“Pằng.”
Bầu trời xanh thẳm vang lên tiếng súng, chim chóc và muông thú ẩn nấp trong những bụi cây gào thét bay lên không trung, bay về tứ phía, lượn vòng, vỗ cánh rồi biến mất.
Một làn khói trắng xóa nồng nặc tràn ra từ miệng súng, giống như thịt người bị cháy.
Cánh tay của tôi tê liệt vì một cú va chạm mạnh, toàn thân run rẩy, cả người chao đảo ngã về phía trước và toàn thân tôi ngã về phía trước, trong khoảnh khắc viên đạn được bắn ra tìm tôi như ngừng đập.
Tôi đã nổ súng.
Chu Dung Thành quỳ rạp xuống đất, đau đớn làm cho ông đổ mồ hôi như mưa, ông cố gắng chống đỡ để cơ thể không nằm xuống, nhưng ông không hề biết tôi đang cầm súng và càng không biết rằng tôi đang nhắm súng vào thuộc hạ của ông, sau khi nghe thấy có tiếng súng phát ra, anh ta bỗng kinh ngạc, cả người cứng đờ một lúc rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ta trắng bệch còn hơi giật giật, trong ánh mắt hiện lên sự ngỡ ngàng.
Người lái xe hoảng loạn làm cho cây gậy trong tay rơi xuống, phát ra một tiếng “rầm”, anh ta ở phía sau thì thầm với bà chủ, giọng điệu của anh ta vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, âm thanh rất khiêm tốn.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới, bao gồm cả bản thân tôi.
Hai bàn tay của tôi, đã từng vuốt ve cơ thể dơ bẩn của nhiều người đàn ông thế nên nó cũng chẳng sạch sẽ nhưng nhuốm máu tươi mới là lần đầu tiên.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, vì nếu tôi không làm như thế thì rất có thể Chu Dung Thành sẽ không qua được cái nạn vừa rồi.
Họ đều là những kẻ điên giết người điên cuồng, không cần bất cứ thứ gì khác trừ mạng người. Ngay lúc họ đặt chân lên chiếc Mercedes Benz, não họ dường như đã mắc ở lưng quần.
Chu Dung Thành đã vì tôi mà đầu tranh không màng đến sống chết của bản thân, tôi cũng có thể vì chồng mình mà đánh đổi tất cả, làm những việc mà bản thân không dám làm và cũng chẳng biết làm.
Thực ra, tôi cũng rất kinh ngạc. Có rất ít người phụ nữ đã từng chạm vào súng hơn nữa có thể cầm súng dùng vào việc lớn thì còn chưa tới một phần một trăm, tôi Hà Linh San năm nay 22 tuổi, chẳng còn chút khẩu khí nào, thật không biết đó là may mắn hay đen đủi nữa.
Tôi trước đây chỉ là có xem qua ông ấy bắn súng nên biết làm thế nào để bắn nhưng chưa từng thử qua, lần đầu tiên mà tôi bắn chính xác đến vậy, thậm chí đến bản thân tôi cũng cảm thấy thật kỳ diệu.
Tôi không giết tên thuộc hạ đó, trước khi thời khắc nổ súng tôi đã di chuyển súng từ giữa trán xuống cánh tay đang giơ gậy sắt của ông ta.
Tôi chưa từng giết người, cho dù anh ta có là người xấu, tôi cũng không có tư cách để giết anh ta, tôi không phải cảnh sát, Chu Dung Thành giết anh ta là để thi hành công vụ, còn nếu tôi giết anh ta thì chính là xem mạng người như cỏ rác.
Để không gây rắc rối, khoảnh khắc quyết định trong 0.01 giây cuối cùng, tôi đã hạ nòng súng xuống, viên đạn xuyên qua mạch cổ tay của anh ta, một dòng máu đỏ tươi từ từ theo chảy xuống, gậy sắt rơi khỏi lòng bàn tay, rơi xuống chân Chu Thành Dung. Khuôn mặt của tên thuộc hạ nhăn nhó, nằm bỏ trên mặt đất, lấy tay giữ vết thương, lăn lộn kêu gào vì đau đớn. Kết cục này còn khổ hơn cả chết, sống dở chết dở, bắt anh ta phải nếm mùi vị này mới trút được hận.
Năm xe cảnh sát và hai xe cứu thương từ hướng đông bắc đi đến, tiếng còi báo động vang vọng núi rừng, dường như muốn chọc thủng một lỗ trên trời.
Đội trưởng Vương nhảy ra khỏi xe cảnh sát đầu tiên. Anh ấy nhìn thấy Chu Dung Thành toàn thân đầy máu trước mặt tôi, sắc mặt anh ấy ngay lập tức thay đổi. Một vài cảnh sát đặc nhiệm đi cùng anh ấy chạy đến chỗ tôi. Những người cảnh sát khác cầm súng chĩa vào đầu tên thuộc hạ đang ngã trên mắt đất, lớn tiếng la hét phải bao vây rừng, bao vây nhà dân xung quanh, không được để thoát một tên.
Sự bình tĩnh và điềm tĩnh của tôi trong thời khắc sinh tử đã biến thành sự mềm yếu và hoảng sợ khi biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, đã được an toàn, tôi buông khẩu súng dường như có nhiệt độ trong tay xuống, tôi bịt chặt hai tai và thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn đi như một vũng nước, một vũng bùn, tôi không còn chút sức lực nào dựa vào lưng Chu Dung Thành.
Máu trước mặt, cơ thể đầy những vết thương, cả con đường tanh mùi máu, chói tai, tàn khốc, hung hăng ngang ngược, mỗi cảnh tượng đều như một bộ phim điện ảnh, hội tụ thành một dòng sông chấn động.
Chu Dung Thành cố gắng hết sức để ôm tôi. Khuôn mặt bê bết máu của ông ấy xoa xoa mái tóc dài bù xù của tôi. Đội trưởng Vương gọi y tá đến để điều trị. Sau đó anh ấy cởi đồng phục cảnh sát để che người cho Chu Dung Thành để tránh vết thương của ông tiếp xúc với gió, một vài y tá vội vàng khiêng cáng tới định giữ tay ông ấy để băng bó.
Ông ấy “hừ” một tiếng, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, bảo bọn họ đừng làm ồn nữa, tất cả mọi người đều giật mình, không biết có chuyện gì, ngay sau đó ông ấy nhẹ nhàng hôn lên tai và mắt tôi rồi hỏi: “Em sợ sao?”
Tôi không ngừng run rẩy, hai hàm răng cứ va vào nhau. Ông nhét ngón tay của mình vào miệng tôi và bảo tôi đừng cắn vào lưỡi. Tôi biết mình đã cắn vào đầu ngón tay của ông và cũng nếm mùi máu tanh từ ông ấy, nhưng tôi không thể khống chế được, tôi giống như vừa được lôi lên từ biển băng, sự hoảng sợ và lạnh lẽo như thấm vào xương tủy...
“Em đừng sợ, mọi thứ đã qua rồi.”
Ông bóp má tôi, nhẹ nhàng mở miệng tôi, rút ngón tay đẫm máu của ông ra: “Hà Linh San, có anh ở đây rồi, không ai có thể làm hại em cả, anh không cho phép.”
Tôi thẫn thờ nhìn khuôn mặt ông, nhìn ông cười khổ sở, đôi mắt ông khép lại rồi lại cố gắng mở ra. Tay ông chạm vào mặt tôi, những đầu ngón tay thô ráp của ông xoa làm dịu đi sự sợ hãi và hoảng loạn của tôi. Da thịt ông có chỗ vẫn còn đang rỉ máu nhưng ông dường như không cảm thấy đau đớn nên chỉ quan tâm việc dỗ dành tôi.
Tôi vừa cười vừa khóc, Chu Dung Thanh tôi nhìn thấy những năm qua, cao lớn, hiên ngang không ai bì nổi, gọn gàng, nho nhã, phong thái thanh nhã, hiếm khi thấy ông thê thảm như vậy, mình đầy thương tích, thê thảm đến mức khiến tôi xót xa.
Nếu không do cứu ta, thì một mình ông cũng dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm, hàng chục tên tội phạm ma túy vây đánh cũng chẳng phải là đối thủ của anh, tên thuộc hạ này dù có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn người có sức mạnh gấp ba lần người thường. Nhưng khi Chu Dung Thành rời đi, những người đó sẽ tới khủng bố tôi, dù sao cũng là tôi liên lụy đến ông ấy, nếu không có tôi, ông ta sẽ không gây ra nhiều thị phi như vậy.
Trong phút chốc vì tham vọng tình yêu, vì kích động mù quáng mà quên mất hoàn cảnh của bản thân, câu kết với kẻ xấu xa nhất, đẩy ông và Kiều Dĩ Thương - hai người vốn không đội trời chung vào tình thế tuyệt vọng, sẵn sàng tàn sát nhau.
Quần áo của Chu Dung Thành dính đầy bụi và máu, ông ấy không còn chút sức lực, chỉ có thể dựa vào người tôi, ông ấy hỏi tôi có bị thương không. Bàn tay ông ấy lướt trên da thịt tôi, đến khi ông ấy chắc chắn rằng cơ thể tôi vẫn còn lành lặn, hoàn toàn không bị thương, ông cuối cùng mới yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mê man trong lòng tôi.
Dáng vẻ chiến đấu hết mình của ông cứ chiếu đi chiếu lại trước mắt tôi, bộ dạng ông ấy đã đến mức này nhưng vẫn quan tâm tôi, ông trở nên lơ mơ, như này thật hết thuốc chữa. Tôi hét to tên ông, vừa khóc vừa run rẩy, y ta nâng eo và chân ông lên, tôi ôm đầu ông đặt ông lên cáng và đưa vào xe cấp cứu.
Chu Dung Thành ngất đi, xe chạy qua một đoạn đường rất xóc, va chạm dữ dội nhưng không thể đánh thức ông, ông mất đi ý thức, sắc mặt tái nhợt, nhắm chặt mắt, trên môi đã thoáng vết thâm tím.
Tôi quỳ xuống bên cạnh ông, nắm lấy tay ông, áp tay ông vào cằm đẫm nước mắt, tôi không dám buông, tôi sợ nếu tôi buông ra, ông sẽ đi mất và không bao giờ quay lại nữa.
Nhiệt độ cơ thể của ông ấy sẽ trở nên lạnh lẽo, hơi thở của ông ấy sẽ ngừng lại, dấu vết của ông ấy trên thế giới này sẽ biến thành hư vô và từ đó ông sẽ rời xa cuộc đời tôi.
Đội trưởng Vương đang ngồi đối diện với tôi, anh ta liên tục sử dụng bộ đàm để theo dõi tình hình của cảnh sát hình sự cục thành phố ở đường dây này và yêu cầu họ tiếp tục điều tra xem có ai đã bỏ trốn khỏi hiện trường không, tất cả người ở hai xe đều không có dấu hiệu bỏ trốn.
Đội trưởng Vương cúp máy và hỏi tôi có phải là mười người không.
Tôi nhớ lại một lúc rồi gật đầu nói: “Phải.”
Anh ta kẹp máy bộ đàm vào thắt lưng rồi nói: “Mục đích của đám người này rất rõ ràng. Họ muốn lấy mạng của cục trưởng Chu và cô. Hoặc là họ có thù chung, hoặc đơn giản là kẻ thù của cục trưởng Chu. Không có gì ngạc nhiên khi họ là thủ lĩnh của ba băng nhóm lớn ở đặc khu. Các băng nhóm, tổ chức nhỏ thường không có gan tấn công cục trưởng sở cảnh sát.”
Đội trưởng Vương lo lắng kéo kéo cổ áo: “Không làm thì không được, nhưng nếu làm mà văn phòng tỉnh không ra chỉ thị, không cử quân đến hỗ trợ, thì cục thành phố chỉ cũng chỉ có thể dùng có 1000 cảnh sát hình sự, cộng thêm cảnh sát địa phương thì cũng chưa tới 2000, khả năng bao vây thành công là rất thấp. Hơn nữa đối phương đều là thành phần liều mạng, cục thành phố không thể gánh vác vụ án mà phải hy sinh hàng trăm đồng chí, thậm chí phải hy sinh nhiều hơn, vậy nên thật sự là không được, chỉ có thể báo lên tỉnh ủy hoặc bộ công an.”
Cách đây vài năm, khi Chu Dung Thành còn là người nắm quyền thứ ba trong cục thành phố, bên trên còn nhiều vị trí cao hơn chèn ép, Kiều Dĩ Thương bắt đầu làm mưa làm gió gây rắc rối, một vài người đó không quan tâm, một mình trưởng phòng như ông thì không có tư cách điều hành, đợi đến khi ông vươn lên trở thành lãnh đạo cao nhất thì Kiều Dĩ Thương đã không thể ngăn cản nổi, là người mà ông không thể khống chế được.
“Sự việc ngày hôm nay có bao nhiêu người biết.”
Đội trưởng Vương suy nghĩ một chút: “Chỉ có phòng giám sát của cục thành phố, bảy cảnh sát đặc nhiệm và một số cảnh sát hình sự tham gia hỗ trợ của cục quận huyện Linh Điền, chắc không quá 30 người. Tuy nhiên tiếng súng và tiếng va chạm lớn như vậy, e rằng không giấu nổi nhà dân xung quanh.”
“Họ không biết cụ thể là ai, nhưng xảy ra tai nạn lớn như vậy, hãy nghĩ cách để dập tắt tin tức tránh không gây hoang mang.”
Đội trưởng Vương nói “Đã rõ”, anh ấy sẽ để chuyện này kết thúc trong im lặng.
Anh ta liếc nhìn chiếc xe cấp cứu đằng sau đang chở tên thuộc hạ bị thương nặng qua cửa kính xe: "Bọn côn đồ này có nhắc đến danh tính của chúng khi đánh nhau với cục trưởng Chu không?"
Bàn tay đang nắm lấy tay của Chu Dung thành tự nhiên siết chặt hơn. Trận chiến của sự sống và cái chết mới xảy ra cách đây không lâu quấn lấy cổ tôi như một sợi dây, không khí nhiều như vậy nhưng đều biến thành biển nước, nó không những không thể cung cấp oxy cho tôi mà còn khiến tôi ngạt thở và chết đuối.
Nhóm người này là bọn tay sai, ông chủ bên trên là trùm xã hội đen. Ông trùm xã hội đen sai họ đi Chu Dung Thành, sau đó giết tôi và tài xế để bịt đầu mối. Lý do tại sao họ không kích nổ xe Santana, ngoại trừ những người trong xe chống đạn phải sống thì cũng có thể họ muốn lấy gì đó từ Chu Dung Thành, chẳng hạn như dấu tay.
Tuy nhiên, bọn họ, bao gồm cả kẻ cầm đầu đứng sau đều không ngờ rằng Chu Dung Thành không chỉ bắn súng giỏi, mà còn có kỹ năng võ thuật cũng rất tốt, nếu vừa rồi xe Santana bị kích nổ thành công, chúng tôi sẽ chết hết. Từ đó thời kỳ Chu Dung Thành nắm quyền đặc khu sẽ kết thúc và mở màn cho thủ lĩnh băng đảng xã hội đen một tay che trời.
Kiều Dĩ Thương bản lĩnh lớn, gan cũng lớn, nhưng ông ta sẽ tuyệt đối không bao giờ giết tôi. Ngay cả khi chúng tôi trở thành kẻ thù, tấn công tôi người mà đã từng mang thai đứa con với ông ấy và rất có thể là Kim Đại, Triệu Long thậm chí là cả Kiều Dĩ Thương cũng không biết điều này.
Kim Đại ôm hận trong lòng vì không thể bắt Kiều Dĩ Thương đến xử tôi, Triệu Long hậu thuẫn cho anh ta, Chu Dung Thành cướp đất của anh ta, chặt đứt bước chân đầu tiên vào đặc khu quân sự của anh ta, dù nghĩ như thế nào thì cũng là bọn họ.
Chu Dung Thành đi công tác ở Nam Ninh, tôi và Kiều Dĩ Thương đánh nhau rất quyết liệt. Việc của Triệu Long tôi cũng biết chút ít, về phần Kim Đại, anh ta đã làm đã làm tổn thương Thảo Vi đau khổ như vậy. Tôi chỉ cần kích động mấy câu thì chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ qua cho anh ta, nếu bọn họ cứ muốn đuổi cùng diệt tận Chu Dung Thành, tôi nhất quyết phải đấu với họ.
"Những kẻ ám sát chồng tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ, mấy tên tay sai đó thì có là gì, tôi sẽ khiến kẻ cầm đầu sau lưng chúng phải lấy máu trả máu."
Đội trưởng Vương gương ngạc nhiên: “Bà chủ biết nội tình sao?”
Tôi lau nước mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác: “Nói về thủ đoạn thì tôi chưa từng sợ ai.”
Đội trưởng Vương nói rằng nếu bà chủ có thể bày mưu tính kế thì thật sự có thể thử.
Tôi ngập ngừng vài giây: “Có lẽ là không liên quan gì đến Kiều Dĩ Thương, thuộc hạ dưới trướng Kim Đại và Triệu Long thì chúng mới đến, những con nghé con không biết sợ hổ, đã đi một nước cờ nguy hiểm. Tuy nhiên thế lực đều ở Nam Ninh, đặc khu chẳng có ai hỗ trợ nên chẳng có gì đáng sợ cả.”
Đội trưởng Vương nhăn mày nhìn tôi chằm chằm, có chút do dự muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì.
Lúc xe cấp cứu đến bệnh viện Cảnh sát vũ trang đã là đêm khuya, Chu Dung Thành mất máu quá nhiều, vết thương do súng bắn tuy không phải là vấn đề lớn, nhưng nguy hiểm nhất là mảnh kính vỡ đã đâm vào rìa phổi, chỉ quá trình lấy ra đã là hơn hai tiếng đồng hồ, thời gian như đóng băng.
Tôi ngồi trên ghế cả người đã tê dại, uể oải, chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng phẫu thuật ở cuối hành lang đóng đóng mở mở, hết đợt này rồi lại đến đợt khác bác sĩ, y tá mặc áo trắng ra ra vào vào, bước chân họ vội vã, trên trán đầy mồ hôi, mọi thứ trước mắt tôi lúc mơ hồ lúc lại đau lòng, tôi đang nghĩ nếu ông ấy thật sự không quả khỏi thì tôi sẽ đi cùng ông ấy.
Tôi không còn mặt mũi nào để sống trên thế gian này nữa và tôi cũng không thể sống nổi.
Hà Linh San, một khi đã mất đi sự bảo vệ của Chu Dung Thành thì không khác gì con cá nằm trên thớt, tôi không thể chống lại nhiều thế lực như vậy và cũng không đủ sức mạnh để làm điều đấy.
Chu Dung Thành đã lấy đi hai phần ba sinh mạng của tôi, một phần ba còn lại sống một cách miễn cưỡng thì còn ý nghĩa gì nữa.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tôi cố gắng chờ đợi một kết quả. Bầu trời chuyển từ tối đen như mực sang làn sương mù mờ ảo, tia ánh sáng mơ màng. Tia nắng đầu tiên tràn vào hành lang qua lớp kính làm khuôn mặt tê tái nhợt nhạt của tôi bao trùm bởi sự ấm áp và mềm mại.
Lúc này, đội trưởng Vương chỉ tay về phía hai cảnh cửa sắp mở ra ở phía cuối hành lang hét lớn: “Người ra rồi kìa!”
Tôi từ trạng thái đau xót tột độ, đầu óc đờ đẫn bỗng bừng tỉnh lại, loạng choạng lao vào phòng phẫu thuật thì được bác sĩ cho biết kết quả thành công tốt đẹp, sau vài tiếng nữa thuốc mê sẽ hết tác dụng cục trưởng Chu sẽ tỉnh lại, chỉ là phải nhập viện một thời gian để hồi phục sức khỏe.
Tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng biến mất, tôi cười vui vẻ, cả người ngã nhào vào người đội trưởng Vương, anh ta hoảng sợ đỡ lấy người tôi, giọng tôi yếu ớt nói hãy đặt tôi lên ghế bên cạnh giường Chu Dung Thành, tôi muốn khi ông ấy mở mắt người đầu tiên mà ông ấy thấy sẽ là tôi.
Sau khi nói xong câu này mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, tôi mất đi nhận thức cuối cùng.
Danh Sách Chương: