CHƯƠNG 355: CHỨNG MINH THỂ LỰC ANH TỐT
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng rất tiếc, e là cô Dương không có cơ hội đó đâu. Nước F là một nơi chi phí tiêu dùng rất lớn, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi."
Dương Yến hiểu rõ lời của anh ta, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Anh đã động tay chân với thẻ của tôi?"
"Thẻ của nó tôi còn động vào được, nói gì đến thẻ của cô."
Anh ta khiêu khích, giọng điệu ngạo mạn khiến Dương Yến giận đến mức muốn chửi thề, cô hít sâu một hơi, nhịn xuống: "Kỷ Gia Trí, anh sẽ không thể vui mừng được lâu đâu."
"Nghe vẻ cô Dương muốn gặp mặt tôi một lần sao?" Kỷ Gia Trí cười nhẹ: "À, nhắc cô Dương một tiếng, tất cả giấy tờ chứng nhận của em trai tôi đều đã mất hiệu lực mất hiệu lực, trong thành phố ngoài phương tiện giao thông công cộng và đường sắt ngầm thì e là nó không thể lên bất kỳ phương tiện giao thông nào đâu."
Dương Yến giận run người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đúng là đồ khốn vô nhân tính!"
"Cảm ơn lời khen của cô." Giọng nói của Kỷ Gia Trí vẫn dửng dưng như trước: "Tôi sẽ ra sức thực hiện mấy từ 'vô nhân tính' này đến cùng. Thật ngại quá, đến giờ họp rồi, hy vọng cô và em trai tôi đi chơi vui vẻ, thay tôi gửi lời hỏi thăm nó, cả mẹ nó nữa."
Cuộc gọi lập tức bị ngắt.
Dương Yến trừng mắt nhìn điện thoại di động, chỉ hận không thể mở một cánh cửa đến chỗ Kỷ Gia Trí, đánh một quyền vào bộ mặt khiến người khác chán ghét của anh ta.
Tên tiểu nhân xảo trá đó chặt đứt đường sống của bọn họ, lại còn gọi đến thông báo để khiêu khích!
Cô đứng yên giữa gió rét hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, lấy hai tấm thẻ ra xem thử, biết thẻ không thể dùng được nữa, chỉ có thể nhờ người khác chuyển tiền rồi đến ngân hàng lấy.
Cô do dự một hồi, gọi vào số mà lần trước Phương Tinh Nghị dùng để gọi tới.
Trong lúc đợi anh nghe điện, Dương Yến nhớ cô đã từng làm Phương Tinh Nghị tổn thương một lần, đây cũng là ân oán giữa Hứa Cung Diễn và Kỷ Gia Trí, nếu như cô nói thẻ của mình bị Kỷ Gia Trí dùng thủ đoạn đóng băng để mượn tiền anh thì chắc chắn anh sẽ không vui.
Không có người đàn ông nào chịu đựng được việc người yêu của mình vẫn giúp đỡ một người đàn ông khác.
Huống chi anh còn là Phương Tinh Nghị keo kiệt và hay ghen.
Dương Yến nhanh chóng cúp máy, âm thầm thấy may mắn vì anh không nghe cuộc điện thoại này.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có thể liên hệ với Lâm Thanh Dung và Thường Phúc.
Nhưng lúc cô xuất ngoại cũng đã làm phiền Lâm Thanh Dung nhiều lần lắm rồi, không thể đem thêm phiền phức đến cho cô ấy nữa, vậy nên cô đành gọi cho Thường Phúc.
Dương Yến nín thở chờ bên kia nhấc máy, cuộc gọi vừa kết nối, cô lập tức nói: "Thường Phúc, thẻ tín dụng của chị không dùng được, em tìm cách chuyển một ít tiền qua đây cho chị..."
"Chị, sao thẻ của chị lại không dùng được, chị đang ở đâu?" Cô còn chưa nói xong thì đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng hô to của Tưởng Song Kỳ: "Chị cần bao nhiêu, để em cho người gửi tới?"
Dương Yến kinh ngạc, không ngờ là Tưởng Song Kỳ nghe điện thoại.
"Này này, sao chị lại không nói gì thế?" Tưởng Song Kỳ không thấy Dương Yến nói tiếp thì hỏi tới: "Có phải chị đang gặp khó khăn ở nước ngoài không?"
"Không, chỉ là thẻ của chị gặp chút vấn đề thôi." Dương Yến nhanh chóng tỉnh táo lại, cô không muốn liên lụy đến Tưởng Song Kỳ, vội vã nói hai câu: "Bây giờ hình như lại dùng được rồi, chị cúp trước nhé!"
Ở Nam Thành nước Z, Tưởng Song Kỳ chăm chú nhìn điện thoại vừa ngắt kết nối, trong lòng đầy nghi hoặc.
Vừa rồi lúc cô ấy nghe điện thoại, rõ ràng nghe thấy giọng điệu của Dương Yến rất gấp gáp, giống như đang gặp khó khăn nhưng tại sao lúc cô ấy hỏi tới thì Dương Yến lại nói chuyện mơ hồ, rồi còn cúp luôn điện thoại?
Từ lúc Dương Yến ra nước ngoài, cô ấy đã đi gặp Phương Tinh Nghị, nhìn thấy thái độ lạnh lùng của anh, Tưởng Song Kỳ cũng rất sốt ruột, biết giữa bọn họ xảy ra vấn đề, nhưng Thường Phúc thì có vẻ vẫn không biết gì cả.
Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng với điện thoại, bất mãn: "Không biết chị ấy có liên hệ với anh không nhỉ?"
Có phải anh Nghị định bỏ mặc chị cả ở nước ngoài tự sinh tự diệt không?
Trong thời gian mười mấy giây, Tưởng Song Kỳ đã suy nghĩ lung tung ra đủ thứ chuyện, nghĩ đến tính tình lạnh nhạt của Phương Tinh Nghị, sau khi chia tay liệu có thật sự trả thù Dương Yến hay không thì cũng khó nói.
Cô dậy khỏi giường, sau khi ghi lại số điện thoại, xóa lịch sử cuộc gọi thì vội vã đi giày rồi chạy ra ngoài, còn gọi cho Lục Văn Thù.
"Anh tư, anh đang ở đâu, bây giờ em đến chỗ anh!"
*
Công ty vốn đang bận, Tưởng Song Kỳ còn chạy tới làm tốn cả một buổi chiều của anh, khiến cho một vài cuộc họp cũng bị hoãn lại.
Lúc Lục Văn Thù về đến nhà thì đã là đêm khuya.
Người giúp việc nhận lấy áo khoác từ tay anh, dò hỏi: "Cậu chủ có muốn ăn khuya không ạ?"
"Không cần đâu." Lục Văn Thù khoát tay, trong tiệc rượu tối nay anh đã uống no rượu rồi: "Mợ chủ đâu?"
"Đã sớm lên lầu ngủ rồi."
"Ừ."
Lục Văn Thù đi lên phòng ngủ, bước nhẹ, thấy trên giường hơi gồ lên, đến gần nhìn thì phát hiện Lâm Thanh Dung nằm nghiêng, đã ngủ say.
Anh dùng ngón tay sờ lên gương mặt cô, cười nhẹ.
Trước đây dù qua mười hai giờ cô cũng chưa muốn ngủ, còn muốn xem phim, sau khi đến đây ở thì cứ đến mười hai giờ lại thành thật đi ngủ, thậm chí bây giờ mới mười một giờ đã ngủ rồi.
Cô muốn thể hiện mình là vợ hiền dâu thảo trước mặt mẹ Lục sao?
Lục Văn Thù chạm vào gương mặt mềm mại của cô thì trong lòng lại hơi ngứa ngáy, vén chăn lên chui vào, ôm cơ thể ấm áp của cô vào lòng, hôn dọc theo cổ cô xuống phía dưới.
Cổ Lâm Thanh Dung bị anh hôn nên thấy rất nhột, nửa mê nửa tỉnh đẩy anh mấy cái.
"Mấy giờ rồi?"
"Mười hai giờ rưỡi rồi."
Lâm Thanh Dung tỉnh táo hơn một chút, quay đầu nhìn anh: "Sao anh về muộn vậy? Anh lại đi uống rượu? Lục Văn Thù, anh đúng là đồ không biết xấu hổ, không phải em đã nói là tắm rửa xong mới được lên giường sao?"
"Anh không nhịn được, nhớ em rồi." Lục Văn Thù hôn lên làn da mịn màng của cô, quyến luyến không rời: "Năm giờ chiều Song Kỳ đến công ty tìm anh, làm lỡ mất mấy tiếng của anh."
"Em ấy tìm anh làm gì thế?"
"Tìm vị trí của một số điện thoại. Con bé nói lúc sáng có một cô gái nước ngoài gọi điện cho Thường Phúc, nó nghi ngờ Thường Phúc có người bên ngoài nên muốn nhờ anh tìm hiểu thử, còn bảo anh không được nói cho Thường Phúc biết."
Lâm Thanh Dung lập tức đoán được là Dương Yến gọi tới.
Chuyện Dương Yến và Hứa Cung Diễn đi nước ngoài vẫn luôn là do cô và Thường Phúc giúp đỡ, xem ra Dương Yến gặp phải trắc trở gì đó cho nên mới gọi điện cho Thường Phúc nhưng không cẩn thận lại bị Tưởng Song Kỳ nghe được.
Tưởng Song Kỳ muốn tra địa chỉ để làm gì? Chẳng lẽ muốn đến đó tìm Dương Yến hay sao?
Dương Yến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nỗi đau trên môi khiến Lâm Thanh Dung tỉnh táo lại, cô trợn mắt nhìn Lục Văn Thù: "Anh cắn em làm gì hả?"
"Em yêu, lúc này em nên nhìn anh mới phải chứ, không được phân tâm." Lục Văn Thù giữ hai tay cô trên đỉnh đầu cô, eo lưng hạ thấp xuống: "Lẽ nào anh không đủ để hấp dẫn em sao?"
Lâm Thanh Dung lập tức không thể thở nổi, sau khi thuận theo ý anh thì bực bội.
"Anh còn chưa tắm!"
"Không sao đâu em yêu, anh rất sạch sẽ." Lục Văn Thù đan chặt tay với mười ngón tay cô, lúc nói chuyện, hơi thở phả vào bên tai cô: "Có phải em cho anh uống thuốc gì rồi không?"
"Nếu không thì sao anh lại yêu em đến thế chứ? Lúc làm việc ở công ty lúc nào cũng nhớ em, mỗi ngày khi xong việc đều hận không thể nhanh chóng về nhà để ôm em, tiểu yêu tinh, em thực sự sẽ hại chết anh mất!"
Lâm Thanh Dung làu bàu: "Em đúng là muốn kê đơn thuốc cho anh đấy, chữa trị lại đầu óc cho anh! Một ngày em đều làm việc đến rã rời, nào có tinh lực dồi dào như anh, lúc nào cũng muốn bắt nạt em."
Lục Văn Thù cười nhẹ: "Chứng minh thể lực của anh tốt, anh sẽ khiến em sung sướng hơn người khác gấp bội."