CHƯƠNG 59: VỪA KHÉO, LÂU RỒI TÔI KHÔNG VẬN ĐỘNG
Dương Yến thử đẩy cánh tay anh ta ra, cánh tay của anh ta giống như một thanh sắt, đẩy mãi mà không hề di chuyển, lại nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của anh ta.
Không có kính mắt che lấp, ngũ quan càng thêm rõ nét, có lẽ là xử lý nhiều chuyện, ngủ rồi mà vẫn còn nhíu chặt mày, dưới mắt có quầng thâm xanh nhạt.
Cho dù ngủ rồi, cũng vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác phong độ của người trí thức, nho nhã dịu dàng.
Dương Yến nhìn anh ta chăm chú, suy nghĩ bay xa, nghĩ đến ba năm trước, những cưng chiều của anh ta khi hai người vẫn đang yêu nhau, mình chỉ bị cảm vặt mà anh đã lo lắng không chịu được rồi.
Còn nhớ rõ buổi tối lễ Giáng Sinh kia, cô chỉ nói một câu ‘rất muốn đến Lisbon Bồ Đào Nha nhìn mặt trời mọc’, sau khi tỉnh lại bọn họ đã ở Lisbon, Hứa Cung Diễn hỏi cô có đẹp không.
Hồi ức một đợt lại một đợt tuôn trào, tất cả đều là điểm tốt của người đàn ông này, anh ta giống như chưa bao giờ không tốt với cô.
Dương Yến không nhịn được vươn tay, đầu ngón tay vừa muốn đụng vào khuôn mặt của người đàn ông, lại khó khăn dừng lại, cô nghĩ đến cảnh tượng đêm đó suýt nữa bị anh ta giết chết, tay liền run rẩy.
Đêm đó, rốt cuộc là vì sao?
Đến tận bây giờ Dương Yến cũng không nghĩ ra, lúc đầu vốn muốn tranh cãi để anh ta thả mình ra, lại vô ý nhìn thấy dây chuyền nhỏ đeo trên cổ anh ta, phía trên treo một giọt nước hình đậu đỏ nho nhỏ.
Đây là đồ chơi rất lâu trước kia cô tặng, vậy mà anh ta vẫn còn đeo trên người.
“Hứa Cung Diễn, vì sao...” Dương Yến sờ hạt đậu đỏ kia, lẩm bẩm.
Lúc đó anh ta muốn gì hoàn toàn có thể nói, bọn họ là người yêu, cô sẽ không từ chối.
Vốn dĩ tối qua cô còn chưa tỉnh táo trong tin tức trưởng phòng bất ngờ qua đời, rạng sáng lại đi cùng trợ lý Tư đến sân bay, bị Hứa Cung Diễn bắt lên máy bay, thật sự có chút mệt mỏi.
Dương Yến không giãy dụa nữa, dựa vào người anh ta ngủ thiếp đi.
--
“An An, đến rồi.”
Dương Yến đang ngủ say, gương mặt bị vỗ nhẹ hai cái.
Cô còn chưa tỉnh hẳn, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, cô theo phản xạ đưa tay ôm cổ người đàn ông, mở mắt ra mới biết là bị Hứa Cung Diễn ôm.
Hình như máy bay đến nơi rồi.
“Tự tôi có thể đi.” Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, Dương Yến giãy dụa, Hứa Cung Diễn chỉ cong môi mỏng, thuận theo đặt cô xuống, sau khi chân Dương Yến chạm xuống đất, cô lập tức xê dịch sang bên cạnh.
Mở cửa khoang máy bay ra, đằng sau nơi Dương Yến và Hứa Cung Diễn hạ cánh.
Là sân bay Ataturk.
Bầu trời phía trên sân bay bị mây đen bao phủ, tối sầm dường như lúc nào cũng có thể mưa xuống, giống vậy, tâm trạng Dương Yến cũng không được tốt.
Từ Nam Thành đến đây ít nhất mười giờ, Trợ lý Tư vẫn đang ở phía sau bọn họ sao?
“An An, đừng nghĩ đến việc tìm cơ hội chạy, trong thời gian ngắn họ cũng không đến được.” Chỉ liếc một cái, Hứa Cung Diễn liền nhìn thấu ý nghĩ của Dương Yến, dịu dàng nhắc nhở.
Dương Yến nhấp môi, hỏi anh: “Chuyện làm ăn này, ít nhất có thể kiếm bao nhiêu?”
“Ba nghìn tỷ.” Hứa Cung Diễn không giấu diếm nữa: “Đây chỉ là dự đoán, nếu như sau này có thêm đội nghiên cứu khoa học gia nhập, tiền có thể tăng gấp bội.”
“Đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.” Dương Yến khẽ cười nói, nhưng ánh mắt dần dần lạnh xuống: “Thảo nào anh cần tôi, Phương Tinh Nghị cần tôi, thì ra tôi trở thành một cái bánh thơm ngon.”
Chuyện làm ăn lớn như vậy, muốn nói không có mạo hiểm mới là lạ.
“An An, anh không có hứng thú với tiền, chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ.” Giọng nói của Hứa Cung Diễn dịu dàng, ở trước mặt Dương Yến anh không cần phòng bị: “Em chờ anh một chút, được không?”
“Nhiệm vụ này của anh là gì?”
Hứa Cung Diễn chỉ lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Dương Yến giật giật môi, giễu cợt nói: “Không có hứng thú với tiền mà còn muốn cuộc làm ăn này, lý do thoái thác của anh không phải quá mâu thuẫn sao?”
Cô bởi vì nhìn thấy chiếc dây chuyền hạt đậu đỏ kia mà có chút mềm lòng, giờ khắc này đã bay hết sạch sành sanh không còn.
“Ngài Hứa.”
Ngay tại thời điểm hai người giằng co, bỗng nhiên có một giọng nói xen vào.
Giọng điệu thản nhiên, lại thật lạnh lẽo.
Nhìn người đàn ông kiêu ngạo vừa đi đến nơi này, Dương Yến thật kinh hãi, cô cho rằng, trợ lý Tư và Phương Tinh Nghị sẽ bị rớt lại sau bọn họ một hai giờ, không nghĩ đến Phương Tinh Nghị đã đến rồi.
Sau khi tiến lên, Phương Tinh Nghị liền muốn kéo Dương Yến ra phía sau.
Hứa Cung Diễn đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, đưa tay nắm tay Dương Yến, phòng ngừa cô bị kéo đi.
Hứa Cung Diễn khẽ cười nói: “Tổng Giám đốc Phương, mượn được đồ tốt từ nơi nào vậy, nhanh thế đã đến rồi sao?”
“Bạn tôi gặp khó khăn, không thể không chạy đến.” Phương Tinh Nghị cũng đáp lời khách sáo.
Anh giật cà vạt, cởi nút áo sơ mi, khí thế ép người: “Ngài Hứa, làm khó bạn tôi lâu như vậy, nên buông tay thôi. Nơi này rộng rãi, tôi không ngại vận động một chút với ngài Hứa đâu.”
“Tôi là người có văn hóa, sẽ không ra tay.” Hứa Cung Diễn nói, cầm chặt tay Dương Yến không buông: “Hơn nữa Dương Yến là bạn gái cũ của tôi, tôi chỉ muốn tâm sự với cô ấy mà thôi.”
Phương Tinh Nghị cười nhạo: “Vậy anh đã hỏi cô ấy đồng ý tâm sự với anh sao?”
“Tổng Giám đốc Phương, việc cướp người này, không giống phong cách của nhân vật lớn như anh.”
“Cô ấy là bạn tôi, an toàn của cô ấy, tôi phụ trách.”
Dương Yến run rẩy.
Cô thật sự sợ hai người nói xong liền ra tay, một giây sau cô sẽ bị xé thành hai nửa.
“Cô Dương.” Phương Tinh Nghị nhìn về phía Dương Yến, trầm giọng nói: “Nếu như cần tôi giúp đỡ thì cứ nói một tiếng.”
Mặc dù người đàn ông này cầm tay cô, nhưng không dùng lực, ánh mắt thâm thúy mà kiên định, khiến cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn, dường như cho dù Hứa Cung Diễn dám làm gì, anh nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ cô.
Bỗng nhiên trong lòng Dương Yến mạnh mẽ lên.
“Hứa Cung Diễn, mặc kệ anh là vì nhiệm vụ hay là vì tiền, tôi sẽ không giúp anh.” Dương Yến cũng không muốn đứng ở nơi này, nói với Hứa Cung Diễn: “Buông tay đi.”
Đồng tử Hứa Cung Diễn đột nhiên co rút lại, siết chặt cổ tay cô: “An An, em suy nghĩ thêm một chút đi.”
“Tôi suy nghĩ rất rõ ràng rồi.” Cổ tay Dương Yến hơi đau, lông mày nhăn lại: “Tôi cũng sẽ không chờ anh, sau này anh không cần tặng tôi hoa sơn trà nữa.”
Có lời này của Dương Yến, Phương Tinh Nghị không nhúc nhích, toàn thân lại phát ra một loại hơi thở dọa người: “Ngài Hứa, phiền anh buông tay.”
Còn không buông, anh sẽ ra tay.
Trong mắt Hứa Cung Diễn cũng lộ ra ý chết chóc.
Chỉ là không chờ anh ta có hành động, Chiến Thương vội vàng chạy đến, ghé vào tai anh ta nói hai câu.
Sự tình khẩn cấp, Hứa Cung Diễn không đi không được.
Trước khi chia tay, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Dương Yến, lại gần tai cô thấp giọng nói: “An An, em nghĩ kỹ rồi.”
“Thưa ngài, phải đi thôi.” Chiến Thương ở một bên thúc giục.
Hứa Cung Diễn đành phải buông tay, gọn gàng xoay người, cùng Chiến Thương rời khỏi sân bay.
Sau khi người đi, bên tai Dương Yến vẫn quanh quẩn câu nói kia, rõ ràng giọng điệu không hề thay đổi, lại khiến cô rùng mình một cái.
Phương Tinh Nghị cũng buông tay ra hỏi: “Cô Dương, có sao không?”
Dương Yến lắc đầu.
Phương Tinh Nghị hộ tống Dương Yến rời khỏi sân bay, anh ta quay đầu nhìn hướng Hứa Cung Diễn rời khỏi, trong mắt ảm đạm không thôi.
Chuyện làm ăn gần ngay trước mắt, vì sao Hứa Cung Diễn lại đi chứ?
Hai người mới ra khỏi sân bay đã có xe bên ngoài chờ, là một người đàn ông mặc thường phục, Dương Yến nhìn ra không giống người bình thường, nhưng cũng không hỏi Phương Tinh Nghị.
Điều hòa trong xe vô cùng vừa vặn, còn có sẵn đồ ăn và đồ uống, Phương Tinh Nghị để Dương Yến ăn khi đói.
Dương Yến cũng không muốn ăn cái gì, cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Tổng Giám đốc Phương, anh với Trợ lý Tư đi bệnh viện xem trưởng phòng La, thật sự trưởng phòng... bất ngờ tử vong sao?”