CHƯƠNG 342: CHIẾC KHĂN QUÀNG CỔ GIỐNG NHƯ ĐÚC
Nhưng Hứa Cung Diễn cũng không còn nhiều thời gian .
Nghĩ đến những điều mà người đàn ông ngu ngốc này hứng chịu giúp mình, bất chợt Dương Yến cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
Rất nhanh thang máy đã lên đến tầng cô ở.
Cô vừa bước về phòng, vừa lau nước mắt trên mặt, cô cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng của mình rồi mới quẹt thẻ vào phòng.
Vừa vào cửa thì Dương Yến đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn.
Cô tưởng là Hứa Cung Diễn đã gọi bữa tối lên phòng, nhưng khi cô bước vào bên trong phòng ăn mới phát hiện ra trên bàn ăn bày đầy món ăn, đồng thời bóng dáng người đàn ông đang bận rộn liên tục trong bếp xuất hiện trước mắt cô.
Mùi hương quen thuộc và món ăn quen thuộc khiến cho Dương Yến sửng sốt lúc lâu: “Hứa Cung Diễn, những món này...”
Đều là anh nấu sao?
“Em về rồi sao?” Hứa Cung Diễn quay đầu lại nhìn cô rồi tiếp tục bận bịu với món đang nấu.
“Hôm nay là giao thừa của nước Z, chỗ của em không phải có tập tục ăn cơm đoàn tụ đêm giao thừa sao? Anh sợ đồ ăn ở khách sạn em ăn ngán rồi, nên anh nhờ nhân viên khách sạn mua giúp ít thực phẩm rồi tự mình anh nấu, không biết có hợp khẩu vị của em không?”
Bất chợt khỏe mắt Dương Yến hơi cay cay, cô cố tỏ vẻ bình thản nói: “Em không biết anh lại biết nấu ăn như vậy. Wow! Ngửi mùi thấy thơm quá, chắc là ngon lắm đây, để em nếm thử xem!”
Nói xong cô liền cầm đũa lên.
Cô thử món cà chua xào thì thấy Hứa Cung Diễn bê nồi súp ra, cô đưa ngón tay cái về hướng anh: “Mùi vị ngon quá, chắc em phải đổi tên kêu anh là đầu bếp Hứa quá.”
Thấy cô có vẻ thích như vậy, mặt Hứa Cung Diễn cũng để lộ ra nụ cười vui, anh múc chén súp đưa cho cô.
“Trước khi ăn cơm ăn miếng súp đi.”
“Dạ!”
Là súp nấm phô mai, chén súp có màu trắng của phô mai, mùi vị rất tươi ngon, bên cạnh mùi vị béo ngậy của phô mai còn có mùi thơm của nấm.
Dương Yến nếm thử hai muỗng rồi bất chợt ngây người.
Đây không phải là lần đầu tiên cô uống loại súp này, vì mùi vị rất quen thuộc, giống như cô đã uống ở đâu rồi.
Dương Yến nhìn chén canh trên tay mình, rồi bất chợt nhớ đến lần đi RB, ở nhà hàng của khách sạn cũng đã uống qua, rồi cô lại nhìn Hứa Cung Diễn rồi lên tiếng hỏi: “Tay nghề nấu ăn của anh học từ đâu vậy?”
Hứa Cung Diễn nói: “Mấy năm trước anh có theo đầu bếp học qua, sao vậy, không ngon sao?”
Dương Yến lắc đầu, có vẻ như cô đã nghĩ ra được điều gì, cô mím môi hỏi: “Lúc em đi RB chơi có uống qua loại súp này, chẳng lẽ … súp lần đó là do anh nấu?”
“Ừ, đúng là anh.” Hứa Cung Diễn thừa nhận và tỏ vẻ chuyện đó cũng không có gì là quan trọng: “Anh thích xuống bếp, nên khi nhìn thấy bọn em ở nhà hàng ăn sáng, anh bèn vòng ra bếp nhờ mấy người đầu bếp ở đó.”
Tay Dương Yến vẫn còn đang cầm chén súp, nhưng nước mắt cô đã không biết rơi ra từ lúc nào.
Lúc đó cô đã nghi ngờ, đầu bếp nào mà lại nấu ngon như vậy, giờ thì cô đã biết là anh. Trước giờ anh vẫn không rời khỏi cô, anh lén lút đi theo phía sau lưng mình.
Thấy cô khóc, Hứa Cung Diễn liền bỏ khăn ăn xuống đi qua, anh đưa ngón tay lau nước mắt của cô, lo lắng nói: “Sao đột nhiên lại khóc? Nấu không ngon sao?”
Dương Yến lại khóc nức nỡ hơn, cô nói chuyện có phần đứt đoạt: “Hứa Cung Diễn, anh đừng đối xử tốt với em như vậy… anh phải tự nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn chứ…”
Cô nợ anh quá nhiều, làm thế nào cũng trả không hết nợ được!
Nghe vậy, Hứa Cung Diễn thở dài nhẹ nhõm.
Anh cười cười nói: “Em vì muốn anh tiếp tục sống mà mỗi ngày phải bôn ba bên ngoài, anh cũng không giúp được gì, nên đành nấu cơm cho em ăn thôi, đối xử tốt với em vì em xứng đáng mà, nếu em thích uống món súp này thì sau này mỗi ngày anh đều nấu cho em uống.”
“Em không cần! Không cần!” Dương Yến liên tục lắc đầu: “Em muốn anh sống tốt, có cuộc sống của riêng anh, người vừa ngu vừa dốt như em không xứng đáng với anh.”
Hứa Cung Diễn lau nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói: “Thích một người không thể nào nói xứng đáng hay không, chỉ cần những gì anh làm mà có thể khiến cho em cảm thấy vui thì anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Thật tình anh thà cô là người vừa ngu vừa dốt để anh có thể bảo vệ cô cả đời.
Dương Yến nuốt nước mắt vào trong nhìn anh: “Anh nhất định phải sống tốt, phải sống lâu trăm tuổi, em phải trả hết những gì em nợ anh, em không thích nợ tình người khác, anh nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi.” Hứa Cung Diễn cười cười, anh nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô: “Vậy thì anh sẽ khiến cho em nợ anh nhiều hơn, để em cả đời này cũng phải ở bên cạnh anh để trả nợ cho anh.”
“Chẳng lẽ đến khi em bảy tám mươi tuổi rồi mà anh vẫn còn muốn em tiếp tục trả nợ anh sao?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Hứa Cung Diễn anh thật quá đáng, anh là đồ máu lạnh!”
“Máu của con người ai cũng nóng, sao của anh lại lạnh được?” Hứa Cung Diễn đáp trả lại.
Dương Yến bị anh chọc không nhịn được cười, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều.
Cô trợn mắt liếc anh rồi tiếp tục ăn phần súp của mình: “Không cãi với anh nữa, em xử lý phần súp của em đây!”
“Em ăn cơm không? Để anh múc cho em.”
“Không ăn đâu, cơm nhiều tinh bột, em sẽ xử lý hết nồi súp này!”
“...”
Kết quả vì món ăn của Hứa Cung Diễn nấu quá ngon, không chỉ nồi súp đó mà cả nồi cơm cũng bị Dương Yến xử lý sạch, cuối cùng cô căng bụng nằm trên sô pha không đứng dậy nổi.
Dương Yến xoa bụng lên tiếng rên rỉ: “Đầu bếp Hứa, xin anh lần sau đừng làm cơm nữa, anh nấu ngon quá, em không khống chế được cái miệng của em. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì em sẽ tròn như trái banh cho coi.”
Hứa Cung Diễn bê chén trà nóng ra, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Em gầy như vậy, chưa được bốn mươi lăm ký nữa, muốn vỗ béo em thành trái banh hả, e là phải tốn không ít thời gian đây.”
“Anh nham hiểm! Anh lừa đảo!” Dương Yến trừng mắt liếc nhìn anh.
Cô xoa nhẹ bụng mình lúc rồi cô ngồi xổm dậy: “Anh lâu rồi không ra ngoài phải không, muốn đi dạo không?”
“Em cho anh ra ngoài sao?”
“Nè nè! Đừng nói giống như là em giam lỏng anh vậy.” Dương Yến dở khóc dở cười: “Bên ngoài hơi lạnh, nhưng vì hôm nay là giao thừa, nên muốn đưa anh đi ra ngoài hưởng không khí náo nhiệt chút.”
Hứa Cung Diễn tỏ ra vui mừng nhìn cô: “Được, vậy để anh đi thay đồ.”
“Nhớ mặc áo choàng lông!”
Dương Yến không quên nhắc anh, sau đó cô cũng về phòng thay đồ.
Chiếc áo choàng lông màu đen khoác lên người cô, che hết thân hình mảnh khảnh của cô nên nhìn có vẻ hơi tròn.
Không lâu sau Hứa Cung Diễn cũng thay xong đồ đi ra.
Chiếc áo choàng lông càng làm tăng thêm dáng vẻ cao ráo thư sinh của anh.
Dương Yến nhìn anh rồi nhìn lại mình, gương mặt tỏ vẻ bi thương: “Thật ra em rất ốm! Mà không hiểu sao khoác chiếc áo choàng lông vào lại nhìn có vẻ như bà già tám mươi, còn anh thì lại càng nhìn càng bảnh trai?”
Hứa Cung Diễn không nhịn được cười: “Làm gì có, em đẹp như vậy. Nói thật là anh không muốn ra ngoài, sợ người khác nhìn thấy vẻ đẹp của em mà cướp mất.”
Mặt Dương Yến ửng đỏ lên, cô ho khụ khụ vài tiếng rồi nói: “Sao anh không quằng khăn? Cổ anh không lạnh sao?”
“Khăn quàng cổ...”
“Anh đợi ở đây, để em đi lấy cho!”
Dương Yến vừa ăn cơm no xong nên cũng muốn đi lại cho tiêu hóa bớt, nên khi nhìn thấy anh không có mang khăn quàng cổ, cô liền xung phong vào phòng anh lấy, Hứa Cung Diễn ở phía sau cũng không kịp ngăn cản cô.
Phòng của Hứa Cung Diễn cũng bằng phòng cô, bên trong rất gọn gàng sạch sẽ.
Dương Yến không nhìn thấy quần áo và hành lý trong phòng, cô đoán chắc anh đã treo vào tủ, nên cô mở tủ áo ra, bên trong chỉ có vài bộ quần áo và hai cái áo khoác.
Quần áo của anh ít vậy sao?
Dương Yến tự nói trong lòng, cô đưa tay tìm kiếm, bất chợt nhìn thấy có chiếc khăn quàng màu xám móc bên trong chiếc áo choàng, và còn được treo lên cẩn thận, cả người cô bất chợt bần thần.
Chiếc khăn quàng cổ này... Nhìn rất quen.
Cô đưa tay sờ chiếc khăn quàng và giở cái mạt nhãn hiệu bên trong ra xem, sau đó dáng vẻ của cô tỏ ra khá bất ngờ.