Mục lục
Vợ yêu của nam thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 453: DẠ DÀY CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY THẬT LỚN, VĨNH VIỄN CŨNG ĂN KHÔNG NO




CHƯƠNG 453: DẠ DÀY CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY THẬT LỚN, VĨNH VIỄN CŨNG ĂN KHÔNG NO

Nhưng Dương Yến cũng không vạch trần, chỉ cười nhẹ: “Chọn lại nam diễn viên rất tốn thời gian, cho dù đạo diễn Văn ông có thời gian, Hòa Tụng cũng không có nhiều tiền cho ông như vậy.”

Đạo diễn Văn sửng sốt một chút, lập tức nói: “Vấn đề tiền nong không thành vấn đề, bạn bè mà, đều giúp đỡ lẫn nhau cả.”

“Vậy tôi rất vinh hạnh, có thể trở thành bạn của đạo diễn Văn.” Dương Yến nhướn mày, bắt đầu nói đùa: “Tôi sợ công ty mình so với của tổng giám đốc Phương chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, đạo diễn Văn đừng coi thường là được.”

“Không đâu, không đâu!” Đạo diễn Văn có ngốc hơn nữa cũng nghe ra sự châm chọc của Dương Yến lúc này, giọng điệu lấy lòng: “Tôi muốn kết bạn với tổng giám đốc Dương còn không kịp nữa là!”

Dương Yến bưng cốc cà phê nóng lên định uống, sợ đối với thai nhi không tốt, lại bỏ xuống.

Chờ sau khi đạo diễn Văn có chút tôn trọng đối với mình, cô mới không nhanh không chậm nói: “Nam diễn viên đắt giá Hòa Tụng cũng mời không nổi, vừa vặn Hòa Tụng có hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương, tổng giám đốc Phương muốn giúp Hòa Tụng chúng tôi một phen.”

Đạo diễn Văn ngẩn người, nhìn Phương Tinh Nghị, chần chờ nói: “Tổng giám đốc Phương muốn diễn... nam diễn viên?”

“Ừm.”

Mọi người đang ngồi vây quanh trước bàn sau khi nghe Dương Yến nói, cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Má ơi!

Tổng giám đốc Phương, loại nhân vật lớn này cách bọn họ rất xa, ngay cả trên tạp chí tài chính và kinh tế cũng rất ít khi thấy anh, bây giờ anh lại đứng ở trước mặt bọn họ, còn muốn làm việc cùng bọn họ trong hai tuần!

Ngay cả đạo diễn Văn cũng sợ ngây người.

Ông biết Hòa Tụng có hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương, tưởng tổng giám đốc Phương đến xem thôi, không nghĩ rằng...

Đạo diễn Văn lại trộm nhìn Dương Yến vài lần, trong lòng nghĩ tổng giám đốc Phương bận rộn như vậy, có thể bỏ công tác mà đến đây, không đơn giản là bởi vì Hòa Tụng và tập đoàn nhà họ Phương có hợp tác, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.

Trước đây còn có mấy người truyền tin tổng giám đốc Phương cùng Dương Yến từng bên nhau, ông còn không tin.

Phì, bây giờ thì tin rồi!

Phản ứng của mọi người khi nghe thấy tin này cũng không khác so với phỏng đoán của Dương Yến lắm, ánh mắt cô sắc bén, thấy có mấy người đang điên cuồng ấn di động, vẻ mặt hưng phấn, dường như đang truyền đi tin tức gì đó.

Dương Yến nhìn qua Phương Tinh Nghị.

Cô thấy được, có lẽ Phương Tinh Nghị cũng thấy được, muốn để anh nói hai câu, lại phát hiện Phương Tinh Nghị đang trả lời mail, rất bận rộn, không chú ý đến những việc khác.

“...”

Dương Yến đề cao âm lượng nói với mọi người: “Tổng giám đốc Phương tuy có tham gia diễn trong bộ phim ngắn này, nhưng không lộ mặt.”

“Việc anh ấy đến đây cũng giữ bí mật, hy vọng mọi người phối hợp một chút. Biên kịch nhớ xem kỹ kịch bản, có chỗ nào xuất hiện mặt nam chính thì bỏ đi.”

Thấy có người còn đang nghịch di động, ánh mắt cô trầm xuống, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý: “Ella, giúp tôi chuẩn bị một phần hợp đồng bảo mật, trước tám giờ sáng mai gửi cho tôi.”

“Được, tổng giám đốc Dương, cô gửi nội dung chi tiết vào tin nhắn cho tôi nhé.”

Sau khi Dương Yến cúp điện thoại, thấy hai người kia lặng lẽ cất di động, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi mọi người, tôi chỉ sợ chuyện tổng giám đốc Phương đến đây bị đăng video hoặc ảnh lên mạng, mọi người vẫn nên ký bản hợp đồng bảo mật thì hơn.”

Tất cả mọi người không dám hé răng.

Phương Tinh Nghị nhìn như còn đang nghiêm túc xem mail, không chút quan tâm đến việc đang diễn ra, nhưng môi mỏng lại khẽ nhếch lên.

Sau khi bầu không khí trở nên tốt hơn, đạo diễn Văn giới thiệu vài người cho Dương Yến.

Trong số bảy người, có ba người là Dương Yến tự mình chọn lựa, giáo viên phụ trách trang phục, phòng làm việc của bọn họ có hợp tác với truyền thông Tân Lệ, cũng quen biết đạo diễn Văn, quan hệ cũng không tệ.

Mọi người đều bắt tay chào hỏi với Dương Yến, thấy Phương Tinh Nghị đang bận, rất ăn ý không làm phiền anh.

Thật ra cũng không dám quấy rầy.

Đạo diễn Văn hỏi Dương Yến: “Tổng giám đốc Dương, nếu cô không yêu cầu gì khác, thì ngày mai bắt đầu quay, được chứ?”

“Có thể, tôi không có yêu cầu gì.”

Đạo diễn Văn nhìn sang Phương Tinh Nghị, muốn hỏi lại không dám, tựa hồ có chút sợ anh.

Dương Yến nhìn ra do dự của ông, liền thay Phương Tinh Nghị trả lời : “Tổng giám đốc Phương cũng không có yêu cầu gì. Nhưng việc tổng giám đốc Phương có chút bận, phiền đạo diễn Văn nói qua lịch trình quay hàng ngày một chút, để tổng giám đốc Phương có thể sắp xếp cho tốt.”

“Được!” Đạo diễn Văn rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cuộc họp ngắn gọn kết thúc, mọi người đều rời đi.

Lúc rời đi thời gian buổi chiều vẫn còn sớm, chi bằng đi ra ngoài chơi, nghe nói ngọn núi phía sau homestay có một cái giếng rất thiêng, uống nước giếng bên trong thì có thể sinh đôi.

Dương Yến cũng chuẩn bị rời đi, thấy Phương Tinh Nghị còn đang bất động ngồi đó, nhịn không được hỏi: “Tổng giám đốc Phương, anh không quay về sao?”

“Còn mấy mail phải trả lời.”

Cô ồ một tiếng, sợ mình vừa đi, người đàn ông này lại quá tập trung xử lý công việc mà bị người ta chụp trộm đăng lên mạng, sẽ cho cô gặp mấy rắc rối không cần thiết, vì thế yên lặng ngồi trở lại.

Dương Yến gọi nhân viên phục vụ đến, gọi mấy chiếc bánh ngọt và một ly hồng trà.

Vừa ăn vừa chờ.

Chờ Phương Tinh Nghị xong việc ngẩng đầu, chỉ thấy Dương Yến còn đang ngồi bên cạnh mình, trên bàn đặt mấy đĩa bánh ngọt trống rỗng, còn dư lại một cái bánh ngọt trà xanh, cũng bị Dương Yến nhanh chóng xử lý.

Miệng anh giật giật, giọng điệu lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: “Lúc trước ở trên máy bay, không phải em đã ăn rất nhiều đồ ngọt sao?”

“Không nhiều lắm, chỉ có mấy miếng bánh ngọt và hai cái bánh pudding mà thôi.” Dương Yến quay về ăn nốt miếng bánh trà xanh cuối cùng rồi lau miệng: “Qua hơn ba tiếng rồi, bụng đói từ sớm rồi.”

“...”

Phương Tinh Nghị nghĩ, dạ dày của người phụ nữ này thật lớn, vĩnh viễn cũng ăn không no.

“Đúng rồi, tôi gửi kịch bản qua cho anh.” Dương Yến mở di động ra, gửi kịch bản qua tin nhắn cho anh: “Biên kịch chắc còn muốn sửa một chút, nhưng anh làm quen trước cũng tốt.”

Kịch bản Phương Tinh Nghị sớm đã xem qua, nhưng để Dương Yến không phát hiện dị thường, vẫn trả vờ xem.

Sau đó hỏi cô: “Đều là em nghĩ ra?”

“Đúng.” Dương Yến gật đầu: “Trước kia họp với bọn họ, tôi cũng biết được mấy nội dung cốt truyện phổ biến, lần này lại liên quan đến việc đánh cược, sợ thành tích không tốt sẽ làm mất cổ phần của công ty.”

“Tôi thử ngửi nước hoa kia trong một phút, nửa phút sau mới xịt nước hoa, mỗi lần ngửi lại cảm giác không giống nhau, cũng là lúc đó nghĩ ra nội dung vở kịch này.”

Nói xong, cô từ trong túi lấy ra lọ nước hoa mới.

Xịt lên giấy thử nước hoa, lắc lắc, rồi đưa cho Phương Tinh Nghị.

Lúc anh ngửi thấy mùi hương, Dương Yến nói: “Căn cứ mùi hương khác nhau của nước hoa, tôi đặt ra ba chủ đề từ cổ đại, dân quốc đến hiện đại, mỗi chủ đề là một phút.”

“Một nội dung chạy qua ba chủ đề, thời gian cũng không dài, nên lúc xem cũng không cảm giác nhàm chán.” Phương Tinh Nghị rất đồng ý đối với ý tưởng của cô: “Nhưng cái này rất khảo nghiệm tay nghề vận dụng ống kính của đạo diễn.”

Dương Yến ừ một tiếng: “Tôi đã xem qua tác phẩm tốt nghiệp của đạo diễn Văn, ông ấy rất biết cách vận dụng ống kính. Thật ra đạo diễn giống ông ấy cũng có không ít, nhưng tài chính của Hòa Tụng hữu hạn, chỉ có thể cùng ông ấy hợp tác.”

“Em có ý tưởng rất sáng tạo.” Phương Tinh Nghị hít mùi hương hoa quả nhẹ nhàng kia, mỉm cười: “Lần này Hòa Tụng đã mua được bảo vật. Mùi nước hoa này rất dễ chịu, hơn nữa có video quảng cáo này, nếu tuyên truyền tốt, năm nay Hòa Tụng dựa vào phần lợi nhuận đó, có thể nhân lợi nhuận lên gấp vài lần.”

“Tất nhiên, trở về tôi nhất định phải chú trọng vào hoạt động tuyên truyền.” Dương Yến nói: “Ý tưởng của tôi tốt, chủ yếu là do nước hoa này thật sự rất dễ ngửi, ngay cả người kén chọn như tổng giám đốc Phương cũng thích.”

Phương Tinh Nghị nhướn mày: “Cô Dương à, em đừng hiểu lầm, tôi chỉ thấy nó dễ ngửi, cũng chưa nói thích mùi nước hoa này.”

Dương Yến lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy anh thích mùi gì? Mùi nhang?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK