CHƯƠNG 388: SỮA CÓ VẤN ĐỀ
Thanh Hà lắp bắp nói: “Bác… bác sĩ?”
Yến Cảnh Niên khẽ cười: “Phiền cô mở cửa, tôi vào thăm cô ấy.”
“Chuyện này không hay lắm.” Thanh Hà sợ anh sẽ kiểm tra ra thuốc tránh thai trong sữa của Lâm Thanh Dung, liền cố gắng ngăn cản: “Vết thương của cô Lâm không tiện để đàn ông kiểm tra, hay là anh đưa thuốc cho tôi đi.”
“Tôi không cần xem, hỏi cô ấy là được rồi.” Lần này Yến Cảnh Niên không khách sáo nữa: “Tránh ra.”
Thanh Hà sợ mình còn ngăn cản tiếp sẽ để lộ ra sơ hở, hơn nữa đối phương cũng là bạn của ngài Lục.
Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành mở cửa ra cho Yến Cảnh Niên vào, cô cũng muốn xem xem Lâm Thanh Dung đã ăn xong chưa để tiện thể mang bát đũa xuống, lại phát hiện cốc sữa kia Lâm Thanh Dung chưa đụng đến!
“Cô ra ngoài đi.” Yến Cảnh Niên nói với Thanh Hà: “Lúc tôi làm việc không thích bị người khác làm phiền.”
“Vậy… vậy tôi mang bát đũa xuống.” Thanh Hà càng nhìn cốc sữa kia, càng cảm thấy sốt ruột: “Cô Lâm, bữa sáng hôm nay không hợp với khẩu vị của cô sao? Tôi đổi phần ăn khác cho cô nhé.”
Yến Cảnh Niên ngăn Thanh Hà lại, khẽ cười: “Cứ để ở đây đi, lát nữa tôi lấy máu của cô ấy, cô ấy cần đồ ngọt để nhanh chóng bổ sung lại thể lực.”
Thanh Hà đang muốn nói gì đó, Yến Cảnh Niên lại nói tiếp: “Làm phiền cô, lập tức ra ngoài.”
Thanh Hà chỉ có thể run rẩy bước ra ngoài.
Lúc này Yến Cảnh Niên mới phát hiện ra Lâm Thanh Dung đã gầy đi nhiều, sắc mặt cũng trở nên xanh xao, khác xa so với trước kia.
Cơ thể còn bị xanh tím nhiều chỗ.
“Cái tên Văn Thù này…” Yến Cảnh Niên muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy dường như anh hơi lo chuyện bao đồng, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, mở hộp y tế đi qua đó.
Anh hỏi Lâm Thanh Dung: “Tôi lấy máu của cô để kiểm tra nhé, có được không?”
Lâm Thanh Dung mím môi, không trả lời, chỉ đưa tay ra.
Yến Cảnh Niên dùng ống lấy máu đâm vào ngón tay trỏ của cô, từng giọt máu nhỏ ra.
Không đến mười giây, máy phân tích đã cho ra kết quả sức khỏe của Lâm Thanh Dung.
Yến Cảnh Niên đọc tờ kết quả rồi nói với cô: “Sức khỏe của cô khá tốt, chỉ là bị thiếu máu và dinh dưỡng không đủ, ba bữa đều phải ăn no, ăn nhiều thịt chút.”
Anh lấy bông xoa nhẹ chỗ bị chích trên tay cô, lại phát hiện Lâm Thanh Dung không có phản ứng gì, không khỏi đưa tay lên xoa nhẹ: “Có phải vì chuyện của Văn Thù mà cô cũng không muốn nói chuyện với tôi nữa không?”
Lâm Thanh Dung khẽ lắc đầu.
“Vậy sao tôi nói chuyện với cô mà cô không có phản ứng gì?” Yến Cảnh Niên khẽ hỏi.
Lâm Thanh Dung đi đến đầu giường lấy ra một quyển vở, viết xong, đưa nó cho anh nhìn: ‘Cổ họng của tôi không khỏe, không thể nói chuyện.’
“Viêm amidan sao?”
Lâm Thanh Dung lại lắc đầu, Yến Cảnh Niên khẽ chạm vào cổ họng cô, hỏi: “Có đau không? Từ lúc nào không thể nói được nữa, lúc đó có đau không?”
Lâm Thanh Dung viết lên vở: ‘Từ sau khi bị cảm lần trước liền không thể nói chuyện nữa.’
“Cảm là cảm, không liên quan gì đến thanh quản của cô hết.” Yến Cảnh Niên nhìn cốc sữa trên bàn, lại nghĩ đến dáng vẻ nôn nóng của Lâm Thanh Dung, trong lòng anh cũng hiểu ra vài phần.
Anh lấy mấy lọ thuốc từ trong hộp y tế ra.
Sau khi viết đơn thuốc xong, anh đưa cho Lâm Thanh Dung: “Mỗi ngày thức dậy, rót một cốc nước ấm uống hết, một tuần sau nếu vẫn không thể nói chuyện, cô bảo người giúp việc gọi điện cho tôi.”
Lâm Thanh Dung cười khổ, dường như không muốn, nhưng vẫn nhận lấy.
Yến Cảnh Niên lại đưa hai lọ thuốc mỡ cho cô, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh thu dọn lại hộp y tế, trước khi rời đi còn lấy một ít sữa đổ vào bình mang đi.
Thanh Hà vẫn đứng đợi bên ngoài.
Sau khi Yến Cảnh Niên ra ngoài, cô ta liền tiến lên hỏi: “Cô Lâm không sao chứ?”
“Cô hi vọng cô ấy xảy ra chuyện?” Yến Cảnh Niên hỏi ngược lại.
“Tôi không có ý này.” Thanh Hà hoảng loạn cúi thấp đầu: “Chúng tôi đều rất lo lắng cho cô Lâm.”
“Vậy thì tốt.” Yến Cảnh Niên cười: “Người giúp việc là người giúp việc, chủ nhân là chủ nhân, nhiệm vụ của các cô là phải chăm sóc tốt cho cô ấy, để công sức xứng đáng với đồng tiền được nhận, thứ tư tôi sẽ lại đến.”
“… Vâng.” Thanh Hà bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Yến Cảnh Niên gọi điện thoại cho Lục Văn Thù, nói cho anh kết quả kiểm tra của Lâm Thanh Dung: “Cô ấy vẫn ổn, chỉ là bị thiếu máu và không đủ dinh dưỡng.”
“Cậu kê thuốc cho cô ấy chưa?”
“Rồi.” Yến Cảnh Niên ngừng một lúc, không nhịn được khuyên bảo anh: “Văn Thù, đừng làm khó một người phụ nữ. Anh nhốt cô ấy lại như vậy, giày vò cô ấy cũng như giày vò bản thân anh, có cần phải thế không?”
Lục Văn Thù trầm giọng: “Tôi chỉ bảo cậu đến khám cho cô ấy, chuyện khác cậu đừng quan tâm!”
Yến Cảnh Niên nói: “Là bạn bè, tôi chỉ quan tâm anh mà thôi, hơn nữa người ta cũng là do ba mẹ sinh ra, nuôi lớn, anh nhìn xem anh giày vò người ta thành dáng vẻ gì rồi.”
Lục Văn Thù không nghe anh ta lải nhải, trực tiếp cúp máy.
Khiến Yến Cảnh Niên tức giận đến mức không biết phải làm gì.
*
Lục Văn Thù dành thời gian xử lí chuyện tổng giám đốc Hòa Thịnh tử vong, không để gây ra sóng gió nào nữa, tất cả những người bị cưỡng chế đưa đi điều tra, không đến hai ngày đã được thả ra.
Vì thế, chuyện này cũng dần trôi vào quên lãng.
Một tháng sau, Lục Văn Thù kết thúc công việc bận rộn, chạng vạng tối lái xe trở về Bích Tỉ Sơn Trang.
Sau sự dạy dỗ lần trước, lần này anh trở về, Gia Na cũng không dám nhào vào lòng anh nữa, chỉ đi theo phía sau anh, quan tâm hỏi thăm anh công việc gần đây có bận không, tối nay muốn ăn gì…
Lục Văn Thù mất kiên nhẫn nói: “Cô nói nhiều thế hay là dựng một cái sân khấu cho cô lên đó hát nhé?”
“Vậy em không nói nữa.” Gia Na gượng cười, trong lòng thì hận muốn chết.
Vốn tưởng rằng sau khi Lục Văn Thù cãi nhau với Lâm Thanh Dung, kiểu gì Lâm Thanh Dung cũng sẽ rời khỏi đây, không ngờ Lục Văn Thù lại gọi bạn của anh đến kiểm tra sức khỏe cho cô ta, vẫn giữ cô ta ở lại đây!
Nửa tiếng sau, người giúp việc chuẩn bị xong cơm tối.
Lục Văn Thù nghĩ đến lời Yến Cảnh Niên nói hôm đó, anh bảo người giúp việc: “Gọi cô ấy xuống đây ăn cơm!”
Cả đám người giúp việc và Gia Na đều ngơ ra, bọn họ còn tưởng rằng nghe nhầm.
Mãi cho đến khi Lục Văn Thù nhắc lại một lần nữa, Thanh Hà mới vội vã đi lên tầng.
Chưa đến một phút, Thanh Hà lại chạy xuống, dè dặt nói với Lục Văn Thù: “Ngài Lục, cô Lâm đang vẽ tranh không để ý đến tôi, dường như là không muốn xuống.”
Lục Văn Thù đập mạnh đôi đũa xuống bàn, sắc mặt tối lại: “Cô ta muốn chết đói à?”
Anh tức giận đi lên tầng.
Đến tầng ba, Lục Văn Thù cố gắng nhẫn nhịn, mở cửa phòng ngủ ra.
Anh nhìn thấy Lâm Thanh Dung đang ngồi vẽ tranh bên cửa sổ, liền bước đến tóm chặt cánh tay cô, kéo ra ngoài: “Xuống ăn cơm!”
Lâm Thanh Dung vốn không muốn nói chuyện với anh, dùng sức rút mạnh tay ra khỏi tay của anh, tiếp tục chỉnh lại giá vẽ tranh.
“Lâm Thanh Dung, con mẹ nó cô muốn thế nào?” Cô càng im lặng, bướng bỉnh, Lục Văn Thù càng tức giận, thấy cô hoàn toàn không để ý đến mình, anh bước đến ném mạnh giá vẽ xuống đất.
Một vài khung tranh và bức tranh được phủ vải nằm ở góc bị giá vẽ này đụng trúng liền rơi đổ hết xuống.
Lâm Thanh Dung hoảng loạn chạy đến, mò mẫm chỗ tranh.
Lục Văn Thù đang tức giận, thấy cô không trả lời mình mà lại đi quan tâm đến đống tranh đó, hơn nữa còn cẩn thận từng chút đỡ lấy khung tranh vẽ hoa hướng dương, khiến cơn tức của anh càng mạnh hơn.
Anh bước qua, giành lấy bức tranh từ trong tay cô, thô bạo dỡ bức tranh ra khỏi khung vẽ.
Lâm Thanh Dung dường như biết được ý định của anh, bổ nhào qua đó muốn cướp lại.
“Cô quan tâm đến bức tranh này thế à, thích thế sao?” Lục Văn Thù cười lạnh, hai tay giơ lên cao, rồi xé mạnh ra từng mảnh, tròng mắt Lâm Thanh Dung co lại, ngơ ngác nhìn anh.