Đợi lúc Dương Yến tỉnh lại, đã là hơn bảy giờ sáng.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.
Trên đường tuyết đọng sớm bị các công nhân dọn dẹp, tài xế cũng sớm tới chờ bọn họ, lái xe một đường thông suốt không trở ngại, nửa giờ sau đưa bọn họ đến khách sạn.
Sau khi vào khách sạn, Dương Yến liền thấy Tống Tịnh Hòa cùng Ngự Văn Đình đang ở đại sảnh.
Tống Tịnh Hòa cũng thấy Dương Yến, qua cầm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: "Nhìn cô vành mắt đen như vậy, ngủ không ngon sao?"
" Ừ, đừng lo."
Mấy người sau khi hội hợp, trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất của khách sạn.
Ngự Văn Đình nói đi sân bay còn phải chờ, quá phiền phức, trực tiếp điều một phi cơ riêng qua đây, sớm đã nói chuyện với kiểm soát hàng không bên này, không có vấn đề gì.
Phi cơ riêng rất nhanh rời tầng cao nhất của khách sạn.
Dương Yến bị Phương Tinh Nghị ôm vào trong ngực, dựa vào bờ vai rộng của anh, thấy khách sạn ở bên ngoài dần dần biến mất, nhỏ giọng hỏi Phương Tinh Nghị: "Văn Thù không có sao chứ? "
"Sẽ không, nhiều lắm chật vật một chút mà thôi." Phương Tinh Nghị trấn an cô: "Không cần lo lắng, ngủ một lúc đi!"
Dương Yến ừ một tiếng.
Chỉ là nghĩ đến quan hệ của Lâm Thanh Dung cùng Lục Văn Thù, còn có ân oán của hai nhà, cô không khỏi thở dài.
Rõ ràng hai người đều yêu thích lẫn nhau.
Haiz!
Hơn mười một giờ trưa, phi cơ riêng đã tới sân bay thành Nam.
Phương Tinh Nghị nhận được tin tức của Lục Văn Thù, nói thi thể của chú Lục đã được thu xếp ổn thỏa, sáng mai hạ táng, để cho bọn họ đi về nghỉ, ngày mai đi tham gia tang lễ là được.
“Cậu ấy hiện tại không muốn chúng ta đi quấy rối." Phương Tinh Nghị nói cho mọi người tin nhắn: "Vậy đại ca, tôi cùng Dương Yến trước trở về công ty xử lý chút chuyện, sáng mai cùng đi mộ viên! "
"Được. " Ngự Văn Đình rất mau dẫn lấy Tống Tịnh Hòa rời khỏi.
Dương Yến muốn cùng Phương Tinh Nghị tới công ty, lại bị Phương Tinh Nghị nói cô bây giờ cần nghỉ ngơi, sai người đưa cô trở về nhà trọ.
Nhưng cô về nhà cũng không còn chuyện gì, mẹ Dương đã đi cửa hàng.
mẹ Dương làm đồ ăn sáng rất ngon, rượu tự ủ lại ngọt, sau khi ở cửa hàng bán vài ngày, danh tiếng liền truyền ra, hiện tại mỗi ngày ở cửa của cửa hàng đều là xếp hàng hàng dài.
Lúc Dương Yến tới, đồ ăn sáng cùng rượu của mẹ Dương bán không sai biệt lắm, đang dọn dẹp cửa hàng, bởi vì bận rộn, còn thuê thêm một bác gái gần bằng tuổi đến giúp đỡ.
mẹ Dương lúc thấy cô tới, còn rất kinh ngạc: "Con cùng con rể đi chơi đã trở về rồi sao? "
"Mẹ, tâm tình của mẹ thay đổi thật nhanh!" Dương Yến tự mình rót nước uống, trong miệng nói:"Lúc trước người ta tới thăm mẹ, mẹ lại lạnh nhạt, hiện tại liền kêu con rể."
mẹ Dương nói: "Con thích cậu ta như vậy, mẹ cũng không thể chia rẽ hai người !? Lại nói con rể này thực sự có tài, mẹ dựa theo lời cậu ấy nói mà làm, làm ăn khá rất nhiều, mấy ngày nay kiếm không ít đâu."
Dương Yến cười ha ha.
Cô trước đây thật đúng là không có phát hiện, mẹ cô khuôn mặt có thể cùng Xuyên kịch giống nhau, đổi tới đổi lui!
mẹ Dương sau khi dọn dẹp xong cửa hàng, cũng hối thúc bác gái hôm nay tan tầm sớm, muốn mua đồ ăn trở về cùng Dương Yến làm cơm ăn.
Hai người vừa muốn đi, một người phụ nữ lại tới trước mặt.
Dương Yến dẫn đầu nhận ra cô, sắc mặt trầm một cái, lập tức đem mẹ Dương che chở ở sau người, lãnh đạm hỏi: "Dì, người tới nơi này là có chuyện gì không? "
Đào Tỉnh Diệc thấy cô, khóe mắt có chút ướt át: "Tôi tới mua đồ."
"Cái gì cũng bán hết rồi!" Dương Yến không khách khí nói, sợ mẹ Dương đợi lát nữa lại sẽ nhẹ dạ, lôi người muốn đi.
mẹ Dương cũng không đi, nói: "Đây thật là khách của mẹ, mẹ giữ rượu cho cô ấy."
Bà cùng Đào Tỉnh Diệc nói một câu, mở rộng cửa đi vào lấy đồ.
Dương Yến bối rối, lập tức đi vào theo, lại gần bên nguời mẹ Dương nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ không biết bà ấy là ai đâu?"
"Biết... Là khách tới chỗ này của mẹ mua đồ mấy lần." mẹ Dương thiếu chút nữa thì nói lỡ miệng: "Người ta dầu gì cũng là trưởng bối, con vừa nãy thật không có lễ phép. "
Dương Yến hít sâu, cùng mẹ Dương nói: "Quản Lệ Lãng không phải ở Nhật Bản tái hôn, cưới con gái của lão tổng một tập đoàn sao? Người phụ nữ này chính là em gái của lão tổng."
"Cái gì? "
mẹ Dương bị cô đột nhiên giải thích, sợ đến tay run một cái, bình rượu suýt chút nữa rớt xuống.
Dương Yến nhanh đi nâng bình rượu, sắc mặt khó coi nói: "Con sau khi tiễn Quản Lệ Lãng vào ngục giam, bà ấy đi tìm con một lần, muốn cầu xin con huỷ bỏ tố cáo đối với Quản Lệ Lãng, con không có đồng ý."
"Con thấy xem bà ấy không phải tới mua đồ, chính là biết mẹ lỗ tai mềm, muốn tạo quan hệ tốt với mẹ, sau đó để cho mẹ thuyết phục con huỷ bỏ tố cáo đối với Quản Lệ Lãng. "
mẹ Dương triệt để ngây người.
Trước Đào Tỉnh Diệc tìm đến bà, nói là mẹ của Phương Tinh Nghị, mẹ con xa nhau nhiều năm, hiện tại Dương Yến lại nói cho bà biết, Đào Tỉnh Diệc là chị dâu của chồng trước của bà cùng vợ mới cưới.
"Không được, đầu mẹ hơi choáng váng." mẹ Dương đỡ cái trán, tin tức nhiều quá, bà trong chốc lát không tiêu hóa nổi: "Mẹ cứ nghĩ cô ta chính là... Quan hệ này quá loạn!"
Dương Yến nói: "Mẹ, mẹ biết bà ấy là chị dâu của Quản Lệ Lãng là được, nào có phức tạp như thế."
"Cô, cô... " mẹ Dương chỉ vào Đào Tỉnh Diệc ở phía ngoài, muốn nói người nọ là mẹ của Phương Tinh Nghị, lại không biết nên làm sao mở miệng, "Cô vẫn là tốt vô cùng."
"Người ta có tốt hay không, mẹ trò chuyện vài ngày sẽ biết? " Dương Yến tức giận nói.
Sau khi ra ngoài, Dương Yến đem rượu đưa cho Đào Tỉnh Diệc: "Dì ơi, con sẽ không huỷ tố cáo đối với Quản Lệ Lãng, dì cũng không cần trở lại quấy rầy mẹ con nữa, nếu không... Con sẽ không khách khí. "
Đào Tỉnh Diệc tiếp nhận rượu, thật sâu nhìn cô hai mắt, chỉ có gật đầu: "Tôi không phải vì chuyện kia, chẳng qua là cảm thấy rượu của tiệm này ủ uống rất ngon, cho nên thường đến mua."
Dương Yến bị bà nhìn toàn thân không được tự nhiên.
Kỳ quái, dì này vì sao cô giống như nhìn con gái vậy, muốn đánh bài tình cảm sao?
Đào Tỉnh Diệc cũng không có vội vã đi, hơn nữa ôn nhu hỏi Dương Yến: "Nghe nói cô cùng Phương Tổng đang quan hệ qua lại với nhau, hai người có ý định kết hôn sao? "
"Đây là chuyện riêng của con, không tiện tiết lộ với người ngoài."
Đào Tỉnh Diệc ánh mắt tối sầm đi rất nhiều, giống như có chút cô đơn, nhưng rất nhanh, cô lại lộ ra nụ cười, từ trong túi lấy ra một cái bùa bình an nhỏ màu đỏ, đưa cho Dương Yến.
"Nếu như không để ý vậy con hãy nhận lấy đi." Đào Tỉnh Diệc khẩn cầu: "Cái này là cầu ở chùa miếu nổi tiếng của Nhật Bản, bảo vệ bình an thuận lợi an khang. Tôi muốn vì chuyện lúc trước, nói xin lỗi với con."
Dương Yến nhàn nhạt trả lời: "Nợ con là Quách Lệ Lãng, không có quan hệ với dì."
Thái độ của cô rất lạnh lẽo cứng rắn, nhưng mà thấy Đào Tỉnh Diệc hai tay dâng tặng bùa bình an, dáng vẻ hèn mọn như vậy, trong lòng cô mềm nhũn, lấy đi bùa bình an đó.
Đào Tỉnh Diệc lộ ra nụ cười ôn nhu, hơi khom người chắp hai trước ngực chào cô: "Cảm ơn... Con thông minh xinh đẹp, rất đăng đối với Phương Tổng, hi vọng hai người có thể đầu bạc răng long."
Dương Yến nhấp môi đỏ mọng: "Cảm ơn."
"Nếu không tôi mời các cô ăn... Đào Tỉnh Diệc mới nói vài từ, điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Cô lấy ra nhìn hai lần, sắc mặt lập tức thay đổi, hướng Dương Yến cười cười, giọng nói vẫn ôn nhu như trước: "Tôi có chút chuyện cần xử lý, tôi đi trước đây, mẹ con cất rượu thực sự uống rất ngon."
Dứt lời, liền vội vã rời đi.
Dương Yến nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, thẳng đến khi người biến mất không thấy, cô chỉ có cúi đầu nhìn bùa bình an trong tay, luôn cảm thấy hành vi của người phụ nữ này thật kỳ quái.
mẹ Dương đã đi tới, hỏi: "Các con nói gì vậy?"
"Cũng không có gì, cô ấy nói con với Phương Tổng rất đăng đối, chúc chúng con đầu bạc răng long." Dương Yến đem bình an phù đưa cho mẹ Dương xem: "Còn đưa cho com một tấm bùa bình an, nói là cầu xin ở trong chùa miếu Nhật bản rất linh nghiệm. "