Tôi trở về biệt thự với tâm trạng vô cùng lo lắng, Chu Dung Thành đang đứng trước bàn cà phê trong phòng khách gói gọn mấy hộp quà, thấy trong gói đều là thực phẩm dinh dưỡng cho người lớn tuổi, anh ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi khi ngay khi nghe thấy tiếng cửa mở. "
Tôi nói bạn em xảy ra chút chuyện.
Anh ấy không truy hỏi về vấn đề này, anh bỏ tất cả các hộp quà vào một chiếc túi quà cưới màu đỏ to và nói, "Mẹ của ủy viên Cố sắp thượng thị tám mươi tuổi rồi. Bà ấy vốn là người không mời quan chức, bà sợ bị người đời gán tội. Tuy nhiên, phó cục trưởng Mã biết được tin tức đã truyền ra, hiện tại đã phát lại giấy mời, anh ở đây có một tấm, em cùng anh đi qua đó. "
"Anh gọi em trở lại vì vấn đề này à."
Anh ấy nói là chuyện này.
Tôi thở phào một hơi dài, tưởng rằng chuyện tôi đã thông báo với Kiều Dĩ Thương bị anh ấy đã biết chuyện, anh ấy gọi tôi đến để đối chất, vậy thì tôi thực sự là gây ra họa lớn mất rồi, từ lúc tôi đi theo Chu Dung Thành thì chưa mắc sai lầm nào, nhưng sau khi Kiều Dĩ Thương xuất hiện, tôi phạm phải vô số tội lỗi chạm đến điểm mấu chốt của Chu Dung Thành, mất trinh tiết, phản bội, tính kế.
Đối với chuyện liên quan đến Kiều Dĩ Thương, Chu Dung Thành nhất định sẽ nghi ngờ tôi, đàn ông cũng rất thông minh,chỉ là do anh ta không muốn tìm hiểu sâu hơn mà thôi, không muốn tin vào điều đó, nếu không thì điều gì cũng đừng hòng mà giấu được anh ta.
Tôi hỏi anh ấy khi nào đi, thì anh ấy nói là tối nay.
Tôi bảo anh ấy đợi, tôi chạy vội lên lầu và thay một bộ sườn xám màu xanh nước biển, màu sắc này rất hợp và bắt mắt, tuy không màu mè, sẽ không trở thành ke thù chung của công chúng, nhưng chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Chu Dung Thành nhiều lần đưa tôi đến các cuộc gặp mặt, rõ ràng là trong mắt người ngoài Thẩm Quỳnh Tư đã thua tôi, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để đuổi theo chiến thắng, khi mọi người biết Chu Dung Thành yêu chiều vợ hai nhiều hơn, lạnh nhạt với vợ cả, chắc chắn dư luận sẽ gây áp lực mạnh mẽ buộc anh ấy li hôn thôi.
Nếu Thẩm Quỳnh Tư là một người vợ, người mẹ tài đức vẹn toàn thì tôi cũng không đành lòng mà hạ quyết tâm đâu, phụ nữ đều chẳng dễ dàng gì, gia đình cũng giống như chiến trường cũng vậy, sự nghiệp chinh phục chồng là sự nghiệp cả đời của người vợ, nếu không để ý thì sẽ mất tất cả. Tuy ra sức cố gắng chống chọi đấy nhưng Thẩm Quỳnh Tư có vẻ không giỏi việc đó, điều này đã giúp tôi giảm đi rất nhiều áy náy trong lòng.
Họ đều giống nhau, không ai có điểm đáng để đồng tình cả, đành dựa vào bản lĩnh mà đi chiếm lấy thôi.
Tôi tự mặc quần áo rồi xuống lầu, Chu Dung Thành đã lấy quà rồi ,đang ngồi đợi tôi, tôi bước tới nắm cổ tay anh ấy. "Mẹ của ủy viên nào có thứ gì chưa từng thấy. Ngoài ra, bà ấy đến tuổi này cũng coi như đã vào đất một nửa rồi. Những thứ kéo dài tuổi thọ đều vô dụng thôi. Điều quan trọng nhất là làm hài lòng bà ấy. "
Anh ấy nói đã quá muộn để chuẩn bị món quà nào đó thành tâm hơn rồi.
Tôi tách từng ngón tay của anh ấy ra và đánh rơi tất cả những thứ đó xuống. "Nếu anh tin em và để em thu xếp, chỉ cần ba trăm nghìn thôi cũng là đủ để chuẩn bị một món quà mà khiến bà ấy hài lòng nhất."
Chu Dung Thành bóp lấy mặt tôi khi nghe ba trăm nghìn, "Lại còn nghịch ngợm nữa. Vào dịp này thì không thể đùa được đâu em."
Tôi nắm tay dắt anh ấy ra ngoài như dắt một đứa trẻ, tôi bảo anh cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh ấy mất mặt đâu.
Trên đường đến khách sạn, tôi cứ để ý đến cửa hàng hoa bên đường, tình cờ đi ngang qua một người, tôi bảo tài xế xuống mua cho chín đóa mẫu đơn đỏ, phải là bông đẹp nhất, phải nở hết từng cánh hoa.
Sau khi tài xế mua nó, tôi tháo sợi dây đỏ trên cổ tay và xé cành của chín mẫu đơn, chỉ để lại tràng hoa, từng chùm một. Chu Dung Thành hỏi tôi cái này có phải quà mừng không, tôi đáp đúng vậy.
Người lái xe phía trước cười chế nhạo, "Cô Hà, trò đùa này có vẻ to đấy. Một thứ bình thường trị giá mấy chục nghìn có thể lọt được vào mắt xanh của mẹ ủy viên Cố hay sao?"
Tôi mỉm cười, không phản bác hay giải thích, Chu Dung Thành nói với tôi rằng mẹ của ủy viên là người gốc Mãn Thanh và rất nóng tính, nếu tự chuốc lấy thất bại thì sẽ rất phiền phức.
Chức vụ ủy viên cao hơn Chu Dung Thành, mấu chốt là nhà họ Cố này rất nổi bật, có rất nhiều quan chức, đều là những chức vụ béo bở cả, đều là người của cục tài chính, cục đất đai, và cục giám sát chất lượng, chắc chắn là giàu có vô cùng, không ai dám nhúng tay vào một gia đình quan chức quyền lực như vậy, không ngoa khi nói nhà họ Cố là dòng họ làm quan nổi bật nhất khu vực.
Nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng trong bao nhiêu năm tiếp xúc với những người giàu có và quyền lực, tôi có thể hiểu được tính khí của họ, một món quà tặng cho người giàu nhất Ngọc Đông thì có thể giàu hơn người ta được không? Tốt hơn hết là không nên bày ra vẻ khiêu khích như thế, vẫn là kiếm đi nghiêng thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Chiếc xe đậu bên ngoài khách sạn bấm còi hai lần. Nhân viên lễ tân nhận ra xe của Chu Dung Thành và ngay lập tức chào anh ấy rồi cúi xuống mở cửa. Tôi ôm ta Chu Dung Thành bước xuống, giám đốc đứng đầu mỉm cười chào và hỏi chúng tôi. Để các khách VIP bước vào thảm đỏ tiến vào phía trong.
Điều này đã được thông báo rõ ràng. Những người giàu có và quyền lực chú ý đến sự hào hoa và địa vị, và đối xử với khách mời thành những hạng mục khác nhau. Việc phân loại túi quà của tiểu hoa đán họ Dương hay là với người khác cũng như vậy, để trong lòng mọi người đều được thoải mái mà thôi, còn kiểu dạng nhân vật tiểu tốt vô danh thì càng không quan trọng.
Thảm đỏ cho khách VIP là biểu tượng cao quý nhất, chỉ có quan chức cấp cao, doanh nhân giàu có mới có thể diện này, ủy viên là người như thế nào, trong quân đội thì là sĩ quan cầm đầu hàng vạn binh lính. Nếu anh ta đã cho người khác mặt mũi như vậy, thì chắc chắn đây cũng phải là nhân vật có tiếng tăm.
Chu Dung Thành đang đi trên thảm đỏ đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tôi tự hỏi không biết anh ấy bị làm sao, anh ấy nhìn tôi hồi lâu, duỗi ngón tay ra lau khóe môi và khóe mắt tôi. và lau vết bẩn của tôi. Trang điểm nhẹ ở trên, "Em trông đẹp nhất nếu không có trang điểm gì. Anh thích nét đẹp tự nhiên như bức tượng được điêu khắc trạm trổ tinh tế của em."
Tôi nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn sang đây, rúc vào vai anh ấy nở một nụ cười ngọt ngào, "Đẹp đến mức nào cơ chứ."
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói với nụ cười trên môi: "Đẹp đến độ khiến thần hồn điên đảo, nhìn qua là khó quên."
Tôi kiễng chân ghé vào tai anh ấy và hỏi: “Còn nữa không”.
Anh ấy hiểu những gì tôi muốn nghe, anh ấy nắm lấy eo tôi và đi theo giám đốc vào trong khán phòng "Đẹp đến mức khiến phía dưới của anh cứng cả rồi đây này, rất muốn đè em ra làm ngay ở đây."
Tôi nheo mắt cười.
Giám đốc đi đến bậc thang pha lê dẫn lên tầng hai thì dừng lại, quay lại hỏi Chu Dung Thành có muốn ở đây uống rượu với các vị khách quý hay là muốn trực tiếp đến gặp ủy viên và phu nhân. Chu Dung Thành nói rằng để anh ấy đi xử lí chuyện chính trước đi.
Người quản lý dẫn đường và dẫn chúng tôi đến sảnh tiệc ở tầng hai. Trên đường đi lên, một số khách mời đã lác đác đứng quanh cầu thang, trong số đó, người mà tôi biết nhất là ông chủ Trịnh, người đã bỏ rơi Thảo Vi và bao dưỡng hẳn một cặp song sinh. Ông ta gầy đi rất nhiều so với vài tháng trước, chắc là bị chị em nhà đấy hút cho cạn kiệt tinh lực cả rồi, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
Ông ta nhìn chằm chằm vào thân hình nhấp nhô từng đường cong được bọc trong bộ sườn xám của tôi, nhấp một ngụm rượu "Lâm Bảo Bối xứng đáng là má mì số một Quảng Đà mà. Cô ấy đúng là có con mắt nhìn người rất tốt. Hàng hóa dưới tay cô ấy đều là hàng thượng hạng , cộng với việc cô ấy bồi dưỡng cẩn thận nữa, muốn không thành phượng hoàng cũng khó đấy”.
Doanh nhân đang uống rượu bên cạnh nhận ra rằng anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, ngay lập tức tiến lên hai bước và nhìn thấy rõ mặt tôi, "Là cô Hà đây mà."
Sếp Trịnh chép chép miệng, "Người phụ nữ mà ăn trọn được cục trưởng Chu, anh nghĩ mà xem đó là thủ đoạn gì chứ. Cục trưởng Chu không thích sắc đẹp, lại bị người phụ nữ này mê hoặc. Tin đồn nói rằng cục trưởng Chu đã nhìn trúng người phụ nữ nào đó tại một buổi xã giao, bị cô ta chèn ép cho thảm lắm cơ, đã mai danh ẩn tích luôn rồi. "
Người doanh nhân kia nhìn tôi cẩn thận hơn, "Nghe nói cục trưởng Chu rất thích cô nhân tình này, cũng sẽ bao che cho cô ta lúc nguy cấp. Anh ta chắc sắp bỏ vợ, bỏ con để cưới cô ta rồi đây."
Ông chủ Trịnh nói: "Cục trưởng Chu là giám đốc cục thành phố trẻ nhất tỉnh Quảng Đà, đồng thời cũng là một người tài giỏi. Làm sao có thể chung sống với người phụ nữ đã luống tuổi trong gia đình được? Người đàn ông nào có quyền lực và tiền bạc đều mà không có kim ốc tàng kiều chứ, giờ đến mức công khai cả nhân tình, là sấp để chính thất dời nhà rồi đây. "
Người bạn đồng hành nữ của doanh nhân che miệng kêu lên: "Nhưng tôi đã thấy bà Chu, cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp mà."
Ông chủ Trịnh bật cười, "Trong nhà có xinh đẹp đến đâu, còn có thể đẹp hơn người tình ngọt ngào sao? Không phải ai cũng có kỹ năng như cô Hà đây, hơn nữa một người vợ cũng không bằng một người vợ bé, nếu một người đàn ông hài lòng với vợ mình, cũng không đến mức phải tìm vợ bé bên ngoài đâu. "
Tôi liếc mắt nhìn xuống, vừa nhìn anh, thấy anh ấy có chút sững sờ.
Trang trí ở tầng hai sang trọng và trang trọng hơn sảnh đón ở tầng một. Có đèn chiếu sáng lung linh khắp nơi, có thể thấy ủy viên Cố rất chăm chút cho bữa tiệc sinh nhật của mẹ mình, cô gái đón tiếp từ phía sau của giám đốc dẫn chúng tôi vào ghế trước . Bà cụ đang uống trà, Chu Dung Thành chào ủy viên Cố, và lúc này tôi đưa lên món quà là vòng hoa trong tay.
"Chu Dung Thành, giám đốc cục thành phố, cùng với Hà Linh San đến mừng sinh nhật của bà ạ, cháu có quốc hoa mẫu đơn làm quà tặng, và chúc vãn niên đủ phúc, trường thọ, khỏe mạnh yên vui, có đức, yên ổn đến cuối đời ạ. "
Mẹ của ủy viên Cố từ từ ngẩng đầu lên khỏi tách trà. Bà ấy nhìn vòng hoa trong tay tôi dưới ánh đèn trắng và vẫy tay gọi tôi. Tôi ngay lập tức bước đến và đặt nó lên đầu bà ấy với sự cho phép của bà, "Chỉ có vòng hoa làm từ quốc hoa mẫu đơn này, sẽ khiến phong thái và sự tao nhã của bà nổi bật lên toàn bộ đấy ạ, khách mời nữ có đẹp kiều diễm đến ddaaau chăng nữa, cũng bị ánh sáng của mẫu đơn làm lu mờ đi thôi. "
Bà ấy đưa tách trà cho người phục vụ bên cạnh, và mỉm cười hỏi tôi sao lại muốn tặng một người già yếu như bà ấy một vòng hoa chứ.
Tôi ngồi xổm ở bên người bà ấy, để cho chính mình thấp hơn bà, "Tóc trắng đội hoa quân không cười, tuổi tác trước giờ chưa bao giờ đánh bại được mỹ nhân. Người hiện tại như đóa hoa nở rộ, sự già nua héo uas đều không thể chạm đến một chút nào cả. "
Hai liều thuốc pháo tẩm đường của tôi đã dỗ dành được lòng mẹ của ủy viên Cố, bà sờ vào vòng hoa đang đội trên đầu, ra lệnh cho người phục vụ đưa chiếc gương, bà chụp ảnh lại và càng không ngớt lời khen vòng hoa của tôi rất đẹp, đến bữa tiệc thì để tôi ngồi cạnh bà ấy dùng bữa cùng.
Ủy viên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, sau khi phản ứng lại, ông ta cười vỗ vai Chu Dung Thành, "Cậu Chu à, cô nàng nhà cậu đúng là rất được lòng của mẹ tôi đây. Không có nhiều người có thể khiến bà ấy vui được như vậy đâu. Cậu đã thấy chưa? "
Ông ta chỉ vào núi quà cách đó không xa, "Tất cả đều rất quý giá, nhưng mẹ tôi đều không thích. Tôi còn nợ nhân tình của đồng nghiệp vô ích đây này. Vẫn là cậu có lòng tận tâm."
Chu Dung Thành cười nói bà cụ vui vẻ là tốt lắm rồi, còn một chút thủ đoạn cũng không tính là gì cả.
Tôi vịn lấy tay anh ấy ở một bên và nhìn nhiều người đến tặng quà hơn, nhưng không món quà nào của họ thực sự giành được sự ủng hộ của mẹ ủy viên. Nụ cười trong mắt Chu Dung Thành ngày càng đậm hơn. "Mấy lão già có kinh nghiệm trên những cuộc xã giao danh lợi thế mà lại thua chút chiêu trò nhỏ của em. "
Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ấy, "Anh có thấy vui không."
Trong khi mọi người không chú ý anh ấy hôn lên môi tôi, "Tại sao em lại muốn tặng cái này thế."
"Hoa cũng chẳng là gì cả, chủ yếu là để dỗ dành bà cụ thôi. Người ta khen con cháu hiếu thảo, làm ăn phát đạt. Bà nghe nhiều cũng không nhàm tai lắm rồi. Ai mà khen một bà già có nhan sắc chứ? Chỉ cần khen đúng chỗ thôi, bà ấy sẽ vui vẻ tiếp nhận ngay. "
Ánh mắt Chu Dung Thành nhìn tôi càng sâu hơn, "Hà Linh San, có lẽ phải mất một thời gian dài nữa anh mới có thể hiểu hết về em đấy."
Danh Sách Chương: