Trong phòng riêng chỉ còn lại mình tôi và Kiều Dĩ Thương. Khí thế áp lực xâm lược trên người ông ta khiến bầu không khí trở nên nghẹt thở. Ông ta cởi áo sơ mi, để lộ lồng ngực trần trụi. Tôi thấy trong mắt ông ta lóe lên ánh lửa dục vọng, đó là sự chinh phục tính dục của đàn ông đối với phụ nữ. Tôi muốn đứng dậy né tránh, nhưng đã muộn rồi, ông ta đã đè mắt cá chân của tôi, khống chế tôi dưới thân. Ông ta đè lên người tôi trong chốc lát, trong lòng tôi “choang” một tiếng, cứ như có thứ gì đó vỡ nát.
“Kiều Dĩ Thương, anh làm thế là cưỡng hiếp!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Ngọn lửa trong mắt ông ta chẳng những không dập tắt mà còn bốc cháy mãnh liệt hơn. Ông ta không hề do dự vén váy tôi lên, để lộ cặp chân cùng quần lót bọc lấy cái mông của tôi. Lúc này trong mắt tôi, Kiều Dĩ Thương là cuồng dã, giống như một con sói đói bụng quá lâu ngày, cuối cùng cũng thấy được một miếng thịt, làm gì có chuyện không ăn.
“Cô có biết cô càng kháng cự thì tôi lại càng muốn ngủ cô không?”
Nói xong câu đó, ông ta bỗng ngậm lấy môi tôi. Tôi dùng lưỡi chống cự ông ta, muốn ông ta rời khỏi miệng tôi. Nhưng lưỡi của ông ta quá khỏe, giống một sợi dây thừng dẻo dai quấn lấy lưỡi của tôi, dần dần câu tôi vào miệng ông ta. Tôi cảm thấy lưỡi mình như sắp đứt. Gốc lưỡi truyền tới đau đớn, tôi nức nở mấy tiếng, giơ chân lên đá ông ta, ông ta thuận thế trầm mình vào giữa hai chân của tôi, tách chúng ra lớn hơn. Trong khoang miệng của ông ta tràn ngập mùi rượu, nước bọt truyền vào miệng tôi, tôi cảm thấy rất gay mũi, nhưng dưới thế công lúc thì bá đạo lúc thì dịu dàng của ông ta, tôi lại hơi choáng váng, cứ như say rượu.
Nụ hôn này quá lâu, khiến tôi với ông ta đều hơi say đắm. Ông ta với Chu Dung Thành cho tôi cảm giác hoàn toàn khác nhau. Chu Dung Thành là kim chủ của tôi, ông ta bao nuôi tôi, dù ông ta kêu tôi lấy lòng ông ta như thế nào thì tôi đều phải nghe lời. Còn Kiều Dĩ Thương thì cho tôi nếm trải cảm giác sung sướng khi được yêu đương vụng trộm. Tôi có thể lên đỉnh vì va chạm với lưỡi của Chu Dung Thành, nhưng chỉ có Kiều Dĩ Thương, ông ta là xuân dược, là bóng tối, nhốt tôi và ông ta ở nơi không thể nhìn thấy ánh mặt trời, đánh bạc hết thảy tìm kiếm một hồi điên cuồng.
Tôi đã mất hết khả năng chống cự, cứ như một con cá mặc cho ông ta xâu xé, bị đứt thành từng mảnh dưới lưỡi dao sắc bén của ông ta, mất hết lý trí, trung trinh, rơi vào vực sâu phản bội Chu Dung Thành.
Ông ta cởi quần lót của tôi. Dường như tôi cảm giác được, nhưng hình như không có. Tôi nhắm mắt lại, há miệng hít thở, trên người là ông ta, dưới thân là biển cả, ông ta nóng như lửa, nước biển lạnh như băng, băng và lửa tra tấn khiến tôi không biết mình là ai. Chút lương tri cuối cùng thôi thúc tôi đẩy ông ta ra, thừa dịp ông ta không phòng bị mà chống cự, nhưng tay tôi lại mềm nhũn không có sức lực.
Cuối cùng ông ta rời khỏi đôi môi của tôi, buông tha đầu lưỡi đã sớm mất tri giác, miệng ông ta dọc theo cằm dần dần trượt xuống, trái qua một mảnh biển khơi. Bàn tay ông ta thò vào vùng kín của tôi, bỗng nhiên lưỡi dừng lại ở rốn không nhúc nhích. Ông ta rút ngón tay ra, thò đến trước mặt tôi bắt tôi quan sát: “Đây là của cô sao?”
Tôi híp mắt, nhờ ánh sáng tối mờ trong phòng thấy rõ trên ngón tay ông ta dính cái gì, mặt tôi đỏ lên. Ông ta cười khẽ, đặt ngón tay lên môi. Tôi thấy ông ta liếm láp. Ông ta đúng là lưu manh, là tên thổ phỉ hung ác nhất trên đời này.
Ông ta lại cắm ngón tay vào. Tôi uốn người lên, thân thể hơi khó chịu. Tôi đẩy ông ta ra, cố gắng khép hai chân mình lại để bài trừ ông ta ra ngoài. Ngón tay ông ta chẳng những không rời khỏi mà còn đâm vào sâu hơn. Tôi vừa thống khổ vừa sung sướng rên rỉ, một bàn tay khác của ông ta đặt lên ngực tôi: “Dáng vẻ lúc này của cô thật quyến rũ.”
Khi Kiều Dĩ Thương cởi quần lót sắp tiến vào, ngoài cửa bỗng có người kêu anh Thương. Vật cứng của Kiều Dĩ Thương đặt dưới bụng dưới của tôi khẽ run rẩy, hình như ông ta cũng kiềm chế không được, nóng lòng muốn phóng thích, ông ta khàn giọng hỏi có chuyện gì, người đàn ông nói Chu Dung Thành tới đây tìm ngài, an bài ở phòng riêng bên cạnh. Đầu óc mơ hồ của tôi chợt bừng tỉnh, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, sợ ngay sau đó ông ta sẽ xông vào, bắt quả tang tôi ở trên giường.
Kiều Dĩ Thương bình tĩnh hơn tôi rất nhiều. Ông ta không hề hoảng hốt mút ngực tôi, tôi nghe thấy tiếng nước nhớp nhấp, cảm thấy dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, khoái cảm yêu đương vụng trộm cùng sự trung trinh với Chu Dung Thành điên cuồng cắn xé tôi, tôi như sắp nổ tung. Kích thích này không hề thua lúc Chu Dung Thành chơi xe chấn với tôi lúc ở cửa cục cảnh sát thành phố. Chu Dung Thành cảm nhận được thân thể căng thẳng của tôi, cắn mạnh lên đầu ti của tôi: “Dám chơi lớn với tôi không?”
Tôi cầm miếng vải lót trên sofa, thứ cứng rắn nóng bỏng của ông ta vẫn cọ tới cọ lui chỗ ấy: “Nếu cho anh ta tiến vào phòng, thấy cảnh này thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Tôi hoảng sợ kêu to đừng!
Ông ta cười sâu hơn: “Vậy thì cô van xin tôi đi.”
Dục vọng bị một chậu nước lạnh rót lên đầu. Tôi run giọng nói tôi van anh. Ông ta hình như chỉ trêu đùa tôi chứ không có ý định như vậy, không thì đã sớm kêu người đàn ông kia mang Chu Dung Thành vào đây. Ông ta nhanh chóng rời khỏi người tôi, nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất đưa cho tôi. Tôi nhìn lướt qua chung quanh, thấy được thứ to lớn đến kinh người của ông ta. Tôi hít vào một hơi. Thứ đó còn kinh khủng hơn cả của Chu Dung Thành. Tôi có thể thấy mạch máu nổi lên khắp thứ đó, chắc chắn lúc này ông ta còn khó chịu hơn tôi.
Người trong xã hội đen như họ thường xuyên đánh đánh giết giết, thể lực khỏe thân thể cường tráng, trên giường cũng dũng mãnh, không muốn mạnh cũng không được, đến bãi hỏi thăm một lượt, mấy cô cave đều khen đại ca không hết lời, nói cho dù họ không có kỹ xảo, chỉ riêng hàng to làm lâu cũng đủ cho mình sướng như lên trời. Tôi không biết Kiều Dĩ Thương từng có bao nhiêu người phụ nữ thì mới luyện ra kỹ xảo hôn môi xuất sắc cùng với sức nhẫn nại hơn người như vậy. Ngẫm lại với lứa tuổi và địa vị của ông ta thì chắc chắn có rất nhiều cô gái nhào vào lòng.
Kiều Dĩ Thương nhét thứ đó vào quần, đứng tại chỗ nhắm mắt hít sâu mấy lần. Ông ta quay lại nhìn thân thể vẫn còn trần trụi của tôi, hung ác đè gáy tôi hôn lên môi tôi thật sâu. Tôi vừa căm hận vừa bài xích ông ta, nhưng không hiểu sao lại tan rã trong nụ hôn điên cuồng này.
Người đàn ông ngoài cửa chờ không kịp gõ cửa, thử hỏi anh Thương có thể ra ngoài được chưa? Lúc này Kiều Dĩ Thương mới bỏ qua cho tôi, thở hổn hển nói: “Nghe đây, lần sau tôi sẽ không dừng lại nửa chừng đâu.”
Ông ta bỏ lại câu này rồi cầm tây trang đặt trên sofa, rời khỏi phòng riêng. Người đàn ông muốn nhìn vào phòng qua ánh sáng tối mờ, bị ông ta chặn lại: “Cút đi.”
Người đàn ông cười gãi đầu: “Anh Thương, gái ở đâu ra vậy, ngài bảo bối ghê thế. Lần đầu tiên thấy anh hiếm lạ một cô gái dến thế.”
Kiều Dĩ Thương đóng cửa lại, tôi không thấy được mọi thứ bên ngoài, chỉ có ánh sáng xuyên qua từ khe dưới cửa. Tôi cầm quần áo luống cuống mặc vào, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo đi đến chỗ cửa, cẩn thận kéo ra một khe hở, bên ngoài trống trơn, tôi thò đầu ra, phòng riêng bên cạnh truyền tới giọng của Chu Dung Thành.
Danh Sách Chương: