Bà vợ hai này ở nhà họ Thường thật đúng là có lợi thế ưu việt, bất luận kẻ nào cũng ở dưới sự áp chế của cô ta, từ hành động hầu hạ thành thạo chu đáo của cô ta với Ông Thường là có thể nhìn ra được, những bà vợ khác rất ít có thể có cơ hội lấy lòng người đàn ông này, đều bị cô ấy đoạt đi hết.
Người phụ nữ có thể làm thiếp đều không phải là tốt đẹp gì, để có thể sống hòa hợp với nhau trong nhà họ Thường tranh đấu này, không phải đèn cạn dầu, diện mạo không xinh đẹp sao có thể có được Ông Thường, hơn nữa nghe nói bà vợ thứ ba so bà vợ hai trẻ hơn mười tuổi, lợi thế tốt đến như vậy còn không đấu lại được, có thể thấy được sự quyến rũ của bà vợ hai có bao nhiêu lợi hại.
Trò này tôi chỉ nghe chị bảo nói qua, cô ấy cũng rất sốc, đồ làm cô sốc kia cũng thật khó lường.
Chị Bảo đã từng xuất hiện với tư cách là một nữ sinh đứng đầu, tại bến tàu Hải Long rối tinh rối mù, đừng nhìn cô ấy lúc đấy ngốc nghếch, giả vờ non ớt rất giỏi, mặc đồng phục vào và buộc tóc đuôi ngựa lên, nhìn đến đũng quần của đàn ông đều cương lên, quan lớn của Hải Long cho cô vài tỷ, giống như bị uống canh mê hồn vậy, ngủ với cô ta một đêm sáng sớm ngày hôm sau liền muốn ly hôn cưới cô ta.
Thậm chí có rất nhiều đồng nghiệp quyên tiền vào để giết chết chị Bảo, nói cô ấy chặn đường chắn đến mức quá nhẫn tâm, không để lại cho mọi người một miếng cơm nào cả, chị Bảo giỏi giang như vậy, khi đang ở bên ngoài cứ nửa năm kiếm một căn biệt thự, cô ấy lại ở đang ở trong lúc hoàng kim nhất lại bị đi làm tình nhân, không phải vì cô ấy muốn, là cô ấy bị ép buộc không còn cách nào khác.
Người cùng cô ấy tiếp xúc sẽ rất quyến rũ, mọi người trong ngành gọi cô là Nam Man Tử, người ta gọi là chị Thanh, diện mạo dáng người đều không bằng chị Bảo, nhưng cặp mắt kia cứ đến buổi tối rất câu dẫn người, cô ấy mỗi lần ra sân khấu đều sẽ đốt ba nén hương, nói là điềm có tiền, kỳ thật chính là thuật mê hoặc người khác, người phụ nữ biết thứ này chỉ cần khuôn mặt hơi đẹp là được như vậy liền bách chiến bách thắng.
Mấy chị em chúng ta ngồi máy bay ngẫu nhiên gặp được Đặng Văn Đình, nói cảm giác cô ấy sẽ biết, bởi vì vẻ đẹp của cô ấy quá bình thường, nói rằng không phù hợp với cách câu dẫn của cô ấy, bảo đảm có cao nhân có dạy cho, chơi thuật mê hoặc.
Đương nhiên người ta cũng có năng lực giao tiếp, nhưng kỳ thật những người phụ nữ có năng lực như cô quá nhiều, có thể trà trộn được địa vị như này thì phải có thủ đoạn đặc biệt.
Ông Thường không vội vã cùng Chu Dung Thành nói điều kiện, rất là trầm ổn, hắn cùng bà vợ thứ hai ve vãn đánh yêu cũng không kiêng dè, Chu Dung Thành là một người đàn ông lãnh đạm, cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng thật ra tôi đối với bà vợ thứ hai thực cảm thấy hứng thú, người phụ nữ này giơ tay nhấc chân quyến rũ đến có chút quá mức.
Sau khi chúng tôi uống xong hết hai bình trà, Ông Thường đột nhiên hỏi Chu Dung Thành chơi cờ không, có thể lãnh giáo một trận được không, học một chút.
Ông Thường đã hạ thấp mình như vậy, Chu Dung Thành đương nhiên không thể từ chối, anh ấy cười nói vậy sẽ chơi một ván với Ông Thường, hiến chút tài mọn.
Bà vợ thứ hai dọn xong bàn cờ, Ông Thường để cô ta đi xuống bếp xem thức ăn đã làm xong chưa, tôi đứng ở bên trái Chu Dung Thành xem đánh cờ, Ông Thường cực kì dứt khoát đặt một quân đen vào chính giữa bàn cờ.
Giống như chơi cờ tướng mà chơi quân pháo trước vậy, đều là cách chơi rất bình thường, Chu Dung Thành chơi cờ vây cực kì tinh tế, anh ấy cùng Kiều Dĩ Thương không giống nhau, mong muốn giành chiến thắng Kiều Dĩ Thương hiệu quá mạnh mẽ, mỗi một chiêu đều rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức có thể để cho đối phương đến mức toát mồ hôi.
Chu Dung Thành là cách thức dụ dỗ, lửa nhỏ chậm rãi mà đi, đi đến mức đối phương cảm thấy mơ hồ, đoán không ra được đường đi, anh ấy lại nảy sinh ác độc.
Sau khi mỗi người đi được mười mấy nước đi, Ông Thường ngẩng đầu nhìn qua Chu Dung Thành, “Cách chơi cờ vây mới đầu của cục trưởng Chu liền biết là giỏi đến mức nào, con người của tôi cũng rất hiếu thắng, người khác cùng tôi chơi cờ đều nhường tôi, sợ tôi không cao hứng liền tìm bọn họ phiền toái, kỳ thật tôi không thích như vậy, tôi có thể tồn tại đến hôm nay thì cũng là dao thật súng thật, bọn họ không nhường tôi, tôi liền nhất định không thể thắng sao?”
Chu Dung Thành ở trên bàn cờ bim lặng bố trí bốn viên màu trắng áp trận, “Ông Thường yên tâm, tôi nhất định không nhường ngài.”
Ông Thường ý vị thâm trường nói, “Tôi chính là tin tưởng cục trưởng Chu sẽ nể mặt tôi, mới nhất định phải lãnh giáo hai chiêu.”
Trên mặt ông ta tươi cười nói không nên lời cao thâm khó đoán, “Không ngại tôi cùng cục trưởng Chu đánh cuộc một phen lớn đi, người thắng được bàn cờ này, có thể đưa ra một điều kiện cho người thua, người thua chỉ cần không quá khó xử, đều nhất định phải đáp ứng, như thế nào.”
Chu Dung Thành nói này cần thiết sao, chỉ là chơi một ván mà thôi.
Đầu ngón tay Ông Thường chuyển động quân cờ màu đen kia, “Tôi thích khi chơi có sự đánh cược, cục trưởng Chu không dám sao.”
Chu Dung Thành không để ý tới, anh ấy đương nhiên biết rõ Ông Thường muốn cái gì, tuy rằng anh ấy có nắm chắc phần thắng, nhưng anh ấy cũng là người tuyệt không mạo hiểm, Ông Thường đợi một lát chỉ muốn làm cho cái ông này vui vẻ, nơi này là Châu Hải,cục trưởng Chu không rõ đạo lý nhập gia tùy tục sao.
Chu Dung Thành híp mắt vào nhìn chằm chằm vào bàn cờ, anh ấy cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đã không chối từ được, anh ấy liền theo ý của Ông Thường.
Sau khi anh ấy đáp ứng Ông Thường cờ lộ rõ ràng có sự biến hóa, so với những bước đi bình bình vừa rồi tàn nhẫn hơn rất người, từ đông sang tây, làm xáo trộn hết những nỗ lực bày trận của Chu Dung Thành đánh vỡ.
Tôi mơ hồ nhìn ra cách chơi của Ông Thường, cùng Kiều Dĩ Thương ngày đó ở trong phòng trà giống nhau, tôi không biết liệu những kẻ liều lĩnh này có phải đều thích chặn đường người khác cùng một lúc hay không, cũng không cho mình đường lui, cách giết quả thực giống như tự thiêu chính mình vậy.
Chu Dung Thành không còn chỗ xuống nước cờ, mới phát hiện chính mình bị ép vào cảnh mọi đường đều có kẻ thù.
Trận cả bốn góc của anh ấy đều bị đánh vỡ, Ông Thường lập một trận năm góc càng rộng hơn, Chu Dung Thành cũng không phải không biết, anh ấy thiếu cảnh giác, anh ấy không cảm thấy Ông Thường đạt được đẳng cấp này, mới đến cuối cùng bị ông ta quay lại áp chế.
Chu Dung Thành cười đến có chút cứng đờ, “Xem ra Ông Thường muốn thắng tôi.”
“Không, quân trắng còn có con đường sống có thể xoay chuyển, chỉ là anh chưa chắc nắm chắc được.”
Chu Dung Thành nhìn chằm chằm bàn cờ nhìn hồi lâu, “Quân đen thế tới rào rạt, quả thật rất khó.”
Chu Dung Thành nói lời này nhìn như không có gì cả, nhưng kỳ thật đã có một tia kiêng kị, nếu anh ấy thua, Ông Thường chắc chắn muốn lợi dụng quyền lực của anh ấy vì trải đường cho Kiều Dĩ Thương, anh ấy không đồng ý đó là thất tín, thất tín với Ông Thường, chính là dùng quy tắc giang hồ để giải quyết, Chu Dung Thành quản lí rất nhiều tinh lực, anh ấy không sợ, nhưng không cần thiết phải thể hiện ra bên ngoài.
Anh ấy đồng ý thông đồng làm bậy với đám người này, nhược điểm lớn như vậy, nhỡ đâu lật thuyền liền phiền toái. Anh ấy hiển nhiên đã xem nhẹ tài chơi cờ của Ông Thường, coi ông ấy như một người thủ lĩnh không có tài nghệ gì, lại không nghĩ đến đạo của ông ấy.
Chu Dung Thành cứ dừng giữa không trung chậm chạp không đi xuống,trên khuôn mặt già của Ông Thường nụ cười càng ngày càng sâu, vào lúc này tôi mở miệng, “Có cái gì khó, tôi một chút liền có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này.”
Chu Dung Thành vỗ vỗ mu bàn tay tôi, nhỏ giọng để tôi không được hồ nháo.
Tôi cười lạnh nói bàn cờ này ở trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là cấp tiểu học mà thôi.
Ông Thường cảm thấy hứng thú nhìn tôi, “Ồ? Hà tiểu thư có nắm chắc như thế sao, có thể để tôi lĩnh giáo một chiêu không.”
Tôi nói là do Ông Thường ép buộc, nếu tôi khiến ông thua, ông có thể đáp ứng một sự kiện của Dung Thành không.
Ông ta nói đương nhiên, lời hứa của quân tử, ông ta tuy rằng không phải người tốt lành gì, nhưng cũng sẽ không lật lọng.
Tôi lúc này mới tiếp nhận quân cờ trắng trong tày Chu Dung Thành, ngồi vào vị trí vừa rồi của anh ấy, anh ấy có chút lo lắng cho tôi, tay để ở bên hông tôi nhẹ nhàng nhéo nhéo, tôi bình tĩnh cười, ở dưới ánh nhìn chăm chú của Ông Thường hạ xuống một quân cờ trắng, đột nhiên phá vỡ cả cục diện bàn cờ.
Vô số quân cờ đen và quân cờ trắng được đi xuống, đan xen tung hoành, tôi cùng Ông Thường giằng co với nhau như vậy đến mức hoa cả mắt, trên mặt ông ấy đã không còn ý cười, mà độ cong khóe môi tôi lại càng dương càng cao hơn.
Một mớ hỗn độn bên cạnh, quân đen và quân trắng pha trộn và rải rác khắp mọi nơi, tôi nâng má cười nói, “Hà tất phải so đo thắng thua làm gì, ai chiếm thế thượng phong, ai lại rơi xuống thế hạ phong, còn không bằng để một bàn cờ hòa, tướng thắng trên chiến trường thay đổi liên tục, chỉ cần quân đen của Ông Thường không thể đuổi tận giết cùng, quân trắng của Dung Thành liền có cơ hội tuyệt vời phản kích lại, đến lúc đó thế cờ sẽ bị phát vỡ và cả hai bên đều bị thương, quân đen còn có thể chiếm thượng phong được sao? Có lẽ toàn quân bị diệt cũng không biết chừng.”
Chu Dung Thành nhấp môi trầm mặc, nghiêng người để bảo vệ tôi, hai tay buông thõng ở bên hông thò vào túi không chút dấu vết, , đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ông Thường.
Tuy nhiên sau một khoảng thời gian ngắn ngủi giằng co và sự lặng im, Ông Thường bỗng nhiên cười ha ha, ông ta cười như thật, cũng rất sung sướng.
“Hà tiểu thư đẹp người, càng trí tuệ thông minh, cũng có can đảm, thật là một báu vật hiếm có, khiến tôi cực kì thích thú.”
Danh Sách Chương: