CHƯƠNG 308: LUÔN BÊN EM
Có điều những việc này cũng không phải là chuyện riêng tư, cho nên sau khi người nhân viên xem lại hóa đơn một chút, liền nhanh chóng đi vào trong kho.
Sau mấy phút, lấy một cái hộp đi ra.
Người nhân viên đưa chiếc hộp cho Hứa Cung Diễn: “Cô gái ấy đã mua chiếc khăn này.”
“Cho người đàn ông đi cùng cô ấy sao?”
“...Đúng.”
Hứa Cung Diễn ho dữ dội vài tiếng, ánh mắt anh từ trong chiếc hộp rời đi, lấy tiền ra: “Gói lại giúp tôi.”
“Vâng.”
Người nhân viên tay chân nhanh nhẹn đóng gói chiếc khăn cẩn thận, nhìn người đàn ông trước quầy liên tục ho, bàn tay đặt trên miệng, lông mày nhíu chặt lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Người nhân viên cầm gói đồ đưa cho anh, ân cần hỏi han: “Ngài vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Hứa Cung Diễn cười nhè nhẹ.
Cửa lại bị mở ra lần nữa, một người đàn ông cao ráo bước vào.
“Ông Hứa.” Người đàn ông đến trước mặt Hứa Cung Diễn, nhìn anh sắc mặt nhợt nhạt, muốn cởi áo khoác xuống đưa anh.
Hứa Cung Diễn xua xua tay, tỏ ý không cần, hỏi: “Máy bay đã chuẩn bị xong chưa?”
Người đàn ông gật gật đầu, trả lời: “Bên kiểm soát hàng không đã thông báo rồi, tối nay tuyết rơi không dày, có thể bay.”
“Ừ.”
Hứa Cung Diễn nhận lấy gói đồ từ tay người nhân viên.
Người nhân viên muốn lấy tiền thừa giả lại anh, anh lại nói không cần, từ trên tủ quầy lấy ra một quả táo đã đóng gói sẵn đưa cho người nhân viên: “Coi như là để cảm tạ cô. Giáng sinh vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Người nhân viên sững sờ nói cảm ơn.
Ánh mắt người nhân viên nhìn theo Hứa Cung Diễn hai người họ đến lúc ra ngoài cửa, cô thấy người đàn ông cúi người ho rất kịch liệt, một chút máu tươi từ trong kẽ tay rướm ra, còn cần phải để người bên cạnh đỡ.
Người nhân viên bồi hồi suy nghĩ: Ho kịch liệt như vậy, anh ấy cơ thể không khỏe ư?
...
Sau khi ra hẹn với hội Ngự Văn Đình mấy giờ tập hợp ở đâu xong, Lục Văn Thù liền dẫn Lâm Thanh Dung đi trung tâm thương mại, lên thẳng khu vực đồ trang điểm tầng ba, bao trọn khu này.
Một lúc sau, cả khu vực đồ trang điểm đều trống không, tất cả các nhân viên bán hàng đều chỉ phục vụ cho hai người họ.
Lục Văn Thù hào phóng vung tay: “Tiểu tiên nữ, cả khu này đều là của em, thích cái gì tùy ý chọn, tôi thanh toán!”
Lâm Thanh Dung cạn lời: “Anh làm sao mà lắm tiền thế?”
“Lắm tiền, nhưng tôi không bị làm sao.” Lục Văn Thù cười đùa cợt nhả ôm cô thơm một cái: “Có điều bao cả một khu đồ trang điểm, không là gì cả, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi chọn đá quý!”
“...”
Nhân viên quầy ở đây đều biết tiếng anh, giao dịch không có chướng ngại gì.
Bảy tám người phục vụ quầy đều vây quanh Lâm Thanh Dung, giới thiệu cho cô đồ trang điểm của cửa hàng mình, Lục Văn Thù thi thoảng góp vui, nhìn thấy có thỏi son đẹp, liền hào hứng đưa cho cô thử.
“Tiểu tiên nữ cái này đẹp, rất hợp với em!”
Lâm Thanh Dung nhìn lên tay anh ta, mắt sắp trợn ngược lên: “Màu hồng Barbie? Thật cảm ơn anh quá!”
“Sao thế, không đẹp à?” Lục Văn Thù kêu ca, đưa thỏi son lên, năn nỉ cô: “Baby em bôi thử đi mà!”
“Không muốn, xấu quá đi!”
“Thử đi mà, không cần biết đẹp hay không, tôi đều sẽ không chê đâu.”
Lục Văn Thù như một kẻ du côn, liên tục dính lấy cô, lôi kéo cô, Lâm Thanh Dung cảm thấy phiền phức, giật lấy thỏi son trên tay anh thoa lên môi, lấy bông lau đi lớp son bị lem ra.
Lâm Thanh Dung da trắng, cơ thể lại nhỏ nhắn, son hồng hoàn toàn nổi bật. Trên môi tô lên một lớp mỏng, trong phút chốc liền biến thành một cô búp bê Barbie xinh đẹp.
Lục Văn Thù nâng mặt cô lên ngắm, hết lời ca ngợi: “Tôi đã nói mà, tiểu tiên nữ nhà tôi đẹp như thế, tô son gì cũng đẹp! Thật xinh quá đi!”
“Tôi không muốn, khó nhìn quá!” Tuy rằng là son nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng mà màu hồng, còn là màu hồng lấp lánh, cô càng nhìn càng không thích, lấy khăn ướt định lau đi.
Lục Văn Thù áp mặt vào môi cô, in lên một dấu môi hồng nhạt.
Lâm Thanh Dung trợn mắt: “Anh làm gì thế?”
“Đòi quà giáng sinh đó!” Lục Văn Thù nhìn vào má mình trong gương, tỏ ra rất mãn ý: “Baby dấu môi của em thật hoàn mỹ, một cái hôn cũng đẹp như vậy!”
“Lau mau đi, màu này xấu quá à, còn mất mặt nữa.” Lâm Thanh Dung cầm khăn ướt định lau mặt anh: “Người ta còn nhìn thấy trên mặt anh toàn là màu hồng hồng, lại cười cho đấy.”
Lục Văn Thù tóm chặt lấy tay cô, hôn mạnh hai cái, cười toe toét: “Không lau, tôi thích đấy! Tôi muốn tất cả mọi người biết là tôi không hề độc thân, cho họ ghen tị muốn chết.”
Lâm Thanh Dung cạn lời rồi.
Sau khi chọn mua xong một đống đồ trang sức, Lục Văn Thù lại kéo cô đi lên khu vực đá quý ở tầng sáu.
Anh muốn bao luôn cả khu đá quý, nhưng vẫn chưa mở miệng, liền bị Lâm Thanh Dung đấm cho một cái trước ngực: “Không bao nữa, đi đến cửa hàng Cartier.”
Thời gian về trước, sự việc xảy ra ở một trung tâm thương mại khác, khiến cô còn nhớ như in.
“Được được, vậy thì Cartier.” Lục Văn Thù nhìn ra sắc mặt cô không tốt, đoán chừng do sự việc lần trước, liền ôm người cô vào trong lòng, ngữ khí thêm phần nghiêm túc: “Không sợ, tôi sẽ luôn bên em.”
Tôi sẽ luôn bên em.
Lời nói này khiến trái tim Lâm Thanh Dung bất chợt run lên, sinh ra một cảm giác áy náy.
Mẹ Lục phân khách hàng của Cartier theo đẳng cấp, Lục Văn Thù trực tiếp báo số mã của mẹ Lục, cùng Lâm Thanh Dung được người tiếp tân đưa lên phòng VIP ngồi.
Nhân viên quầy lấy ra vài hộp đá quý đều là loại không bán trên tủ kính, chỉ bán cho số ít khách hàng cao cấp, còn có đá quý mới bản giới hạn của mùa hè sang năm.
“Baby, em thích loại nào?” Lục Văn Thù đối với đá quý không có mấy hứng thú, định hỏi Lâm Thanh Dung, liền phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào bàn làm việc, có vẻ thất thần.
Anh tựa vào, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
“A không có gì.” Lâm Thanh Dung luống cuống từ trên ghế đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát!”
Bước chân vừa xoay, liền vội vã đi ra.
Sau khi đến phòng vệ sinh, Lâm Thanh Dung vặn vòi nước, lấy nước tát vào mặt, cơn nóng trên mặt liền giảm đi, cũng làm cô tỉnh táo lại không ít, rồi ngẩng đầu lên.
Tấm gương lớn trước mặt, chiếu rõ lên dáng vẻ của cô lúc này, tóc dài hơi rối, trên mặt ướt đẫm từng giọt, trông cực kỳ thảm hại, trong ánh mắt không chút tia sáng.
Đây không phải là cô!
Lâm Thanh Dung rất chán ghét bản thân hiện tại, tâm trạng liên tục bất định, càng nghĩ càng nóng ruột.
Cô bạt mạng tát nước lên mặt, cử chỉ có chút điên cuồng. Sau đó hai tay chống lấy bồn rửa mặt, hơi thở dốc.
Sự việc phát triển theo chiều hướng mà cô muốn, cô đáng lẽ nên vui mừng, trong lòng phải tràn đầy niềm sung sướng sau khi báo thù, tại sao lại sinh ra cảm giác áy náy như vậy?
Rõ ràng là nhà họ Lục đã nợ cô!
Lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa mặt của Lâm Thanh Dung rung, liền rực sáng lên.
Cô vuốt mái tóc ướt ra đằng sau, nhìn vào cuộc điện thoại đang đến, mím môi, cầm lên nghe điện: “A lô, chú ạ.”
“Thanh Dung con đang ở đâu?”
Lâm Thanh Dung chần chừ một lúc, rồi nói: “Công ty điều con đi Nhật Bản công tác.”
“Thế à.” Chú ở đầu dây bên kia cũng ngập ngừng, truyền đến tiếng thở dài: “Sợ rằng hôm nay con cũng không về kịp, con có biết, hôm nay chị con...”
“Con biết.” Lâm Thanh Dung cầm chặt điện thoại, cố gắng chế ngự cảm xúc của mình: “Làm phiền chú với dì thay con qua thăm chị rồi ạ.”
“Đợi lát chú với dì lái xe về.”
“Vâng.”
Lúc sắp gác máy, chú nói: “Thanh Dung à, có một số chuyện...thôi bỏ qua đi, nhà họ cũng không dễ động đến, con đừng vì một phút kích động, lại hủy hoại luôn cả bản thân.”