giác hưng phấn và yêu thích, để cho ông ta muốn ngừng mà không ngừng được trước tôi. Sự quan tâm và tình yêu của đàn ông là con bài mặc cả lớn nhất cho sự liều lĩnh của phụ nữ. Nó có thể duy trì được một vòng cung ổn định. Một khi có sự thăng trầm, lên quá cao hay xuống quá thấp đều là chuyện phiền toái, đến cuối cùng sẽ đi xuống dốc và đàn ông sẽ sinh ra cảm giác chán nản. Thật sự là một ảo tưởng khi cho rằng có thể leo lên lại khi đã xuống thấp. Mấy ngày nay tôi lạnh nhạt với ông ta và khiến ông ta tốn rất nhiều công sức, vì vậy tôi phải dùng một số biện pháp để xoa dịu nó.
Thân thể tôi trượt xuống, khuôn mặt xinh xắn nhắm vào đũng quần của ông ta, ông ta nhìn tôi phun ra đầu lưỡi, khiêu khích như đang chơi đàn, dưới sự kích thích kép của thị giác và xúc giác, chiếc lưỡi nóng ẩm của tôi khiến ông ta không ngừng rên rỉ. Tôi không đợi ông ta thích ứng, liền há miệng ngậm lấy nó, liên tục phun ra nuốt vào, mút một hơi mãi cho đến khi một phát nuốt trọn.
Chu Dung Thành thích trạng thái chân không khi làm điều này, anh ấy sẽ không để lại một chút không khí nào trong miệng tôi và anh ấy dập rất mạnh. Kiều Dĩ Thương thích có không khí. Ông ta có thể cảm nhận được chuyển động của chiếc lưỡi ẩm ướt của tôi. Ông ta rất thích cảm giác khi ấn đầu tôi, hướng về cổ họng của tôi mà dùng sức ấn, vài lần tôi bị ông ta đâm đến mức muốn nôn ra nhưng đều phải nhịn lại.
Kiều Dĩ Thương thích nhìn tôi quỳ gối trước mặt ông ta, thích nhìn thấy tư thế tôi phục tùng này, toàn bộ quá trình ông ta đều không hề nhắm mắt lại, ông ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thống khổ của tôi với đôi mắt đỏ hoe. Bảo mẫu đi đi lại lại trong bếp. Niềm vui sướng khi yêu đương vụng trộm này khiến ông ta không tự chủ được mà chuyển động điên cuồng, sau đó ông ta hét lên và duỗi thẳng thắt lưng của mình, phun khắp miệng tôi.
Cái đó của Kiều Dĩ Thương không bẩn cũng không tanh, nhưng tôi như cũ vẫn cảm thấy buồn nôn, đây hoàn toàn là do lấy lòng, không hề có chút cảm xúc nào, nhưng khi ông ta vừa nhìn tôi, tôi lại vừa đúng lúc nuốt nước bọt, ông ta liền nhéo cằm tôi, dư vị còn chưa dứt khiến cho giọng nói của ông ta khàn khàn, tôi liếm sạch cái miệng đang dính một chút chất lỏng màu trắng, cười không dứt: “Ăn thật ngon.”
Danh Sách Chương: