CHƯƠNG 239: CHÚ RỂ, NHẪN CƯỚI ĐÂU?
"Đủ rồi."
Một giọng nam vô cũng lạnh lùng khiến tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả bà Tống cũng không dám nói gì nữa.
Ngự Văn Đình đi ra từ trong đám người, toàn thân mặc âu phục màu đen, đôi mắt cũng đen kịt, ép cho người ta không thở nổi.
Anh ta lên sân khấu, đứng ở bên cạnh Tống Tịnh Hòa.
Ngự Văn Đình hờ hững nói: "Em trai tôi có việc bận nên tôi thay nó hoàn thành mọi chuyện còn lại."
"Như thế này không hợp với quy tắc." Bà Tống lại ầm ĩ: "Tĩnh Hòa nhà chúng tôi gả cho Tổng giám đốc Phương, kể cả anh là anh trai của Tổng giám đốc Phương, loại chuyện này anh cũng không thể làm thay được."
Anh ta khinh thường liếc mắt nhìn bà ta.
Bà Tống biết nhà họ Ngự, bị Ngự Văn Đình liếc nhìn như thế lập tức ớn lạnh sau lưng, ngượng ngùng nhưng lại không dám nói lời nào, tay lại âm thầm đi véo cha Tống một cái, bảo ông ta lên tiếng nói chuyện.
Cha Tống vừa định lên tiếng thì Tống Tịnh Hòa đã vội vàng đi tới trước mặt ông ta, nhỏ nhẹ mở miệng: "Cha, Tinh Nghị có việc bận không thể không đi xử lý nhưng hôn lễ vẫn phải tiếp tục."
Đúng vậy, không tiếp tục không phải sẽ bị người nhà họ Phương chế giễu sao?
Cha Tống không còn cái gì để nói.
Ngự Văn Đình và Tống Tịnh Hòa đứng cạnh nhau, nhìn hai người vô cùng xứng đôi, mặt hai người nhìn mục sư nhưng mục sư nhìn bọn họ lại nhất thời không biết phải nói cái gì.
Mục sư do dự: "Vừa rồi mới nói được một nửa lời chúc phúc, bây giờ tiếp tục, hay là..."
Ngự Văn Đình hờ hững nói: "Ông muốn làm như thế nào thì làm như thế."
Mục sư rất tò mò người này chỉ là người thay thế cho chú rể, làm sao lại dám yêu cầu quá đáng như vậy, nhưng thấy Tống Tịnh Hòa gật đầu ra hiệu, ông ta đành phải làm theo.
Mục sư hỏi: "Anh Phương Tinh Nghị…"
"Ngự Văn Đình."
Mục sư nghẹn họng, vội vàng sửa lại tên: "Anh Ngự Văn Đình, anh có đồng ý cưới cô Tống Tịnh Hòa làm vợ, hứa cả đời này sẽ yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, không bao giờ rời bỏ cô ấy hay không?"
Nam nhân nhấp môi dưới, tiếng nói trầm thấp ổn trọng: "Tôi đồng ý."
Mục sư lại hỏi Tống Tịnh Hòa giống như vậy,.
"Tôi đồng ý." Tống Tịnh Hòa liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, khóe mắt đuôi lông mày đều là cười yếu ớt.
Mục sư khép lại kinh thánh, trang trọng, nghiêm túc nói: "Thân ái, tôi đem lời chúc phúc đẹp nhất của Chúa gửi đến cho hai người, mong hai người luôn bình an vui sướng, hạnh phúc mỹ mãn."
Mục sư nói xong, thấy hai người vẫn đứng im bất động, hơi ngơ ngác: "Anh Ngự, nhẫn cưới đâu?"
Ngự Văn Đình tạm thời đi lên, sao có thể có nhẫn cưới được?
"Ở chỗ tôi này." Yến Cảnh Niên đi lên trên sân khấu, lúc lấy ra một cái cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho Ngự Văn Đình, mặt mũi tràn đầy ý cười ranh mãnh: "Anh cả, anh xem anh này ngay cả nhẫn cưới cũng quên cầm."
Ngự Văn Đình đành phải nhận cái hộp nhỏ, mở ra nhìn chiếc nhẫn bên trong, nhẫn của nam là chiếc mà anh ta vẫn luôn đeo trên tay về sau lại lấy xuống, bên cạnh là chiếc nhẫn của nữ có gắn viên đá có chất liệu giống như chiếc nhẫn của anh ta.
Yến Cảnh Niên lặng lẽ nói: "Cái chất liệu này khó tìm, tôi phải bỏ công sức rất lớn đó."
"..."
Mục sư nói: "Mời cô dâu chú rể đeo nhẫn cho đối phương."
Ngự Văn Đình cầm chiếc nhẫn chậm chạp không nhúc nhích mà Tống Tịnh Hòa đã đưa bàn tay tới, anh ta nhìn ngón tay mảnh khảnh kia chần chừ một lúc cuối cũng vẫn đeo chiếc nhẫn vào.
Tống Tịnh Hòa cầm lấy chiếc nhẫn nam từ trong hộp, ý cười bên môi càng sâu.
Đây là chiếc nhẫn mà ba năm trước cô ta tặng cho Ngự Văn Đình, lúc ấy mỗi ngày cô ta đều thúc giục nhà thiết kế tới mức suýt chút nữa người ta đã kéo cô ta vào sổ đen.
Đã ba năm, đồ cô ta tặng nhưng anh ta vẫn giữ lại.
Tống Tịnh Hòa kéo tay anh ta đem chiếc nhẫn kia đeo lên, nhìn thấy dòng chữ tiếng anh phía trong ngón tay anh ta.
Dòng chữ tiếng anh này anh ta cũng không hề xóa đi.
Sau khi trao nhẫn xong thì cô dâu chú rể nên hôn nhau, nhưng bởi vì Ngự Văn Đình chỉ là người thay thế cho chú rể nên sau khi trao nhẫn xong thì coi như là kết thúc, khách khứa ở lễ đường nhiệt liệt vỗ tay chúc phúc.
Ngự Văn Đình chỉnh chỉnh cà vạt, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Từ trước đến nay anh ta không thích tới những nơi náo nhiệt, hôn lễ vừa kết thúc liền muốn đi luôn nhưng lại bị Tống Tịnh Hòa kéo đi tiếp khách.
"Tĩnh Hòa." Cha Tống đứng lên liếc mắt nhìn Ngự Văn Đình, sau đó cảm khái: "Dường như hôm qua con vẫn còn là một đứa trẻ nũng nịu ở bên cạnh cha, hôm nay đã lập gia đình."
"Con gái lớn, lấy chồng chỉ là chuyện sớm muộn." Tống Tịnh Hòa nhàn nhạt cười, dịu dàng nói: "Cha, sau khi kết hôn con sẽ không thể ở nhà nữa, cha phải giữ gìn sức khỏe thật tốt."
Bà Tống cười giả dối: "Có mẹ ở đây rồi nhất định mẹ sẽ chăm sóc cha con thật tốt. Ngược lại là con đó, đến nhà họ Phương sẽ có nhiều quy tắc hơn, không được tùy tiện theo ý mình."
Tống Tịnh Hòa gật đầu: "Bà Tống, nhất định tôi sẽ nhớ kỹ."
"Mẹ là mẹ con mà." Bà Tống không nhịn được.
Bình thường tiểu tiện nhân này không gọi mình cũng không sao, nhưng hôm nay náo nhiệt như vậy cũng nên giữ mặt mũi cho bà ta!
"Tôi có mẹ rồi." Tống Tịnh Hòa mỉm cười: "Bà Tống sẽ không cảm thấy gọi là "Mẹ hai" sẽ êm tai hơn chứ?"
"Tĩnh Hòa!" Sắc mặt cha Tống lo lắng: "Đừng quên hôm nay là ngày gì."
"Sao con quên được chứ, hôm nay là ngày con kết hôn mà." Tống Tịnh Hòa nói, cô ta thân thiết kéo tay cha Tống, chúc phúc từ đáy lòng: "Cha, con hi vọng cha sống lâu trăm tuổi, bình an khỏe mạnh."
Cha Tống nhìn con gái đang cười dịu dàng với mình, trong lòng một trận phát lạnh, giống như con sói luôn bị ông ta nuôi nhốt rốt cục cắn nát chiếc lồng, muốn nuốt chửng ông ta vậy.
. . .
Lúc Dương Yến tỉnh lại lại phát hiện ra mình bị trói chặt trên giường bệnh.
Phòng bệnh rất sáng có không ít dụng cụ, còn có hai bác sĩ mặc áo choàng trắng đang bận rộn.
Dương Yến tỉnh táo hỏi: "Các anh muốn làm gì?"
Một bác sĩ trong đó quay đầu lại thấy Dương Yến đã tỉnh liền nói: "Cô Dương yên tâm, chúng tôi sẽ không tổn thương cô, chỉ lấy một chút tủy mà thôi."
Nghe bác sĩ nói như vậy, Dương Yến liền hiểu rõ.
Đoán chừng là cha cô xin xỏ mãi không được, cho nên mới tìm người bắt cóc cô muốn cưỡng ép cô hiến tủy cho con trai ông ta.
Thật sự là một người xấu xa, cách này cũng nghĩ ra được!
"Các anh cũng chỉ vì tiền, mặc kệ ông ta cho các anh bao nhiêu, tôi trả cho các anh cao hơn ông ta gấp ba." Dương Yến nói: "Các anh dám rút tủy của tôi, nhất định tôi sẽ kiện các anh."
Hai bác sĩ bị dọa, rất nhanh một người trong đó cẩn thận nói: "Cô Dương, chỉ là một chút tủy mà thôi, đối với cô cũng không có tổn thương, chúng tôi cũng không có cách nào."
"Tôi hiến cho ai cũng được, chỉ hai cha con kia là không được!" Dương Yến hận đến nghiến răng nghiến lợi, một người đàn ông có thể bỏ rơi vợ con dựa vào đâu cô phải tha thứ cho ông ta!
"Cô Dương, nếu cô không phối hợp, chúng tôi chỉ có thể dùng cách khác." Bác sĩ nói, nhìn bác sĩ còn lại liếc mắt ra hiệu một cái.
Bác sĩ kia quay người lấy đồ gì đó.
Dương Yến nằm trên giường bệnh liều mạng giãy dụa: "Hai người đừng có làm loạn! Tôi biết hai anh ở bệnh viện nào, hai người dám động tay động chân lên cơ thể tôi, tôi nhất định sẽ kiện các anh!"
Bác sĩ B cầm một ống tiêm đi tới.
"Các anh thả tôi ra! Buông ra!"
Dương Yến lại kêu gào giãy dụa nhưng không có chút hiệu quả nào, bác sĩ A hung hăng đè hai tay cô lại.
Ông tiêm trong tay bác sĩ B vừa chạm đến cánh tay Dương Yến, cửa đã bị hung hăng đá ra.
"Ai cho các anh động đến cô ấy!" Phương Tinh Nghị tức giận bừng bừng đi vào, thấy trong tay bác sĩ B cầm ống tiêm, thô lỗ nắm lấy cổ áo anh ta đem người ném sang bên cạnh.
Bác sĩ B bị nện vào trên xe, lại rơi xuống mặt đất, rên rỉ đau đớn.
Bác sĩ A bị dọa đến mức run rẩy hai chân.
Phương Tinh Nghị thay Dương Yến cởi dây trói trên người, thấy cổ tay cô chỗ bị trói đã hằn lên vết đỏ, anh nhìn thấy lại càng đau lòng, nhấc chân liền hướng bác sĩ A đạp một cước.