Tôi hoảng sợ, hất tay của Kiều Dĩ Thương ra, lá gan ông ta lớn thật, xung quanh đều là khách như vậy, nếu có ánh mắt nhìn vào góc tối, thì lời đồn sẽ lập tức nổi lên, Thường Bình Ngô cũng không phải là Chu Dung Thành, ông ta không vì vậy mà yêu thương tôi, không nỡ bỏ tôi như vậy, chắc chắn ông ta sẽ thế mà không tha cho ta.
Tôi hốt hoảng trốn tránh, rượu tràn khỏi miệng chén, không may làm đổ một vệt lên cổ áo sơ mi trắng, chảy xuống theo những ngón tay, ông ta nghiêng người vào tôi, ý bảo tôi lấy hộ chiếc khăn trong bộ Âu phục, tôi biết ông ta sẽ không bỏ qua nếu như tôi mặc kệ, thừa lúc mọi người xung quanh không để ý, tôi liền đưa lấy ra, nhét vào tay ông ra.
Ông ta cầm một cách hứng thú, rồi hỏi tôi: “Cô Hà có biết cái gì là lương tâm cắn rứt không.”
Tôi nói rằng vốn là trộm.
Ông ta không tranh cãi với tôi nữa, dùng khăn tay từ từ lau tay áo, nán lại vài giây, Thường Bình Ngô cầm tay tôi thì bị khách tách ra, ông ta chẳng quan tâm ngoái lại xem tại sao tôi lại bị ngã, mải ứng phó với những thương nghiệp quốc doanh gian xảo nịnh nọt, ngay cả chỗ trống để thở cũng không có.
Sau khi Kiều Dĩ Thương lau sạch sẽ, liền đem chiếc khăn đầy vết bẩn giơ lên, nhìn ngược lại tia sáng: “Lúc vừa mua được chiếc khăn này cũng có hơi cố chấp, gấp thế nào cũng không được, về sau để ở trong túi một thời gian, có vẻ như đã yên thân một chút, không là lại gây rắc rối cho tôi.”
Những lời này của Kiều Dĩ Thương khiến cho tôi cảm thấy chua xót, hình như ông ta không có cách nào để giữ được tôi, không dám cứng ngắc, mềm yếu cũng vô dụng, ông ta có khả năng thao túng không ai bì nổi, ở trước mặt tôi thì lại vô dụng, làm thế nào cũng không hàng phục được.
Tôi nói: “Là tôi tự mình tới, tôi tự mình giải quyết.”
Ông ta cười đầy thâm ý: “Những rắc rối mà cô Hà gây ra ở Tam Giác Vàng đã giải quyết xong chưa.”
Tôi bị ông ta làm nghẹn không nói nên lời, liền phồng má trợn mắt, hình như bộ dạng của tôi khá hài hước nên ông ta bật cười, tay ông ta vươn lên tới cổ định khẽ chọc má, trêu chọc tôi lần hai nhưng Đường Vân Lan bỗng gọi tên tôi trong đám người đó, tôi liền lùi ra sau vài bước, giả bộ như đang tìm cô ấy, cô ấy vẫy tay về phía tôi: “Anh Thường đang gọi cô đấy.”
Rất nhiều khách bên trong nhìn ra, Kiều Dĩ Thương liền quay lưng lại, tay cuộn thành nắm đấm rồi để dưới môi phát ra tiếng ho, trò chuyện đôi ba câu với người đàn ông vừa đi qua, thật khiến cho người ta hiểu thành màn che dấu.
Tôi vội vàng hoà vào đám người, Thường Bình Ngô cầm chặt tay tôi đến trước mặt một cặp vợ chồng: “Đây là Hà Linh San, bạn gái của tôi.”
Người đàn ông đó dò xét trên dưới, bà vợ bên cạnh thì che miệng thì thầm với ông ta, sau đó người đàn ông tươi cười bỗng trở nên thâm thúy: “Bạn gái anh Thường nhiều như vậy, nhưng xem ra cô Hà này lại rất khác.”
Thường Bình Ngô cười: “Quả thực là rất thích cô ấy.”
Ông ta nhẹ nhàng bảo tôi chào hỏi ông Âu Dương 欧阳先生 và vợ của ông ta.
Vừa rồi tôi đã cố gắng thoát khỏi ánh đèn sân khấu, hào quang thông minh, nhanh nhẹn đã khiến tất cả mọi người phải bất ngờ, sẽ không khiến cho danh tiếng của Thường Bình Ngô biến mất ngược lại chứ, xem ra quan hệ của vợ chồng này với nhà họ Thường vô cùng tốt, nên ông ta mới giới thiệu cho một mình tôi, là người quen nên không quan trọng cấp bậc lễ nghĩa, tôi giả bộ làm nũng, ngậm miệng cười quyến rũ, vì không hay mở miệng nên ông ta Thường Bình Ngô không nghĩ tôi sẽ như vậy, ông ngơ người một lúc, càng thêm cưng chiều mà nhéo má tôi một cái: “Cô gái tuổi còn nhỏ, thích nhất là trêu đùa, hai người đừng để ý.”
Bà Âu Dương nói sao thế được, cô Hà vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt tôi dừng lại ở phía viên ngọc trai trên ngực bà ấy: “Cô đây là người phía Nam Ấn sao.”
Bà ấy ừ.
“Bên trong viên ngọc trai kia trông rất xấu nhưng đúng là ngọc phía Nam, không sáng chút nào, lớn nhỏ không đều, nhưng nó cũng giá trị ngất, cô Âu Dương đúng là người phụ nữ biết thưởng thức.”
Tôi trừng mắt nhìn, nói một cách tinh quái: “Vẫn còn sang trọng, quý phái hơn những người phụ nữ có chồng gần bằng tuổi chỉ biết mặc vàng mang bạc.
Bà Âu Dương vô cùng vui sướng, lộ ra một hàm răng khi cười, ông Âu Dương uống chén rượu, ông ta xúc động nói: “Ghê đó, còn lanh lợi hơn cả bà Hai. Anh Thường, anh cũng phải chú ý sức khỏe đó.”
Thường Bình Ngô cười lớn rồi lại nói nhỏ, báu vật như vậy, có gục ngã tôi cũng tình nguyện.
Rượu quá ba tuần, ông Âu Dương hỏi ông ta xem đã giải quyết xong tên cầm đầu Ân Sửu của cuộc nổi loạn và đào tẩu ở Tây Nhã chưa.
Ân Sửu là thân tín của Thường Bình Ngô, là người cho thuê các sạp bán hàng ở Tây Nhã, bỗng đi theo con bạc rồi chết không rõ, Thường Bình Ngô rất coi trọng hắn ta, vài ngày trước Ân Sửu mang theo ba mươi anh em nhập vào một băng nhóm giang hồ khác ở Hải Châu, đã gây ra một cuộc xáo trộn lớn trong đám người của Thường Bình Ngô, xã hội đen chính thống thật sự có quy tắc, không thể tham gia nếu đã rời đi, trừ khi đại ca hiện tại bán mặt mày đi, nhưng theo cách nói của Thường Bình Ngô lúc nãy, hắn đã làm xấu mặt ông ta và ông ta vẫn chưa có cách nào để hả giận.
Tôi cười giễu cợt, nói trôi chảy: “Nếu như đã phản bội thì không cần động vào hắn, hắn không có người nhà sao.”
Thường Bình Ngô khẽ giật mình: “Ý của em là.”
“Về nhà nội thì đào ra toàn bộ nội tạng trong người, đem bán lại cho chợ đen, cứ để hắn ta đi tìm, dù có tìm đến mức long trời lở đất thù cũng không thấy tung tích, ngay cả thi thể cũng không để lại. Ai mê tín cũng biết rằng không thể đi vào vòng luân hồi, so với chuyện này thì càng khiến hắn ta đau khổ hơn. Về phần gia đình nhà gái, giải quyết rất dễ, thuộc hạ thô lỗ nhiều như vậy, tìm mấy người xấu, cứ đổi phiên nhau, khiến cô ta sinh con, khiến cả đời cô ta đau khổ.”
Thường Bình Ngô nhìn chằm chằm vào tôi: “Nhưng hắn đã theo ta nhiều năm như vậy.”
“Vợ chồng vốn là chim chung rừng, mang tai vạ thì không thể chạy một mình, ít nhiều cũng là hai mươi, ba mươi năm vợ chồng, gặp cám dỗ lại mỗi người đi một ngã, chỉ là một thuộc hạ thôi, là hắn bất nhân trước, sao anh còn quan tâm đến tình cũ.”
Ông Âu Dương nhíu mày: “Nếu như rơi vào tay một tổ chức bang phái bất kì nào, khó có thể sẽ bỏ lỡ những người khác quan tâm hắn.”
Tôi cầm một ly đế cao, che nửa khuôn mặt, cái tôi trong mắt bọn họ, như là nước biển nhấp nhô vậy: “Kẻ liều mạng căn bản không có lương tâm, nếu bọn họ có thì tất phải có tình nghĩa, người như vậy chẳng khác nào một tai hoạ, một chút cũng không được giữ lại. Tình nghĩa chính là điểm yếu, chỉ có cắt đứt nó thì mới trọng dụng được. Hắn ta có thể bị anh mua chuộc, cũng có thể là tôi bị hay hắn bị, bất kể đó là ai. Đều dễ dàng phản bội.”
Thường Bình Ngô hỏi tôi rằng theo tôi thì làm thế nào.
Tay tôi ấn lên môi ông ta: “Không được động vào hắn ta, cứ đến nhà hắn, để cho cả nhà hắn không thể chịu được cái nhục kia, giết gà dọa khỉ, xem ai còn dám dẫm lên vết xe đổ. Hắn đối với người khác thì không có tình cảm, nhưng lại giành tình cảm với gia đình, lo lắng duy nhất để khống chế bọn họ, để bọn họ biết, nếu như không làm tốt việc thì sẽ phải trơ mắt nhìn con gái, em gái, người vợ bị một đám đàn ông xấu cưỡng bức, chú bác thì chết oan, sự nhục nhã đau khổ này, ai cũng không thể chịu được, biết rõ là phải trả một cái giá vô cùng lớn, thì đừng bao giờ động vào sấm.”
Bà Âu Dương che miệng, đáy mắt bà ấy lộ ra vẻ hoảng sợ khó tin: “Trời ạ, thế này thì tàn nhẫn quá rồi.”
Tôi cười nói, không tàn nhẫn thì sao có thể ở trên người khác, người yếu đuối hiền lành, chỉ có thể bị người ta giẫm đạp.
Miệng tôi thì nói những lời ác độc đến cuối cùng nhưng trên mặt lại là vẻ ngây thơ, hiền lành, chỉ cần nhìn cũng đã sinh lòng yêu mến, ông Âu Dương hé mắt nhìn tôi rất lâu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười vô cùng thưởng thức: “Tôi cảm thấy đặc sắc đó, đối với giang hồ đen tối, khống chế tàn bạo còn thích hợp hơn là nhân từ.”
Thường Bình Ngô hồi tưởng lại, ông ta cũng hơi ngạc nhiên, bờ môi nhiễm mùi rượu chạm vào gò má quyến rũ của tôi: “Hà Linh San của anh mà lại ác như vậy ư.”
Tôi dí chặt vào lồng ngực ông ta: “Trụ vương thích Đát Kỷ ác độc, cũng như anh thì thích em. Nhưng Đát Kỷ hại nước hại dân, còn em là người giúp đỡ ngài, làm một quân sư nhỏ.”
Ông ta cười ha hả, Thường Bình Ngô lúc này đã bị tôi mê hoặc, ông ta vô cùng thích tôi vì tôi đã cho ông ta bao điều bất ngờ, cũng cực kỳ thích tôi vì tôi khác với những người phụ nữ bình thường khác, ông ta cũng biết, người tàn nhẫn và thông minh như tôi sẽ khó khống chế, nhưng một khi khống chế được, thì chết mê chết mệt không tả được.
Tôi cũng không muốn ác tới mức làm liên lụy những người vô tội, đối với ông ta thì không có cách nào khác, không dứt khoát quyết đoán thì ông ta sẽ không coi trọng tôi.
Sau khi vợ chồng Âu Dương rời đi, tôi đã đi xã giao với Thường Bình Ngô không ít người, uống hơn mười chén rượu, đang định cầm một ly nước dưa hấu uống giải rượu, thì lại phải tránh đám người để mời bà Hai tới, nhờ bà ta đi xã giao thay, sắc mặt bà ta liền xấu đi: “Nói hay lắm, cứ như là ngoài cô ra, thì những người khác đều không được chọn.”
“Tiếng tăm của bà Hai ở Hải Châu còn lớn hơn cả tôi, có bà ở đây thì tôi cũng không lo gì.”
Cô ta trợn mắt rồi phất tay bỏ đi về phía Thường Bình Ngô, thân hình đầy đặn và mềm mại dựa vào ngực ông ta, có khách tới mời rượu, cô ta liền cười nói, có thai thì không thể uống rượu, chỉ có thể dùng trà thay rượu để thêm phần vui.
Mọi người đều nhao nhao chúc mừng, chúc cô ta sinh ra “rồng con”, tôi nhìn thờ ơ, lạnh nhạt trước cảnh này, sao tôi phải trải qua cảnh mất đi đứa con, Thường phủ cũng phải theo tôi, cô ta sẽ không thể sinh như thường, chỉ sợ giấc mơ đẹp này còn quá sớm.
Tôi quay người lại thì nhìn thấy một đám đang cười đùa vui vẻ, có một cô gái đang tiến gần về phía tôi, cô ấy đi theo tôi đến bàn ăn, tôi không quay lại mà chỉ nhìn chăm chăm vào cái bóng trên nền nhà, dừng lại ở bên bàn đựng bánh ngọt.
Cô gái đó gọi một người bồi bàn, người đó đứng ở sau lưng cô ấy, lúc này cô ấy mới chào tôi từ phía sau: “Cô Hà, cô có ngồi một mình không.”
Tôi quay người lại để xem mặt cô ấy, quả thật rất lạ mắt, lúc trước đến Hải Châu chưa từng gặp cô ấy, chúng tôi bắt tay nhau, cô ấy giới thiệu nhà chồng của mình họ Phó, làm buôn bán ở Hải Châu, cô ấy chỉ về phía người đàn ông đeo kính đang trò chuyện với ông Thường và bà Hai: “Đó là chồng của tôi.”
Tôi liếc nhìn: “Ông chủ Phó rất tuấn tú lịch sự, khí chất hơn người, được ông trời tác hợp cùng cô.”
Cô ấy nghe xong liền vui sướng vô cùng: “Cô Hà đúng là nhanh miệng, trước giờ không ai cướp được danh tiếng của bà Hai, cô ta rất đẹp, gặp nguồn cao tay hơn, còn có thể uống rượu, lấy rượu làm câu đố, chỗ nào có cô ta thì chỗ đó náo nhiệt, những người vợ còn lại thì bị ép tới mức không nổi được, hôm nay gặp phải cô Hà mới biết thế nào là khí chất đoan trang, thực sự rất muốn nói chuyện.”
Cô ấy lấy từ khay của người bồi bàn hai ly rượu, để cho mình một ly rồi đưa cho tôi một ly, tôi đã không muốn uống, nhưng tình huống không thể từ chối, liền hết cách cầm ly cụng với cô ấy rồi nhấp một chút, cô ấy nói: “Chồng của tôi hay lui tới chỗ anh Thường, có ý muốn cùng đầu tư, mấy cô vợ ở Thường phủ đều nhận ra tôi, hôm nay có thêm cô Hà, tôi mới đánh liều đến chào hỏi.”
Tôi ngậm lấy miệng ly, môi khẽ run lên, hoá ra là hội người của Thường Bình Ngô, vậy nó là chỗ hữu dụng với tôi, trên đời này, chỉ cần một con châu chấu trên thuyền, ít nhiều cũng biết chi tiết đối phương, tôi không để ý, đặt ly rượu xuống, gắp một miếng rau trộn trong đĩa sứ: “Ông chủ Phó cũng là người trong giang hồ phải không.”
“Không phải, nhưng mấy lĩnh vực này thì anh ấy cũng biết, ai dám làm chứ, nhưng thực sự là kiếm tiền, nhân vật như anh Thường phải mấy thập niên mới ra một lần ở Quảng Đà. Anh ta cũng rất cẩn thận, đến mấy vợ bé bên cạnh cũng không dám tin tưởng. Lần trước, tôi đánh bài với bà Hai, thì nghe được có hôm trời tối cô ta không may đi nhầm vào phòng làm việc, anh Thường giận đến tím mặt, không cưng chiều cô ta suốt một tháng. Sợ tới mức Thường phủ coi cô vợ bé như một lời cảnh cáo, ai cũng không dám đến gần phòng làm việc nữa.”
Sâu trong lòng tôi bỗng nhảy dựng lên: “Tại sao vậy?”
“Lúc đó anh Thường mở két sắt, đang chuyển vài thứ đồ, bà Hai này tự tìm đến thì chẳng phải đen sao. Thật ra cô ta có liếc qua, nhưng cô ta còn nói cho tôi biết rằng đã nhìn thấy một cuốn sổ mỏng, còn có rất nhiều khóa, trong nhà anh Thường còn có tầng hầm với nhà kho, vị trí cụ thể thì không ai biết rõ, mấy cận về có biết cũng không dám tự ý xông vào, họ chính là chìa khoá để mở cánh cửa kia.”
Tôi nhớ trong đầu, khuôn mặt bình tĩnh mang chút giễu cợt: “Bà Hai rất thích nói đùa, cô thế mà cũng nghe theo cô ta.”
Khi thấy tôi hỏi vặn thì cô ấy lập tức nghiêm trang thề với tôi: “Không phải là giả đâu! Két sắt ở đâu bà Hai đều nhìn thấy, chỗ cất giấu, cô ta chỉ nói với tôi.”
Tôi giả bộ lơ đang hỏi cô ấy xem dấu ở đâu.
“Tôi nói cho cô này…” Cô ấy đang định nói nhỏ với tôi thì sau lưng bỗng có một tiếng vang lên, ngăn chúng tôi lại: “Em làm gì ở đây vậy?”
Cô Phí càng hoảng sợ, chúng tôi cùng nhìn ra phía sau, ông chủ Phó vội vàng đi tới, anh ta kéo cổ tay người phụ nữ của mình, quát lớn và bảo cô ấy không được nói bậy, sao lại không sửa được cái thói xấu này vậy, không biết là đang đắc tội với ai.
Cô Phó tức giận hất tay anh ta ra: “Đắc tội với ai hả? Bây giờ cô Hà được yêu thương như vậy, tôi muốn qua lại thân thiết với cô ấy, chẳng lẽ gây phiền phức sao?”
Tôi nâng ly rượu giơ trước ông chủ Phó, anh ta thấy thế liền lập tức cầm ly rượu lên, tôi nói rằng mình rất hợp với cô Phó, còn có ý định muốn mới cô ấy đến nhà làm khách, đều là người một ngà, cũng không thể nói là quá phận.”
Lời nói của tôi khiến mặt mày ông chủ Phó hớn hở, cũng nhờ vả chút quan hệ với Thường phủ ở Hải Châu nên mới thuận buồm xuôi gió, anh ta đành phải như vậy, không ngớt lời phụ hoạ nói với cô Hà, đúng là vinh hạnh của chúng tôi.
Ông chủ Phó đã quấy vào chuyện tốt của tôi, tôi cũng không thể hỏi trực tiếp trước mặt anh ta, chỉ có thể chờ ngày khác hẹn với cô Phó, sau hôm đó đã thêm được chủ đề. Đêm nay, tôi đã lấy được rất nhiều thông tin hữu dụng, chắn hẳn Kiều Dĩ Thương cũng không biết, Thường Bình Ngô vẫn luôn phòng bị ông ta, những thứ này sao có thể lật đổ được mình, thế nên phải thăm dò ông ta một cách rõ ràng.
Có lẽ đây là con bài lớn nhất để tôi có thể lật đổ nhà họ Thường.
Dưới tầng hầm với nhà kho cùng với một cuốn sổ mỏng, nhất định là chứng cứ buôn lậu phạm pháp của ông ta, tôi sẽ lưu nhớ đến cùng rồi chiến đấu thật tốt với ông ta.
Bữa tiệc đêm đã kết thúc vào lúc mười một giờ, khi tôi dâng rượu để tạm biệt khách khứa thì dạ dày tôi bắt đầu dâng lên, vị chua đắng trong cổ họng như muốn phun ra bất cứ lúc nào, tôi nói nhỏ với Thường Bình Ngô muốn rời đi một lát, liền bất chấp chen chúc với đám đông về lại sảnh tiệc.
Đầu tôi hơi choáng, cứ toàn thấy bóng trồng lên bóng, thậm chí còn chẳng nhìn thấy hướng đến nhà vệ sinh, trong lúc mê man, tôi lảo đảo chạy ra ngoài quán rượu, nằm ở bên cạnh cây ngô đồng cực lớn, tôi nôn sạch rượu ở trong bụng xuống mặt đất, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì một cánh tay đưa đến trước mặt tôi.
Mắt tôi hơi mơ hồ, men say khiến cho tôi không nhìn rõ đó là ai, một người khá to lớn, có vẻ hiền, cũng rất tinh tế, mặt đồng hồ là một khối màu vàng hình vuông, nó lấp lánh trước ánh đèn điện làm mê hồn người, tôi không đợi mà đưa luôn tay cho ông ta, ông ta liền chủ động nắm những ngón tay mềm mại của tôi, kéo tôi ra khỏi chỗ cây.
Thân thể tôi yếu ớt, không chút sức lực, người mềm nhũn như một đám mây từ trên trời rơi xuống ngực ông ta.
Trên người ông ta có mùi giống ông Tào, mùi hương mát lạnh của cây bạc hà, không đậm mà chỉ nhàn nhạt bay vào mũi.
Ông ta ôm tôi cách qua một lớp quần áo: “Sao lại nóng như vậy?”
Tôi nấc lên một cái, ông ta đã ở phía sau lưng đỡ tôi lên xe, quán rượu này nằm ở một nơi khá kín đáo, mặt tôi bỗng nhiên đỏ ửng, cùng với hơi thở toàn mùi rượu nên ông ta nghĩ tôi say, bộ dạng của tôi khi say rất mê hoặc, giọng ông ta hơi khàn khàn, cười hỏi: “Cần tôi cho cô tỉnh lại không.”
Đột nhiên ông ta tự hôn lên đầu ngón trỏ của mình, được vài giây thì lại để ngón trỏ lên môi tôi, tôi liền cảm nhận được hương vị dưa hấu hơi mờ nhạt, đầu ngón tay của ông ta khá mát ngọt, mà thứ tôi đang cần tìm chính là vị dưa hấu này.
Tôi đẩy lưỡi liếm một cái, con mắt thâm thúy của ông ta nhìn tôi, có hơi tối, khi gương mặt tuấn tú của ông ta từ từ đến gần tôi, tôi đưa tay để ngang trên môi ông ta: “Anh Tào phát minh ra cách làm tỉnh rượu, có thể dùng nó để kiếm tiền đó nha.”
Ông ta tự ý thức được việc mình làm là hơi thất lễ, lập tức buông cánh tay đang ôm lấy tôi, mái tóc dài của tôi lại mắc trên cúc áo của ông ta, làm thế nào cũng không gỡ được, ông ta tự nhiên cảm thấy thích thú, đã lưu luyến nửa đời với gió trăng, vậy mà vừa rồi suýt không kìm được.
Ông ta bỏ việc sờ soạng, dứt khoát kéo cúc áo ra, tóc liền trở lại ngư cũ: “Tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ một ngày nào đó, nếu tôi chỉ có hai bàn tay trắng thì sẽ xem xét lại.”
Ánh đèn dịu nhẹ trên mặt ông ta, có ánh trăng đẹp, tĩnh mịch, lại còn có đầy ánh sao trên trời phản chiếu nhiều màu, đầu lưỡi tôi cứng: “Sẽ có một ngày như thế ư.”
Giọng ông ta vô tư: “Sau khi quen biết cô, cái gì cũng đều có thể xảy ra.”
Thân thể tôi bay bổng, mất đi thăng bằng, cả người lung lay, cánh tay ông ta lập tức ôm chặt tôi lại, lòng bàn tay ông ta đặt lên lưng tôi trong chốc lát, tôi có cảm giác bàn tay kia của mình đè ông ta xuống, ông Tào gần như là định chạm vào quần áo của tôi, nhưng lại tự ép dừng lại.
Danh Sách Chương: