Lần thăm dò này đã gần như muốn xé toạc mọi chuyện ra, tôi có bình tĩnh đến mức nào thì cũng không thể tiếp tục cười được nữa, chỉ thiếu việc trở mặt nữa mà thôi.
Thường Cẩm Lệ hết sức hài lòng trước phản ứng của tôi, cô ta chỉ vào ly trà của tôi, một lọn tóc dài trong lúc vô tình đã rớt vào trong ly, bị thấm ướt mất một nửa. Cô ta dùng đầu ngón tay kéo ra, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay lau đi, sau đó gọi người giúp việc đến đổi một ly trà khác.
Đợi người giúp việc đi đến gần cô ta hỏi ngoại trừ Tây Hồ Long Tỉnh còn có loại trà nào khác.
“Còn có Kim Tuấn Mi ông chủ hay uống.”
Thường Cẩm Lệ vẫy tay ra hiệu cho cô ta đi đổi: “Thật là trùng hợp, khẩu vị của bà Chu và anh Thương giống nhau, vừa hay trong nhà có, nếu không tôi lại phải tiếp tục dùng Tây Hồ Long Tỉnh để tiếp đãi bà, thật phải trách tôi đãi khách không chu toàn rồi.”
Người giúp việc không kịp pha, chỉ bỏ ít lá trà vào ly, rồi đổ nước sôi vào, sau đó đem lên cho tôi, Thường Cẩm Lệ nhìn chăm chú ly trà mới: “Thật đúng là chí lớn gặp nhau, cục trưởng Chu và anh Thương đều là những người trên đỉnh cao của xã hội, bọn họ nào chỉ uống cùng một loại trà, tác phong làm việc và cách nhìn khi chọn đàn bà cũng rất giống nhau.”
Cô ta khẽ phất mái tóc dài của mình: “Tôi và bà Chu có rất nhiều chỗ giống nhau, tỷ như thủ đoạn độc, giữ được bình tĩnh, hay là ánh mắt của chúng ta khi yêu một người đàn ông.”
Tôi chỉ cười mà không nói gì, trên bàn mạt chược ở sau lưng, hai người vợ lẻ rất tức giận việc người đàn bà mặc sườn xám mồi bài cho bà Hạ, hại bọn họ thua mất mấy chục triệu rồi. Cô ta lên giọng móc mỉa, nói nếu muốn vuốt mông ngựa thì đợi khi nào rời khỏi bàn ra ngoài hãy vuốt, đừng ở trước mặt người khác mà liếm chân người ta như vậy, đây là đang đánh bài, đừng có kéo người khác cùng xui theo mình.
Người đàn bà mặc sườn xám biết mình đuối lý chỉ cúi đầu không nói, Thường Cẩm Lệ buông rèm cửa xuống, che khuất chúng tôi: “Quá khứ của bà Chu, tôi đều có nghe nói.”
Tôi cười không nói, dáng vẻ bình tĩnh.
“Nghe những người khách cũ của bà nói, sự tính cảm của bà là cực phẩm trong đám đàn bà, khiến người ta khó thể quên được, đã từng cùng bà Chu nếm trải một lần thì những người đàn bà khác đều sẽ trở nên vô vị.”
Mấy tên đàn ông đó miệng giống như cái quần bông vậy, uống say rồi chuyện gì cũng dám nói, tôi đã là vợ của cục trưởng, không tránh né, tị hiềm, còn dám ăn nói bừa bãi, cũng không sợ rước họa vào thân. Tát vào mặt Chu Dung Thành như vậy, nói ông ta cưới gái điếm, nếu truyền đến tai sở cảnh sát thành phố, một tên cũng không chạy thoát, có muốn cũng không lăn lộn trong đặc khu được nữa, bôi bác danh dự của quan lớn, đủ cho cả nhà chúng gặp họa.
Giọng tôi âm trầm: “Vậy nên bà Kiều muốn nói cái gì?”
Cô ta nghiêng đầu, nhìn tôi cười: “Bà Chu đã từng là người trong giới, có thể cho tôi biết tại sao trên đời này lại có nhiều cái thứ vô sỉ đó như vậy, bọn chúng có gia đình hoàn chỉnh, có người chồng yêu thương mình, có địa vị hiển hách, tôn quý, được hưởng giàu sang bất tận, sao lại vẫn tham lam muốn cướp lấy thứ của người khác. Loại đàn bà đó cho dù có gặp phải chuyện gì cũng đều rất bình thường bởi vì đó là đáng kiếp đúng không?”
Cái gọi là miệng cười mà bụng một bồ dao găm đại khái đều đã thể hiện trên gương mặt của Thường Cẩm Lệ.
Tôi và cô ta bốn mắt nhìn nhau, ánh đao bóng kiếm trong đáy mắt cô ta cuồn cuộn không ngừng, nhắm thẳng vào tôi, nếu lúc này mà tôi bị vạn tiễn xuyên tâm, nhất định là do cô ta trù ếm.
“Kẻ ác sẽ bị trời phạt, người tốt sẽ được hưởng phúc, không phải là không bị mà là chưa đến lúc, bà Kiều vội cái gì.”
Cô ta nói, đúng vậy, nhưng cũng có lúc trời cao không có mắt, báo ứng không đến, nên tôi chỉ đành tự mình đi báo vậy.
Cô ta vừa nói vừa vuốt ve cái nhẫn kim cương hồng ngọc đeo trên ngón giữa, cái nhẫn đó mặt ngọc to đỏ rực, giống hệt máu người.
“Ba tôi nói với tôi, gặp phải những kẻ ngáng đường mình, thì phải ăn thịt chúng, uống máu chúng, tuyệt đối không được để cho chúng phách lối. Nếu ả chịu rút tay lại thì thôi, nếu không rút tay, tôi sẽ chém gãy tay ả, bắt ả phải rút.”
Tôi thổi nhẹ lớp lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, giọng bình thản: “Bà Kiều quyết đoán tàn nhẫn như vậy, anh Thương hẳn là không biết.”
Cô ta nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên không biết, anh ấy chỉ biết tôi ôn nhu, không biết tôi tàn độc. Đàn bà chúng ta, ở chỗ mà đàn ông không nhìn thấy chẳng phải đều có một khuôn mặt giả tạo khác sao, để đàn ông nhìn thấy sẽ bị chán ghét đấy.”
Người đàn bà có thông minh đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ làm ra chuyện tự lừa dối mình, những người đàn ông mà chúng tôi gả cho đều cực kỳ sắc bén, sao lại không nhận ra người chung chăn gối là loại người nào, lừa một vài chuyện còn có thể, chứ nếu từ đầu đến cuối đều là lừa gạt, thì chỉ là tự mình diễn cho chính mình xem.
Từ phía bàn mạt chược ở bên kia rèm đột nhiên truyền đến tiếng kêu ca của bà Hạ: “Ơ kìa, cô sao lại không chơi nữa rồi, mới có hơn tám giờ, đi về làm gì, nhìn gương mặt thối của mấy gã đàn ông hờ hững kia sao? Bà Kiều, bà Chu qua chơi cho đủ tay, vận tôi đang tốt! Bao nhiêu năm rồi không thắng lớn như này, tôi cũng không thắng suông đâu, bữa khác mời mọi người đi làm đẹp.”
Bà Hạ giọng rất to xuyên qua tấm rèm cửa sổ, tiến vào sân thượng, Thường Cẩm Lệ đứng dậy, mặt hướng về phía tấm rèm đang lay động, trên đó ánh lên bóng dáng mơ hồ của cô ta: “Gương mặt thật của tôi và bà Chu, trong lòng chúng ta đều rõ.”
Cô ta nói xong vươn tay vén rèm, kéo một cái mở hắn tấm rèm ra, cười vui vẻ đi vào trong nhà, bà Hạ ló đầu nhìn ra: “Sao lại lén lén lút lút như vậy, sợ chúng tôi nghe thấy à?”
“Tôi và bà Chu là bạn thân chốn khuê phòng, những chuyện riêng tư của chúng tôi làm sao có thể để mấy người nghe được chứ, đúng không bà Chu?”
Tôi bỏ ly trà xuống, đi đến cạnh bàn mạt chược ngồi vào thế chỗ người đàn bà làm lẻ kia, tôi không tiếp lời của Thường Cẩm Lệ, trực tiếp mặc kệ cô ta ở đó.
Bà Hạ nhìn ra vẻ mặt của tôi không tốt, nhưng không đoán được nguyên nhân, cũng đang vội muốn đánh bài nên không hỏi. Chúng tôi mỗi người đều đã lấy bài xong, cánh trên của tôi là Thường Cẩm Lệ, cánh dưới là bà Hạ, bà Ngô mặc sườn xám đánh đầu, cô ta tặc lưỡi mấy tiếng: “Có thấy không, bài cũng biết mượn gió bẻ măng, thấy bà Chu qua, con tốt đều chạy qua chỗ cô ấy cả, tôi không có hy vọng thắng rồi.”
Tôi cười khẩy một tiếng: “Vậy tôi cũng không thắng được rồi, tôi chơi không giỏi, tôi là qua tặng tiền đây.”
Bà Hạ khấp khởi mừng, đánh giá mấy con bài trong tay: “Bà Chu nếu thua vài trăm triệu, thì khi về liệu có bị cục trưởng Chu trách không?”
Tôi nói, không có, ông ấy rất chiều tôi, chỉ cần tôi vui là được.
Đôi mắt của cô ta lập tức sáng lên: “Tôi chính là thích bạn bài như vậy, mấy người chỉ thua một tí là ngoảnh mặt đi ấy, chẳng phải là cố tình ra làm người ta mất hứng sao.”
Cô ta chỉ cây dâu mắng cây hòe để nói bóng gió người vợ lẻ lúc nãy đã chỉ trích cô ta ăn bài. Cô vợ lẻ đó cũng không phải loại hiền, mở miệng lanh lợi, sắc bén chọc ngược lại: “Chỉ cho phép mình thắng, lại không có năng lực, trăm phương ngàn kế ép bạn bài của nhà trên, cũng chỉ có thể ức hiếp kẻ yếu trên bàn mạt chược mà thôi, chứ ra ngoài có hơn được ai.”
Người vợ lẻ ngồi bên cạnh thúc tay cô ta, ra hiệu cô ta đừng nói nữa, cô ta hừ lạnh: “Ngồi trên bàn này đều là vợ cả, cũng không biết bày đặt ra vẻ như thế để cho ai xem.”
Cô vợ lẻ cắn môi đảo mắt, co người lại trên xô-pha cắn hạt dưa, sau đó phun mạnh vào cái gạt tàn: “Ruột sao lại đắng như vậy, giống như thịt khô vậy, bên ngoài nhìn trơn mượt bóng loáng, nhưng bên trong là từng nếp từng nếp chồng vào nhau.”
Thường Cẩm Lệ không nhịn được bật cười, cô ta vội vàng cầm bài lên che, bà Ngô đứng ra điều đình, nói bọn họ mỗi người bớt lại một câu.
Tôi hai lần liên tiếp đều rút phải con Bạch, bèn trực tiếp quăng ra luôn, bà Ngô ngồi ở đối diện cười nói: “Bà Chu da dẻ trắng nõn mềm mại, con Bạch cũng muốn gần gũi.”
“Tôi tình nguyện để nó qua gần gũi với bà, tôi đen đi một chút không phải là chuyện lớn, tuy nói Dung Thành không so đo chuyện tôi thua, nhưng tôi vẫn muốn thắng nha.”
Bọn họ đều phá ra cười. Trong lúc rút bài, ánh mắt tôi liếc qua phía cầu thang, thoáng nhìn thấy một bóng người cao gầy ngạo mạn, một thân áo trắng chói mắt, thân hình cao ráo, mảnh khảnh, đang đi từ trên lầu xuống, nhịp bước ổn định, một chút tiếng động cũng không có.
Mấy người đàn bà ngồi quanh phòng khách đều không phát hiện ra, mãi đến khi bóng người kia đến gần, mùi nước hoa nhàn nhạt lan tỏa, tim tôi không khỏi nhảy lên dồn dập, vô ý thức mím môi lại, vết thương kia đau rát xoáy vào tim.
Kiều Dĩ Thương đứng sau lưng Thường Cẩm Lệ, cô ta đang cầm bài mà không biết nên đánh thế nào, nên đánh ra quân nào. Ông ta cúi người, một cánh tay ôm lấy vai cô ta, tay kia chỉ vào con Sách Tam: “Đánh con này.”
Thường Cẩm Lệ nghe lời ông ta, đánh ra con Sách Tam, tôi ăn được một phán, bà Hạ quăng ra con Văn Nhị, Kiều Dĩ Thương cười nhìn Thường Cẩm Lệ vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, dịu dàng nói: “Em ù rồi.”
Cô ta ngơ ngác lẩm bẩm một câu, thật sao?
Cô ta đặt bài xuống so từng con một, quả nhiên là ù rồi, lập tức mặt mày hớn hở ôm lấy cổ Kiều Dĩ Thương, hôn lên môi ông ta. Bà Ngô cũng chỉ thiếu chút nữa là đã ù, cô ta bĩu môi không mấy vui: “Ai, anh Thương, này biết nói sao nhỉ, anh còn giúp nhìn bài nữa, ông nhà chúng tôi đều không ở đây, anh chị thế này là hợp nhau bắt nạt chúng tôi thân cô thế yếu nha.”
“Đúng vậy, anh Thương đã giàu đến nứt đố đổ vách rồi, tiện tay vất ra một ít cũng đủ cho người bình thường ăn mấy đời, sao còn so đo ít tiền chơi bài này.”
Kiều Dĩ Thương bị hai người đàn bà thay phiên công kích, nhưng ông ta không lập tức tránh đi mà lại hỏi, ai nói rằng tôi giàu nứt đố đổ vách, chụp cái mũ lớn như vậy lên đầu tôi chẳng trách cục trưởng Chu cứ đuổi riết theo tôi không tha.
Tôi không ngước mắt lên, lấy tay xoa loạn bài trên bàn lên, vừa bắt đầu ván mới vừa nói: “Anh Thương nếu thật là quang minh chính đại thì Dung Thành cũng chẳng đụng đến được.”
“Nhưng tôi có chỗ nào không quang minh chính đại, bà Chu có thể thuận tiện chỉ ra giúp không?”
Tôi nhếch môi cười lạnh: “Bóng mình méo hay thẳng chẳng lẽ còn phải đi hỏi đèn đường?”
Bà Hạ nhận ra mình đã gợi ra một chủ đề không nên nhắc đến bèn lập tức đổi chủ đề, cô ta cười nói, mấy ngày trước ông Hạ nhà tôi vừa mời được một thầy xem tướng có tiếng ở Hương Cảng về. ông ta đã từng xem cho Thành Long và Hồng Kim Bảo, nói với Thành Long rằng nuôi một con gà ở trên nóc phòng bảo đảm ông ta có thể giàu có đến chết, chỉ phải cái khắc con cái.
Cô ta lấy tay che miệng, hơi chúi người về phía trước: “Mấy nữ diễn viên Hương Cảng nuôi gà trong bếp chính là để đề phòng đàn ông ngoại tình, trong nhà là để trấn trạch, cách thức rất nhiều, mấy kẻ có tiền có thế mấy ai không mê tín, leo lên được tận vị trí đó dễ dàng sao.”
Bà Ngô hỏi, linh thật sao.
“Sao lại không linh, kính trời kính đất kính quỷ thần, không thể nói bậy được.”
Kiều Dĩ Thương cầm lấy con gió Đông trong tay Thường Cẩm Lệ, đánh xuống bàn: “Bà Chu có nốt ruồi nằm ở dưới rốn, là có tướng giàu sang sao?”
Ông ta ngẩng đầu, nhíu mày suy nghĩ, cố tình làm ra vẻ đang cố gắng nhớ lại: “Đó là một nốt ruồi đỏ, nốt ruồi đen nằm bên mông phải, nhỏ hơn một chút.”
Ông ta nói xong lời này, quanh bàn lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng cười khẽ dễ nghe mà ông ta hơi nén lại. Cả người tôi sững ra, kinh ngạc nhìn ông ta, trên mặt ông ta vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, ôn hòa, tựa như vừa mới nói một chuyện hết sức bình thường, như hoàn toàn không cảm thấy sự không ổn của việc nam nữ khác biệt.
Thường Cẩm Lệ ngồi trong lòng ông ta, nhìn chằm chằm vào bài không nói tiếng nào, hai người vợ lẻ đang ngồi trên xô-pha đều ngẩn người ra: “Ý, mấy nốt ruồi của bà Chu đều mọc ở những chỗ kín đáo như vậy, anh Thương làm sao lại biết được, ngay cả màu sắc, to nhỏ đều rõ như vậy.”
Ánh mắt kín như bưng của cô ta đảo qua đảo lại trên người tôi, mang đầy thâm ý, hận không thể đào ra được thêm điểm thông tin gì. Thường Cẩm Lệ hít một hơi thật sâu, mỉm cười nắm lấy tay Kiều Dĩ Thương: “Phải trách tôi, tôi và bà Chu quan hệ rất tốt, cùng đi đến phòng tắm hơi, tôi vô tình nhìn thấy, lúc về nghiên cứu sách bói tướng có lỡ miệng nói chuyện này với anh Thương.”
Bọn họ lúc này mới chợt hiểu ra, nói chuyện này có gì lớn lao đâu, anh Thương và bà Chu đều là người có chừng mực, có biết chút bí mật cũng không sao.
Lòng tôi bị Kiều Dĩ Thương dày vò, phập phù không thôi, ông ta cứ nhất định muốn ép tôi vào bước đường cùng, ông ta biết cái bí mật đen tối đó giữa tôi và ông ta không thể làm ầm ỉ đến trước mặt Chu Dung Thành. Thường Cẩm Lệ vốn là hổ phụ vô khuyển nữ, một khi bị ép quá nhất định sẽ đối đầu với tôi, tôi có chỗ dựa cũng không thể nhờ vả, chỉ có thể chịu trận, ngoại trừ cầu xin ông ta giúp tôi làm lắng mọi việc, không có con đường nào khác.
Cái khí phách không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của ông ta tôi phục rồi. Thật không hổ là ông trùm xã hội đen.
Tôi trừng mắt nhìn ông ta đầy ác độc, Kiều Dĩ Thương vừa hay nhìn về phía tôi, nụ cười trêu chọc đầy tính toán.
Chúng tôi chơi bài từ tám giờ đến mười giờ tối, tôi thua mất hơn trăm triệu. Bà Ngô dường như là chỉ đến để lấy lòng, thua hơn sáu trăm triệu, ngay cả cái vòng ngọc cũng đem đền cho bà Hạ. Cái vòng đấy nhìn thế nào cũng có giá hơn tỉ, nhưng lại kiên quyết đem bù tiền với giá hơn bảy triệu, bà Hạ sướng đến mức cười híp cả mắt, cứ không ngừng nói cô không cần trả tiền, chỉ cái vòng là đủ rồi.
Chúng tôi rời khỏi biệt thự, mỗi người đi lên xe riêng của mình, hướng qua cửa sổ chào tạm biệt. Bà Hạ và bà Ngô hợp nhau, hai cô vợ lẻ cũng hợp nhau, nhưng với đều chỉ là khách sáo, tâng bốc mấy câu nhưng không hề hẹn lần sau, tôi cũng nhờ vậy nhàn được một chút.
Chồng của bọn họ đều là dân buôn bán, số tiền trốn thuế một năm đã đủ tiền để mua nhà trong thành phố cấp một rồi. Chồng tôi là quan lớn trong cục, bọn họ đương nhiên muốn tránh cho xa, tuyệt đối không dám làm thân.
Tôi về đến bệnh viện, trông thấy một mảng trắng phau mới nhận ra mình đã mệt đến mức nào, sợ đến mức nào. Trời mới biết được hai vở kịch hôm nay của Kiều Dĩ Thương nguy hiểm đến mức độ nào, thật sự như đi trên mũi đao.
Chu Dung Thành nằm trên giường làm việc, tôi đóng cửa lại, lao vào lòng ông ấy, uể oải hỏi ông ấy đã sắp xếp đồ đạc xong chưa.
Ông ấy đóng tập hồ sơ trong tay lại, vuốt tóc tôi: “Y tá vừa đến báo ngày mai vẫn chưa ra được, bên bệnh viện công an vừa có một lô Biocutin protein nhập khẩu mới, ngày mai sẽ đưa đến đây cho anh dùng, ở thêm ba ngày nữa.”
Tôi gật đầu nói được, ông ấy ngửi ngửi mùi hương trên người tôi: “Em vừa hút thuốc.”
Tôi khẽ giật mình, Kiều Dĩ Thương đã để lại mùi thuốc lá trên người tôi, tôi không dám giấu diếm, tôi nói, giữa buổi tiệc mừng nhà mới của cô Thường, anh Thương đột nhiên trở về, do cùng ăn chung một bàn, nên bị dính vào.
Ông ấy ừm một tiếng: “Thèm thịt rồi.”
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì, ông ta chỉ vào miệng tôi: “Cắn rách rồi.”
Tôi đã sớm nghĩ ra lý do để ứng phó, tôi nói cô Thường mời đầu bếp nổi tiếng với món cay, cay đến mức tôi cắn rách môi mà không cảm thấy đau, còn là do những người khác nói tôi mới biết.
Chu Dung Thành không tiếp tục lằng nhằng với chuyện này, ông ấy hỏi tôi có thích căn biệt thự đó không.
Liên quan đến Kiều Dĩ Thương tôi làm sao dám nói thích, tôi nói rất bình thường, còn không ấm áp, thoải mái như nhà chúng ta.
Ông ấy cười, bế tôi lên giường, tôi sợ làm rách vết thương của ông ấy nên cứ cố né, nhưng ông ấy không chịu. Ông ấy đặt tôi ở bên cạnh, lấy chăn trùm kín đầu, bốn bề kín như bưng, trước mắt là một mảng đen kịt.
Ánh mắt ông ấy nóng rực, lấy tay giữ chặt cằm tôi rồi dùng sức hôn lên môi tôi, tựa như quên hết tất cả, chỉ gọi tên tôi.
Danh Sách Chương: