CHƯƠNG 159 : GIỚI TÍNH CỦA EM RẤT BÌNH THƯỜNG!
“ Được rồi.” Quách Thường Phúc ngắt lời Dương Yến : “ Chị à, chị nghĩ nhiều quá rồi đó.”
“ Vậy cô gái nghe máy đó là ai?”
Thấy Dương Yến muốn hỏi đến cùng, Quách Thường Phúc đành nhíu mày và nói dối: “Đó không phải là con gái, chỉ là một người anh em của em thôi, giọng của cậu ta hay như con gái vậy đó.”
Lời này khiến Dương Yến hoảng sợ mà đột nhiên phanh xe lại, cô quay qua nhìn anh với vẻ mặt sửng sốt: “ Em….em đồng tính sao?”
Sắc mặt Quách Thường Phúc đen lại : “ Không phải!”
Dương Yến tưởng anh ta đang cố che đậy cho giới tình của mình, nên cô đành giả vờ thoải mái nói: “ Cũng không sao đâu, bây giờ xã hội phát triển như vậy? Nhưng phải nói cho mẹ biết trước đó, để có thêm thời gian giải quyết nữa.”
“...”
Sau đó, bầu không khí trong xe vô cùng ngượng ngịu.
Dương Yến biết người đồng tính sẽ hay tự ti vì sợ sẽ bị xã hội ghét bỏ, cho nên cô liền mở miệng an ủi.
“ Thật sự không sao đâu mà, chị không có để ý đâu, em thích là được rồi.”
“ Em thấy đó bây giờ có rất nhiều nước đã chấp chận hôn nhân đồng giới rồi mà, xã hội sẽ rất bao dung cho bọn em, chị cũng vậy đó.”
“ Bọn em ở bên cạnh nhau lại không cần lo lắng vấn đề con cái nữa, tốt thật đó.”
“...”
Sắc mặt Quách Thường Phúc vô cảm nhìn về phía cửa sổ.
Lúc hai người tới nhà của mẹ Dương thì đúng lúc đến giờ ăn cơm, mẹ Dương đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, còn miệng bà thì cứ mãi nhắc tới Quách Nhã Linh, nói cô chỉ biết kiếm tiền thôi, đi nước ngoài quay phim cũng không thèm về thăm nhà nữa.
Mẹ Dương gắp đồ ăn cho Quách Thường Phúc rồi nhẹ nhàng hỏi : “Thường Phúc, ở trường thế nào rồi?”
Dương Yến khẽ giật nảy rồi vội vàng nói: “ Mẹ à, mẹ còn không hiểu Thường Phúc sao? Từ nhỏ tới lớn nó đều rất ngoan mà, có lần nào khiến mẹ lo lắng về chuyện học hành của nó đâu chứ?”
“ Vậy thì tốt.” mẹ Dương gật đầu, sau đó bà ngập ngừng một chút rồi nói tiếp : “ Gần đây mẹ làm ở thư viện thì thấy mấy đứa trẻ tuổi đều biết kết giao bạn bè rồi, nếu như con gặp cô gái nào mà con thích thì cứ kết giao bạn bè đi, mẹ không có phản đối đâu, nhưng đừng lơ là việc học là được rồi.”
“ Khụ khụ!” Dương Yến lập tức bị sặc canh, ho lên vài tiếng.
Mẹ Dương vội vàng rót nước cho cô : “ Không sao chứ?”
“ Không sao, không sao.” Dương Yến uống một ngụm nước lớn, đồng thời cô cũng đưa mắt liếc nhìn mẹ một cái, cô nghĩ thầm : Con trai của mẹ đã kết giao bạn bè rồi, chỉ là không phải là con gái thôi.
“Mẹ à, đừng có lo lắng mấy chuyện này nữa, nó cũng không còn nhỏ nữa, sẽ biết chừng mực mà.” Sau đó Dương Yến liền nói lảng qua chủ đề khác : “Con đã mua một căn nhà rồi, lúc đó mẹ chuyển qua đó ở đi.”
“ Đang ở tốt, sao con lại phí tiền đi mua nhà vậy?”
Dương Yến cười nói : “ Mẹ sống ở đây đã lâu quá rồi, nhà thì cũng đã ẩm thấp, hơn nữa sức khỏe của mẹ cũng không tốt, không thể ở được nữa đâu.”
“Chị, chị bán căn nhà đó đi.” Sau khi rời khỏi trung tâm mua bán ngày hôm đó, Quách Thường Phúc vẫn luôn bận rộn quay phim với Tưởng Song Kỳ nên cũng quên mất việc nói cho cô biết chuyện mình mua nhà :” Em cũng mua một căn rồi.”
Dương Yến sững sờ, cô hỏi cậu : “ Em mua nhà gì?”
“ Căn hôm trước chúng ta xem đó.”
“ Căn nhà 32 tỷ đó sao?” Dương Yến nhớ lại rồi lập tức thở sâu một cái : “ Lúc đó chị còn nghĩ, sao mà mới đi vệ sinh một chút thôi mà căn nhà lại được bán đi rồi, thì ra là do em mua, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy hả?”
Quách Thường Phúc nói: “ Không phải em còn chút tiền trong tay sao, em đã trả góp, mỗi tháng vài chục triệu thôi.”
“ Lúc đó chị sẽ nghĩ cách trả lại căn nhà đó cho em.” Nếu đã là bất động sản dưới trướng Phương Thị thì cô sẽ nói với Phương Tinh Nghị, chắc chắn sẽ được trả lại.”
“ Trả cái gì, không phải chị cũng thích nó sao?” Quách Thường Phúc không muốn trả lại : “ Mấy chục triệu mỗi tháng em có thể trả mà.”
Chẳng qua là trả cho Tưởng Song Kỳ thôi.
Dương Yến không muốn anh gánh vác quá nhiều, nhưng Quách Thường Phúc lại cảm thấy rằng căn nhà đó là đẹp nhất nên cứ khăng khăng muốn giữ lại, còn mẹ Dương thì xót tiền, bà cứ lải nhải rằng hai chị em họ căn bản là không thèm để tâm lời bà nói.
Sau khi ăn xong, Dương Yến kéo Quách Thường Phúc sang một bên rồi nhỏ tiếng nói : “ Nói cho chị nghe, căn nhà đó, có phải là do em và…người yêu của em mua không?”
Trường học thì keo muốn chết, vơ vét tiền còn chưa nói, làm gì có vụ phát tiền cho học sinh chứ!
Quách Thường Phúc không muốn đi đính chính lại xu hướng tình dục nữa rồi vì cậu có nói một trăm lần thì Dương Yến cũng không nghe : “ Cái căn nhà đó là em vay để mua, chị với mẹ cứ yên tâm ở là được rồi.”
Dương Yến im lặng một lát rồi vỗ vỗ vai cậu: “ Được rồi, em vất vả rồi.”
Đáy lòng Quách Thường Phúc cứ thấy nhột nhột.
Anh cứ cảm thấy câu ‘ vất vả rồi’ trong lời của chị gái mình không phải là đang nói cái mà anh đã lý giải vừa nãy.
Vào buổi chiều, khi hai chị em định đi, thì mẹ Dương đã chuẩn bị rất nhiều đồ chua và rượu nho cho họ mang đi, bà căn dặn rất nhiều, hai chị em nán lại nghe xong rồi mới đi.
Sau khi đưa Quách Thường Phúc đến nơi, trên đường về, tâm trạng của Dương Yến vừa âm trầm vừa sầu não.
Đứa em trai của mình thẳng thớn đáng yêu như vậy sao lại là đồng tính chứ?
Không phải cô phản đối đồng tính luyến ái, nhưng khi chính gia đình mình gặp phải sự việc như vậy, tâm trạng cô có phức tạp thì cũng khó trách mà, hơn nữa mẹ Dương lại rất truyền thống, nếu bà mà biết Quách Thường Phúc đồng tính, chắc là sẽ khóc đến hư mắt mất.
Đến nơi, Dương Yến xách rượu nho vào biệt thự. Ánh nắng mặt trời buổi chiều không quá gắt mà rất ấm áp. Cô nhìn thấy một bóng dáng từ xa, người đó đang cúi đầu nhìn vào cuốn sách đặt trên đùi.
Dương Yến rửa trái cây xong rồi bưng ra vườn.
“Tổng giám đốc Phương.” Cô kéo ghế ngồi cạnh Phương Tinh Nghị rồi đẩy đĩa trái cây qua cho anh : “ Ăn chút trái cây đi.”
Phương Tinh Nghị thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái nữa.
Đã một ngày trôi qua rồi mà thần sắc người đàn ông vẫn cực kì tệ như vậy, Dương Yến thật sự không hiểu.
Anh ấy rốt cuộc là đang giận gì mình vậy?
Không lẽ…là do hôm qua mẹ Dương gọi tới.
Dương Yến suy ngẫm một chút rồi nghiến răng nói: “ Thật ra hôm đó mẹ tôi đúng là gọi anh.”
Phương Tinh Nghị cuối cùng cũng liếc nhìn cô.
Đúng thật là do cuộc gọi hôm qua rồi.
Sắc mặt Dương Yến không được tự nhiên lắm, cô nhỏ tiếng lẩm bẩm: “ Hôm sinh nhật anh anh có hơi quá chén, thư ký Cao có kêu tôi tới đón anh, anh thì lại không muốn về, cho nên tôi đưa anh đi đón sinh nhật rồi đưa anh về nhà tôi.”
“ Tôi đã nghĩ đó là sinh nhật của Tổng giám đốc Phương mà, nên cần phải có mì trường thọ đúng không? Cho nên tôi có bảo mẹ làm một chén cho anh, nhưng lúc đó Tổng giám đốc Phương có hơi say, đầu óc không tỉnh táo lắm nên thấy tôi kêu mẹ tôi là mẹ, anh cũng bắt chước theo gọi mẹ tôi.”
“ Sau đó mẹ tôi lại nghĩ lung tung, bà ấy tưởng anh là bạn trai mới của tôi.”
Dương Yến càng nói đến đoạn sau, cô lại càng xấu hổ, sau đó gần như im bặt, nhưng Phương Tinh Nghị đã hiểu rồi, mi tâm anh lúc này cũng dịu lại hơn.
Thì ra không phải là do thính lực của mẹ Dương không tốt mà là do Dương Yến lừa anh.
Phương Tinh Nghị không lộ ra bất kì biểu cảm nào cả, anh chỉ lên tiếng hỏi: “ Cô đưa tôi đi sinh nhật ở đâu, tại sao tôi lại không nhớ?”
Dương Yến cười ngượng ngịu : “ Chỉ tùy ý đi dạo mà thôi.”
Cũng may mà mỗi khi Phương Tinh Nghị say thì đều không nhớ gì cả, nếu không thì cô xấu hổ chết mất thôi. Nếu Phương Tinh Nghị mà biết những chuyện ngu ngốc mà mình đã làm thì chắc sắc mặt anh ta sẽ kinh khủng hơn cô nữa cho xem.
Phương Tinh Nghị tỏ vẻ hoài nghi.
“ Chú út ăn chút trái cây đi, tươi lắm đó.” Dương Yến lại đẩy dĩa trái cây qua cho anh : “ Chú không còn tức giận nữa sao, vậy cháu hỏi chú mấy câu có được không?”
“Hỏi đi.” Đã lâu rồi Phương Tinh Nghị chưa được nghe cô xưng hô với mình như vậy.
Dương Yến thấy anh định lấy cam nên cô liền lấy trước, sau đó tiện tay bóc vỏ ra và hỏi : “ Chú có loại bạn bè đó không?”
“ Loại nào?”
Dương Yến có một chút xấu hổ : “ Chính là…đồng tính đó?”
Cô cứ úp úp mở mở nên Phương Tinh Nghị phải mất một lúc mới hiểu được, sau đó anh đưa đôi mắt sắc bén của mình quét cả người cô từ trên xuống dưới : “Cô hỏi gì vậy?”
Sau đó, thanh âm anh đột nhiên trở nên căng lại, anh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm : “ Cô không phải là song tính đấy chứ?”
“Không, không phải, tôi bình thường mà !” Dương Yến xua xua tay, mặt cô đỏ bừng lên.
Phương Tinh Nghị thở phào nhẹ nhõm, xém chút nữa anh bị dọa chết rồi, sau đó anh lại thản nhiên hỏi tiếp : “ Có gặp vài người như vậy rồi, sao thế?”
“Thật sao?” Dương Yến xích chiếc ghế của mình sang phía anh rồi tò mò hỏi: “ Vậy bọn họ thường có thói quen gì, thích đi những đâu?”
……..