“Tôi cùng Dương Yến là qua lại bình thường.” Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn qua, giọng nói thản nhiên, lại có uy lực: “Chỉ là chuyện cô ấy có thai, còn chưa nói cho người ngoài biết.”
Lục Liên nói: “Tinh Nghị, người chết là cháu chú, chú còn thay cô ta nói chuyện?”
Phương Tinh Nghị hai tay đặt trên xe lăn, chỉ nói: “Cái chết của Dịch Chung, tôi cũng tự trách. Chị yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ tra rõ ràng, hy vọng chị đừng tức giận bừa bãi.”
“Chị cũng không cần lo một mình, tôi đã thương lượng với cô, đem Phương Thái nuôi dưới danh nghĩa của chị, sau này nó và Tô Khiết sẽ hiếu kính chị, chị còn có thêm một đứa cháu.”
“Đương nhiên, sau này chị cần gì, đều do Phương gia cung cấp. Dịch Chung cũng xem là người Phương gia, tôi đã cho người đem tên nó ghi vào gia phả Phương gia.”
“Tinh Nghị!” Tin tức này quá chấn động, ngữ khí Phương Cẩn Linh đều thay đổi, sắc mặt khó coi: “Cậu làm sao có thể làm như vậy, Dịch Chung nó nhiều nhất chỉ là...”
“Nó cũng họ Phương.” Phương Tinh Nghị nhẹ nhìn cô ta một cái, dùng khí thế áp cô ta.
Phương Cẩn Linh nói: “Nhưng ba nói không phải người Phương gia, cậu cho nó an táng ở mộ viên Phương gia là đã không hợp quy củ rồi, hiện tại còn làm như vậy, đến cùng coi Phương gia là chỗ nào?”
Tên Phương Dịch Chung được ghi vào gia phả, đó là thật sự trở thành con cháu Phương gia, sau này chia gia tài, Lục Liên và con cậu ta sau này sẽ lấy được phần gia sản giống với con cháu khác của Phương gia.
Phương Cẩn Linh đương nhiên không phục!
Phương Cẩn Linh chỉ Dương Yến, lạnh lùng nói: “Tinh Nghị, cậu không thể vì một người phụ nữ mà thay đổi nhiều quy củ như vậy! Lại nói Dịch Chung là cô ta hại chết, nên để cô ta chịu trách nhiệm!”
“ Chị Đường, chị không phục đúng không?” Phương Tinh Nghị nhướn mày, rất không kiên nhẫn.
Anh hôm nay rất phiền não, không có tâm trạng ứng phó với mấy người này, ngữ khí cũng không có độ ấm.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, nhìn thấy yếu ớt nhưng khí thế lại kinh người: “Chỉ cần tôi còn ở Phương gia, tôi muốn tên ai ghi vào gia phả Phương gia, không cho tên ai ghi vào, đều có thể!”
Phương Cẩn Linh lủi về phía sau hai bước, giận dữ hung hăng cắn môi.
Tuy Phương Chính Á tiếp quản Phương thị, nhìn phong quang vô hạn, thực ra phần lớn tiền ông Phương đều không ở Phương thị, ông sớm đã lập di chúc, chín phần tài sản đều cho Phương Tinh Nghị, phần còn lại phân cho những người khác.
Phương Tinh Nghị kể cả không có Phương thị, không có nhà lớn mấy trăm tỷ này, lại là người thừa kế Phương gia, thật sự đắc tội anh, sau này có thể không nhận được số tiền đó, còn là một con số chưa biết là bao nhiêu.
Không thể đắc tội.
Lời nói của Phương Tinh Nghị, mười phần uy lực, những người trong lòng có ý kiến, những lời muốn giúp Phương Cẩn Linh nói chuyện ở đây, lúc này đều cúi đầu xuống, không dám nói chuyện.
Ánh mắt lạnh nhạt của Phương Tinh Nghị quét qua Phương Cẩn Linh, chuyển đến trên người Lục Liên.
Anh đạm mạc nói: “Lời tôi vừa nói, chị cũng nghe rất rõ ràng, lúc này, tôi sẽ tìm người đi tra, chị nếu là vẫn bi thương như vậy, tôi cho người đưa chị ra nước ngoài cũng tốt.”
Sắc mặt Lục Liên trắng bệch.
Bà ta lại không phải con nít, làm sao không biết ý tứ của Phương Tinh Nghị? Nhìn như an ủi, nhưng thực ra là làm cho bà được tốt thì thu, nếu không sẽ đem bà vứt đi.
“Tinh Nghị, cảm ơn cậu thay tôi suy nghĩ.” Lục Liên lau nước mắt, trừng Dương Yến đầy thù hận.
Người phụ nữ Phương Tinh Nghị muốn bảo vệ, bà ta không còn cách nào.
Lại nói Phương Dịch Chung vào gia phả, Phương Thái lại ở dưới tên của bà, sau này có thể tham dự phân chia tài sản Phương gia, cũng đủ rồi.
Dương Yến liên tục cuối đầu không nói chuyện.
Viếng xong, mọi người lần lượt rời khỏi, Lục Liên cũng được người khác đỡ rời đi.
Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn, dừng trước mặt Dương Yến, cách rất gần, anh phát hiện mấy ngày nay cô gầy đi không ít, ánh mắt cũng không còn phát sáng, làm anh có chút đau lòng.
Người đàn ông hầu kết di chuyển, nói: “Cô Dương, ba tôi muốn gặp cô.”
“Chị tôi sức khỏe không tốt, muốn về nghỉ ngơi.” Quách Thường Phúc che phía trước Dương Yến, cậu ta rất khống chế mới có thể không đấm một cú lên mặt Phương Tinh Nghị: “Tránh ra!”
“Thường Phúc.” Giọng Dương Yến trầm thấp: “Em lên xe đợi chị, chị cùng anh ta đi xem một chút.”
Cô cũng muốn đem đồ trả lại cho ông Phương.
Quách Thường Phúc chỉ có thể dời cơ thể, trầm mặt cảnh cáo Phương Tinh Nghị: “Giám đốc Phương, thu bộ dạng giả tạo của anh, anh nếu dám làm gì chị tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Thường Phúc!”
Dương yến vừa đi cùng Phương Tinh Nghị, Tưởng Song Kỳ liền giống như một cơn gió, hung mãnh bay lên người Quách Thường Phúc.
Kết quả là một giây sau lại bị cậu thô lỗ đẩy ra.
“Anh đừng giận dỗi với em mà!” Tưởng Song Kỳ nhìn cậu ta chằm chằm, ủy khuất nói: “Những chuyện anh Nghị làm đó em thật sự không biết, em không phải là đồng lõa.”
“Cô là em gái anh ta.”
“Vậy em đoạn tuyệt với anh ấy là được rồi!” Tưởng Song Kỳ kéo cổ tay áo cậu: “Nói gì thì em cũng là một cô gái, lại vô tội, anh không thể luôn bắt em dỗ anh.”
Quách Thường Phúc nhìn cô một cái, sắc mặt lãnh đạm: “Buông tay.”
“Anh đừng quá đáng như vậy!” Tưởng Song Kỳ bặm môi.
Rõ ràng anh ba nói, chỉ cần làm theo lời anh ấy nói, Quách Thường Phúc nhất định sẽ cùng với cô tái hợp.
Kết quả đâu?
Tái hợp con khỉ, Quách Thường Phúc vốn dĩ không để ý đến cô!
Nhìn thấy vết cào trên mặt Quách Thường Phúc, Tưởng Song Kỳ rất đau lòng, lấy băng keo cả nhân trong túi ra muốn dán cho câụ.
Quách Thường Phúc hất tay cô ra.
“Không cần.”
“Quách Thường Phúc!” tưởng Song Kỳ đột nhiên thay đổi sắc mặt, một tiếng phẫn nộ, hù dọa Quách Thường Phúc.
Cô tức giận nói: “Cúi người xuống!”
“...”
“Tôi kêu anh cúi người xuống, anh có nghe hay không?” Tưởng Song Kỳ chống nạnh, lạnh lùng uy hiếp: “Nếu không tôi sẽ la lên, nói với họ anh cường bạo tôi!”
Quách Thường Phúc phồng má, cậu không muốn so đo với Tưởng Song Kỳ, trầm mặt cúi người xuống.
Tưởng Song Kỳ hứ một tiếng.
Cô gỡ băng cá nhân, dùng sức dán lên miệng vết thương trên mặt của thiếu niên.
Nhìn Quách Thường Phúc nhíu mày, cô trách cậu: “Anh cao như vậy thật lãng phí! Bà ta cào anh không biết tránh? Chúng ta cãi nhau em cũng không nói sẽ cào mặt anh!”
“Bà cô đó móng tay thật sắc, nhìn vết cào, đau lòng chết em rồi!”
“Em nguyền rủa bà ta ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc!”
Cô giống con chim sẻ, mở miệng kêu chích chích không nghỉ, cô không nói mệt, Quách Thường Phúc đều nghe phiền rồi, vừa nhíu mày muốn nói gì đó, Tưởng Song Kỳ đã giữ mặt cậu, chạm môi hôn một cái.
“...”
“Chia tay một tuần, đã hết giận rồi chứ?” Tưởng Song Kỳ nói: “Em thề với anh, sẽ sau này sẽ đứng phe anh, bảo vệ anh và chị Dương Yến, không thèm anh hai nữa.”
Thân thể cô chui vào lòng cậu, cất tiếng làm nũng: “Thời gian này không có anh, không có ai làm cơm cho em ăn, tối em còn ngủ không ngon, ốm mất vài ký.”
Quách Thường Phúc cũng có thể cảm thấy cô gầy đi, có chút mềm lòng.
Lúc đó khi biết chân tướng, anh rất tức giận, lại vì Tưởng Song Kỳ là em gái Phương Tinh Nghị, liền hận cả cô, mới vứt đồ nói chia tay.
Nhưng mà, Tưởng Song Kỳ quả thực là người bị hại.
“Ban ngày ban mặt, chúng ta ôm ôm ấp ấp không tốt lắm đi?”
Lục Văn Thù cùng Yến Cảnh Niên cùng nhau đi qua.
Lục Văn Thù híp đôi mắt hoa đào, cười xấu nói: “Kỳ Kỳ, em không phải nói ngựa tốt không nhai lại cỏ sao? Đây mới cùng bạn trai cũ chia tay bao lâu, lại tái hợp rồi?”
Tưởng Song Kỳ tức giận trừng anh ta: “Em chưa từng nói như vậy!”
“Có, anh nhớ rất rõ.” Yến Cảnh Niên bồi thêm, cười nho nhã: “ Ba ngày trước, khi em nhận phỏng vấn của đài truyền hình nào đó, còn nói muốn tìm người đàn ông như anh hai để kết hôn.”