Tôi từ trong phòng bao đi ra vẫn nhìn thấy tú bà còn chưa đi, cô ta vẫn đứng ở cửa thang lầu lén lút nghe ngón, thấy tôi ra tới lập tức nghênh đón trước mặt tôi, nhón chân ngó vào trong phòng xem, “Phu nhân, cô đây là phải đi sao?”
Tôi quay lại hỏi cô ta nếu không tôi còn ở lại đụ với cô ta sao.
Sắc mặt của tú bà xấu hổ, cô ta hướng về tôi xoa xoa ngón tay, “Cái này…”
Lâm Mặc vào lúc này có chút phẫn nộ đuổi theo sau lưng tôi, tú bà nhìn thấy gương mặt sưng to lên của cô ta kinh hô một tiếng, “Bà nội của tôi ơi, khuôn mặt này là bị làm sao vậy, kim chủ của cô nếu mà nhìn thấy gương mặt của cô như vậy anh ta còn có thể muốn cô nữa sao?”
Tú bà tiến lên muốn vì kiểm tra miệng vết thương cho cô ta, Lâm Mặc hất tay cô ta ra, nhìn chằm chằm bóng dáng của tôi cười lạnh nói, “Đừng cho là tôi không biết cô là ai, tối hôm qua hai người phụ nữ gọi điện thoại tới, người thứ nhất là cô, người thứ hai mới là vợ của anh ta. Cô bất quá cũng chỉ là một nhân tình, cô sợ tôi uy hiếp địa vị của cô nên mới chạy tới đây cảnh cáo tôi, nếu tôi nói cho anh ấy, cô sẽ có hậu quả tốt sao?”
Lần đầu có người coi thường cô, thật đúng là không biết tự lượng sức mình, tôi quay đầu nhìn cô ta, khinh thường nhìn lại và cười nhạo, “Khẩu khí thật lớn, vậy cô liền thử xem, người vợ vì anh ta sinh con dưỡng cái cũng không phải đối thủ của tôi, cô thì được tính là cái thá gì.”
Cô ta nâng cằm lên, “Vậy cô tới tìm tôi làm gì.”
“Cảnh cáo cô đừng làm xằng làm bậy, thân phận của anh ấy không thể xảy ra bất kì vụ bê bối nào được, nếu cô chán sống thì cứ việc tính kế, muốn kiếm chút tiền tiêu, an phận thủ thường thì tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Những chuyện mà tôi không nắm chắc trong tay thì tôi cũng sẽ không tới, Chu Dung Thành không phải người đàn ông ngu ngốc vô đạo, cứ cho anh ta bây giờ đang rất thích Lâm Mặc đi chăng nữa, chẳng qua là có dục vọng chiếm hữu được khuôn mặt đẹp đẽ này mà thôi, mọi thứ đều bắt đầu từ sự kích thích của tình dục và sự mới mẻ, sự quan trọng của cô ta không bằng tôi, địa vị càng sẽ không vượt qua tôi.
Lui mười nghìn bước nói anh ta bao cô ta làm tình nhân, cũng có thứ tự đến trước và sau, đi ra ngoài tôi luôn là bà hai, cô ta bắt buộc phải luôn xếp sau tôi, tôi muốn khiến cô ta chết còn không phải dễ như trở bàn tay sao, nếu đến cả cô ta mà tôi không thể áp chế được, tôi còn lấy cái gì để tranh đấu với Thẩm Quỳnh Tư.
Đàn ông tốt đều không muốn buông tha, trong xương cốt của tôi có một sự tự tin luôn đối mặt được với sự khó khăn, mới có thể chống lại rất nhiều người phụ nữ cho đến hôm nay, kẻ hèn Lâm Mặc không có khả năng đánh lui được tôi.
Tú bà nghe thấy thân phận của tôi, cô ta cũng lắp bắp hai tiếng, cũng không dám nói cái gì, thúc giục Lâm Mặc vào trong phòng bao xịt thuốc, nhất định phải tiêu sưng trước khi kim chủ tới, chính là lấy khuôn mặt nhận người, không có dáng vẻ xinh đẹp sao được.
Tú bà nói cho Lâm Mặc cơ hội khoe khoang, cô ta hỏi tôi có thể trói chặt được anh ấy, đừng để cho anh ấy tới.
Cô ta nói xong thực trào phúng cười, “Đáng tiếc chỉ sợ cô không thể giữ nổi chân anh ấy, nếu cô thực sự có cái bản lĩnh kia, hiện tại cũng sẽ không có sự tồn tại của tôi. Chấp nhận số phận đi, đây là đàn ông, bọn họ vĩnh viễn những sự mới mẻ mãi không nếm được hết, có những đóa hoa không hái được hết, tôi rất xin lỗi, thậm chí về sau tôi sẽ càng xin lỗi, tôi đối với sự tổn thương của chính mình, người chém tận giết cùng cũng không nương tay.”
Cô ta duỗi tay sờ sờ sưng đỏ gương mặt, hình như là rất đau, cô ta cau mày lại, cuối cùng liếc mắt nhìn tôi một cái, đi vào trong phòng bao hung hăng đóng sầm cửa lại.
Tôi lấy từ trong túi da ra một xấp tiền, ném dưới chân tú bà nói, “Thưởng cho cô, nhớ rõ hãy giữ kĩ miệng của mình, đừng đi nói hươu nói vượn.”
Tôi lại lấy ra xấp tiền thứ hai ném vào trên cánh cửa phòng bao, phanh một tiếng vang lên ở trên hành lang, “Mua thuốc cho cô ta.”
Tú bà cười tủm tỉm nhặt lên, “Cảm ơn phu nhân, thật đúng là người có tiền có thế quyền quý, ra tay chính là cực kì rộng lượng.”
Tài xế hỏi cô ta biết mua thuốc gì không.
Tú bà sửng sốt, “Chỗ chúng tôi có quy định, trong phòng bao luôn có bao.”
Tôi lạnh lùng cười, “Nên ăn thì vẫn phải ăn, nếu không có dựa theo lời tôi nói mà làm, trong vòng một tuần, tôi dẫn người đến san bằng hộp đêm của cô.”
Tú bà liên tục hứa hẹn nhất định làm được, không làm phiền đến phu nhân thêm nữa.
Tôi xoay người bước xuống thang lầu, đường lớn đi lại có nhiều nam nữ ra vào hơn so vừa rồi, đều bị trang sức xa hoa trên người tôi làm cho kinh sợ, sôi nổi nhìn về phía tôi, tôi dùng tay che nửa khuôn mặt của mình, hơi cúi đầu, tài xế ở phía trước mở đường đẩy cửa cho tôi.
Tôi đi ra ngoài khi nghe thấy hai tú bà khác ở quầy lễ tân nói, “Mới vừa rồi đã cảm thấy quen mắt, đây không phải là cấp dưới của Lâm Bảo Bối Hà Linh San sao, dáng vẻ lớn như vậy.”
“Xưa đâu bằng nay, để ý họa là từ miệng mà ra, cô cũng đừng nói quen biết cô ta, bây giờ trong số những nhân tình ở Quảng Đà thì chỉ có mỗi cô ta là giỏi, những thứ cô ấy đeo trên người đều có thể mua được vài căn nhà, giờ có khá nhiều người mẫu trẻ theo cô ta kiếm tiền, nhưng trong vòng này mà muốn có thêm một Hà Linh San, rất khó.”
Tài xế hỏi tôi muốn đi cảnh cáo hai câu hay không, tôi nói không cần.
Khi tài xế đang lái xe cách đó không xa trên đường phố bỗng nhiên đốt pháo, âm thanh đinh tai nhức óc, hình như là có cửa hàng đang khai trương, tôi nói với tài xế đợi tôi một chút, tôi đi mua chút đồ.
Tôi xuyên qua đám người, tôi nhìn thấy trên tấm biển trước cửa hàng ghi Nhất Trượng Hương, bên trong bày rất nhiều vò rượu, là rượu trắng ủ.
Chu Dung Thành chỉ uống rượu khi đi xã giao, nhưng mà đây là rượu được nấu từ ngũ cốc uống một chút đối với cơ thể khá tốt, tôi đang đứng bên cạnh tủ kính đang do dự có nên mua trở về một ít cho anh ấy uống hay không, từ phía nam chạy sang phía bắc trên con đường dài bỗng nhiên một chiếc xe mới tinh màu bạc thong thả chạy tới.
Kiểu dáng sang trọng cực kì bắt mắt, cực kỳ ưu nhã đẹp đẽ quý giá, xe dần dần đang tới gần vị trí lối đi bộ thì dừng lại, xem bảng hướng dẫn thuộc về lỗi đỗ xe trái quy định, nhưng mà người có thể lái được chiếc xe này nhất định cực kì có tiền, cảnh sát giao thông cũng sẽ nể mặt mũi nên sẽ không phạt.
Cánh cửa của chiếc xe đó chậm rãi mở ra, một đôi chân dài thẳng tắp mặc một chiếc quần tây màu cà phê bước xuống trước, sau đó người đàn ông khom lưng lộ ra dáng vẻ của anh ta, ánh mặt trời hắt xuống bao phủ ở trên đỉnh đầu anh ta, ánh vàng rực rỡ nhu tình như nước.
Tôi cảm thấy Kiều Dĩ Thương là người đàn ông mà có thể làm nổi bật tất cả các màu sắc của bộ đồ tây và tất cả các loại xe hơi, những người trong giới xã hội đen đúng thật là không thể lấn áp được, bất luận có khiêm tốn đến đâu, đi ở trên đường cái người khác đều có thể nhìn ra thân phận của anh ta có gì đó khác thường.
Anh ta đóng cửa xe lại, ra lệnh gì đó với người vệ sĩ tay xách nhiều túi quà tặng đứng bên cạnh anh ta, vệ sĩ ngước mắt liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.
Anh ta đi về phía tôi một bước, rất hiển nhiên là đi mua quà tặng đi ngang qua, nảy ra hứng thú trêu đùa với một người cô đơn như tôi.
Sau khi tôi chờ anh ta lại gần, vươn ngón tay ra chọc chọc vào ngực anh ta, “Kiều tiên sinh hẳn là nhớ rõ lời nói của tôi, sau khi Dung Thành trở về chúng ta liền trở thành người xa lạ, ân oán thị phi trước kia đều không tồn tại, tôi không chơi nổi sự kích thích, cũng chưa bao giờ muốn chơi, Kiều tiên sinh là nhân vật hô mưa gọi gió ở Quảng Đà, lén tiếp xúc với anh bị người nhìn thấy sẽ hiểu lầm, tôi sẽ hết đường chối cãi.”
Kiều Dĩ Thương đứng ở dưới bậc thang, tôi đứng ở bậc thang, khoảng cách của chúng tôi cách ước chừng hơn mười mét, anh ta rất có hứng thú đánh giá bộ dáng thất hồn lạc phách của tôi, “Hà tiểu thư nói quá rồi, không bao giờ gặp mặt tôi nữa, nhưng hôm nay không phải là gặp rồi sao, là Hà tiểu thư vi phạm lời thề trước.”
Tôi hít một hơi thật sâu, “Được là tôi sai, bây giờ tôi đi.”
Tôi đẩy thân mình anh ta ra muốn rời đi, anh ta một phen nắm chặt cánh tay tôi, “Em tiều tụy quá.”
Tôi cười lạnh, “Tôi tiều tụy có Dung Thành che chở, liên quan gì đến Kiều tiên sinh.”
Anh ta nhướng mày, khóe môi tươi cười độ cong ngày càng lớn, “Đau lòng có được không.”
Lồng ngực tôi thắt lại, anh ta đã không còn nhìn tôi, mà là rũ đôi mắt xuống dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay cái, đây không phải là mẫu mà ngày trước cô nhìn thấy, mà là một mẫu khác đẹp hơn tốt hơn, đá quý mượt mà cực lớn, màu sắc trong veo, không hề có một hoa văn hay khuyết điểm nào, những cửa hàng bán ngọc trên thị trường đã sớm không có hàng.
Tôi nói không cần Kiều tiên sinh đau lòng, không bằng đem ý tốt này của anh nhường lại cho người phụ nữ khác, ví dụ như những người phụ nữ mà Kiều tiên sinh không đếm được hết.
Anh ta đứng bên cạnh người tôi buồn cười, trên mái hiên tủ kính của tiệm rượu rũ xuống những tua lục lạc, anh ta duỗi tay nắm lấy, “Cục trưởng Chu lại thêm một niềm vui mới, có thể lực ngang với Hà tiểu thư, vốn dĩ muốn mấy ngày nay tìm vài người tìm đến cô, hỏi một chút chuyện này, không nghĩ tới ở trên phố gặp được, xem ra tôi trong sự lo lắng của tôi cho Hà tiểu thư có cảm ứng, tiết kiệm cho tôi không ít chuyện.”
Tôi cực kì cảnh giác hỏi anh ta làm sao mà biết được.
Đầu ngón tay của anh ta linh hoạt khảy những tua rua đó, cực kỳ giống bộ dạng trêu đùa tôi khi ở trên giường, ngả ngớn phong lưu, một thân ăn chơi trác táng.
“Hà tiểu thư đã quên đây là địa bàn của ai rồi sao, ở Quảng Đà không có chuyện gì tôi không biết.”
Bên trong tủ chiếu ra một tia sáng trắng, tôi đứng trong vòng xoáy ánh sáng ảm đạm, “Kiều tiên sinh chê cười rồi.”
Anh ta nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi, “Ở trong mắt Hà tiểu thư, tôi xấu xa như vậy sao.”
Anh ta buông tua rua kia ra, cánh tay giơ lên cao, thế nhưng anh ta nhổ một cây dâu cao và cả chạc cây của nó lên, anh ta lấy một lá cây dâu che nửa khuôn mặt của mình, chỉ lộ ra một đôi đôi mắt cười, tôi nhìn sâu vào bên trong đôi mắt anh ta, bên trong có một viên thái dương nho nhỏ, nó còn sáng hơn ánh sáng của ánh mặt trời lúc này.
Chiếc lá dâu kia treo ở trên ngọn cây cực kỳ không an phận, nhưng khi rơi vào trong tay anh ta, tựa hồ bị hắn mê hoặc, an an tĩnh tĩnh tùy ý anh ta siết ở đầu ngón tay, hắn hôn hôn chiếc lá cây kia, đem nó dán ở trên môi tôi, tôi theo bản năng muốn đẩy ra, anh ta nói không muốn bị người khác phát hiện liền đừng cử động.
Tôi lập tức không dám động đậy.
Hương thơm của cỏ ở trên chiếc lá, cũng có đến từ mùi vị thuốc lá của anh ta, xuyên thấu qua đôi môi tôi xâm nhập vào trong yết hầu, tôi cảm thấy khoang miệng của chính mình đều là hơi thở của Kiều Dĩ Thương.
“Hà tiểu thư không bằng đi theo tôi, tôi sẽ luôn luôn yêu thương em. Tôi nhớ rõ tôi đã từng nói rồi, những người em không thích tôi sẽ tống cổ các cô ấy đi, những lời này đến hiện tại vẫn còn có hiệu lực.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, thật lâu sau bật cười, “Kiều tiên sinh tán gái, chính là dùng cái này kịch bản đi.”
Anh ta nói tôi không tán gái, đều là phụ nữ chủ động lại đây nhào vào trong ngực tôi, tôi chỉ biết từ chối và chấp nhận.
Tôi nhìn thoáng qua cổ tay anh ta đeo Vacheron Constantin, anh ta thấy tôi cảm thấy hứng thú, tháo xuống đặt ở trong lòng bàn tay, ta lấy lại đây dùng ngón tay khơi mào, quơ quơ nhẹ nhàng ở giữa tôi và khuôn mặt của anh ta, “Kiều tiên sinh thật sự muốn tán tôi sao.”
Anh ta không nói gì, tôi đem chiếc đồng hồ này hung hăng ném trên mặt đất, xoảng một tiếng, mặt đồng hồ cùng bộ phận bên trong chia năm xẻ bảy, hơn ba trăm triệu cứ như vậy mà trở thành một mảnh hỗn độn, không bao giờ có khả năng sửa lại nữa.
Tôi lúc này mới nhếch môi cười, vốn dĩ Kiều Dĩ Thương chỉ là cười nhạt trên mặt, tại đây một khắc nở rộ ra nụ cười tươi tắn đẹp trai, anh ta hỏi tôi có vui vẻ không.
Tôi nói so với vừa rồi tốt hơn một chút.
Anh ta vẫy tay ý bảo vệ sĩ lại đây, vệ sĩ nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên mặt, lại nhìn nhìn tôi, hiểu rõ ý tứ của Kiều Dĩ Thương, anh ta từ hộp quà tặng trong túi lấy ra hai hộp trang sức, mở ra đưa tới trước mặt tôi.
Kiều Dĩ Thương nói, “Tôi thích nhìn thấy em cười.”
Tôi nhìn chằm chằm ngọc phỉ thuý trân châu, không có biểu hiện ra bất luận sự hứng thú và vui mừng nào, mà là đem ánh mắt dừng ở trên chiếc nhẫn trên ngón tay anh ta.
Anh ta nhướng mày, “Thích cái này?”
“Kiều tiên sinh bỏ được sao.”
Anh ta không có do dự gỡ xuống, “Em vui là được, không có gì không bỏ được.”
Màu xanh biếc của ngọc thạch ở trước mắt tôi, tôi cơ hồ có thể từ phía trên nhìn thấy hình dáng của chính mình ở trong đó, tôi trầm mặc thật lâu, ở trong sự quá mức ôn nhu và dung túng của anh ta, đã không có sức chiến đấu và sự ngụy trang nữa.
Tôi nhỏ giọng nói, “Tôi cho rằng không bao giờ phải sống cuộc sống phải tranh đoạt như vậy nữa, hóa ra cuộc sống không tranh không đoạt thì không được, nhiều phụ nữ và thảm họa như vậy, sẽ không cho tôi con đường sống, muốn giữ được vị trí của mình ở trong thế giới của đàn ông, vĩnh viễn đều không thể dừng đấu tranh.”
Kiều Dĩ Thương không hề nghe những lời tôi nói, anh ta im lặng đứng ở nơi ánh mặt trời chiếu chói chang nhất, dùng thân thể cao lớn che chở cho tôi, tôi đứng ở dưới bóng dáng thon dài của anh ấy, được đến một tia che chở.
Sự che chở này khiến cho lòng tôi run lên.
Kiều Dĩ Thương giống như luôn xuất hiện trong lúc tôi chật vật bất lực nhất, yếu ớt nhất.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta nói, “Tôi bồi thường cho anh chiếc đồng hồ đó nhé.”
Anh ta vươn ngón tay ra ôn nhu lau sạch khóe mắt ẩm ướt của tôi, e ngại dưới bậc thang người đến người đi, sau khi anh ta lau khô lập tức thu tay trở về, “Hà tiểu thư bộ dạng cô cười rộ lên, tiền bạc khó mua, nếu về sau còn có cơ hội như vậy, tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn một ít, cô cười cho tôi xem, như thế nào.”
Danh Sách Chương: