CHƯƠNG 236: TÔI MUỐN GIA ĐÌNH ÔNG TAN NÁT
Một lúc lâu sau, mẹ Lục mỉm cười: "Rất tốt."
Bà không hài lòng về hoàn cảnh gia đình của Lâm Thanh Dung, nhưng cô bé này rất ngoan, vừa là về phương diện thiết kế cũng như trong công tác sẽ giúp đỡ Lục Văn Thù, bà miễn cưỡng có thể chấp nhận.
"Cám ơn bác gái." Lâm Thanh Dung gương mặt ửng đỏ, đôi môi khẽ mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, Lục Văn Thù và cha Lục xuống tới.
Cha Lục cao lớn anh tuấn, tinh thần sáng láng, trong mắt lộ tia sắc bén, một chút cũng không giống như người đã hơn năm mươi tuổi, ông cùng Lục Văn Thù vừa nói chuyện phiếm trên mặt vẫn luôn có nụ cười nhẹ.
"Ông xã." Mẹ Lục lên tiếng chào, nắm tay ông: “Văn Thù chắc là đã nói với anh rồi, hôm nay nó mang theo một cô gái về nhà, em rất thích cô ấy.”
Cha Lục cười nói: "Sao có thể không biết, nó vào thư phòng đã nói cho anh rồi."
"Còn không phải muốn mọi người thấy bạn gái của con.” Lục Văn Thù dắt tay Lâm Thanh Dung tới: "Cha kiềm chế biểu cảm hung ác lại nha, đừng dọa đến bạn gái của con.”
"Con đứa nhỏ này, cha làm sao trở thành hung ác rồi?" Cha Lục giả vờ giận dữ nói, ông nhìn qua gặp ánh mắt của Lâm Thanh Dung, tướng mạo rất trắng khiến ông giật mình, sững sờ đứng ở đó.
Lâm Thanh Dung khóe miệng giật giật cười một cái, hướng cha Lục cúi đầu chào hỏi lễ phép.
"Bác trai, chào bác.”
Mẹ Lục thấy cha Lục sững sờ, liền đẩy ông: "Ông xã, Thanh Dung đang chào hỏi kìa.”
"A, được, được." Khuôn mặt cha Lục hỏi khó coi một chút, trong giây lát liền biến mất, giọng nói cũng khôi phục bình thường: "Thật không tệ."
"Điều đó là chắc chắn rồi, ánh mắt con trai của cha có thể nhìn nhầm được sao?” Lục Văn Thù đắc ý nói, trước mặt người giúp việc cùng cha Lục mẹ Lục hôn Lâm Thanh Dung một cái.
Mẹ Lục mắng anh: "Nhiều người như vậy, con cũng không biết xấu hổ!"
"Đều là người một nhà, sợ cái gì."
Bốn người ngồi xuống bàn ăn.
Lục Văn Thù ngồi gần bên Lâm Thanh Dung, rất ân cần, liên tục gắp thức ăn cho Lâm Thanh Dung.
Mẹ Lục thấy thế, liền thở dài nói: "Con trai lớn rồi, có bạn gái liền không cần mẹ nữa.”
"Mẹ, Thanh Dung lần đầu tiên tới, con sợ cô ấy căng thẳng nha.” Lục Văn Thù vội vàng gắp thức ăn cho mẹ Lục, dỗ dành nói: “Địa vị của mẹ trong lòng con không có người nào có thể so sánh, mẹ là tốt nhất.”
Mẹ Lục bị dỗ cười không ngậm được miệng.
"Ông xã, làm sao nãy giờ không nói gì?" thấy cha Lục sắc mặt âm u, Mẹ Lục tới gần nhỏ giọng nói: “Thật ra Thanh Dung rất tốt, anh cảm thấy thế nào?”
"Cũng bình thường." Cha Lục gặp thức ăn trên bàn, thấy Lục Văn Thù đối tốt với Lâm Thanh Dung như vậy, giọng nói lạnh hơn: "Tính tình của Văn Thù em còn không biết sao? Chẳng qua chỉ là mới xuất hiện nên có cảm giác mới mẻ thôi.”
Mẹ Lục ngược lại không cho rằng như vậy: "Không thể nào, đây là lần đầu tiên Văn Thù đưa một cô gái về nhà ăn cơm. Em nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, là để ý đến gia đình Thanh Dung sao?”
Cha Lục ừ một tiếng, "Gia đình cô ấy không tốt lắm, anh sợ Văn Thù chỉ chơi đùa, nếu thật sự như vậy cũng không cần đưa về ăn cơm để tránh cho em hài lòng sau có đến lúc bọn họ lại chia tay.”
Mẹ Lục cũng cảm thấy thế.
Bà rất thích Lâm Thanh Dung, thông minh lại ngoan, nhưng Lục Văn Thù nếu thật chỉ chơi đùa, bà cũng không quản được quá nhiều.
Thấy Lâm Thanh Dung đi đến phòng bếp, cha Lục cũng tranh thủ thời gian đứng dậy: "Anh đi rót cốc nước."
Mẹ Lục nói: "Để người giúp việc đưa tới không được sao?"
"Không cần, tự anh đi."
Cha Lục nhanh chân tiến vào phòng bếp, nhìn thấy Lâm Thanh Dung đang tìm đồ gì đó, ông đẩy cửa thoáng lên để phòng người bên ngoài nhìn thấy, đúng lúc Lâm Thanh Dung quay người.
Lâm Thanh Dung hỏi: "Bác trai, bác có yêu cầu gì sao?”
"Cô là em gái của cô ấy? Các người trông rất giống nhau.” Cha Lục bước hai bước tới trước mặt Lâm Thanh Dung, ánh mắt sắc bén: “Cô muốn bao nhiêu, nói một con số đi.”
"Bác trai, cháu không hiểu bác đang nói gì.” Lâm Thanh Dung ngại ngùng cười một tiếng.
Cha Lục đưa tay bóp lấy cằm của cô, lực rất mạnh, ông u ám nói: “Tiểu cô nương, tôi khuyên cô nên thông minh một chút, tôi từng trải nhiều hơn cô.”
Lâm Thanh Dung không sợ hãi chút nào nhìn xem ông ta, mỉa mai: "Chắc chắn như vậy nha, ngài sẽ chết trước tôi.”
"Con của ta, ta biết, nó cùng cô chỉ là chơi đùa." Cha Lục tăng thêm lực đạo: "Cô nói một con số, chia tay với nó, hôm nay coi như ta chưa từng gặp cô.”
"Tôi nói, tôi không thiếu tiền."
Đôi mắt cha Lục hơi nheo lại, rất dọa người: “Cho cô thể diện mà cô lại không cần? Muốn chơi đùa cùng ta?”
"Tôt, dù sao "chơi đùa" ngài rất thành thạo." Lâm Thanh Dung cười cười, nhẹ nhàng nói: "Không bằng, lấy người nhà của ngày làm thẻ cược, ngài cảm thấy thế nào?"
"Cô cho rằng ta không dám động tới cô?"
"Ngài đương nhiên dám, ngài một tay che trời, có cái gì không dám làm?" Lâm Thanh Dung nói, cô thấy cha Lục tức giận đến gương mặt co rúm lại, trong lòng cực kỳ vui vẻ, bật cười.
Sau khi cười xong, cô nhìn cha Lục chằm chằm, từng câu từng chữ, nhấn nhá rõ ràng: “Ngài cứ việc ra tay, dù sao ngài chỉ có một đứa con trai, có thể kéo hắn cùng chết, rất đáng.”
"Lục Lệ Thành, ta muốn gia đình ngươi tan nát.”
Giọng nói của cô bình tĩnh, con ngươi đen bóng, nói hai câu liền ép cha Lục gắt gao chừng mắt, hận không thể giết chết cô.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cha Lục lập tức buông tay, cầm cái cốc giả vờ lấy nước, trong nháy mắt xoay người, cửa phòng bếp bị đẩy ra.
"Anh vừa mới nghe được động, không có chuyện gì chứ?" Lục Văn Thù bước vào đến, anh thấy cái cằm Lâm Thanh Dung sưng đỏ, lập tức đi tới: "Đụng phải cái gì rồi?”
"Ừm, đụng vào cánh cửa." Lâm Thanh Dung lẩm bẩm nói: "Cửa nhà anh chất lượng thật tốt.”
Lục Văn Thù đau lòng muốn chết, bọc đá lạnh cho cô trườm, còn trách móc cha Lục: “Cha ngươi cũng thế, rõ ràng là ở đây lại không nhắc nhở con dâu nhìn đường.”
"Là chính em không có chú ý nha." Lâm Thanh Dung đem anh kéo ra bên ngoài:"Được rồi, đi ăn cơm đi."
Cha Lục sắc mặt âm trầm.
Mẹ Lục nhìn thấy chiếc cằm của Lâm Thanh Dung cũng giật nảy mình, hỏi chuyện gì xảy ra, nếu không phải Lâm Thanh Dung cản, Lục Văn Thù còn muốn nói cho cha mình một trận.
Lúc cơm bưng lên, Lục Văn Thù hỏi mẹ Lục: "Mẹ, người con dâu này mẹ có hài lòng không?"
"Ghê gớm, kêu thân mật như vậy." Mẹ Lục trêu ghẹo: "Nếu mẹ không hài lòng thì sao?"
Lục Văn Thù nhấn mạnh nói, "Mẹ, đây là con đã phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới kiếm được người con dâu này cho mẹ, toàn thế giới không tìm được người thứ hai tốt như vậy, mẹ nhất định phải hài lòng.”
Mẹ Lục cười nói: "Mẹ đùa con thôi, mẹ rất hài lòng."
"Hài lòng là tốt, bởi vì ——" Lục Văn Thù từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương: "Chúng con muốn đính hôn!"
Sự việc diễn ra đột ngột, mẹ Lục và cha Lục đều sững sờ, ngay cả Lâm Thanh Dung cũng thế.
Lâm Thanh Dung rất khiếp sợ.
Cô đối Lục Văn Thù là chữa đúng bệnh, chỉ là muốn ở bên anh để thực hiện kế hoạch báo thù, không nghĩ tới Lục Văn Thù sẽ đưa cô về ăn cơm, còn lấy ra một chiếc nhẫn, những điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
Lục Văn Thù lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, giọng nói hiếm khi được nghiêm túc như vậy: “Thanh Dung, anh thật sự rất thích em, mỗi lần ở bên em làm anh luôn có cảm giác muốn sống cùng em suốt cuộc đời, nhưng anh lại có một chút bài xích kết hôn, nếu như em không để ý, chúng liền đính hôn trước, chờ khi...”
"Hồ đồ!" Cha Lục đập mạnh lên bàn một cái, ngắt lời tỏ tình sâu đậm của Lục Văn Thù: “Văn Thù, con bây giờ nên lấy sự nghiệp làm trọng, tập trung quản lý công ty.”
Lục Văn Thù nói: "Đính hôn cũng không có ảnh hưởng đến sự nghiệp của con."
Cha Lục nhấn mạnh nói: "Không được! Tính tình con quá ham chơi, đính hôn khó tránh khỏi phụ lòng người ta.”