Dưới cái nhìn soi mói của bọn họ, tôi vô cùng đáng thương giơ tay ra nói với Chu Dung Thành: “Bị bỏng rồi"
Vẻ nghi ngờ trên mặt ông biến thành đau lòng cười hiền hòa, cầm lấy ngón tay tinh tế của tôi, đặt ở bên miệng dịu dàng thổi hai cái: “Sao lại không cẩn thận như vậy."
Tôi chỉ vào đĩa thịt kho hải sâm đã ăn được phân nửa cách tôi gần nhất: “Quá ngon, nên vội vàng gắp vào đĩa, sợ mọi người ăn hết."
Ông hôn lên ngón tay tôi một cách vô cùng yêu thương: “Con mèo tham lam, không ai cướp của em đâu."
Tôi cười cười hất cằm lên ý bảo anh mau nhìn Thường Cẩm Lệ đi: “Ai, ánh mắt của bà Kiều không rời khỏi đĩa thức ăn trên bàn một xíu nào."
Cô ta nghe thấy tôi nói vậy, đặt trái cây xuống nhìn tôi: “Giấu kĩ như vậy, cô cũng phát hiện ra, tin đồn mọi việc của bà Chu đều thuận lợi, một mực khẳng định đổi đen thành trắng, tôi còn nghĩ làm gì có người phụ nữ nào lợi hại như vậy."
Cô cười lộ ra chiếc răng khểnh: “Thế giới to lớn có đủ thứ kì lạ, với bản lĩnh của bà Chu cho dù đi đến đâu, cũng không sợ không thể đứng trên đỉnh kim tự tháp."
Tôi ý vị sâu xa nói: “Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ. Mọi chuyện đều khéo léo nắm trong tay."
Cô ta không cười ngây thơ vô hại như lúc nãy nữa, mơ hồ có một tia âm hiểm, ánh mắt của tôi và cô ta chạm nhau, cô ta thăm dò tôi, tôi cũng thăm dò đường đi của cô ta, đều là hồ nước sâu không thấy đáy.
Vẫn cảm thấy Thẩm Quỳnh Tư cũng không phải người dễ đối phó, hung ác có thừa, ẩn nhẫn mọi nơi, hơn nữa rất liều lĩnh, chữ xấu xa được khắc ở trên trán, nếu như không phải tôi không ngờ tới cô ta làm mẹ rồi mà còn có thể ra tay với đứa trẻ vô tội được, cô ta muốn đối phó với tôi cũng không phải chuyện dễ.
Thường Cẩm Lệ sinh ra ở gia đình xã hội đen, ba cô ta lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, ra lệnh một tiếng thì tay sai có thể san bằng một thành phố, vị hôn phu lại là đại gia ở Quảng Đà, cô ta làm sao có thể không có bản lĩnh chứ, não dù có ngu ngốc tới đâu thì vẫn là con người, chưa kể đôi mắt long lanh kia của cô ta nữa, chắc chắn là người có tài có trí.
Đắc tội với mười Thẩm Quỳnh Tư, cũng không thể trêu chọc nửa Thường Cẩm Lệ, chuyện này thật sự rất khó.
Giờ khắc này cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là oan oan tương báo. Ngủ thoải mái không kiêng nể gì, bây giờ nhận lại trái đắng, Thường Cẩm Lệ thừa kế sự độc ác của ba cô ta, cô ta có thể cam tâm nhìn người đàn ông của mình qua lại với tôi sao.
Ngày đó ở trong xe Kiều Dĩ Thương nói tôi quyến rũ ông ta, là tôi không nên lọt vào mắt ông ta. Đoạn tình cảm cấm kĩ trời đất khó dung này chúng tôi không phải là không sai, chúng tôi cũng không phải người tốt, là kẻ xấu vừa tham lam vừa máu lạnh.
Trong lúc Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương đang giương cung bạt kiếm bị tôi dập tắt, bọn họ cũng không nhắc lại chuyện xưa nữa, chỉ là bầu không khí vẫn vi diệu như cũ, cũng rất giằng co.
Tôi nói bóng nói gió hỏi thử Thường Cẩm Lệ bao giờ quay về Hải Châu, cô ta nói nếu như anh Thương không về, cô cũng sẽ ở lại bên cạnh anh, dù sao trong nhà có mấy dì, ba trái ôm phải ấp cũng không cảm thấy cô đơn, có trở về hay không cũng không quan trọng.
Chu Dung Thành rút mấy tờ khăn giấy lau vết mỡ dính trên quần áo, thờ ơ hỏi Kiều Dĩ Thương có còn làm ăn ở Quảng Đà nữa hay không.
Ngón trỏ của Kiều Dĩ Thương gõ nhẹ lên mặt bàn: “Làm ăn rất nhiều, nhưng mà có người làm xử lý, quan trường ở Quảng Đà thâm sâu, bàn tay phải dài, không bằng được hứng thú của tôi với đặc khu, cục trưởng Chu với tôi là anh hùng tiếc anh hùng, tôi rất yêu thương mảnh đất này."
Vẻ mặt của ông ta khi nói lời này trông rất thổ phỉ, giọng điệu cũng rất tự phụ, Chu Dung Thành nghe thấy ông ta không dự định đi, muốn ở lại đặc khu khiến ông ngột ngạt, sắc mặt ông có vài phần âm trầm.
Hai người này thật sự muốn xé rách mặt nhau, nhưng về trình độ độc ác nham hiểm thì Kiều Dĩ Thương hơn một chút, tính toán và bố trí của Chu Dung Thành cũng không phải để không, chỉ là bây giờ ai cũng không bước ra một bước kia, không rõ ràng tình hình bên trong, nhưng tôi đã ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm.
Bản thân cảnh sát và xã hội đen đã như nước với lửa, Chu Dung Thành quá cương liệt, Kiều Dĩ Thương quá tàn bạo, bọn họ không có khả năng chứa chấp đối phương.
Thường Cẩm Lệ múc một viên bánh trôi đưa tới bên miệng Kiều Dĩ Thương, vẻ mặt cô ta chờ mong Kiều Dĩ Thương thưởng thức, tôi nhớ kỹ Kiều Dĩ Thương không thích ăn đồ ngọt, khẩu vị của ông ta rất nhẹ, Chu Dung Thành cũng như vậy, bọn họ không ăn mặn, không ăn đồ nhiều mỡ, cũng không ăn ngọt, có thể những người đàn ông khí phách đều thế này.
Thường Cẩm Lệ chưa quen thuộc với thói quen của ông ta, xem ra tuy rằng ở cùng một chỗ, nhưng thời gian ở cùng với Kiều Dĩ Thương cũng không nhiều.
Quả nhiên ông ta không há mồm, ông ta đẩy tay cô ta ra: “Em thích ăn sao."
Thường Cẩm Lệ nói đương nhiên, đây là món ngọt ngon nhất, hoa bánh nhân hoa quế quả thực là món ăn lạ.
Kiều Dĩ Thương nói món ăn không nhiều lắm, anh để phần cho em.
Vẻ mặt Thường Cẩm Lệ rạng rỡ: “Anh đối với em thật tốt."
Phục vụ tiến đến tính tiền thì không cẩn thận đụng vào chén rượu của Chu Dung Thành, vừa lúc chén rượu đổ vào ngực ông, làm ướt sũng một mảng lớn, ông đứng dậy và nói xin lỗi với Kiều Dĩ Thương, vội vàng cầm một bịch giấy chạy vào phòng vệ sinh sửa sang lại, đợi ông đi rồi Thường Cẩm Lệ mới ai nha một tiếng, chỉ chỉ vào chén bánh trôi trưng rượu: “Mất hơn nửa chén rồi, nhưng em còn muốn ăn, làm sao bây giờ."
Kiều Dĩ Thương hỏi cô còn chưa ăn no sao.
Cô ta rất xấu hổ gật đầu: “Hay là, em lại đi gọi thêm một phần nữa, dù sao cũng là đồ tặng, không cần ghi vào hóa đơn cho phiền phức."
Cô ta nói xong không đợi Kiều Dĩ Thương đáp lời, đã đứng dậy gấp không thể chờ chạy ra ngoài cửa, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang không ngừng lay động, hàng lang thổi vào một cơn gió, phất qua mái tóc dài của tôi, vài sợi quét qua chén Tây Mễ Lộ chưa hề được đụng qua kia, chất lỏng màu trắng dính ở đuôi tóc, có chút gợi tình không thể giải thích được.
Tôi xiết chặt đôi đũa mun trong tay, hạ giọng hỏi: “Nếu như vừa nãy tôi không cản, anh định sẽ nói cái gì."
Kiều Dĩ Thương nói đương nhiên là ăn ngay nói thật.
Tôi thẹn quá hóa giận hỏi ông ta rốt cuộc muốn làm gì, không chỉ có Chu Dung Thành ở đây, vị hôn thê của anh cũng ở đây, cô ấy ở đây là vì đã đồng ý với ông Thường, anh đang đùa cái gì thế.
Ông ta thấy sắc mặt tôi rất khó coi, thật sự tức giận rồi, lúc này mới buồn bực bật cười: “Được rồi, chỉ là trêu chọc cô một chút mà thôi. Cô không biết dáng vẻ nghiêm túc của cô rất thú vị hay sao."
Tôi cầm lấy ly muốn uống miếng nước, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch, bên cạnh cũng không có bình nước hay thức uống khác, ông ta vươn tay đoạt lấy: “Để tôi."
Ông ta mở chai nước ép táo gai rót đầy vào ly, nhưng không lập tức đưa cho tôi, mà chuyển động cái ly, ánh mắt không ngừng quan sát miệng ly, cuối dừng ngừng lại ở một chỗ diễm lệ mơ hồ.
Chu Dung Thành không thích tôi trang điểm, thậm chí là một chút xíu son phấn cũng không được vẽ loạn lên trên mặt, anh ghét mùi của son phấn, càng ghét hôn môi mà có dầu mỡ dính trên môi tôi.
Thế nhưng lúc này mặc sườn xám nếu như không trang điểm, nước da sẽ rất nhợt nhạt, tôi chỉ có thể tô một chút son, mà thứ Kiều Dĩ Thương tìm kiếm chính là vết son mà tôi đã để lại khi uống nước.
Dưới cái nhìn soi mói của tôi, ông ta nở nụ cười đặt đôi môi mỏng sát lại, dừng lại một giây, cười cười nhắm vào vết son môi mà ngậm một cách kín kẽ, nước ép táo gai đổ vào miệng ông ta, lúc ông ta uống xong, dấu son môi cũng bị ông ta nuốt hết.
Một màn này mập mờ mê hoặc vô cùng, ông ta nuốt xong còn liếm môi một cái, chưa thỏa mãn nói: “Chua ngọt vừa miệng, ngon miệng giống như cô vậy."
Ông ta nói xong liền đưa ly đến trước mặt tôi, tôi lạnh lùng nhìn lướt qua: “Anh cảm thấy tôi sẽ uống sao."
Ông ta nói đương nhiên, cô chưa từng uống qua nước miếng của tôi sao.
Tôi không để ý tới nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ông ta cũng không xấu hổ, trực tiếp đem cái ly đặt trong tầm với của tôi.
Sau khi Chu Dung Thành quay lại không lâu, Thường Cẩm Lệ cũng từ bên ngoài tiến vào, chúng tôi nói vài câu từ biệt, liền cùng nhau từ quán ăn đi ra, ngồi lên xe của mình rồi rời khỏi đó.
Chu Dung Thành từ đầu tới cuối đều không hề đề cập tới chuyện trên bàn ăn, cho dù lúc tôi cắt đứt lời Kiều Dĩ Thương đã khiến ông hoài nghi, nhưng đêm đó ông bị tôi khóc làm cho hoảng sợ rồi, ông không muốn lại khiến giữa chúng tôi có thêm khúc mắc nữa.
Đừng nói bản lĩnh của chị Bối thật sự tầm thường, trong vòng gái điếm làm thủ lĩnh cũng không phải là hư danh, ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc hai ngày liền bị chị bắt lại, còn đặt một gian phòng ở chỗ bạn bè của chị ấy, tất cả đều được xử lý thỏa đáng, lúc này mới gọi điện thoại tới cho tôi.
Tôi không làm lỡ liên lạc của vợ phó thị trưởng, nhưng mà tôi gọi tới không đúng lúc, Phó thị trưởng vừa lúc ở nhà ăn cơm tối, sau khi ông ta bắt máy tôi liền nghe thấy tiếng nức nở, tôi cũng không nghe ra là giọng nam hay nữ, mở miệng nói người đang ở khách sạn chờ, tôi đi đón bà hay bà tự đến.
Giọng nói của Phó thị trưởng có chút nghi hoặc: “Ai đang chờ."
Tôi nhất thời sửng sốt, cầm điện thoại di động mở to hai mắt nhìn, ông ta thấy tôi chậm chạp không đáp lời, hỏi tôi là ai, tôi trấn tĩnh lại sau đó cười nói tôi là vợ của Dung Thành, ngài quên rồi sao.
Ông ta bừng tỉnh đại ngộ: “Cô Hà à, đêm nay có cuộc gặp gỡ nào sao."
Tôi nũng nịu thở dài: “Không phải, tôi không muốn đi, nhưng không có cách nào, đàn ông trên thương trường phải đối phó hết bốn phương tám hướng, vòng tròn giao tiếp ở phía sau, phụ nữ chúng tôi cũng không thể thua trận, vợ của ngài và tôi rất hợp ý, nếu như bà ấy không đi thì tôi cũng không đi, ngài có tiện hỏi bà ấy giúp tôi một câu được không?"
Phó thị trưởng không suy nghĩ nhiều, ông ta bảo tôi chờ, bên kia truyền tới tiếng rất nhỏ của ông ta, nửa phút sau vợ phó thị trưởng mới nhận điện thoại này, bà ta rất không kiên nhẫn hỏi tôi tiệc xã giao gì thế, sao lại tổ chức vào tối muộn như vậy.
Tôi cố ý phóng đại thanh âm: “Là sinh nhật của một phú bà, ban ngày đã tổ chức ở nhà rồi, buổi tối chơi mạt chược uống chút rượu, không nể mặt thì không ổn."
Bà ta khó khăn ừ một tiếng: “Nếu như vậy…Tôi cũng qua đó, nhưng không thể quá muộn, sau nửa đêm dù thế nào cũng phải trở về."
Phó thị trưởng ở bên kia nói nếu đã nửa đêm thì còn quay về làm cái gì, không bằng ở một đêm, sáng mai lại nói, đỡ phải đi qua đi lại.
Vợ phó thị trưởng nói như vậy cũng được, vậy ông tự đi nghỉ ngơi đi.
Chúng tôi kết thúc cuộc gọi này, tôi lập tức phân phó tài xế lái xe đưa tôi tới khách sạn, tôi ở ngoài cửa đợi một lúc, mới thấy vợ phó thị trưởng từ đầu phố đang tới, tôi lập tức đẩy cửa xuống, thẳng đến lúc xe dừng hẳn, bà ta mới từ xe bước xuống, tôi tiến lên đỡ bà ta.
Bà ta đi rất vội, tóc cũng không chải gọn gàng, có chút mất trật tự, quần áo trên người cũng trang phục ở nhà, có vẻ già hơn rất nhiều tuổi, tôi chỉ chỉ khách sạn phía sau, liền đem thẻ phòng giao cho bà ta: “Lầu ba, đang đợi ngài, điều kiện cụ thể thì bà tự mình đàm phán, dù sao bà cũng nói tiền không thành vấn đề, thứ ông ta muốn chính là cái này, con số ổn thỏa rồi nhất định ông ta sẽ phục vụ bà thật tốt."
Bà ta vuốt ngực vẫn còn sợ hãi nói: “May là cô lanh trí, nếu như đổi thành người khác thì người đàn ông kia sẽ nghi ngờ rồi."
Tôi nhìn chằm chằm vào bộ dạng hốt hoảng sợ hãi của bà ta, rất không hiểu hỏi: “Bà chủ đã sợ phó thị trưởng biết như vậy, cần gì phải mạo hiểm làm, đàn ông cũng không có gì khác nhau, chỉ là lớp da xấu đẹp, bà cũng không phải thân quen gì, phẩm chất bối cảnh cũng không quá quan trọng. Đi tìm trai bao cũng có thể hưởng lạc, bao nuôi minh tinh xác thực có chút nguy hiểm."
Bà ta cầm tấm thẻ mở phòng kia, có chút cười khổ hỏi tôi có biết sự tịch mịch của phụ nữ, biết sự cô đơn vắng vẻ của phụ nữ đã năm mươi tuổi hay không.
Tôi sửng sốt, năm mươi tuổi với tôi mà nói quá xa xôi, thậm chí tám năm sau tôi mới ba mươi tuổi, vấn đề này làm cho tôi lo lắng không biết nên nói cái gì.
Bà ta nhìn mu bàn tay nhăn nheo màu thâm vàng lộ ra trong không trung: “Sự vắng vẻ của phụ nữ năm mươi tuổi, đến từ thanh xuân đã mất đi của chính mình, mất đi sự chăm sóc của người chồng. Nào có người phụ nữ nào không khát vọng thanh xuân chứ. Kích thích không phải là một loại thanh xuân sao."
Bà ta nhìn tôi, ánh mắt rất thê lương trống rỗng: “Bà Chu, cô còn trẻ như vậy, rất được chồng yêu thương, nào biết vợ chồng kết hôn ba mươi năm lại bằng mặt mà không bằng lòng, vô tận bi ai. Cô nói đúng, chỉ là hạn hán gặp mưa rào, có nước là được rồi, nhưng tại sao lại không thể khiến mình vui vẻ hơn. Nếu như chồng nguyện ý yêu thương tôi, tôi cũng sẽ không đi tới bước đường này, sự lải nhải đa nghi, cố tình gây sự, nỗi niềm khó nói của phụ nữ, không đều do một nửa cuộc hôn nhân kia ban tặng hay sao."
Tôi ngưng mắt nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta, không có phấn để che đậy, trên da chằng chịt những vết lốm đốm, tôi nghĩ đến khuôn mặt của mình vào ba mươi năm sau cũng sẽ như vậy, cảm thấy năm tháng thực sự rất bạc tình.
Bà ta thở dài rồi lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Không nói những chuyện không vui này nữa, cảm ơn cô đã giúp tôi, sau này có chuyện gì cần tới tôi, tôi nhất định dốc hết toàn lực để giúp."
Tôi và bà ta nói khách sáo vài câu, nhìn theo bà ta đi vào khách sạn, tôi đứng tại chỗ, thưởng thức ngọn đèn đường suy yếu cùng dòng người chen chúc trên đường, trong lòng có chút mất mát, đời người rốt cuộc là cái gì, ngoại trừ cướp đoạt, phú quý, hưởng lạc, còn có cái khác sao.
Rốt cuộc có bao nhiêu người hồ đồ cả đời, lại có bao nhiêu người khôn khéo dũng cảm, nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại
Danh Sách Chương: