Mục lục
Vợ yêu của nam thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 358: TÔI KHÔNG HỀ ĐẨY CÔ, LÀ CÔ TỰ MÌNH NGÃ XUỐNG ĐẤT




CHƯƠNG 358: TÔI KHÔNG HỀ ĐẨY CÔ, LÀ CÔ TỰ MÌNH NGÃ XUỐNG ĐẤT

Gia Na ăn mặc đẹp đẽ, vóc người cao gầy vô cùng nổi bật, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn thẳng vào Lâm Thanh Dung: “Đã lâu không gặp cô Lâm nhỉ, nói chuyện một chút đã chứ?"

"Buông tay!" Lâm Thanh Dung đang vội gọi điện thoại nên cũng chẳng có thời gian trò chuyện cùng cô ta, chỉ lạnh lùng buông một câu rồi vung tay nhưng Gia Na vẫn nắm chặt tay cô.

Gia Na bất mãn nói: “Cô Lâm không muốn trò chuyện nhưng tôi thì rất muốn.”

Cửa hàng của mẹ Dương ở bên cạnh, Lâm Thanh Dung sợ bà nhìn thấy mình cùng Gia Na lôi kéo thì cũng không hay ho gì nên hất cằm về phía bên kia đường, vung tay, chờ Gia Na buông tay liền lập tức đi sang bên kia đường.

Hai người đi vào phần đường an toàn.

Lâm Thanh Dung đang gọi điện thoại cho Dương Yến, nhưng Gia Na vừa bước vào đã đóng cửa lại trực tiếp hỏi: “Lúc trước cô từng tìm tôi, nói có việc cần tôi giúp, tại sao lại trả tiền cho tôi mà không cho tôi giúp cô?"

"Cô lấy không một khoản tiền như vậy chẳng phải rất tốt sao?" Lâm Thanh Dung mất kiên nhẫn, đáp lại một câu, thấy Dương Yến vẫn không nghe điện thoại, trong lòng cô hơi lo lắng: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước, tôi có chuyện gấp!"

Gia Na nhanh tay cản lại, không cho cô đi: “Không được, ai biết được cô có hại tôi không, lỡ như cô nói tôi gạt tiền của cô rồi tống tôi vào tù thì sao?"

Lâm Thanh Dung nói: "Vậy cô trả tiền lại cho tôi đi."

"Không được."

"Vậy cô cứ giữ lại, tôi đã đưa cho cô số tiền đó thì đảm bảo sẽ không hại cô." Lâm Thanh Dung đã kiên nhẫn đến cực hạn rồi: “Tôi còn có việc, cô tránh ra một chút đi!"

Nhưng thân hình cao lớn của Gia Na vẫn chắn đường cô: “Nói miệng không bằng chứng, ai biết trong lòng cô nghĩ như thế nào?"

"..."

Lâm Thanh Dung lập tức lấy giấy viết ra viết rõ ràng rành mạch rồi ký tên cho cô ta: “Như vậy được rồi chứ? Tôi đang vội đi xử lý công chuyện, cô mà còn chắn đường nữa thì tôi sẽ không khách sáo đâu đấy!"

Gia Na cất tờ giấy xong vẫn không nhường đường cho cô đi mà còn gặng hỏi: "Lúc trước cô từng nói sẽ để tôi và cậu Lục gặp nhau, khi nào thì chúng tôi gặp mặt được đây?"

Lâm Thanh Dung tức giận, cười khẩy: “ĐM, cô đòi hỏi quá nhiều rồi đấy? Tôi cho không cô một khoản tiền rồi mà cô còn đòi hỏi ở tôi nhiều như vậy?"

"Nói cũng là cô nói, tiền cũng là cô tự đưa cho tôi." Gia Na mím đôi môi đỏ mọng của mình, nhìn cô không rời mắt: “Để tôi đoán xem nhé, có phải cô đã gặp mặt cậu Lục, sau đó bị anh ta chơi chán cho nên mới liên hệ với tôi, nói sẽ tác hợp cho hai chúng tôi, nhưng thực ra là cô muốn báo thù đúng không?”

Bị đoán trúng tim đen nên Lâm Thanh Dung giận dữ giơ nắm đấm lên.

Cô lạnh lùng nói: “Tôi mà ngu như vậy sao? Cố ý tìm đến cô, rồi tốn một số tiền lớn như vậy chỉ để trả thù một gã đàn ông!"

Gia Na mỉm cười, cúi xuống nhìn cô: “Cô Lâm, trên đời này chỉ có phụ nữ mới hiểu lòng nhau. Tôi từng xem qua một số ảnh chụp, có một một cô gái thường đến công ty nhà họ Lục, nghe bọn họ nói là bạn gái của cậu Lục đưa cơm đến cho anh ta, tuy cô gái đó mang khẩu trang nhưng tôi vẫn nhận ra người đó là cô Lâm đây.”

"Đồ điên! Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa!” Lâm Thanh Dung trừng mắt, đẩy cô ta ra rồi dứt khoát rời đi.

Cô tiếp tục gọi điện thoại cho Dương Yến nhưng chưa kịp mở cửa ra đã bị người ta lôi lại.

Gia Na ỷ mình cao lớn nên túm lấy Lâm Thanh Dung một cách thô lỗ, trong ánh mắt cô ta ánh lên sự ganh tỵ, bóng gió nói: “Có phải cô và cậu Lục đang hạnh phúc bên nhau nên mới từ bỏ ý định trả thù anh ta?"

"Mắc mớ gì tới cô?" Lâm Thanh Dung dùng sức rút cánh tay ra: “Buông tay, nếu không tôi gọi cảnh sát!"

Xem ra cô ta đã đoán đúng.

Vẻ mặt của Gia Na đột nhiên dữ tợn, càng túm chặt lấy Lâm Thanh Dung: “Được lắm, ý đồ trả thù của cô, tốt nhất là gọi cả cậu Lục đến, để anh ta nhìn thấy bộ mặt thật của cô! Những gì chúng ta nói trong quán cà phê đã được tôi ghi âm lại rồi, cô nói xem nếu cậu Lục nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy sẽ có thái độ như thế nào đây?”

Lâm Thanh Dung nghiến răng hung hăng trừng mắt với Gia Na.

Gia Na cười khoái trá, ra điều kiện với cô: “Cô Lâm, nếu cô tiếp tục kế hoạch ban đầu, để tôi được ở bên cạnh cậu Lục thì tôi sẽ giao cuốn băng ghi âm này cho cô, còn không tôi sẽ giao nó cho cậu Lục, cô tự cân đo đong đếm đi.”

"Không cần cân nhắc làm gì."

Gia Na cho rằng cô sẽ chọn cách thứ nhất nên hai mắt sáng rỡ nhưng chưa vui mừng được bao lâu đã nghe Lâm Thanh Dung nói: “Cô cứ việc đưa cuốn băng ghi âm cho anh ấy, đưa luôn sao kê chuyển khoản của số tiền mà tôi đã chuyển cho cô cũng chẳng sao."

Lâm Thanh Dung cũng định sau tiệc sinh nhật của Lục Văn Thù tối nay sẽ nói thật với anh ta tất cả, cô giấu diếm lâu như vậy, trong lòng cũng rất áp lực, cô không muốn tiếp tục chịu đựng những chuyện ấy một mình nữa.

Mặc kệ anh làm gì, cô đều sẽ chấp nhận.

Hơn nữa bọn họ đã có con với nhau nên có thể anh ta sẽ khoan dung với cô một chút.

Gia Na nhất thời sững sờ, có lẽ cô ta không ngờ Lâm Thanh Dung chẳng hề sợ bất cứ điều gì.

Khi bình tĩnh trở lại thì cô ta thấy Lâm Thanh Dung sắp đi ra ngoài đến nơi nên tiếp tục kéo cô lại: “Tôi không cho cô đi đâu hết!"

"Buông tay!" Lâm Thanh Dung gằn giọng quát.

Gia Na vẫn níu chặt không buông nhưng Lâm Thanh Dung vẫn liều mạng giãy giụa, hai người cứ lôi lôi kéo kéo trong phần đường an toàn.

Lâm Thanh Dung không giữ vững trọng tâm nên suýt chút nữa thì bị té ra ngoài.

Gia Na nhìn thấy cầu thang sau lưng cô, trong lòng liền dấy lên một suy nghĩ, sau đó liền đưa tay đẩy một cái, Lâm Thanh Dung vừa mới đứng vững liền từ trên cầu thang lăn xuống.

Lâm Thanh Dung nằm trên mặt đất, gần như nghẹt thở vì đau đớn, cô liên tục hổn hển.

Còn Gia Na trên đầu cầu thang thì sững sờ đứng nhìn, toàn thân toát mồ hôi lạnh, mãi một lúc lâu cô ta mới cuống quít chạy xuống: “Này này, cô, cô không sao chứ?"

"Cô..." Lâm Thanh Dung nói không ra lời, tay cô đang dò dẫm sờ bụng mình.

Gia Na thấy dưới váy cô có máu chảy ra liền sợ đến mức liên tục lui về sau, suýt chút nữa thì ngã cả người ra khỏi bậc thang: “Tại cô không cẩn thận nên ngã, đừng trách tôi, đừng trách tôi…”

Lâm Thanh Dung cố sức kêu lên: "Gọi... Xe cứu thương..."

Gia Na cuống quít nhặt điện thoại của cô lên, may là màn hình không có khóa, cô vội vã gọi 120.

Đang định gọi đi thì cô ta đột nhiên nghĩ lại, nếu Lâm Thanh Dung được cứu, có khi nào sẽ quay lại cắn cô ta không?

Không thể cứu được!

Trong lúc lo lắng hoảng hốt, Gia Na không cẩn thận mở lịch sử cuộc gọi trong điện thoại lên, nhìn vào lịch sử cuộc gọi, cô ta nhất thời mở to hai mắt, dường như quên cả hít thở.

Lâm Thanh Dung đau toát cả mồ hôi, cố gắng đưa tay với lên ống quần của Gia Na: “Gọi giúp tôi... Xe cứu thương... Chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra... Xin cô."

Gia Na nhanh chóng bắn nội dung lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của Lâm Thanh Dung sang điện thoại của mình, quay số 120, rồi đặt điện thoại xuống cạnh tay cô ấy, sau đó ba chân bốn cẳng chạy dọc theo cầu thang.

Lâm Thanh Dung liếc nhìn điện thoại di động, ý thức dần dần mơ hồ nhưng tay vẫn còn che trên bụng.

Ai cũng được, hãy cứu con tôi với.

*

Lục Văn Thù đang nung nấu từng giây từng phút, anh muốn gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dung nhưng lại sợ mình hưng phấn quá, không nhịn được sẽ nói ra chuyện mình đã biết cô có thai, anh phải kềm nén khổ biết bao.

Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ nghỉ trưa, anh liền mặc áo vest vào rồi đi.

"Giám đốc Lục." Thư ký ngăn anh lại rồi dè dặt nói: “Giám đốc Cao của Trí Duyệt muốn mời anh ăn cơm."

"Không ăn, tôi ăn cơm nhà." Lục Văn Thù từ chối thẳng, hôm nay là sinh nhật của anh nên anh vẫn đang đợi để đi đón Lâm Thanh Dung, muốn nghe cô tự mình nói với anh tin đó: “Đẩy lên ngày mai đi."

Thư ký nói: "Có liên quan đến việc phát triển dự án đại lộ Quan Cốc, giám đốc Cao đồng ý để hai công ty hợp tác với nhau. Giám đốc Cao nói chỉ còn hôm nay là ông ta có thời gian vì ngày mai phải đi R rồi."

Lục Văn Thù mất kiên nhẫn, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ: “Đã đàm phán xong chưa? Hợp đồng đâu?"

"Hợp đồng chuẩn bị xong rồi." Thư ký lập tức đưa tài liệu ra: “Tôi sẽ gọi người đưa anh đi..."

Lục Văn Thù ngắt lời cô ta: “Ở đâu?"

"Hội sở của DM, phòng 1688, hẹn lúc sáu giờ."

"Biết rồi." Dứt lời Lục Văn Thù liền vội vã rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK