Ông ta nghiêng người xoay về phía cửa, đối diện bàn đặt cược là phó cục trưởng Mã, tình nhân của chị Bối. Lần trước càn quét mại dâm ở câu lạc bộ quý cô, nếu không được ông ta âm thầm bảo vệ thì không chừng chị Bối đã gặp xui xẻo rồi. Lúc này ông ta đang ôm một cô gái tây trong lòng, ánh mắt quyến rũ ôm cổ ông ta, thỉnh thoảng lại cắn lên mặt ông ta, bộ ngực đẫy đà như sắp căng rách lớp áo. Phó cục trưởng Mã ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nở nụ cười đắc ý.
“Ông chủ Kiều, hôm nay làm ngài tiêu pha nhiều quá, cứ tiếp tục thế này thì ngài đừng có ghi hận tôi dấy.”
Kiều Dĩ Thương nhìn lướt qua ba lá bài trong tay ông ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cục trưởng Mã đang nói bóng gió cho tôi đấy à.”
Phó cục trưởng Mã cười khôn khéo: “Trong cục thành phố cục trưởng Chu là lớn nhất, ông ấy hơn tôi nửa cấp, tôi không thể vượt qua. Chẳng qua nếu ông chủ Kiều để mắt tới tôi thì tôi nhất định sẽ ra sức giúp ngài.” Ông ta vừa nói vừa xòe ba lá bài ra, đều là K.
Kiều Dĩ Thương phải có ba lá A thì mới thắng được. Ông ta chuyên chú không nói gì, ngón trỏ thong thả dời khỏi quân bài, chỉ lộ ra một góc nhỏ, ngay sau đó lại bị ông ta che mất, ngước mắt nhìn phó cục trưởng Mã, nụ cười càng ngày càng lớn: “Tôi lại sắp thua rồi.”
Phó cục trưởng Mã rất đắc ý: “Ông chủ Kiều nhường tôi, tôi đều biết rõ. Ngài đã chú ý tới tôi như vậy, tôi sẽ không để ngài khó chịu. Nhận tiền của người tiêu tai giúp người, quan trường cũng là đạo lý này.”
Trên chiếu bạc thì mới có thể dễ dàng nhận ra ai là tai to mặt lớn, ai chỉ là lính tôm tướng cua. Tai to mặt lớn dù thua cả tỷ đồng vẫn có thể mặt không đổi sắc, lính tôm tướng cua thua mấy đồng đã bắt đầu đỏ mặt tía tai. Ông Rỗ thua không nổi, tôi đã thấy ông ta thất thố chỉ vì hơn 240 triệu, đánh một đứa con gái nuôi tới nỗi mặt mũi bầm dập, lúc đó tôi đã rất ghê tởm ông ta.
Kiều Dĩ Thương dứt khoát ném lá bài vào chậy, vươn tay ra đằng sau, vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức đưa một điếu thuốc, khom lưng châm thuốc cho ông ta. Ông ta ngậm thuốc lá trong miệng rít một hơi, xuyên qua sương khói nhìn về phía đối diện. Người phụ nữ nằm trong lòng phó cục trưởng Mã cầm lá bài lên lắc lư, nói tiếng Việt lơ lớ: “Ông chủ Kiều đêm nay có duyên với Q hồng đào rồi, ngài đã thua ba tỷ chín trăm triệu, còn chơi nữa không?”
Kiều Dĩ Thương cầm điếu thuốc rít một hơi, dụi tàn thuốc vào gạt tàn: “Kế tiếp tôi có chút việc, hôm nay không phụng bồi, hôm khác lại chơi tiếp.”
Phó cục trưởng Mã hỏi ông ta có muốn lên lầu uống chút rượu không, ông ta sẽ trả tiền. Kiều Dĩ Thương nhìn thân thể đầy đặn quyến rũ của người phụ nữ trong lòng ông ta: “Tôi đi tìm chốn ôn nhu của tôi trước đây.”
Phó cục trưởng Mã sửng sốt, lập tức cười phá lên: “Ông chủ kiều cũng là người đa tình, người phụ nữ mà ngài coi trọng chắc chắn là sắc nước hương trời.”
Bồi bàn thả rèm xuống, nhỏ giọng hỏi phó cục trưởng Mã sắp đi ra rồi, cô có tránh mặt một chút không? Tôi đương nhiên không thể để ông ta thấy tôi. Ông ta biết quan hệ giữa tôi với Chu Dung Thành, thấy tôi thì xong đời. Tôi lập tức đi theo bồi bàn tránh mặt vào một căn phòng khác, chờ phó cục trưởng Mã ôm cô gái gợi cảm kia rời đi rồi mới ra ngoài. Tôi vốn cho rằng Kiều Dĩ Thương sẽ gặp tôi trong sòng bài, không ngờ vệ sĩ của anh ta lại tới kêu tôi lên phòng riêng trên lầu gặp anh Thương. Tôi tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Anh ta không biết tôi đang ở đây hả?”
Vệ sĩ nói cô Hà đừng nóng vội, anh Thương ngại ngơi này chướng khí mù mịt, lát nữa đám người kia thua nóng ruột thì sẽ lột trần cả người, làm bẩn mắt cô. Tôi kìm nén cơn giận, chỉ có thể cùng vệ sĩ lên lầu. Anh ta đưa tôi tới trước cửa một căn phòng riêng lộng lẫy nhiều màu, tôi trực tiếp đá văng cửa phòng. Cảnh tượng trong phòng riêng khiến tôi hoảng sợ, mấy người đàn ông cởi quần tới đầu gối, đám tay vịn trắng trợn ngồi trên đùi họ, sung sướng đến mức rên la, giống như lũ lợn đực phát tình, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi. Kiều Dĩ Thương ngồi giữa không khí hương diễm này, không ngẩng đầu lên. Vệ sĩ hoảng hốt: “Anh Thương, cô Hà…”
Kiều Dĩ Thương phất tay ra hiệu cho anh ta lui ra. Vệ sĩ như được đại xá, xoay người chạy đi.
“Kiều Dĩ Thương, có phải anh trộm bông tai của tôi không?”
Ông ta chậm rãi bưng ly rượu lên, im lặng uống, không trả lời tôi. Tôi xông vào quét hết chai rượu trên bàn xuống mặt đất, tiếng vang loảng xoảng trong phòng khiến đám đàn ông đang sung sướng đến mức khuôn mặt vặn vẹo đều hoảng sợ, còn đám tay vịn trong lòng họ thì hét toáng lên.
Kiều Dĩ Thương bình tĩnh ngồi yên trên sofa không nhúc nhích. Ông ta ngước mắt nhìn tôi, vẻ mặt cười như không cười.
“Anh muốn ép tôi chết hả? Bây giờ Chu Dung Thành đã nghi ngờ tôi, một cái bông tai có thể hủy diệt tôi, anh biết không?”
Nghe tôi nói vậy, Kiều Dĩ Thương càng cười lớn hơn: “Tôi nhớ tôi đã nói rồi, anh ta không cần cô thì cô có thể đi theo tôi.”
Gã đàn ông tóc vàng ngồi bên cạnh ông ta phản ứng lại trước tiên, hùng hổ cầm gạt tàn xông đến trước mặt tôi: “Con kỹ nữ từ đâu chui ra, không lau mắt mà dám ngang ngược trước mặt anh Thương hả? Anh Thương là người như thế nào mà phải trộm bông tai của mày? Còn cắn vú mày nữa chứ!”
Hắn ta cầm vai tôi đẩy tôi sang sofa bên cạnh, đang định cầm gạt tàn đập tôi thì Kiều Dĩ Thương trầm giọng nói đừng đụng vào cô ấy. Gã tóc vàng nhe răng trợn mắt, bất mãn nói: “Anh Thương, loại đàn bà láo lếu thế này không xử lý thì để lại làm gì? Mới vào đã đập phá chai rượu của các anh em, em lăn lộn với anh Thương bao nhiêu năm, chưa từng bị mất mặt như thế!”
Sắc mặt Kiều Dĩ Thương càng tối tăm: “Tôi bảo đừng đụng vào cô ấy.”
Gã tóc vàng tức giận thở hổn hển, đẩy tôi thật mạnh. Tôi ngã xuống sofa, trán đụng vào tường đau đớn. Thật lâu sau, Kiều Dĩ Thương mới đứng dậy từ một đống hỗn độn, mấy gã đàn ông nhường đường cho ông ta, cho rằng ông ta muốn đích thân xử lý tôi. Ông ta ngồi xuống sofa bên cạnh tôi, vươn tay đẩy tóc che trán của tôi, để lộ gương mặt tức giận chật vật. Sắc mặt ông ta không rõ hỉ nộ, rất tối tăm: “Cô có biết rằng chưa từng có người phụ nữ nào dám làm càn trước mặt tôi như thế không?” Tôi há miệng muốn nói chuyện, ông ta đặt tay che môi tôi không cho tôi lên tiếng, kéo dây thắt lưng ném cho đám gã tóc vàng kia: “Ra ngoài hết đi.”
Hắn ta ngơ ngác nhìn tôi, lại nhìn Kiều Dĩ Thương, thấy ông ta không giống như đang đùa: “Anh Thương, từ lâu ra con bé nóng tính vậy? Coi chừng là người nơi khác gài bẫy anh.”
Kiều Dĩ Thương không nói một lời, cởi cúc áo sơ mi của mình. Người đàn ông nuốt nước miếng, ngoắc tay gọi nam nữ trong cả phòng đều ra ngoài.
Danh Sách Chương: