Hộp đêm Every night giám đốc sênh ca từ trong cửa lớn đi ra, chạy đến trước mặt Thường Lợi và Kiều Dĩ Thương, khom lưng cung kính chào hỏi, Thường Lợi hỏi anh ta chuyện làm ăn thế nào, giám đốc nói dựa vào bảng vàng của ông, toàn bộ Hải Châu ai cũng không dám cướp mối làm ăn của chúng ta.
Ông Thường đối với câu khen này rất hưởng thụ, ông ta lấy ra bao thuốc quý, hướng về bao thuốc lấy thuốc ra, đang cầm hộp diêm để châm lửa, Kiều Dĩ Thương nói đến tôi, ông ta nhận lấy hộp diêm nhẹ nhàng quẹt một cái, ánh lửa chiếu rọi mặt mày anh tuấn trong sáng của anh ta, nhìn ra mấy phần lạnh lẽo.
Một làn khói trắng từ đầu ngón tay của anh ta bay lên, ông Thường mạnh mẽ hút hỏi "Có khách quý không."
Giám đốc nói khách quý rất nhiều, thế nhưng lớn nhất chính là cục trưởng cục công an đặc khu Chu Dung Thành.
Ông Thường không có chút kinh ngạc, ông ta sớm đã biết được thông tin này, lạnh lùng ừm một tiếng "Quả nhiên đến rồi, phá án không?"
Giám đốc cười cười "Phá án cũng không dám điều tra đến ông được, dựa vào đức hạn trời to của ông, người của công an tỉnh cũng phải nể mặt mũi ông ba phần, ông ta tính là cái gì chứ, ông thời còn đang tung hoành thì ông ta còn đang bú sữa thôi. Trong tay có hai khẩu súng, nhìn thấy ông Thường cũng phải ngoan ngoãn mà bỏ xuống."
Kiều Dĩ Thương không biết phát hiện ra cái gì, anh ta bỗng nhiên nghiêng đầu hướng nhìn về phía bên này, vừa lúc nhìn ngay chỗ vị trí của tôi đứng, tôi và Chu Dung Thành vô cùng nhanh nhẹ hướng về đầu xe, dùng kính che lại, Kiều Dĩ Thương nhíu mắt dừng lại nhìn chốc lát, ông Thường hỏi anh ta đang nhìn cái gì, anh ta cười nói không có gì chỉ là cảm thấy người này chỉ sợ sẽ không đến xin ông thiếp mời.
Lão Thương nói "Không cần gấp, nếu như anh ta nhận thức được nhất định sẽ tới."
Gậy đầu ngọc rồng bằng đá cẩm thạch chống trên mặt đất, phát ra tiếng cộc cộc vang giòn, giám đốc cúi đầu người càng cúi thấp hơn nữa, còn thiếu chút nữa là quỳ xuống, nghênh đón ông Thường và Kiều Dĩ Thương tiến vào hộp đêm Every night.
Phía sau một nhóm bảo vệ theo sát, ô ép ép phảng phất che kín bầu trời, cảnh này cuộn cuộn khí thế vô cùng lợi hại.
Tôi khôi phục tinh thần quay đầu nhìn Chu Dung Thành, sắc mặt của anh ta cũng khó coi, hiển nhiên đối với tình cảnh này vừa nãy cũng có chút không ngờ tới.
Hải Châu ở tỉnh Quảng Đà không phải là thành phố giàu có và đông đúc nhất, nhưng mà nhân tài ẩn dật lại ác liệt nhất, ngay đến cả Kiều Dĩ Thương ông trùm xã hội địa vị loại này đều phải làm con rể cho ông Thường, thế lực của ông ta cũng có thể thấy được chút ít.
Xem ra Hải Châu không phải là không quét sạch được mà là tỉnh lo sợ, quét sạch đều là báo cáo kết quả nhiệm vụ một vài giới kích động không nổi hồng thủy, ngay đến cả dân chúng cũng không hứng thú bàn luận, mà hộp đêm Every night trước sau không ai dám đụng.
Có thể mời được một nhóm người mẫu trong nước đến biểu diễn, không nói có thế lực lớn thì thực sự không dám chơi lớn như thế, đây là phải gặp phải âm mưu ngấm ngầm của thế lực xã hội đen.
Bảo vệ ở thủ đô đều vì quét sạch mà bị sụp đổ, quy mô từ bối cảnh trong nước có thể khiêng được âm mưu của những ông trùm lớn chỉ còn lại có một nhà này, ông Thường ở trong xã hội đen mấy chục năm nay, am hiểu cách thức trong đó, cho dù là ở Hải Châu kiêu căng thế nào, thế nhưng ra khỏi Hải Châu ông ta không mang chút hung hăng nào, không để lộ ra ngoài, đây cũng là một phần nguyên nhân vẫn đứng sừng sững, cũng là biết làm người, hiểu rõ phép tắc.
Tôi hỏi Chu Dung Thành thấy rõ mặt của ông ta không.
Anh ta nói không.
Tôi miêu tả hình dung lại hình dáng của ông Thường một lần nữa, Chu Dung Thành trầm mặc không nói, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Tôi nắm chặt tay của ông nói "Chúng ta rời khỏi Hải Châu đi, không cùng làm ăn với ai cả, ông chủ Lâm sợ ông Thường như thế, ông ta chắc không dám đắc tội. Nếu như đi thăm thì sau này lật thuyền sợ rằng chọn cũng không rõ, không đi thăm lại đắc tội với ông lớn này thì lại càng muốn gây phiền thoái thêm.
Chu Dung Thành liếc mắt nhìn bốn phía, anh ta đẩy tôi vào trong xe đóng cửa lại, xe chạy cách hộp đêm Every night mấy trăm mét mới nói "Ông chủ Lâm đã ám chỉ ông Thường rất có hứng thú với chúng ta, cho dù tôi anh không đến Hải Châu, ông ấy cũng nhất định sẽ tìm cơ hội gặp mặt không thể trốn được. Kiều Dĩ Thương ở An Châu và đặc khu làm ăn kinh doanh, anh và anh ta đánh mấy lần, ông Thường muốn tìm anh dàn xếp, lợi dụng thế lực của anh ta để ép đầu của anh."
Đâu không phải là dàn xếp, rõ ràng là áp chế, không đồng ý cũng không được.
Xã hội đen làm việc rất tuyệt tình, lễ trước binh sau, lễ nghĩa cũng không giống như người thường, đều là nham hiểm, không mua món nợ liền muốn mạnh bạo, bọn họ cũng không sợ súng trong tay, ngược lại một mảnh đối với những người bọn họ đi đường đêm chính là không muốn chọc vào, ai với tính mạng của bản thân cũng không qua được.
Tôi và Chu Dung Thành quay về khách sạn gọi hai phần đồ ăn, vẫn chưa ăn xong thì bên ngoài có người đang gõ cửa, tôi mở cửa ra nhìn thấy một người phục vụ, cô ta đưa cho tôi một tấm thiệp vàng bảo tôi chuyển cho cục trưởng Chu.
Tôi hỏi cô ta ai đưa cho, cô ta nói là vài tên bảo vệ.
Tôi đóng cửa lại đưa thiệp mời cho Chu Dung Thành, anh ta mở ra nhìn "Ông Thường tối mai ở Hải Châu tòa Đệ Nhất tổ chức tiệc hữu nghị mời anh đi qua đó."
Tôi trong lòng lo lắng, ông Thường ở Hải Châu quả nhiên là tay mắt che trời, nhanh như vậy đã thăm dò biết được nơi ở của chúng tôi, rất rõ ràng cũng đang biến tướng báo cho Chu Dung Thành, nếu như không nể mặt bất cứ lúc nào cũng có thể dùng quy tắc giang hồ cho anh ta một đao, địa bàn này ông ta quyết định.
Tôi hỏi Chu Dung Thành đi không.
Ngón tay của anh ta ấn vào trên chữ tự ông Thường ký tên trên thiệp mời "Không đi không được, ông ta thái độ đã bày ra thấp như thế rồi, nể mặt mũi cũng không thể từ chối."
"Gặp mặt với ông ta đánh vẻ bí hiểm giả hồ đồ, quan trường đây cũng không phải là chuyện thường sao, không nhất định phải lời hứa đáng giá nghìn vàng, ngoài miệng trước tiên đồng ý đã, đợi trở về nên làm thế nào thì vẫn thế đó, ai có thể ép buộc ký tên vào không."
Chu Dung Thành mím chặt môi, dựa vào ghế sô pha không nói một lời nào, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào tấm thiệp, dường như đang nghĩ đối sách.
Đặc khu và Quảng An là hai khối thịt mỡ đặt ở đó chờ người đến ăn, ông Thường già đầu còn chẳng muốn chém giết, Kiều Dĩ Thương lại không an phận, coi như là giao chiến Kiều Dĩ Thương cũng không sợ , nhưng không thể không tổn hại một người nào được, ai cũng không muốn đẫm máu.
Người đứng đầu trong tỉnh thành phố nào đều cũng không làm khó Chu Dung Thành như vậy, cứng mềm đều không xong không ăn đao súng không đi vào được, tiền và gái đẹp nhìn không thuận mắt, giống như là viên đá lạnh vậy, tình cảm không thông suốt, ông Thường sớm đã nhìn vào anh ta rồi, quan to trong tỉnh đều không có ai dám đấu, ông ta tại chức một ngày làm sao cũng không tránh được chính diện gặp mặt nhau.
Người chân chính ở trên đường hai vạch trắng đen tìm ra vị trí, từ xưa xay là quan và xã hội đen không tách ra. Quan chức muốn xã hội đen hối lộ cũng phải mượn thế lực của xã hội đen đi áp chế một số người, mà xã hội đen cần ô dù của quan chức đến để bảo vệ mình ở trên địa bàn của mình hoành hành kiếm tiền.
Điểm này ở trong nước rất nhạy cảm, đều là các hộp đen thao tác lén lút qua lại, ở Hương Cảng, Ma Quất, Vịnh Loan dường như đều để lộ ra bên ngoài, Vịnh Loan bang phái lớn nhất là bang Đại Hồ, tang lễ của người đứng đầu bang Anh Lý ngay đến cả quan lớn đều đi thăm viếng, còn phát động không ít cảnh sát đặc biệt ở Vịnh Loan hộ tống quan tài.
Tình cảnh này ở trong nước chính là không thể thấy được, nhưng thực ra ở trong nước quan với xã hội đen kết bè đảng so với bọn họ cũng không ít, ông Thường tự cao tự đại ở Hải Châu ngồi rất vững, cũng không có ô dù gắn ở đầu, làm sao có khả năng không đổ đây, hơn nữa người của những ô dù này rất rõ ràng so với Chu Dung Thành chí ít cũng cao hơn nửa cấp.
Giới quan chức ngàn cân treo sợi tóc, Chu Dung Thành cũng không nắm chắc, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Ngày hôm sau năm giờ, bạn của Chu Dung Thành phái tài xế đến khách sạn đón chúng tôi, hộ tống đi đến Tòa Đệ Nhất Hải Châu.
Trước khi tôi đến cho rằng đến giới rực rỡ sắc màu chơi đùa một chuyến, không chuẩn bị quần áo thích hợp, chỉ đem một bộ sườn xám màu đỏ thắm đẹp đẽ, Chu Dung Thành nhìn thấy dáng vẻ mặt nói tôi đừng có lo lắng, trường hợp này con gái mặc cái gì cũng được.
Nhưng mà tiến vào tửu lâu tôi mới phát hiện con gái đến đây dường như đều rất bình thường, không biết phải đem sự huênh hoang tặng cho ai, tôi rõ ràng là rất mới mẻ.
Cũng may là tôi trẻ trung xinh đẹp lại là đi cùng Chu Dung Thành đến đây, ai cũng không dám nói gì.
Tiếp sau đó các cô gái dẫn chúng tôi vào khu vực đường của khách quý, bớt được không ít các cuộc xã giao lễ nghĩa, Chu Dung Thành dù sao cũng là người đứng đầu đặc khu công an, địa vị cao hơn so với những quan chức ở đây, nịnh hót anh ta cũng không thích, tránh đi tìm chỗ yên tĩnh là tốt nhất.
Tầng hai đại sảnh yến tiệc từ lâu đã tụ họp mấy trăm vị khách, quần áo rực rỡ, bố trí cực kỳ long trọng, mỗi một nơi chi tiết đều nguy nga rực rỡ, bàn dài xếp đầy rượu và các món ăn ngon, sơ qua cũng cả một nghìn tám.
Người có tiền tiêu tiền với người bình thường rửa mặt vậy, đều là mặt mũi công trình, bản thân mình có thể chấp nhận trong phạm vi còn ai đang quan tâm nhiều điểm chảy ra đây.
Hoa sen trên đỉnh tôi thấy rất thú vị, chỉ vào cái đèn khảm đầy kim cương bảo Chu Dung Thành nhìn, anh ta nói với tôi tòa Đệ Nhất ở Hải Châu là một trong những tòa nhà nổi tiếng của Quảng Đà, quan to hiển vinh thường đến nơi này ăn cơm, Quảng Đà ở trong nước là khu vực giàu có nhất, ở đây có thể đứng hàng hiệu, quả thực chính là dát vàng xây dựng ra.
Hội trường trang trí càng xa hoa toàn bộ dùng vòng hoa để trang trí, toàn bộ đều là hoa hồng nhập khẩu từ Châu Âu, một bông ở trong nước cũng không có, phối với ánh đèn óng ánh dịu nhẹ của bữa tiệc, giống với cung điện của hoàng cung vậy.
Tôi đang hứng thú đánh giá thưởng thức, Chu Dung Thành ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào một đám người đàn ông đi giày Tây cách đó không xa, những người kia vừa nhìn chính là quan chức chính phủ, dáng điệu kiêu căng, ngữ khí trong khi nói chuyện liền đem chính mình nói tận lên trời.
Trong đó hai người đàn ông quay lưng với Chu Dung Thành nói chuyện rất tận hứng, mơ hồ nghe được đề cập đến Kiều Dĩ Thương và Cô Thường, thế nhưng e ngại nhiều người, chỉ nói mấy câu rồi thôi.
Bọn họ uống rượu xong liền đi tới bàn ăn bên này, xoay người thì nhìn thấy tôi, không biết là bộ quần áo màu đỏ trên người tôi khiến bọn họ cảm thấy chói mắt hay là giống như đã quen biết với tôi vậy, bọn họ nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi rơi run run mãi đến tận khi phát hiện đứng sau bên cạnh tôi là Chu Dung Thành, trên mặt biểu cảm chốc lát liền trở nên cứng ngắc, ngạc nhiên.
"Cục trưởng Chu?"
Người đàn ông bên trái nhận ra trước, lập tức tiến lên phía trước bắt tay với Chu Dung Thành "Ông tại sao đến Hải Châu rồi."
Chu Dung Thành đối với sự giả vờ ngây ngốc của ông ta không có vạch trần, cười hỏi cục phó không nói với anh sao.
Người đàn ông cười mỉa mai buông tay ra "Tôi nói đùa với ông ta, hóa ra là thật, cục trưởng Chu bận rộn làm sao sẽ đến Hải Châu thị sát chứ, ông là đến cải trang sao?"
"Đến đây bàn chút việc riêng."
Người đàn ông rất nghi ngờ thở dài một tiếng "Cục trưởng Chu không phải là không lọt mắt những đám người phái đến sao, ông xuất hiện ở đây cũng thực sự là khiến tôi có chút không thể tưởng tượng nổi."
Tôi đưa cho Chu Dung Thành một chén rượu, anh ta nhận lấy uống một hớp "Chỉ là nhìn không lọt mắt những người này, vị trí của ông Thường, có cái nào chuyện động trên đường của tôi dài ngắn chứ, phòng làm việc của chúng ta ăn cơm với ông ta, ông tôi tính là gì vậy."
Người đàn ông gật đầu liên tục "Tôi còn lo lắng Cục trưởng Chu nhìn thấy tôi không hài lòng, nếu ông đã hiểu rõ nội tình rồi tôi cũng không giải thích nữa. Quan chức khó làm, mọi phương diện cũng đều phải chuẩn bị chu đáo, mũ ô sa mang theo không dễ, bảo vệ nó càng không dễ."
Người đàn ông thở dài, kéo Chu Dung Thành uống rượu, khách mời còn lại cũng có chút phát hiện ra chúng tôi, tới tấp tập hợp lại đến đây bắt chuyện chúc rượu nhưng đều rất có chừng mực chỉ là trên mặt khách sáo, không hỏi sâu.
Khi mà tất cả mọi người đang cụng chén cạn ly bàn luận trò chuyện huyên náo nhất, toàn bộ khách quý đều hướng về cửa nhìn, ông Thường ở ngay chính giữa không có chống gậy mà là được người cẩn thận đỡ nâng, ăn mặc bộ quần áo màu đỏ vui mừng hướng về phía khách mời tụ tập gật đầu mỉm cười.
Kiều Dĩ Thương đi theo bên cạnh ông ta, nhìn ra được sự quan trọng của bữa tiệc này, không cướp danh tiếng cũng không chôn vùi thấp xuống, ăn mặc khéo léo phong độ phiến phiến, mỗi một phân đều vừa vặn, thu lại vẻ tàn bạo và cường đạo của thân phận người đứng đầu xã hội đen.
Khóe môi của anh ta hơi cong lên, tư thế nho nhã lịch sự, phong thái anh tuấn như vậy chắc bất kỳ người con gái nào ở trên đời này gặp anh ta sẽ vì anh ta mà điên cuồng.
Bên cạnh của anh ta là một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi bảy tám tuổi, chùm tia sáng tươi đẹp lộng lẫy chiếu trên đầu và người cô uyển chuyển dịu dàng, làm khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô quyến rũ mê người.
Cô ta nhìn thấy hội trường đến nhiều người như vậy, bước chân có chút chần chờ, nghiêng đầu hỏi Kiều Dĩ Thương một câu, anh ta cầm nhẹ tay cô ta, môi mỏng lay động động viên cô ta, ánh mắt lộ ra ý cười nhạt, hình như đem những gì tốt đẹp nhất trên đời này đều ra sức ở trong đôi mắt này.
Tôi nhìn một màn đẹp như thế khiến cho mình bình tĩnh, nhưng tôi phát hiện mình đánh giá thấp Kiều Dĩ Thương phân lượng ở trong lòng tôi, tay tôi nắm chặt ly rượu ngón tay chặt đến mức muốn bóp nát, khiến tôi hoàn toàn không có cách nào nhìn trái tim đang nhíu chặt nhảy ở trong ngực mình.
Từ khi anh ta xuất hiện đến như là người dưng nước lã với chúng tôi, chỉ chưa đầy ba tháng, anh ta như một cây kiếm, mạnh mẽ đâm vào da thịt của tôi, sâu vào đến ngang ngực mà mãnh liệt.
Tôi có phải là người con gái, trong lòng và lời nói không thống nhất, tôi sao lại nghĩ tới nhổ sạch sẽ đi, nhổ nó quá đau, đau đến mức máu phun ra tung tóe.
Danh Sách Chương: