CHƯƠNG 118: SỰ BẢO VỆ CUỐI CÙNG
Sau khi mọi thứ đã yên ả trở lại, Dương Yến thấy lỗ tai mình ong ong, vai trái đau buốt, cổ họng ngòn ngọt, rồi sau đó không kềm chế được mà phun ra một bụm máu.
Đợi đến khi cô mở mắt ra mới phát hiện người mình nặng trĩu, giống như bị ai đó đè lên vậy.
Phương Tinh Nghị đã tháo dây an toàn ra để nhào đến bảo vệ cô vào thời khắc then chốt đó, rồi hơn nửa tấm thủy tinh ở đằng trước xe đâm cả vào người anh, máu tươi đầm đìa, cơ thể anh bị chiếc xe biến dạng đè cứng.
"Phương...Phương Tinh Nghị..." Dương Yến vươn hai tay ra đỡ Phương Tinh Nghị, gương mặt của người đàn ông ấy đầm đìa máu tươi, cô nhìn thấy mà kinh sợ, hơi thở yếu ớt của anh làm cô hoảng loạn.
Mí mắt của Phương Tinh Nghị giật giật, nhọc nhằn mở mắt ra.
Ánh mắt vẫn thâm trầm âm u như thế, anh nhìn xuống cô, hít thở vài hơi rồi khàn giọng hỏi: "Không sao chứ?"
"Tôi không sao, anh..." Dương Yến nhìn mảnh thủy tinh sau lưng anh, đột nhiên thấy mắt mình xốn xang, âm thanh run run rẩy rẩy: "Tôi giúp anh..."
"Tôi không sao, cô đi ra trước đi."
Cho dù nửa người dưới của anh đã bị kẹt trong khe xe, giọng nói đã khàn đi rồi, ngữ điệu của người đàn ông ấy vẫn trầm thấp như vậy, anh gắng gượng dùng tay gạt những mảnh vỡ thủy tinh cùng cửa xe sang một bên cho Dương Yến trèo ra ngoài.
Sau khi cô thoát bèn muốn kéo anh ra chung, cả người cô bị mưa xối ướt đẫm, sốt ruột đến sắp khóc.
Phương Tinh Nghị lại nắm ngược lấy cánh tay cô, đè đến là đau, khàn giọng cất tiếng: "Dương Yến, cô có thiên phú bẩm sinh và tài năng không ai bì được, tôi chỉ tin tưởng mỗi mình cô, nếu như tôi chết đi, Phương thị phải làm phiền cô rồi."
"Anh nói linh tinh gì đấy! Anh sẽ không chết đâu!" Cái từ "Chết" này đã kích thích Dương Yến, cô gào lên, còn bắt anh im miệng, cố gắng muốn dời những thứ nặng nề đang đè trên đùi anh đi.
Nhưng cơ thể của Phương Tinh Nghị bị kẹt cứng trong khe xe, dựa vào sức của một mình cô thì có cố gắng thế nào cũng là vô ích.
Quần áo trên người Phương Tinh Nghị bị máu thấm ướt đẫm, anh cũng không nắm chặt tay Dương Yến nữa mà từ từ thả lỏng ra rồi khép mắt lại trong tiếng khóc, tiếng la mắng của Dương Yến.
"Phương Tinh Nghị, không được nhắm mắt có nghe không!"
"Tôi kêu anh mở mắt ra!"
Cho dù Dương Yến có gào đến thế này đi chăng nữa thì Phương Tinh Nghị vẫn không động đậy, cô áp sát lại người anh, gần như chẳng còn nghe thấy tiếng hít thở nữa.
Giờ phút này nỗi sợ hãi tột cùng đang bao trùm lên cả người cô.
May mà Dương Yến tìm thấy điện thoại trong kẽ xe, màn hình bị vỡ rồi nhưng vẫn có thể mở khóa bình thường được, cô lau nước mưa trên bề mặt rồi run lẩy bẩy bấm gọi 120.
"Alô 120 đúng không...Có một vụ tai nạn giao thông trên đường Thu Vũ...Phải đấy, nghiêm trọng lắm, các anh mau đến đây đi."
Xe của Hứa Cung Diễn vẫn luôn bám theo sau Dương Yến.
Vụ tai nạn giao thông này cũng làm anh ta trở tay không kịp, nét dịu dàng trên gương mặt của anh ta chợt tan rã trong phút chốc, rồi hằn lên vẻ lo lắng trước giờ chưa từng bắt gặp, xe còn chưa ngừng hẳn lại anh ta đã lảo đảo chạy ập tới.
Phần trước chiếc xe Bentley đen bị đâm đến biến dạng, mảnh thủy tinh vỡ văng đầy khoảnh đất xung quanh.
Dường như Hứa Cung Diễn chạy lao qua đấy, nhìn thấy Dương Yến ngồi xổm bên xe khóc lóc gọi điện thoại mới thở phào một hơi, anh ta bước qua đỡ cô dậy: "Em có sao không?"
Nhìn thấy vai trái của Dương Yến máu me đầm đìa, anh ta lập tức rút chiếc khăn tay từ trong túi ra chặn máu lại rồi ráng dắt cô đi.
"Anh đưa em vào bệnh viện."
"Phương Tinh Nghị vẫn còn ở bên trong, anh cứu anh ấy trước đi." Dương Yến bắt lấy tay anh, cuống quýt bảo: "Cả người anh ấy bị kẹt trong xe rồi, tôi sợ xe cứu thương đến không kịp, Hứa Cung Diễn anh giúp một tay đi!"
Cơn tức giận sôi trào lên trong lòng Hứa Cung Diễn, anh ta giật lấy điện thoại của cô quăng mạnh xuống đất: "Quản Nhược Âm, đến giờ phút này rồi mà em còn lo cho kẻ khác làm cái gì, em không cần mạng nữa à? Đi với anh!"
"Tôi không đi!" Dương Yến đẩy mạnh anh ta ra rồi hét lên: "Hứa Cung Diễn, anh thấy mình làm vậy hay ho lắm ư? Anh nghĩ rằng tặng hoa, theo dõi tôi liên tục mấy tháng trời thì có thể kéo vãn được gì?"
"Tên tôi cũng không phải là Quản Nhược Âm, Quản Nhược Âm đã chết từ lâu rồi!"
Hứa Cung Diễn thấy lòng mình đau đến nghẹt ngở, anh ta muốn nói rõ ràng mọi việc với cô, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ có thể cứng rắn ép cô lên xe.
Hai người giằng cơ giữa màn mưa.
Dương Yến không giãy ra được, cuối cùng thẳng tay tát mạnh vào mặt anh ta giống như lên điên cuồng vậy.
Cái bạt tay này làm đầu Hứa Cung Diễn hơi nghiêng đi, mắt kính rơi ra, năm dấu ngón tay nhanh chóng nổi lên trên mặt, lòng bàn tay Dương Yến râm ran, mờ mịt phát hiện ra mình đã làm gì.
Tiếng còi xe cứu thương từ xa vang lại, chẳng mấy chốc đã ngừng xịch bên hiện trường tai nạn, Dương Yến nói xin lỗi rồi quay người chạy đi giúp đỡ, Hứa Cung Diễn vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Dương Yến và vài y tá nữa tốn rất nhiều công sức mới kéo được Phương Tinh Nghị từ trong khe xe ra, đôi chân của anh bị kẹt quá lâu nên máu thịt be bét từ đời nào, Dương Yến nhìn thấy mà mắt xốn xang.
Phương Tinh Nghị được đưa lên cáng cứu thương rất nhanh chóng.
Lúc trông thấy Dương Yến cũng trèo lên xe cấp cứu thì Hứa Cung Diễn mới sực tỉnh táo lại, anh ta nhanh chân bước đến.
"Quản Như Âm!"
Chỉ một ánh mắt thoáng qua thôi, cửa xe cấp cứu đã đóng kín lại rồi hú còi rời khỏi nơi này.
Hứa Cung Diễn muốn đuổi theo, tim anh ta đập thình thịch, đau đến hít một ngụm khí lạnh, gương mặt đến là vặn vẹo, dường như không còn chịu nổi nữa, cả thân hình cao lớn của anh ta lảo đảo về sau rồi ngã phịch xuống mặt đất trong màn mưa.
Từ lúc trên xe cứu thương cho đến khi đến phòng phẫu thuật, tâm trạng của Dương Yến vẫn luôn căng như dây đàn, lòng cô đong đầy nỗi lo lắng và bất an, cô dán mắt vào ngọn đèn đỏ ở phòng phẫu thuật, đến chớp mắt cũng không dám.
Bác sĩ nói không sao đâu, cô cần phải tin lời bác sĩ đã bảo.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cũng chẳng biết được bao lâu rồi, có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ phía hành lang, rồi bảy tám người ào qua đây.
Ai ai cũng có khí chất xuất chúng, nhưng ánh mắt lại không giống nhau.
Dương Yến vịn tường đứng dậy, cô lướt mắt nhìn bọn họ, gần như đều là người của nhà họ Phương, trước khi ly hôn với Phương Dịch Chung, cô đã từng sang nhà họ Phương ăn cơm, Phương Dịch Chung cũng có ở đây.
Thấy Dương Yến cũng có mặt ở đây, ánh mắt Phương Dịch Chung cũng trở nên phức tạp, anh ta trông thấy người cô ướt mèm, rồi lại đưa mắt nhìn xuống phần vai trái nhếch nhác của cô bèn cởi áo khoác của mình ra choàng lên vai Dương Yến.
Dương Yến đẩy ra.
"Lúc này thì đừng đẩy." Phương Dịch Chung đè tay cô lại rồi hỏi: "Tôi đọc được tin chú út bị tai nạn trên đường Thu Vũ, em cũng ở trên xe à?"
Mới một chốc thôi mà vụ tai nạn giao thông này đã bị loan truyền ra ngoài rồi ư?
Trong lòng cô chợt dấy lên chút nghi ngờ, thấy Phương Dịch Chung hỏi thế vẫn ừ một tiếng: "Có chiếc xe chạy ngược chiều còn mở đèn pha, tổng giám đốc Phương không tránh kịp mới bị đâm phải."
"Chuyện là thế nào, phía cảnh sát sẽ đi điều tra." Phương Cẩn Linh bước đến rồi lạnh lùng cất tiếng: "Nếu vụ tai nạn giao thông của Tinh Nghị có liên quan đến cô thì nhất định tôi sẽ không buông tha cho cô đâu."
"Cẩn Linh, được rồi, em họ của cô còn đang làm phẫu thuật kia kìa, ít nói lại một chút." Có người của nhà họ Phương nói: "Thôi cô về trước đi, nơi này không cần cô đâu."
Dương Yến lạnh mặt đáp: "Tôi phải ở lại đây, chờ đến khi tổng giám đốc Phương được an toàn sẽ tự mình trở về."
"Lời của cô Dương đáng cho mọi người ngẫm nghĩ lắm đấy?" Phương Cẩn Linh quan sát Dương Yến: "Lo lắng cho Tinh Nghị đến thế, lẽ nào cô và Tinh Nghị có chút quan hệ nào?"
"Tổng giám đốc Phương là sếp của tôi."
"À, cô coi Tinh Nghị là sếp hay là gì thì khó mà nói cho chính xác được!"
Dương Yến mím môi.
Cô vừa tính mở miệng đã thấy lại có thêm hai người đến đây.
Một người phụ nữ sang trọng mặc váy tím sẫm, gương mặt điềm đạm hiền lành, chăm sóc bản thân rất kĩ lưỡng, đến một cọng tóc bạc cũng không có, khó mà đoán được tuổi thật của bà ấy, dưới chân đeo đôi giày cao gót da cừu xám, đằng sau là người hầu.