CHƯƠNG 384: CÔ LÊN LẦU BA RỒI?
Khi nhìn rõ mặt người phụ nữ đó, Lâm Thanh Dung mới nhận ra là Gia Na.
Thấy Lục Văn Thù thân mật với Gia Na, cô nhớ ngay đến việc mình vì bị xô mới mất đi hai đứa con trong bụng, oán hận dâng lên ngập lòng, cô định đi vào thì thấy Gia Na đi vòng sang bên cạnh Lục Văn Thù, khoác tay anh rồi thản nhiên ngồi lên đùi người đàn ông ấy.
Cô mắt mở trừng nhìn cảnh ấy, cảm giác đau đến nghẹt thở.
"Văn Thù, anh đừng có mải làm việc thế, để ý đến em một chút nào!" Gia Na ôm cổ anh, nũng nịu: "Bạn gái như em đây còn tốt gấp mấy lần công việc của anh đó, còn có thể giúp anh sung sướng nữa cơ!"
Bạn gái?
Lục Văn Thù giam lỏng cô ở nơi này, lại còn dẫn “bạn gái” mới của anh đến đây để khiến cô bẽ mặt? Sợ cô chưa đủ khổ sở nên muốn đổ thêm dầu vào lửa sao?
Thấy Gia Na bám dính vào Lục Văn Thù, Lâm Thanh Dung thấy buồn nôn, chút hy vọng vừa nhen nhóm đã tan thành mây khói, cô dựa vào tường, thất tha thất thểu rời đi.
Cô không còn chút sức lực nào để gắng gượng nữa, vừa mới lết lên đến lầu ba đã ngã xuống đầu cầu thang.
Trong phòng làm việc, mãi đến khi ngửi thấy mùi nước hoa gắt mũi, Lục Văn Thù mới hồi thần, phát hiện Gia Na ngồi trên đùi mình thì sầm mặt, hất cô ra một cách thô lỗ.
Gia Na bị anh đẩy bất ngờ nên chới với, nhưng vừa đứng vững liền nhào sang ôm lấy anh: “Văn Thù, anh đừng có mãi nghĩ đến người đàn bà trên lầu ba ấy nữa, cô ta hại anh như vậy còn chưa đủ thảm sao? Chỉ có em là đau lòng vì anh, yêu anh, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, anh muốn có mấy đứa con em đều sẽ sinh cho anh.”
Lục Văn Thù túm tóc cô ấn dúi xuống đất, gằn giọng: "Cô đã lên lầu ba?"
"Chưa… chưa lên." Gia Na bị anh túm đau, khóc không thành tiếng nên không dám phóng đãng nữa: “Là em nghe giúp việc nói, cô Lâm đang ở trên lầu ba, anh không cho phép, em nào dám lên đó. Em chỉ cảm thấy như vậy với anh không đáng chút nào.”
"Người phụ nữ bạc bẽo đó, anh cứ vứt cô ta ra đường cho tự sinh tự diệt là được rồi việc gì phải giữ lại, nhìn thấy cô ta anh sẽ khó chịu trong lòng còn cô ta cũng chẳng hối hận vì đã bỏ đi hai đứa nhỏ..."
"Câm miệng!" Lục Văn Thù nóng nảy ngắt lời cô, sắc mặt sa sầm phát sợ: “Tôi muốn giữ cô ấy ở đâu là chuyện của tôi, mẹ kiếp, cô quản được sao! Nếu cô còn muốn giữ lại cái miệng để nói chuyện, muốn sống cuộc sống giàu sang thì hãy biết điều ở yên đây, cô mà bén mảng lên lầu ba tôi sẽ giết chết cô!”
Thấy Gia Na không nói lời nào, Lục Văn Thù liền quát lên: “Mẹ kiếp, cô bị điếc hả!"
"... Em nghe rồi." Gia Na co rúm người đáp lại, cô rất sợ anh sẽ động tay động chân với mình.
Lục Văn Thù đuổi cô ra khỏi phòng: “Sau này phải gọi là ngài Lục, mẹ kiếp đừng có không biết quy củ như vậy! Còn nữa, đừng có ăn mặc kiểu đó trước mặt tôi! Cút ra ngoài!"
Gia Na như con sói cụp đuôi, rầu rĩ chạy ra khỏi phòng.
Cô còn tưởng rằng chỉ cần ăn mặc gợi cảm một chút rồi dùng thêm chút thủ đoạn là sẽ thành công, nhưng không ngờ Lục Văn Thù không những không cắn câu mà còn đuổi cô đi!
Gia Na ôm một bụng tức giận, muốn xuống lầu tìm người giúp việc để trút giận, nhưng trong lúc vô tình ngoái lại đã thấy Lâm Thanh Dung té xỉu ở đầu cầu thang lầu ba, nhớ lại cửa phòng làm việc vẫn còn hé mở, hai mắt cô liền lóe sáng.
Vừa rồi, Lâm Thanh Dung đã đi ngang qua phòng làm việc sao?
*
Sáng hôm sau, Lục Văn Thù rời khỏi biệt thự.
Mãi đến trưa Gia Na mới xuống nhà thì nghe người giúp việc nói lại: “Cô Gia Na, ông chủ nói phải ra nước ngoài công tác nên muốn cô hạn chế gọi điện thoại cho ngài ấy, không có việc gì làm thì đi ngủ, và mong cô hãy nhớ kỹ những lời dặn đó.”
Gia Na mím môi, lầm bầm nói: “Tôi biết rồi, cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi làm việc của mình đi!"
Tiếp đó, cô lên mạng mua một đống đồ bằng chiếc thẻ mà Lục Văn Thù đưa, lại còn mời nhiều giáo viên đến tận biệt thự để dạy mặc dù cô chẳng học gì, đã vậy còn mời mấy cô bạn gái nhiều chuyện đến uống trà nói chuyện phiếm, không thèm để ý đến người đang ở trên lầu ba kia.
Sau khi tỉnh dậy, Lâm Thanh Dung lại càng mệt mỏi, cảm thấy trong người không khỏe.
Cứ hễ nhớ đến chuyện đêm đó cô liền thấy uể oải chẳng muốn làm gì, cả ngày nằm lỳ trên giường.
Người giúp việc lên lầu đưa cơm trưa thì thấy sắc mặt Lâm Thanh Dung đỏ ửng, tình trạng không được ổn cho lắm: “Cô Lâm, cô không khỏe sao?"
Lâm Thanh Dung vẫn như trước, không nói được, chỉ có thể gật đầu.
Người giúp việc thấy cô hít thở khó khăn liền đưa tay sờ trán, sau đó vội rụt tay về vì nóng: “Cô Lâm, cô sốt cao quá, để tôi đi gọi điện cho ngài Lục!"
Người giúp việc hoảng hốt, vội vã xuống nhà, nhấc điện thoại bàn lên.
Gia Na mời mười mấy cô bạn đến ăn trưa, đang vui vẻ trò chuyện thì thấy người giúp việc dùng diện thoại bàn nên sầm mặt nói: “Không thấy chúng tôi đang ăn cơm à, sao còn chưa đến phục vụ!"
"Cô Lâm bị sốt cao nên tôi định gọi mời bác sĩ đến khám." Người giúp việc trả lời: “Tôi phải gọi báo cho ngài Lục một tiếng rồi mời bác sĩ đến.”
"Mời bác sĩ gì chứ, cô ta sốt chứ có phải sắp chết đến nơi đâu!" Gia Na giận dữ quẳng đôi đũa: “Văn Thù ra nước ngoài công tác bận rộn cỡ nào, vậy mà cô còn định gọi điện thoại sang để nghe anh ấy chửi sao?"
Người giúp việc chùn tay, do dự nói: “Nhưng… nhưng cô Lâm cần bác sĩ."
Gia Na không muốn Lâm Thanh Dung được sống thoải mái nên nói: “Chẳng phải còn có thuốc hạ sốt sao, cho cô ta mấy viên là được! Tôi là bà chủ ở đây, lời của tôi cô không thèm nghe sao?"
Những lời đó đã khiến người giúp việc sợ.
Người giúp việc đặt điện thoại xuống rồi cầm hòm thuốc gia đình vội vã chạy lên lầu.
"Na Na, đây không phải là biệt thự mà ngài Lục mua cho cậu sao?" Người giúp việc vừa đi, một cô gái trong đó liền cất lời: “Tại sao lầu ba còn có một cô gái nữa? Lẽ nào cũng có quan hệ với ngài Lục?"
Cô bạn cười cợt đầy ngụ ý: “Xem ra ngài Lục cũng chẳng xem trọng cậu lắm nhỉ!"
"Văn Thù thương mình nhất đấy, cậu xem mấy thứ trang sức quần áo này mà xem, tớ có thiếu thứ gì đâu?” Gia Na ưỡn ngực nói: “Người giúp việc cũng rất nghe lời tớ! Còn người phụ nữ ở lầu ba ấy à..."
Cô cố ý ngừng lại một lát rồi mới nói vẻ bất đắc dĩ: “Là hôn thê của Văn Thù, chẳng qua cãi nhau với Văn Thù rồi mặt dày mày dạn mò đến đây. Văn Thù vừa nhìn thấy cô ta đã chán ghét nên mới vứt cô ta lên lầu ba, không cho xuống.”
"Cô ta ấy à, lúc nào cũng thích giả đò đáng thương để giành lấy tình thương của Văn Thù, lần này bị sốt còn chưa biết là thật hay giả nữa! Tớ muốn làm bạn với cô ta nhưng cô ta lại trừng trộ với tớ mới ghê chứ."
Cô bạn kinh ngạc nói: “Không thể nào, đã chia tay với ngài Lục mà còn mặt dày mày dạn ở lại đây sao?"
Gia Na nhún nhún vai: “Văn Thù từ xưa đến nay luôn rộng lượng với phụ nữ mà, đâu phải các cậu chưa từng nghe chuyện anh ấy và người phụ nữ đó từng qua lại với nhau nên chẳng qua chỉ là mềm lòng mà thôi. Haizzz, cô ta muốn ở lì đây thì cứ ở đi!"
"Gặp tớ là cô ta tiêu đời rồi." Cô bạn nói xong liền nghĩ kế giúp Gia Na: “Nếu cô ta đã tráo trở như vậy thì cậu hãy âm thầm ‘điều trị’ cô ta, cho cô ta uống sữa hết hạn hoặc ăn mấy thứ đồ quá hạn khác, để cô ta bệnh thật, xem còn dám giả đò đáng thương trước mặt ngài Lục nữa không.”
Đuôi mắt của Gia Na giật giật, đồng tình nói: “Ý kiến này của cậu hay đấy."
Người giúp việc chăm sóc Lâm Thanh Dung nguyên buổi chiều trên lầu ba, đến tối mới xuống nhà và nói với Gia Na rằng Lâm Thanh Dung đã hạ sốt.
Gia Na ngoài mặt thì gật gù, còn bảo người giúp việc nhớ chăm sóc chu đáo nhưng mặt khác lại bọc những thực phẩm đã quá hạn để đến giờ thì cho Lâm Thanh Dung ăn.
Lâm Thanh Dung mới vừa hạ sốt, lại liên tục uống sữa hết hạn nên bị tiêu chảy không ngừng và bắt đầu sốt cao, khiến người giúp việc lo sợ.
Người giúp việc lại muốn gọi điện thoại cho Lục Văn Thù nhưng Gia Na nói dối là Lục Văn Thù đang bận, bảo người giúp việc đi làm chuyện khác rồi lại dùng tiền mua chuộc một người giúp việc khác thay cô ta làm việc.
Cô bảo người giúp việc chỉ ở bên ngoài coi chừng, đến giờ cứ mang thức ăn đặt trước cửa phòng là được.