CHƯƠNG 348: VLOG MUỘN
Từ từ trình chiếu, tiếp đó, Dương Yến bỗng dưng xuất hiện ở trong video, hình như cô để máy ảnh lên bàn sau đó lùi về sau, ngồi xuống chiếc ghế salon ở phía sau ống kính.
Phương Tinh Nghị thấy cô mặc một chiếc váy bằng len dệt, ống tay áo màu ngó sen mỏng manh, có lẽ là vừa mới mặc vào khi quay video, đôi mắt ướt chớp chớp, dáng người gầy gò xinh xắn.
Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô đến xuất thần.
Anh phát hiện ra tình yêu đúng là khó nói, dù cho hai người xa nhau lâu đến vậy, anh làm việc để không còn chú ý, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt cô, anh lại không thể kìm nén được nỗi nhớ trong lòng, nhớ cô ở nước ngoài ra sao, mập hay là gầy, nhớ tới khi có cô ngay bên cạnh.
"Này!" Trong video, Dương Yến vẫy tay về phía ống kính, bắt đầu tự nói: "Quay video này là để ghi lại khuôn mặt xinh đẹp của mình lúc này, nhỡ đâu sau này xấu đi không còn ai theo đuổi, không còn xinh nữa."
Cô quay về phía ống kính sửa sang lại mái tóc, mím môi nở nụ cười nhè nhẹ: "Đương nhiên là có rất nhiều điều mình vẫn giữ trong lòng, mượn cơ hội này để nói ra."
"Ừm... về chuyện vì sao lại quay video này, sau này có nên công khai nó hay không, mình vẫn chưa nghĩ ra." Cô có ý dừng lại một chút, bàn tay vẫy vẫy trước máy ảnh.
"Cho dù không có ai nhìn thấy, mình cũng muốn chia sẻ một chuyện vui, đúng, mình kết hôn rồi."
Dương Yến nhíu mũi, lầu bầu: "Nhưng mà cái nhẫn này là do tham gia hoạt động, đôi vợ chồng trẻ người ta không cần nó cho nên cho bọn mình, ôi anh Phương còn không có cầu hôn cơ."
Phương Tinh Nghị xem mà không khỏi bật cười.
Nếu anh biết phụ nữ luôn để ý đến chi tiết, nhất định anh sẽ chuẩn bị cho cô một buổi cầu hôn lãng mạn.
Đáng tiếc là họ đã chia tay.
Trong lòng Phương Tinh Nghị thấy tiếc, trong video, Dương Yến bỗng nở một nụ cười xán lạn trước ống kính, đôi mắt như tỏa sáng: "Nhưng mà không sao, có thể ở bên anh Phương là mình vui lắm rồi."
"Anh Phương, nếu anh mà xem được video này, em muốn nói với anh là, em rất yêu rất yêu anh, cho nên dù anh không hoàn hảo, em cũng không chê đâu."
Nói xong cô lại ngửa đầu bật cười hai tiếng rồi tự nói: "Không không, em nói không đúng rồi, anh Phương à, chỉ là anh không chú ý đến tiểu tiết mà thôi, chứ anh vẫn rất hoàn mỹ, là một người yêu hoàn hảo."
Cô khẳng định lại lần nữa: "Thật đó, là một người yêu vô cùng hoàn hảo."
"Anh Phương à, anh không chỉ là một người bạn trai hoàn hảo, còn là một người thầy rất tốt nữa." Dương Yến nhìn vào ống kính, cười yếu ớt: "Em học được rất nhiều điều từ anh, cũng là anh dạy cho em trưởng thành."
"Khi còn bé vì cha mẹ ly hôn cho nên em không có cảm giác với tình yêu, thậm chí em còn hơi sợ hãi, lúc đi học mặc dù có bạn nam theo đuổi em nhưng em cũng không để ý tới, chỉ tập trung học tập."
Cô cúi đầu, như đang hồi tưởng lại, giọng rất thấp: "Khi đó em chỉ muốn kiếm tiền, càng nhiều càng tốt, em muốn giúp mẹ giảm bớt gánh nặng, sau đó em được trúng tuyển vào học viện phiên dịch Newcastle."
"Ngày đầu tiên em đến đó thì gặp phải Hứa Cung Diễn, bọn em trò chuyện rất hợp nhau, anh ấy muốn qua lại với em, em không suy nghĩ nhiều mà đồng ý. Đó chính là mối tình đầu của em, cũng khiến cho em biết một điều, hóa ra đàn ông trên đời này có rất nhiều loại, không phải ai cũng giống cha em, bỏ vợ bỏ con."
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng bọn em không qua lại bao lâu... Chuyện chia tay khiến em có bóng ma tâm lý, em vội vàng về nước, tùy tiện tìm một người đàn ông hợp ý rồi gả đi, khi đó em vẫn không biết tình yêu là gì, chỉ muốn tìm cho mình một chỗ an toàn mà thôi."
Cô nhìn về phía máy ảnh rồi nở nụ cười: "Anh Phương à, nếu anh xem đến đây rồi nhất định sẽ rất tức giận, sẽ ghen, em đã gả cho anh rồi, sao lại nhớ về người yêu cũ phải không?"
"Bởi vì sau khi em ở cùng anh Phương, em mới hiểu được tình yêu nghĩa là gì?" Dương Yến nhìn ống kính, cô nói rất chuyên tâm: "Yêu một người là hiểu ngay lập tức, vì sao mà anh ấy giận, vì sao lại vui, vì yêu nên chỉ cần anh ấy xin lỗi là sẽ được tha thứ."
"Em rất cảm ơn Hứa Cung Diễn, vì anh ấy đã cho em biết thích một người là sao, nhưng đó lại không phải là yêu, chỉ đơn thuần là thích. Em cũng rất cảm ơn Phương Dịch Chung, vào khoảng thời gian khó khăn nhất, anh ấy đã cùng em vượt qua, em cứ nghĩ vậy là sẽ qua một đời, nhưng mà..."
Câu nói cuối cùng Dương Yến không nói ra mà quay về phía này nở nụ cười, nghịch ngợm nói: "Anh Phương, anh cũng phải cảm ơn họ đấy, nếu không anh sẽ không gặp được một người tốt như em."
"Em nói nhiều như vậy là muốn nói cho anh Phương biết, em yêu anh rất nhiều, mong anh hiểu rõ lòng em. Anh Phương, em muốn nắm tay đi cùng anh cả đời, anh có đồng ý không?"
Cô ho một tiếng rồi nghiêm trang nói: "Em biết là anh rất ưu tú, đứng đó cũng có vô số các cô gái xuất sắc nhào vào anh, nhưng mà em cũng không kém mà, nhà em hơi nghèo một chút, nhưng em rất thông minh, có phải không?"
"Em còn muốn nói với anh là, em muốn học thêm, ra ngoài làm một mình, những điều đó đều là thật cả, vì anh mà cũng là vì em, em có khả năng mà, không muốn bị người ta nói là một cái bình hoa, chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp mà bám lấy cạnh anh."
Sau khi nói xong, cô le lưỡi một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Đương nhiên, em không có đẹp xuất chúng gì, nhưng so với 80% phụ nữ thì em đẹp mà! Anh không được phản bác, biết không?"
Phương Tinh Nghị nhìn cô độc thoại trước máy ảnh, vẻ mặt nhí nhảnh, lòng anh dần mềm nhũn, lửa giận đè nén trong lòng hơn một tháng bỗng tan thành mây khói.
Ngón tay anh vuốt lên màn hình, ánh mắt dịu dàng, chỉ muốn có thể vuốt ve khuôn mặt cô: "Ừm, em xinh nhất."
"An An, con nói gì ở đó vậy?" Tiếng mẹ Dương vang lên ở trong video.
Phương Tinh Nghị thấy đoạn phim hơi rung lắc, một giây sau Dương Yến đã không thấy đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng dép đi lại trên sàn nhà và tiếng nói chuyện của cô và mẹ Dương.
Hình như Dương Yến đi vào phòng bếp theo bà, đứng cạnh bà làm nũng: "Mẹ, trước đây không phải mẹ có học thêu mà, thêu giúp con một bộ khăn trùm mũ phượng có được không?"
"Con sắp kết hôn với tổng giám đốc Phương à?"
"Đính hôn! Chỉ là đính hôn thôi!" Dương Yến sửa lại, cô hơi ngượng ngùng: "Nhưng mà chuyện kết hôn chỉ là sớm hay muộn thôi. Mẹ, mẹ làm cho con một bộ đi."
Mẹ Dương nói: "Có bản vẽ và nguyên liệu là làm được, nhưng thêu một bộ đồ cưới thì không nhanh được đâu, một mình mẹ phải thêu ba năm, con kết hôn mà không muốn mặc áo cưới sao?"
"Không muốn, con muốn mặc đồ cưới mẹ thêu cơ."
"Một người phụ nữ kết hôn hai lần như con, sao lại nhiều yêu cầu quá vậy." Mẹ Dương hơi ghét bỏ cô: "Tư Ngôn có điều kiện tốt như thế, kiểu phụ nữ gì mà nó không tìm được, sao lại chọn trúng con kia chứ."
"Mẹ có phải là mẹ ruột của con không? Hơn nữa con và Dịch Chung chỉ mới nhận giấy đăng ký chứ đã xảy ra chuyện gì đâu!"
"Còn không phải là kết hôn hai lần à."
"Vậy con tìm một người con rể cũng kết hôn hai lần cho mẹ là được chứ gì?"
Mẹ Dương nói ngay: "Tư Ngôn ưu tú như vậy, mẹ nói một chút còn không được nữa à? Con đừng có tìm, tìm cũng không tìm được một người tốt đến vậy đâu."
"Thế đồ cưới..."
"Đợi mẹ xong việc rồi mẹ làm cho, tìm thêm nguyên liệu cho con nữa." Mẹ Dương nói: "Nhưng mà ba năm thì lâu quá, Tư Ngôn cũng không còn nhỏ, con không thể để người ta chờ được, mẹ xem thử có người nào thêu thùa giỏi, nhờ người ta thêu giúp, mấy người làm cùng nhau thì tám tháng là xong rồi."