Tôi đứng trước cửa phòng do dự rất lâu và suy nghĩ xem mình có thể xông vào những trường hợp như thế này hay không, nếu như để họ âm thầm phát hiện và để họ có thời gian chuẩn bị thì chi bằng đấu một ván oanh liệt ngay trước mặt vậy, cho dù không giúp được gì nhiều nhưng để lộ ra dáng vẻ xấu xí cũng khá sảng khoái.
Tôi buông cái tay nắm cửa ra và đi về phía ngược lại, chị Bối tựa người vào tướng hút thuốc, trước mặt chị ta lướt qua rất nhiều người đàn ông trung niên mặc áo vest bảnh bao, họ nhận ra chị ta và gật đầu chào hỏi, thậm chí có người còn động tay động chân hỏi chị ta khi nào có thời gian qua đêm mới họ.
Chị Bối mắng mỏ một câu: “Cơ thể gầy gò của ông làm sao chịu nổi sự hành hạ của tôi chứ, khéo lại chết ngay trên giường đấy, nếu để người chống lưng của tôi biết được thì coi chừng người đó không buông ta cho ông đấy.”
Người đàn ông kia cười lớn hỏi người đứng sau chị ta là ai, chị ta ngẩng mặt lên đấm vào ngực người đó một cái: “Nói ra rồi ông còn dám đùa giỡn không hả?”
“Lợi hại như thế lẽ nào là vị quan lớn sao.”
Chị Bối phà một hơi thuốc vào mặt ông ta, người đàn ông rất thích thú hít hít khen thơm tho.
Chị Bối đưa chân lên đá ông ta một cái: “Được rồi, mau vào trong đi, những cô gái trẻ trung nóng bỏng đang đợi ông đấy, ông ở đây dây dưa với một người phụ nữ đứng tuổi như tôi làm gì, tôi không chịu nổi sức mạnh của ông đâu.”
Chị ta lắc hông gợi cảm yêu kiều, dưới đáy mắt trông rất lạnh nhạt.
Nở nụ cười tiếp đón khách nhưng chưa chắc trong lòng cảm thấy vui vẻ, trên đời có biết bao nhiêu chuyện phong lưu đều chỉ là những thứ tình cảm gượng ép.
Tôi ra dấu chỉ về phía cửa với chị ta như muốn nói tôi đi đây, chị Bối không lên tiếng, khói thuốc mờ ảo che lấp khuôn mặt chị ta khiến chúng tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương.
Tôi bước ra khỏi hội sở Giang Vĩ và bảo tài xế hãy về trước đi, tạm thời mấy ngày tới cũng đừng liên lạc với tôi, tài xế khó hiểu hỏi tôi tại sao, tôi mới lo xong chuyện hậu sự của cục trưởng Chu nên muốn đi dạo sao.
Tôi đứng bên cạnh chiếc xe và chìm vào trong sự im lặng giữa ánh đèn lấp lánh bên đường, dòng người tấp nập lao qua người tôi, tôi cảm thấy mình quá nhỏ bè, nhỏ bé đến mức tôi cảm thấy thật cô đơn và lẻ loi.
Hà Linh San không còn Chu Dung Thành giống như kẻ lang thang không có nhà vậy, lang bạt khắp nơi, đâu đâu cũng là sự lừa gạt, trong thế giới hoa lệ và phồn hoa này thì chỉ còn cách nhờ vào bản thân mở ra một con đường sống trong thế giới của đám đàn ông.
“Tôi có chuyện quan trọng hơn nữa để làm.”
“Bà chủ.” Tài xế gọi với tôi lại: “Thế khi nào tôi đến đón bà và đón ở đâu.”
Tôi im lặng không nói gì cả, ông ta cứ luôn chờ đợi câu trả lời của tôi, phía sau có vài chiếc xe cứ không ngừng bấm còi inh ỏi vì bị cản đường, tôi lùi lạo vài bước: “Tôi cũng chưa chắc nữa, có lẽ là mấy tháng sau, có lẽ là vài năm sau.”
Tài xế nhíu mày lại: “Bà chủ rốt cuộc muốn làm gì vậy, bà là phụ nữ, những việc quá nguy hiểm tốt nhất không nên dấn thân vào.”
Một tiếng rầm vang lên, phái sau vang lên tiếng la hét của người người đàn ông: “Con mẹ mày rốt cuộc có lái đi không hả! Lo nói năng tình tứ là được rồi?”
Chủ chiếc xe BMW thò đầu ra ngoài cửa sổ và mắng tài xế: “Lái Bentley thì hay lắm sao, mày có tin tao gọi điện thoại cho người đến đánh chết mày không.”
Sắc mặt tài xế đanh lại, so về thân phận thì những người này gặp ông ta còn phải tỏ vẻ cung kính đấy, Chu Dung Thành không còn nữa, tôi là người tiếp nhận quyền lực được để lại, lạc đà gầy chết còn hơn ngựa đấy.
Tài xế đẩy cửa muốn bước xuống xe cho họ một trận nhưng tôi dùng đầu gối chặn cửa lại và lắc lắc đầu về phía ông ta: “Tôi còn có chút chuyện, không cần phải quan tâm đến những người này đâu, họ cũng không biết chúng ta là ai.”
Tài xế quay đầu qua nhìn một cái và bình tĩnh lại, sau đó lại hỏi tôi thật sự không đi cùng ông ta sao.
Tôi nói rằng tôi không muốn sống trong căn nhà rộng lớn trống trải kia và sống một cách cô đơn và vô dụng, chỉ biết hưởng thụ những thứ Chu Dung Thành để lại nhưng lại không thể vì ông ấy là điều gì đó.
Tài xế biết mình nói không lại tôi nên căn dặn nếu có chuyện gì nhất định phải liên lạc với ông ta và những người thân thiết với cục trưởng Chu, ông ta dặn dò xong bèn quay lại chỗ ngồi và lái xe đi, con đi trước mặt trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều, những tán cây phản chiếu xuống nền đất, dưới ánh đèn có vô số con kiến bay, chúng trông thật nhỏ bé nhưng lại không hề cô đơn, dường như trên đời này chỉ có một mình tôi mới như thế này thôi.
Tôi đợi khoảng bốn mươi phút, cánh cửa xa hoa lộng lẫy dưới ánh đèn chói lọi kia bị ai đó chầm chậm đẩy ra, Kiều Dĩ Thương bước ra đầu tiên, sau lưng ông ta là một đội vệ sĩ hùng hậu bảo vệ hai bên, người thì che dù cho ông ta, người thì mở đường cho ông ta.
Cây dù không dùng để che mưa càng không phải để che nắng mà là để chống đạn, cây dù đó được sản xuất bằng sắt tấm, rất nặng nề, những đại ca xã hội đen ở các tỉnh khác dường như đều có, đặc biệt là khi bước đi dưới trời tối nhất định sẽ mở ra để che não và ngực lại, những vị trí khác cho dù có bị ám sát cũng không đến nỗi mất mạng, cho dù Kiều Dĩ Thương đã ngồi lên vị trí này những vẫn phải đề phòng việc kẻ thù của những tổ chức khác ám sát.
Những kẻ liều chết đó vì muốn đạt được mục đích ám sát đã hoàn toàn không màng đến mạng sống nữa rồi.
Trên cánh tay Kiều Dĩ Thương vắt theo một cái áo vest màu xám, cổ áo khẽ hờ hững để lộ ra vùng ngực đỏ thẳm, ông ta đã uống rượu, còn uống rất nhiều là đằng khác, trong đáy mắt để lộ vẻ chớm say rồi.
Đỗ Ngọc Hướng và một người đàn ông khác đưa ông ta bước xuống bậc thang và rất ân cần bắt lấy tay ông ta: “Tổng giám đốc Kiều, chúng ta hãy quyết định thế nhé, đợi đến đại hội cổ đông chúng tôi nhất định sẽ bầu cho ông.”
Kiều Dĩ Thương nói đó chẳng qua chỉ là mối quan hệ đôi bên đều có lợi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi các vị đâu.
Đỗ Ngọc Hướng cười lớn: “Có thể hợp tác với tổng giám đốc Kiều là vinh hạnh của chúng tôi, từ lâu chúng tôi đã rất ngưỡng mộ tác phong làm việc của tổng giám đốc Kiều rồi, nay được thấy tận mắt quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Kiều Dĩ Thương hào hứng hỏi ông ta so với tổng giám đốc Chu thì ai lợi hại
Đỗ Ngọc Hướng bất mãn xua tay: “Ông ta nào chỉ là lợi hại mà còn rất ngang ngược độc tài nữa, vừa làm cục trưởng vừa kinh doanh không buông bên nào cả, tất cả quyền lực đều nằm trong tay ông ta, chúng tôi giống như tay sai cho ông ta mà thôi, vì muốn nhận lấy chút lợi lộc nên phải chấp nhận làm trâu làm ngựa, từ lâu chúng tôi đã cảm thấy rất bất mãn rồi, câu không nên nói cũng phải nói, Thil không có tổng giám đốc Chu thì có lẽ sẽ có một con đường mới.”
Kiều Dĩ Thương cười nói người cũng đã mất rồi, cổ đông Đỗ cũng nên giữ thể diện cho tổng giám đốc Chu một chút.
Họ chào tạm biệt nhau, Đỗ Ngọc Hướng và người đàn ông kia mỗi người leo lên một chiếc xe rời khỏi, tôi giữ chặt nắm đấm cười lạnh lùng, quả nhiên chó nuôi không khôn mà, mới đã đã đắc ý, còn nhớ đến việc nói xấu ân nhân của mình nữa đấy, những người trong giới thượng lưu đúng là loại vong ơn bội nghĩa mà.
Những loại người như thế sớm muộn gì cũng trở thành mối họa, mối họa lớn nhất của Thil chính là Đỗ Ngọc Hướng, nếu như Chu Dung Thành sớm phát hiện ra bộ mặt của ông ta mà khai trừ thì Thil cũng không đến mức đi đến bước đường ngày hôm nay.
Tài xế cúi người mở cửa xe cho Kiều Dĩ Thương, ông ta muốn bước vào nhưng tài xế lúc này đột nhiên phát hiện ra tôi đang đứng một mình cô đơn bên vệ đường và mang vẻ đáng thương và yếu ớt.
Tài xế khẽ chau mày và nhanh chóng nói nhỏ vào tai Kiều Dĩ Thương vừa bước vào trong xe điều gì đó, Kiều Dĩ Thương nghe xong bèn quay qua nhìn về phía tôi, ánh mắt hướng thẳng về khuôn mặt trắng bệch ốm yếu nhưng đầy xinh đẹp của tôi.
Bộ Sườn Xám của tôi bay lất phất trong đêm, rất nhẹ nhàng, rất mềm mại như thể một cành lá liễu, một giọt nước thanh khiết không chút dấu vết chạm vào trái tim con người, khiến họ sờ không được và nhìn không thấy.
Ông ta đứng trước cánh cửa hoành tráng của hội sở Giang Vĩ và nhìn tôi không nói lời nào cả, trong ánh mắt tràn đầy ánh đèn hoa lệ.
Ánh đèn phía sau lưng tôi.
Không ai là không mềm lòng, không động lòng, không thương xót, trong màn đêm dịu dàng này tôi đang đứng đó trong trạng thái lạc lõng và đầy bất lực.
Tôi và ông ta nhín nhau dưới ánh đèn hoàng hôn mông lung, ông ta đợi tôi đi về phía mình nhưng tôi chỉ đưa cánh tay ra.
Kiều Dĩ Thương nhìn cánh tay tôi giữa không trung khá lâu, khóe môi khẽ nở ra nụ cười nhạt, ông ta đóng cửa lại từng bước từng bước đi về phía tôi, thân hình to lớn của ông ta tạo thành một bức tường màu đen bao trùm tôi lại.
“Cô Hà đau khổ đến mức không nhớ đường về nhà sao.”
“Dung Thành rời khỏi là tin tức sét đánh, thật sự tôi rất đau lòng, có những ngôi nhà không phải là nhà, bốn bức tường lạnh lẽo chỉ còn lại một mình tôi, tôi không muốn về, đi qua đi lại thế nào mà đã đến chỗ của anh, ông Kiều có đồng ý giúp tôi tìm một nơi dung thân không.”
Đầu lưỡi của Kiều Dĩ Thương khẽ lướt qua răng cửa, trong đáy mắt ông ta lướt qua vẻ dao động và xao xuyến vì vẻ khiêu gợi và xinh đẹp của tôi, ông ta nheo đôi mắt khó đoán lại và nói: “Cô Hà nếu như đang chọc ghẹo tôi thì bây giờ đi vẫn còn kịp đấy.”
Cánh tay tôi đưa cao hơn một chút: “Cánh tay tôi mỏi lắm rồi.”
Kiều Dĩ Thương vốn vẫn còn cảnh giác với sự yếu đuối mềm yếu của tôi nhưng bây giờ đã hoàn toàn chìm vào trong sự dịu dàng của tôi rồi, ông ta nở nụ cười tươi nắm lấy bàn tay tôi nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của ông ta: “Nếu như không phải chọc ghẹo thì sau khi đi theo tôi cô đừng nghĩ cách chạy trốn đấy.”
Tôi nói một cách đầy ẩn ý: “Chạy trốn cũng do người đàn ông ép buộc thôi.”
Ông ta vòng tay ôm lấy vai tôi và ép sát tôi vào người ông ta, tôi nằm gọn trong vòng tay ấm áp của ông ta và khẽ nói vào tai tôi: “Không đâu, cô đồng ý tôi cảm thấy rất vui.”
Trong lòng tôi hơi bất ngờ nên ngẩng đầu lên nhìn ông ta nhưng ông ta lại không nói thêm thứ gì nữa rồi dẫn tôi bước lên chiếc xe màu đen trong sự ngơ ngác của người tài xế.
Đoạn đường chỉ vài mét nhưng tôi cảm thấy rất xa xôi, xa đến mức tôi mấy lần cảm thấy rất mông lung, run rẩy và hoang mang.
Chị Bối nói những người phụ nữ như chúng tôi nếu như muốn sống thật tốt và không bị đàn ông gạt đánh mất hết tất cả thì không được phép động lòng, không được biết ơn, không được nhân từ càng không được hồ đồ.
Nhưng tôi không còn chồng nữa, sự dối trá trên con đường lạc lõng hay tình yêu thù hận cũng không phải là tôi có thể quản lý được nữa.
Kiều Dĩ Thương đưa tôi về biệt thự giữa lưng núi, trong đó có thuê một cô giúp việc, trong phòng khách có rất nhiều đồ cổ được bày biện, những vật trang trí vốn tối tăm trông sáng dũa hơn rất nhiều, dường như mọi thứ có bàn tay của người phụ nữ nhúng vào nên các chi tiết đều để lộ ra vẻ dịu dàng.
Thường Cẩm Lệ và Kiều Dĩ Thương là hai vợ chồng chỉ còn thiếu một đám cưới nĩa mà thôi, nơi ở của ông ta thì cô ta ra vào tự do cũng là chuyện đương nhiên thôi, ông ta cũng không phải là người đàn ông gia trường nên những việc cô ta làm ông ta cũng không hỏi nhiều.
Bảo mẫu còn tưởng người phụ nữ trong vòng tay Kiều Dĩ Thương là Thường Cẩm Lệ nên cười tít mắt gọi bà chủ, tôi ngẩng đầu lên, khi bà ta nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ thì biểu cảm khá cứng đờ: “Cô này là.”
Kiều Dĩ Thương nói là cô Hà.
Bảo mẫu ừ một tiếng: “Cũng đã trễ thế rồi, Cô Hà muốn ở đây sao?”
Tôi không nói gì cả và đi thẳng vào trong, Kiều Dĩ Thương nói với bảo mẫu tôi sẽ ở tạm nơi này.
Bảo mẫu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ta nên càng ác cảm và thành kiến với tôi hơn, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi luôn rất căm ghét những người thứ ba phá hoại gia đình người khác, họ hoặc là từng trải, hoặc là sợ ngày này sẽ đến nên nói chung là không thể chịu đựng được.
Bà ta quỳ xuống dưới đất cởi giày giúp Kiều Dĩ Thương và hỏi ông ta có muốn ăn khuya không.
Kiều Dĩ Thương bảo bà ta gọi điện thoại cho nhân viên giao tới một nồi chè và hai món ăn nhỏ, cô Hà thích ăn đồ ngọt.
Bảo mẫu nhìn tôi một cái rồi liên lạc với nhân viên còn tôi lại bình thản đi đến trước một cái kệ đồ cổ và cầm một chiếc đĩa ngọc lên, nó có màu đỏ tím giống như đã được khai quang rồi, màu sắc trong suốt, phần rìa còn ánh lên màu ánh bạc nữa.
Tôi cười hỏi Kiều Dĩ Thương: “Của anh sao?”
Ông ta vừa cởi áo khác vừa trả lời không phải.
Tôi quay qua nhìn về phía bảo mẫu: “Chắc không phải là khách sạn tặng cho khách quý thuê phòng dài hạn đấy chứ.”
Bảo mẫu sau khi cúp máy bèn nói đó là món đồ do bà Kiều mang đến và dặn dò phải đặt ở nơi cao nhất của cái kệ.
Tôi ừ một tiếng, cảnh tượng suýt chút bị dìm chết trên chiếc du thuyền ngày hôm đó lại hiện ra, tôi nở nụ cười sắc sảo: “Bà Kiều đúng là rất có con mắt nhìn thấy, những thứ bà ấy chọn đều là loại đắc tiền, rất khó tìm được món thứ hai đấy.”
Tôi đặt cái đĩa ngọc lên đỉnh đầu, bảo mẫu bị dọa đến mức trắng bệch mặt mày bà bảo cô Hà mau thả xuống, thứ này không thể làm hư được.
Bà ta chưa nói xong thì ngón tay tôi đã buông ra rồi, chiếc đĩa ngọc rơi xuống và vỡ toang dưới chân tôi và vỡ ra làm năm mảnh.
Tôi cười rất vui vẻ và hỏi Kiều Dĩ Thương đang đứng bên cạnh hoàn toàn không có phản ứng gì cả: “Có giống như hoa mai bên miền bắc mới có không.”
Kiều Dĩ Thương nhìn một lúc rồi để lộ ra nụ cười dịu dàng: “Có một chút, cũng rất giống với hình xăm hoa mai trên ngực cô.”
Bảo mẫu ngơ ngác đứng bên cạnh và vội vàng dậm chân nói: “Trời ơi, cô Hà tại sao lại làm vỡ nó chứ, đây là bà Kiều…”
“Bà Kiều là chủ nhân của bà chứ không phải của tôi, tôi bị sơ ý thôi mà, thế tôi có cần làm vỡ mình rồi đến trước mặt cô ta nhận lỗi hay không hả.”
Bảo mẫu bị tôi nói đến mức không thốt nên lời, bà ta nhìn về phái Kiều Dĩ Thương thì phát hiện ông ta rất chiều chuộng tôi, vả lại còn không có ý trách móc nên bá ta chỉ còn cách nuốt nỗi uất ức vào trong lòng và cẩn thận cúi người nhặt những mảnh vỡ lên rồi đặt lại lên kệ.
Tôi hào hứng đi đến những nơi khác tham quan, bảo mẫu đi đến trước mặt Kiều Dĩ Thương hỏi nhỏ: “Nếu bà Kiều hỏi đến…”
Kiều Dĩ Thương đưa một ngón tay đặt lên môi như thể sợ tôi nghe thấy sẽ không vui vậy, ông ta nói nếu bà chủ hỏi đến thì hãy tìm ông ta.
Bảo mẫu rất khó xử: “Nhưng bà chủ rất hay đến đây, nếu như chạm mặt cô Hà và hỏi tôi thì làm sao tôi trả lời đây.”
Kiều Dĩ Thương tháo cái cà vạt ra đưa cho bảo mẫu và thản nhiên nói: “Lanh lợi một chút là được rồi.”
Bảo mẫu nghe thấy Kiều Dĩ Thương nói thế thì gật gật đầu, vừa đi lấy chút trái cây trong tủ lạnh ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng xoảng một tiếng, họ đồng thời nhìn về phía tôi thì thấy tôi đang đứng trước một đống mảnh vỡ của cái bình hoa, hai tay dừng lại trong không trung: “Xin lỗi, cái bình hoa này trơn quá.”
Bảo mẫu ngơ ngác còn Kiều Dĩ Thương đi đến rút vài tờ khăn giấy trên bàn lau bàn tay tôi vài cái: “Có bị thương không.”
Tôi nói không có.
Ông ta ừ một tiếng: “Người không sao là được rồi.”
Trong lòng tôi rất bực mình, nhả không ra cũng nuốt không trôi, tôi rút bàn tay lại và nói: “Đồ vỡ mất rồi.”
Ông ta nói biết rồi.
Trong ánh mắt ông ta để lộ nụ cười đầy ẩn ý, nụ cười khiến tôi cảm thấy khó thở, với kinh nghiệm của Kiều Dĩ Thương không thể nào nhìn không ra sự đau khổ và thù hận trong tôi, cũng không hiểu vì sao tôi lại chọn lựa quy phục ông ta nhưng ông ta vẫn giống như đêm mưa hôm ấy, không cần hỏi lý do, không hề do dự đưa tôi về đây.
Tôi không phải những cô gái chưa trải sự đời nên tất nhiên không hề cho rằng ông ta thích tôi nên mới chịu đựng sự bướng bỉnh của mình, ít nhất là phải có một cái lý do gì đó, trong tay tôi có thứ mà ông ta cần, hai chúng tôi đều là loại người luôn biết cách tính toán.
Sau bữa tối Hàn Xuân Bắc đã đến tìm Kiều Dĩ Thương, ông ta nhìn thấy tôi thì khá kinh ngạc đứng ngơ ngác ở phòng khách mất vài gây, cho đến khi Kiều Dĩ Thương hỏi ông ta có chuyện gì thì ông ta mới phản ứng lại gật gật đầu với tôi và đi vào phòng khách.
“Anh Thương, có tin tức rồi.”
Kiều Dĩ Thương đứng dậy khỏi ghế sô pha và không nói gì cả, đầu tiên là đi đến sau tấm kính, tôi thấy họ bước ra ngoài ban công và buông tấm rèm xuống, lúc này chỉ còn hình bóng của Kiều Dĩ Thương mà thôi, bảo mẫu bưng trò vào, gọi ngăn bà ta lại và bảo bà ta hãy đưa cho tôi.
Bà ta nghi ngờ lùi lại vài bước và rất cảnh giác đối với tôi, tôi nở nụ cười hỏi bà ta đang sợ hãi điều gì, chẳng lẽ tôi sẽ ăn thịt người sao.
Bảo mẫu nói trà của ông Kiều do bà ta bưng nên không cần phải làm phiền cô Hà.
“Chỉ là bưng trà thôi mà, vài bước chân thôi, tôi cũng muốn đi ra ngoài hóng gió nên không phiền chút nào cả.”
Tôi nói xong và không đợi bà ta phản ứng lại đã vô cùng ngang ngược đón lấy khay trà, bà ta muốn giành lại nhưng tôi bỗng chốc tối sầm mặt lại: “Bà không biết trời cao đất dày hay là không biết đánh giá tình hình đây, từ khi nào những việc tôi muốn làm tới lượt bà nói không.”
Bà ta bị tôi dọa cho nên nhỏ nhẽ phản biện: “Bà Kiều căn dặn tôi…”
“Bà Kiều là cô chủ của Hải Châu nhưng ở đặc khu cô ta chưa chắc có địa vị gì, tôi không phải là người bà có thể đắc tội được đâu, có thời gian bà hãy hỏi xem tài xế bên cạnh ông Kiều là biết ngay.”
Bảo mẫu chưa từng thấy tôi nên bị những lời nói này của tôi làm cho ngơ ngác khó hiểu, tôi đẩy bà ta ra phía sau và bưng hai tách trà đến ban công.
Kiều Dĩ Thương và Hàn Xuân Bắc đứng đối lưng với tấm kính và đứng ở vườn hoa hút thuốc, tôi sợ mình sẽ phát ra tiếng động nên cố tình cởi giày đi chân trần đến đó.
“Anh Thương, sao anh lại đón cô Hà đến đây, như thế chẳng phải là đưa chuột vào hũ gạo sao?”
Kiều Dĩ Thương hít một hơi thuốc: “Tôi không cảm thấy thế.”
“Cô ta là vợ của Chu Dung Thành, anh là con rể của ông Thường, hai bên có mối quan hệ ân oán, anh đừng dính vào người phụ nữ này, tôi nghe nói người phụ nữ này là nhân vật rất lợi hại và ghê gớm đấy.”
Khuôn mặt Kiều Dĩ Thương khẽ nở nụ cười: “Nếu cô ta thật sự là nhân vật ghê gớm thì khá thú vị đấy.”
Hàn Xuân Bắc lúc này phát hiện ra phái ban công xuất hiện một bóng người nên lập tức im miệng và quay đầu nhìn về phía tôi.
Kiều Dĩ Thương cũng quay người lại, tôi giơ hai tách trà lên và đặt nó lên trên một chiếc bàn bằng đá.
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía đôi chân trần của tôi: “Sao lại không mang giày.”
Tôi vô tình giẫm lên vũng nước nhỏ giọt xuống khi phơi đồ, ngón chân khẽ hất nước lên người Kiều Dĩ Thương, giữa mày ông ta ướt đẫm, tôi cười rạng rỡ và đắc ý vô cùng.
Kiều Dĩ Thương rất lâu sau đó mới định thần lại sau khi bị làm ướt, ông ta không hề tức giận mà ngược lại còn đưa tay ra ôm lấy tôi vào lòng giúp ông ta lau đi vết nước trên khuôn mặt rồi dịu dàng hỏi bàn chân tôi có lạnh không.
Danh Sách Chương: