CHƯƠNG 442: ANH VẪN CHƯA ĐỦ NHƯỜNG NHỊN SAO?
“Kiêu căng?” Dương Yến cười: “Tôi thấy tổng giám đốc Phương nhà anh rất thích cô ta.”
Trợ lý Tư nghe sự ghen tỵ trong lời nói của Dương Yến, cảm thấy chắc chắn cô hiểu nhầm cái gì, khó hiểu nói: “Vậy cô Dương nghĩ nhiều rồi, tổng giám đốc Phương không có hứng thú với kiểu người như vậy.”
“Hòa Tụng mượn người của Phương thị, có ký hợp đồng đúng không? Tiểu hoa kia cũng xem như là người của Phương thị, đã cùng các người và Hòa Tụng kí hợp đồng đại diện phát ngôn, Phương thị không có lý do gì bỏ tiền không kiếm, chắc chắn phải có sắp xếp.”
Dùng một chút, trợ lý Tư cố gắng nói chậm lại, bổ sung thêm: “Tổng giám đốc Phương làm như vậy, có lẽ là cô Dương biết.”
Dương Yến không ngốc, lời nói của trợ lý Tư, cô rất nhanh đã hiểu được, có chút sững sờ.
Cô còn cho là Phương Tinh Nghị đổi khẩu vị, thích tiểu hoa kia, mới âm thầm cho tiểu hoa kia những tài nguyên tốt như vậy, hóa ra không phải, đó là vì cô.
Đúng vậy, trước đây sao cô lại ngốc như vậy chứ.
Nghĩ một lúc, 9 tỷ ký hợp đồng với một tiểu hoa đang nổi quay một đoạn phim ngắn là không thể, chắc chắn có người âm thầm chi phối.
Trong lòng Dương Yến mới thả lỏng, khẽ thì thầm: “Hóa ra bên cạnh anh ta không có người phụ nữ nào khác sao?”
“Cô Dương, cô vừa nói cái gì?” Dương Yến nói quá nhỏ, trợ lý Tư nghe không rõ, liền đi đến gần hơn.
“Không có gì.” Tâm tình của Dương Yến đột nhiên rất tốt, lấy bình giữ nhiệt ở trên bàn đưa cho trợ lý Tư: “Đây là canh sườn heo và thịt kho tàu, anh mang về….”
Nghĩ một lúc, cô liền thay đổi phần sau của câu nói: “Khá nhiều, để tổng giám đốc nhà anh và Trường Bình cùng ăn.”
Trợ lý Tư có chút tham ăn: “Cô Dương, tôi có phần không?”
“Có.”
Trợ lý Tư đang cảm thấy rất vui, đợi đến lúc quay về chia móng heo, lại nghe Dương Yến nói: “Xem tổng giám đốc Phương nhà anh có chia cho anh không?”
Trợ lý Tư: “…..”
Haha, vậy thì không cần xem, tổng giám đốc Phương chỉ thưởng cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Trước khi rời đi, trợ lý Tư nghĩ đến điều gì đó, thăm dò hỏi Dương Yến: “Cô Dương, CEO của chi nhánh Hòa Tụng không phải là Hứa Cung Diễn chứ?” Sao anh ta vẫn chưa qua?”
Dương Yến cho rằng anh ta sớm đã điều tả ra được, liền trả lời: “Anh ấy có việc, sẽ về thành phố Nam muộn một chút.”
Quả nhiên.
Trợ lý Tư không hỏi gì nữa, sau khi tạm biệt, liền cầm bình giữ nhiệt rời đi.
Trên đường về Phương thị, anh ta vẫn đang nghĩ chuyện này mình giải quyết rất tốt, tại sao tin tức vẫn có thể lộ ra được, phải lọc tất cả những người có vấn đề một lượt.
Chuyện này ngoài tiểu hoa kia và người đại diện của cô ta, bên phía Phương thị cũng chỉ có tổng giám đốc Phương, anh ta, thư ký Đàm biết. Tiểu hoa kia sẽ không ngu ngốc đến mức lấy được nhiều tài nguyên như vậy còn tăng thêm nhiệt độ của tổng giám đốc Phương, thư ký Đàm là một người đã làm việc lâu năm ở bộ phận thư ký, bình thường cũng nhân được sự tin tưởng và tín nhiệm của tổng giám đốc Phương, sẽ không tự phá hủy tiền đồ của mình.
Trợ lý Tư đột nhiên nghĩ đến, chuyện này anh ta còn nói với Triệu Dịch Hân.
Tin tức này là cô ta để lộ ra sao?
Làm bạn học với Triệu Dịch Hân mười mấy năm, cuối cùng trợ lý Tư cũng phủ nhận điều đó, cả thấy Triệu Dịch Hân không cần phải làm như vậy, lại nói cô ấy vừa mới về nước, cũng không có quan hệ rộng như vậy.
Cuối cùng trợ lý Tư cũng không đi tìm Triệu Dịch Hân, mà đưa bình giữ nhiệt đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Đây là cô Dương kêu tôi đưa về.” Trợ lý Tư đưa đồ cho Phương Tinh Nghị: “Cô Dương kêu anh và cậu Trường Bình cùng ăn, còn nói….”
Thấy anh ta ấp úng, Phương Tinh Nghị vừa mở bình giữ nhiệt vừa hỏi: “Cô ấy còn nói gì?”
Trợ lý Tư cố gắng nhịn cười, vai vẫn đang run rẩy nói: “Cô Dương nói cậu Trường Bình đang lớn, anh đừng làm những món ăn hắc ám hại cậu ấy, mời một dì nấu cơm ở nhà. Cô Dương còn nói cậu Trường Bình phải ăn món ăn của anh làm, sẽ không lớn được, sau này ông Ngự quay lại sẽ….lột da anh!”
Ánh mắt lạnh lùng của Phương Tinh Nghị liếc qua: “Rất buồn cười phải không?”
“….Không có.” Trợ lý Tư cố gắng không cười, uyển chuyển nói: “Vậy, tổng giám đốc Phương anh cứ kiếm tiền thật tốt, nấu ăn học không được thì bỏ đi, dù sao thiên phú này không phải ai cũng có.”
“Anh còn chuyện gì sao?”
Trợ lý Tư vẫn đang nhìn chằm chằm vào thịt kho tàu trong bình giữ nhiệt, nước dãi đều đã chảy hết ra: “Tổng giám đốc Phương, thịt kho tàu rất béo, nếu như anh không muốn anh, tôi sẽ thay anh giải quyết?”
“Cút.” Người đàn ông không cho anh ta chút mặt mũi nào.
“Ai ya, tổng giám đốc Phương thật keo kiệt, ăn mảnh.” Trợ lý Tư thở dài, rất nhanh lại báo cáo với anh: “Lúc rời đi tôi có hỏi cô Dương, CEO của chi nhánh Hòa Tụng chính là Hứa Cung Diễn.”
Anh ta cũng không biết cô Dương đang nghĩ cái gì, vừa hưởng thụ những thứ tốt đẹp mà tổng giám đốc Phương đưa cho, vừa giúp Hứa Cung Diễn làm việc.
Như thế nào cũng cảm thấy cô Dương thật….hai mặt mà?
“Ừ, tôi biết rồi.” Giọng nói của Phương Tinh Nghị vẫn không có thay đổi gí, bắt đầu đuổi người: “Không có chuyện gì thì anh đi ra đi.”
“….”
Sau khi trợ lý Tư rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm vào thịt kho tàu trong bình giữ nhiệt, mùi hương rất hấp dẫn, dường như có thể hiện ra dáng vẻ của người phụ nữ đang nấu ăn ở trong phòng bếp.
Sau một lúc lâu, một tiếng thở dài phát ra từ miệng người đàn ông: “Cô ấy thực sự không bao giờ làm mình thất vọng.”
Anh vẫn biết mục đích Dương Yến đột nhiên về nước không đơn giản, hôm nay biết được chuyện này từ trợ lý Tư, nhất định Hứa Cung Diễn lấy công ty Hòa Tụng, chắc chắn có đặt cược với Kỷ Gia Trí, mà Dương Yến vào Hòa Tụng, chẳng qua là muốn giúp Hứa Cung Diễn thắng trận đánh cược này.
Dương Yến không muốn nhìn thấy Kỳ Gia Trí thắng, muốn thay Kiều Kiều báo thù.
Mỗi một bước đi của người phụ nữ này, anh đều nhìn rõ, sao lại không biết cô muốn làm gì chứ?
Cô muốn tự lập, anh đều biết, thiếu cái gì liền cho, thấy cô trưởng thành, ngày càng ưu tú, anh yêu không phải là sự chăm chỉ và nóng nảy của cô sao?
Chỉ là lúc nào cô mới bớt quan tâm đến người khác, quan tâm đến anh nhiều hơn.
Trong tình yêu, anh nhường nhịn cô vẫn chưa đủ sao?
-----
Sự lo lắng trước đây của Dương Yến là chính xác.
Cả ngày hôm nay cô đều xem những tác phẩm tốt nghiệp của những đạo diễn trẻ, xem ba mươi mấy người đều rất bình thường, thỉnh thoảng có hai người rất tuyệt nhưng lại không phải là cái mà cô muốn.
Hôm sau cô đến công ty, trợ lý cũng đưa cho Dương Yến những nữ chính đã chọn được.
Trong 40 cô gái, có một nửa là tìm kiếm từ trường học, hoàn toàn là ngươi mới, chỉ cẩn Hòa Tụng ra giá đều chấp nhận, 30 người kia trong giới giải trí cũng có chút nổi tiếng, giá cả hai bên thương lượng.
Dương Yến nhìn vào một loạt ảnh trong một thời gian dài, miễn cưỡng chọn được một người ưng ý.
Kết quả cô gái này vừa mới ký hợp đồng nghệ sĩ với văn hóa Tân Mỹ, sau khi nói chuyện điện thoại, nói muốn giá 30 tỷ, Dương Yến tức giận trực tiếp cúp điện thoại. Nam diễn viên cũng là tuyến một, Hòa Tụng đưa ra giá 6 tỷ, đối phương cũng chấp nhận, thái độ còn khiêm tốn, phối hợp với Hòa Tụng, nữ diễn viên này cậy có khuôn mặt xinh đẹp, muốn bao nhiêu bạn phải đưa bấy nhiêu.
Dương Yến cũng muốn dùng nghệ sĩ của Phẩm Ưu, nhưng Phương Tinh Nghị âm thầm giúp cô nhiều như vậy, cô rất ngại. Lại nói trợ lý Tư vừa mới tới, cô không đồng ý, bây giờ lại đi đến chỗ Phương Tinh Nghị mượn người, rõ ràng là không tôn trọng người khác.
Dương Yến nghĩ vậy có chút buồn bực, gọi điện thoại nội bộ cho trợ lý, muốn kêu cô ta đi đến phòng kế hoạch lấy tài liệu.
Điện thoại lại không có người nhận.
Cô đi ra ngoài thấy trợ lý không có ở văn phòng, nghĩ bây giờ cũng không có việc gì, liền tự mình đi đến phòng kế hoạch để lấy.
Vừa đến tầng của bộ phận kế hoạch, vẫn đang đi trên hành lang, Dương Yến đột nhiên nghe thấy phòng làm việc ở phía trước truyền đến tiếng cười, nghe thấy tên của mình, ánh mắt cô lóe lên, bước chân chậm lại.
Người của bộ phận kế hoạch hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đang nói về những tin đồn.
Một nữ nhân viên nói: “Hôm qua tôi nhìn thấy trợ lý Tư của Phương thị đến công ty của chúng ta, đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc Dương, sau mấy phút cầm hai bình giữ nhiệt đi ra.”