Mục lục
Vợ yêu của nam thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 301: TÔI NHẤT ĐỊNH BẮT ANH TA TRẢ GIÁ!




CHƯƠNG 301: TÔI NHẤT ĐỊNH BẮT ANH TA TRẢ GIÁ!

Chiến Thương nói như vậy, trong lòng thấy rất nghi hoặc.

Anh ta đọc tài liệu, phát hiện phu nhân nói cho Momoi Yasuhira tên của bà ấy, nhưng một người mất trí nhớ, tạo sao còn nhớ tên của chính mình, nghĩ thế nào cũng thấy mâu thuẫn.

Hứa Cung Diễn rất nhanh cầm bút ký tên vào bản hợp đồng.

Chiến Thương âm thầm quan sát, trong lòng không biết mùi vị như nào.

Anh ta nhìn Hứa Cung Diễn trưởng thành, biết anh ta chịu nhiều khổ nạn, vì lấy được quyền thừa kế của Khắc Tư Lợi Nhĩ, bỏ ra toàn bộ tâm huyết, nhưng bây giờ lại phải chặt tay dâng cho người khác.

Chiến Thương cứng nhắc, hỏi: “Thiếu gia, cần tôi đi đến nhà của Momoi Yasuhira xem thử không?”

“Không cần, sai người đưa một phần hậu lễ qua đó.” Hứa Cung Diễn ngoảnh đầu nhìn anh ta, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo: “Bà ta có phải mẹ của tôi không, tôi sẽ tự mình chứng minh, chuyện này cậu đừng nói với ba của tôi.”

“... Vâng.” Cuối cùng, Chiến Thương đồng ý nhưng không tình nguyện.

Một người phụ nữ vốn nên chết trong trận hỏa hoạn, hơn 20 năm sau, đột nhiên đổi một gương mặt mới xuất hiện, được Tắc Lặc Tư đưa đến chỗ của Hứa Cung Diễn để đổi lấy Khắc Tư Lợi Nhĩ.

Vụ mua bán này, thấy thế nào cũng không thỏa đáng.

Anh ta quả thật muốn giấu Hứa Cung Diễn, đem thông tin còn sống của phu nhân nói với ông chủ ở nước Y, ông chủ nếu như biết, Hứa Cung Diễn vẫn sẽ là người thừa kế hợp pháp của Khắc Tư Lợi Nhĩ.

Hứa Cung Diễn viết xong một bức thư, rồi đưa cho Chiến Thương, kèm theo một cái kẹp cà vạt của bản thân: “Cậu về nước Y, đưa thư này cho giáo phụ Fernal, ông ta sẽ biết phải làm gì.”

Chiến Thương sắc mặt hơi biến: “Thiếu gia, cậu quên lần trước tìm hắn giúp đỡ, hắn đã dùng công phu sư tử ngoạm sao? Tại sao lần này còn tìm hắn, nhỡ gặp phải chuyện gì thì sao?”

“Anh của tôi muốn giết An An.” Hứa Cung Diễn rũ mắt, giọng nói vô cùng âm trầm: “Tôi dung túng anh ta đã quá nhiều lần, lần này anh ta còn cản trở, tôi nhất định bắt anh ta bỏ qua một cái giá!”

Bảo bối của anh ta, bất cứ ai cũng không thể tổn thưởng!

“Vậy cũng không cần tìm giáo phụ Fernal.” Chiến Thương nói: “Hắn dã tâm quá lớn, cậu không cần vì thiếu gia Tắc Lặc Tư mà báo thù, quản cho tốt bản thân là được rồi.”

Lâm Cát Thành đập mạnh vào bàn trà thủy tinh.

Bàn trà phát ra tiếng nứt vỡ thành từng mảnh rơi dưới đất, trên người anh ta tỏa ra một loại lệ khí cực nặng.

“Chiến Thương, cậu dạo này nói quá nhiều rồi.”

Chiến Thương siết chặt bức thư trong tay, một lúc sau mới mở miệng: “Biết rồi ạ, tôi lúc nữa sẽ đi.”

--

Lâm Thanh Dung sau khi về, Dương Yến thấy sắc mặt của cô ta không tốt, hỏi cô ta có phải Lục Văn Thù bị thương quá nặng, Lâm Thanh Dung nói Lục Văn Thù phải làm phẫu thuật, khí sắc không tốt, cô ta chỉ quá mệt mà thôi.

Dương Yến liền ở trong phòng cùng cô ta.

Lâm Thanh Dung rót tách cà phê rồi ngồi trên ghế sô pha, không hoạt bát như thường ngày, ánh mắt có chút trống rỗng.

Rất lâu sau, Lâm Thanh Dung gọi Dương Yến một tiếng.

“Yến.”

“Sao thế?” Dương Yến qua ngồi cạnh cô ta, trông thấy sắc mặt của cô ta vẫn rất kém, liền nói: “Cậu nếu như không thoải mái thì đi nghỉ một chút, chuyện kia, quả thực đã dọa sợ mọi người.”

Lâm Thanh Dung lắc lắc đầu, dựa đầu vào vai cô: “Cậu nói một người đàn ông làm tổn thương cậu, cậu muốn báo thù, nhưng lại mềm lòng, đây gọi là gì?”

Dương Yến hỏi: “Ba mẹ của Lục Văn Thù không thích cậu sao?”

“Thích...” Lâm Thanh Dung hàm hồ nói: “Tớ chỉ lấy ví dụ, nếu như cậu gặp phải chuyện này, cậu cảm thấy hành động như này đại biểu điều gì?”

Dương Yến nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là người cậu yêu chứ gì, cho nên mới không muốn trả thù.”

“Vậy sao, loại tình yêu này thật đáng ghét.” Lâm Thanh Dung lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia, nhớ lại Lục Văn Thù thay cô ta đỡ đạn, lại cực kỳ chán ghét cảm giác này.

“Tại sao cảm thấy ghét? Là anh ta không thích cậu?”

Lâm Thanh Dung cũng không biết trả lời ra sao, chỉ dựa vào vai Dương Yến, hồi lâu đều không nói chuyện.

Dương Yến nhìn vậy, cũng không hỏi thêm nữa.

Hơn một tiếng trôi qua, có tiếng gõ cửa vang lên, là Phương Tinh Nghị đến.

Anh ta thấy Dương Yến ra mở cửa, sắc mặt mệt mỏi, sờ má của cô, có chút đau lòng nói: “Văn Thù không sao, đại ca đang trông chừng ở bệnh viên, các em nên nghỉ ngơi nhiều vào.”

“Không ngủ được.” Dương Yến trông sắc mặt của anh không tốt, liền hỏi: “Anh đến, là có chuyện gì sao?”

Phương Tinh Nghị nói: “Anh có việc phải ra ngoài một chuyến, có thể chiều mai mới trở lại, sợ em lo lắng, nên đến đây nói với em một tiếng.”

Dương Yến đoán ra: “Anh muốn điều tra vụ đó sao?”

“Ừm.”

“Giao cho cảnh sát đi.” Cô không biết vụ 2300 tỷ kia, sắc mặc lo lắng nói: “Em sợ anh giống Văn Thù, cũng sẽ bị thương.”

Phương Tinh Nghị mỉm cười: “Em coi chồng mình quá yếu rồi. Những ai làm tổn hại anh em của anh, lại thiếu chút nữa tổn thương bà xã của anh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Có một số chuyện, anh nhất định phải đi xử lý.

“Vậy anh cẩn thận.” Dương Yến cũng không tiếp tục khuyên nữa, cầm tay của anh cọ lên mặt: “Chiều mai nhất định phải an toàn trở lại, nếu như có chuyện gì, em sẽ gửi tin nhắn cho anh.”

Ánh mặt của Phương Tinh Nghị nhìn cô rất dịu dàng: “Được, anh hứa với em.”

“Em chờ anh.”

Phương Tinh Nghị xuống tầng một, tình cờ gặp trợ lý Tư vừa từ New York về, bộ dạng y như người đầy tờ của nhân dân, tóc tai bị gió thổi tán loạn.

“tổng giám đốc Phương.” Trợ lý Tư chào anh, trong lòng vẫn còn sợ, nói: “Hừ, tên điên đó thật sự rất trâu bò, khoảng cách xa như vậy, mấy tiếng đã đến rồi, tôi lúc ngồi trên đó, luôn sợ hãi.”

“Thường Phúc đâu?”

“Em vợ biết cô Dương không sao, thì nói tất cả giao cho anh, cậu ấy trở về rồi.” Trợ lý Tư nói: “ tiểu thư đang quay phim ở nước T, anh ấy sợ bị người ức hiếp.”

Phương Tinh Nghị liếc nhìn anh ta, không hài lòng nói: “Cậu gọi ai là em vợ?”

“Tôi gọi sai sao?”

“Đó là em vợ của tôi, hiểu không?” Phương Tinh Nghị chỉnh lại cà vạt cho anh ta, âm trầm nói: “Cậu sau này gọi là cậu Quách là được rồi, còn cách xưng hô của cô Dương...”

Trợ lý Tư lắc người ra, lập tức nói: “Là đầu của tôi không tốt, nhớ sai rồi, sau này gọi phu nhân! Đúng vậy, phu nhân sao rồi?” Anh ta chỉnh lời nói rất nhanh.

Sắc mặt của Phương Tinh Nghị lúc này mới dịu đi một chút: “Cô ấy rất tốt, người cậu tìm đâu?”

“Bọn họ từ Nam Thành đến đây, dự tính còn phải nửa tiếng mới đến nơi.” Trợ lý Tư nhìn đồng hồ: “Tôi đã phân phó tất cả rồi, bọn họ đến sẽ biết làm như thế nào.”

“Địa chỉ mà tôi cần đâu?”

“Đây!” Trợ lý Tư đưa văn kiện của anh, dáng vẻ rất sinh động: “Tổng giám đốc, tôi còn chưa từng thấy cảnh tượng lớn như vậy, tôi đi cùng cùng anh, đi trợ uy cho anh.”

Phương Tinh Nghị cười lạnh: “Cậu đi cản chân níu tay tôi à!”

“Sao có thể!” Trợ lý Tư vỗ vỗ ngực, cố gắng tỏ ra bản thân là một người đàn ông rắn chắc: “tổng giám đốc Phương, anh đừng coi thường tôi nha, tôi dù sao cũng luyện quyền đạo được hai năm rồi!”

“Mấy tên này thật sự không phải là người, vậy mà động đến phu nhân của nhà tôi, khiến phu nhân bị dọa sợ, tôi nhất định phải để bọn họ đẹp mặt! Dạy dỗ họ thật tàn nhẫn.”

“Im đi.” Phương Tinh Nghị ghét anh ta ồn ào, một bên xem văn kiện một bên đi ra ngoài: “Đi vẫy xe.”

“Được!” Trợ lý Tư chuồn ra ngoài.

Sau khi vẫy xe xong, trợ lý Tư mở cửa xe, chờ Phương Tinh Nghị ngồi vào, anh ta mới vào, vừa đặt mông xuống ghế, thì nghe Phương Tinh Nghị hỏi.

“Anh trai của Hứa Cùg Diễn, xác định tên tiếng nước T là Kỷ Gia Trí?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK