CHƯƠNG 463: TẠI SAO ANH ẤY LẠI LÀM NHƯ VẬY
Sau khi Hứa Cung Diễn nói xong, bên kia rất lâu cũng không có ai nói chuyện.
Anh ta căng thẳng không dám thở, đột nhiên rất hối hận sao lại gấp gáp như vậy, sợ trong lòng Dương Yến càng khó chịu hơn.
Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng đè nén, sau đó là tiếng khóc nho nhỏ.
“Tại sao anh ấy biết rồi lại không hỏi tôi...” Dương Yến ẩn nhẫn khóc: “Tôi rất muốn tin tưởng anh ấy, cảm thấy anh ấy sẽ không làm ra chuyện này, nhưng mà anh ấy lại nói với tôi rằng anh ấy thấy người đổ canh vịt vào trong bình giữ nhiệt, nói như vậy thì anh ấy không thể không thấy trong suop đã thêm thuốc.”
Vừa nghĩ tới Phương Tinh Nghị dùng thủ đoạn hành hạ như vậy để ép cô bỏ đứa nhỏ, cô đau đớn không thể chịu đựng được.
Anh không muốn thì có thể nói, mấy đứa trẻ đi nữa thì cô vẫn có thể tự mình nuôi được.
Hứa Cung Diễn mím môi, nhỏ giọng nói: “Chuyện của Kỳ Kỳ, anh ta hận em như vậy, sao có thể đối xử tốt với em? Nếu như trong lòng anh ta đã có em, sớm đã quay lại với em rồi.”
“An An em nghĩ thử xem, công việc của anh ta nhiều như vậy, ngay cả mở cuộc họp cũng không có thời gian thì sao có thể đi cùng em đến Ly Giang để quay phim, còn tốt với em như vậy, bởi vì anh ta biết em mang thai...”
“Đừng nói nữa, tôi xin anh...” Dương Yến khóc ngăn chặn lời của anh ta, cả người như đang ở vực thẳm.
Thật sự sau khi đến Ly Giang, Phương Tinh Nghị đối xử với cô rất tốt.
Là do trên máy bay cô đã không cẩn thận mà nôn mửa, lúc bị người ta chê trách thì bảo vệ cô, lúc máy bay xảy ra chuyện nên phải về địa điểm xuất phát, là anh đã mang cô đến phi cơ riêng đi Ly Giang.
Sẽ cùng cô đi tản bộ, vì làm hoa tay thủ công cho cô mà đôi tay bị thương, còn vì sợ cô ăn nhiều mà đầy bụng, cố ý ra ngoài mua sữa chua cho cô.
Cô còn tưởng rằng trong lòng Phương Tinh Nghị có mình nên mới có thể tốt với mình như vậy, hóa ra là không phải.
Ngày đó hai người ở Ly Giang chọn cảnh quay, anh nhẹ nhàng hôn cô, còn có buổi tối hôm đó lúc mất điện, anh giống như thần bảo hộ ở bên cạnh cô, luôn luôn khiến cô ghi tạc đáy lòng.
Sau này mới phát hiện tất cả đều là giả.
“An An ngoan, đừng khóc nữa.” Hứa Cung Diễn biết giờ phút này cô tuyệt vọng như thế nào, trong lòng đau đớn muốn chết: “Anh ta đã không muốn dính líu gì đến em, em vẫn còn có anh, anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Dương Yến ừm một tiếng, không cầm được nước mắt: “Tôi, tôi thật sự yêu anh ấy, tôi không thể quên được... tại sao anh ấy lại muốn làm như vậy? Tôi thật sự rất khó chịu...”
“Đừng khóc nữa, có được không, nếu không bảo bảo cũng sẽ khó chịu.”
Hứa Cung Diễn dịu dàng trấn an cô: “Em đang ở đâu, đang ở bên ngoài hay vẫn ở nhà dân? Em chờ anh nha, sáng mai anh đến rồi.”
“Anh đừng đến, công ty phía bên đó vẫn cần anh trông coi.”
Hứa Cung Diễn nói: “Không sao cả, bên đây vẫn còn Chiến Thương, anh lo lắng cho em và bảo bảo, muốn trở về bên cạnh em.”
“Anh không cần trở về, tôi thật sự không sao cả.” Sau khi Dương Yến khóc một trận, giọng nói trở nên khàn khàn: “Tối nay tôi về Nam Thành rồi, chờ qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ qua đó tìm anh.”
Nghe cô nói như vậy, Hứa Cung Diễn như trút được gánh nặng, nỗi áy náy vừa mới dâng lên đã bị anh ta hung hăng ép xuống.
Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng nói: “An An, khóc vì chuyện đó thật không đáng. Đồng ý với anh, trở về phải ăn cơm thật ngon, tắm nước nóng, đi ngủ đúng giờ, có được không?”
Dương Yến ừ một tiếng: “Được, tôi sẽ không ngược đãi các bảo bảo.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Cung Diễn lập tức mặc áo khoác vào, anh ta bước nhanh ra đường, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Gọi cho tôi một máy bay tư nhân, tôi muốn đến nước Z.”
“Cậu chủ, có gọi được cũng không có đường bay.” Chiến Thương nói: “Cậu chủ, cậu chào hỏi với người kiểm soát chuyến bay một tiếng, nếu chúng ta cưỡng chế bay thì rất nguy hiểm.”
Sắc mặt Hứa Cung Diễn âm trầm: “Vậy thì đặt vé đi!”
“Cho dù là phà hay là máy bay, cậu cũng không thể đi được, ngay cả tôi cũng vậy.” Giọng nói của Chiến Dương hạ thấp xuống: “Cậu hai đã quyết định không cho cậu ra khỏi nước R.”
“Anh ta muốn vây tôi ở đây à!” Hứa Cung Diễn tức giận mắng vài câu thô tục: “Chỉ cần tôi không đến được nước Z, anh ta sẽ thuận lợi ra tay với An An.”
“Cậu chủ cố nhịn một chút đi, nếu như bây giờ cố chấp trở về nhất định sẽ xảy ra chuyện.” Chiến Thương nhắc nhở anh ta: “Cậu không vì bản thân thì cũng phải suy nghĩ vì cô Dương, chắc chắn cô ấy không muốn cậu xảy ra chuyện.”
Hứa Cung Diễn hít một hơi thật sâu, dần tỉnh táo lại.
Một lúc sau, anh ta mới nói với Chiến Thương: “Anh trai tôi đã ra tay với con của Dương Yến, cậu kêu người ở Nam Thành bảo vệ cô ấy cho tốt, cô ấy và đứa con cũng không thể có chuyện gì.”
“Cậu chủ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến bọn họ dốc hết toàn lực mà bảo vệ cô Dương.”
Hứa Cung Diễn ừ một tiếng.
Chỉ cần có thể giữ cô ở bên người, anh ta cũng chẳng cần để ý gì cả.
...
Sau khi thương lượng xong chuyện bồi thường với dì Giang, Phương Tinh Nghị kêu bà ta đưa phần canh vịt còn lại cho người khác đi kiểm nghiệm.
Đi đến phòng bếp tìm đầu bếp làm canh vịt trước đó.
Anh lớn tiếng quát bọn họ: “Bình thường các người nấu canh vịt thì bỏ cái gì vào đó?”
“Thì, thì bỏ chút gia vị bình thường.” Đầu bếp kia bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn tê dại cả da đầu, nơm nớp lo sợ hỏi: “Nữa chừng tôi còn thử qua hương vị, xảy ra chuyện gì à?”
Phương Tinh Nghị thản nhiên nói: “Bây giờ làm một phần cho tôi xem.”
Đầu bếp không biết anh có ý gì, có điều vẫn làm theo.
Cho dù lúc cắt thịt vịt hay thêm gia vị, Phương Tinh Nghị đều đứng ở một bên quan sát kỹ càng, không hề bỏ sót bất cứ trình tự nào.
Phương Tinh Nghị nhìn thấy đầu bếp cho vào rất nhiều gia vị, chỉ chỉ hai trong những thứ đó, hỏi: “Nấu canh vịt còn phải bỏ những thứ này sao? Bình thường nấu cũng như vậy à?”
“Vâng, đúng vậy.” Đầu bếp trả lời.
Ánh mắt âm trầm của người đàn ông đảo qua mặt đầu bếp, nói với quản lý đứng ở một bên: “Ghi chép lại những gia vị đã nhập hàng vào cho tôi, gọi giám sát ở bếp tháng này đến đây.”
Quản lý cũng không dám hỏi cái gì, lanh lẹ đi ra ngoài làm việc.
Sau khi Phương Tinh Nghị nói xong, lẳng lặng đứng đó mà chờ.
Người đưa canh vịt và những gia vị kia đi kiểm nghiệm lúc nãy đã trở lại, anh ta đưa báo cáo kiểm nghiệm cho Phương Tinh Nghị.
“Chủ tịch Phương, những thứ dưới đây đều là nguyên liệu nấu ăn để lưu thông máu.”
Ánh mắt Phương Tinh Nghị lướt từ trên xuống dưới tờ giấy báo cáo kia, cũng không hề nói chuyện.
Sau khi chờ quản lý cầm đồ vật trở về, anh kiểm tra trước các ghi chép của những lần nhập nguyên liệu, phát hiện số lần nhập hàng không nhiều.
Mà có thể nhìn thấy được từ bên trong màn hình giám sát, lúc nhóm đầu bếp nấu canh vịt, cũng không phải thường xuyên sử dụng mấy loại gia vị này.
Anh lập tức trở nên âm u hỏi đầu bếp kia: “Tôi phát hiện lúc cậu nấu canh rất ít sử dụng mấy loại gia vị này, lần gần đây nhất là hai tuần trước, tại sao ngày hôm qua lại bỏ những thứ này vào?”
“Vì, vì ông chủ không cho bỏ vào.” Đầu bếp trả lời lắp ba lắp bắp: “Ông chủ nói mấy loại gia vị này rất đắt, một phần canh vịt bán cũng rất rẻ, bình thường không cho chúng tôi bỏ vào.”
Quản lý ở bên cạnh cũng nói: “Mấy loại nguyên liệu này đều là tươi mới, dùng cho canh hoặc đồ ăn thì hương vị thay đổi rất tốt, chỉ có lúc tiếp đãi khách quý thì đầu bếp mới nhìn tình huống mà bỏ vào canh hoặc thức ăn.”
Chuyện sáng nay dì Giang đến lầu ba náo loạn, không ai không biết chuyện Úy Úy xảy thai.
“Trước đó quản lý của chúng tôi đã nói với chúng tôi phải chiêu đãi cho tốt những vị khách này, tôi thấy cậu Phương đây muốn canh vịt, cho nên muốn kêu đầu bếp chuẩn bị tốt một chút.”
Quản lý cẩn thận nhìn Phương Tinh Nghị: “Cậu Phương, canh vịt kia có vấn đề gì ư?”
Ánh mắt của anh đảo qua hai người bọn họ, thấy ánh mắt của bọn họ không hoảng hốt, chỉ là có chút sợ hãi, còn hơi cúi thấp đầu.
Đây giống như chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không hề liên quan đến bọn họ.
Phương Tinh Nghị biết có tra thêm nữa cũng không tra được gì, liền thu tay lại.