CHƯƠNG 12: TIỆC ĐẦY THÁNG
Khi Dương Yến thất thần thì tiếng nước chảy trong buồng tắm đã dần dừng lại, truyền tới tiếng bước chân, cô nhanh chóng để lại điện thoại vào túi, vờ như đang nhặt quần áo.
“Em đến đây làm gì?” Nhìn thấy Dương Yến xuất hiện trong phòng dành cho khách Phương Dịch Chung kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía quần áo cô đang cầm, sau khi không nhìn thấy gì mới lại thả lỏng.
Sắc mặt Dương Yến vẫn như bình thường, cười đưa quần áo cho anh ta: “Em thấy anh không ở phòng ngủ chính thì đến đây xem xem, muốn hỏi anh về tiệc đầy tháng của con trai vợ chồng em họ, chúng ta gửi phong bì bao nhiêu thì đủ.”
“Hai nhà chúng ta là họ hàng thân thiết, em để 264 triệu đi.”
Con số này không nhỏ nha.
Dương Yến che đi ánh mắt khác thường, mím môi rồi nói: “Em thấy cũng được, nhưng Phương Dịch Chung, anh cũng biết mẹ em phải vào viện nên em cũng không còn bao nhiêu tiền nên anh chuẩn bị tiền nhé.”
Nghe vậy sắc mặt Phương Dịch Chung thay đổi, theo bản năng nói: “Tiền lương một năm của bộ phiên dịch không phải rất cao sao? Mẹ nhập viện có thể tiêu bao nhiêu chứ?”
Anh ta thấy Dương Yến vẫn nhìn chằm chằm mình thì biết đã nói sai rồi.
Nhanh chóng dùng một nụ hôn để dỗ dành: “Vợ à, ý anh là chuyện trước kia đều do em phụ trách, anh không hiểu gì hết, lần này vẫn nên là em phụ trách thì hơn.”
“Phương Dịch Chung, tiền lương của em tuy cao nhưng đa phần đều đưa mẹ rồi.” Dương Yến đè nén cảm xúc trong lòng: “Nếu không thì lấy từ chỗ mẹ cũng được, 264 triệu em không lấy được.”
Khuôn mặt Phương Dịch Chung cứng ngắc, anh ta không ngờ một người dễ nói chuyện như Dương Yến, lần này thái độ lại cương quyết như vậy.
Anh ta cũng không ép, gật đầu nói đến lúc đó sẽ tự đi rút tiền.
Thấy giấy tờ trong tay Dương Yến, Phương Dịch Chung hỏi: “Cái gì vậy, đưa cho anh sao?”
Nói xong, Phương Dịch Chung định cầm lấy xem, Dương Yến rụt tay lại phía sau.
“À, là giấy tờ phiên dịch ấy mà.” Dương Yến thờ ơ nói: “Em không tìm được bút máy trong phòng ngủ nên cầm giấy tờ đến đây.”
Phương Dịch Chung cũng không hoài nghi lời cô: “Bút máy trong tủ đầu giường.”
“Em biết rồi, giấy tờ ký xong rồi, anh nghỉ ngơi đi, em về phòng đây.”
Sau khi về phòng, Dương Yến liền sụp đổ.
Dương Yến ngẫm lại trước kia mình đúng là khờ, vì nghĩ rằng bản thân trèo cao bám vào nhà họ Phương nên làm gì cũng dè dặt, mẹ chồng tổ chức tiệc trà xã giao, họ hàng tổ chức tiệc sinh nhật gì đó, mọi chi phí đều do cô chi trả.
Hôm nay vì mẹ nhập viện cô không còn nhiều tiền nên mới bảo Phương Dịch Chung tự chuẩn bị phong bì cho nhà em họ anh ta, vậy mà anh ta lại trách cô vì sao không có tiền?
Đúng là nực cười!
Anh ta cầm tiền đi mua đủ thứ đồ cho tuesday, còn tiền của cô lại phải chi cho nhà anh ta sao?
Nghĩ đến nội dung tin nhắn vừa đọc được, còn có thái độ của Phương Dịch Chung, Dương Yến hung hăng nắm chặt đơn ly hôn trong tay, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Phương Dịch Chung và tiểu tam trăm phương ngàn kế tính toán cô, cô cũng nên “đáp lễ” tử tế!
...
Rất nhanh đã đến ngày đầy tháng cháu họ Phương Dịch Chung.
Dương Yến tỉ mỉ trang điểm rồi cùng Phương Dịch Chung và mẹ chồng đến chúc mừng.
Sau khi đến nơi, Dương Yến mới phát hiện em họ tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai tại một khách sạn rất nổi tiếng ở thành phố hơn nữa phí cũng cao thì trong lòng kinh ngạc.
Em họ Phương Dịch Chung tự mở một công ty vận chuyển, mỗi tháng tiền ra tiền vào cũng không ít nhưng tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai ở khách sạn một bàn 60 triệu, có phải quá xa xỉ rồi không?
Lục Liên cũng biết khách sạn này cao cấp.
Cho nên khi nhìn thấy cháu dâu bế con đứng ở cửa lớn tiếp đón khách khứa liền đi lên trước cười nói: “Aiya Khiết Khiết, tiệc đầy tháng con trai chọn nơi tổ chức đắt như vậy à?”
“Bác, mọi người đều là người nhà cả mà!” Cháu dâu miệng rất ngọt nói: “Mọi người có thể tới tham dự tiệc đầy tháng con trai cháu là cháu đã vui lắm rồi. Bữa cơm này có đắt hơn nữa cũng đáng.”
Dương Yến cười lạnh.
Người một nhà gì chứ, cô còn không hiểu em dâu Tô Khiết này sao?
Cô ta còn keo kiệt hơn cả bà mẹ chồng Lục Liên , nhận tiền người ta không bao giờ đáp lễ, lại còn ham hư vinh!
Quả nhiên, cô ta dừng một chút rồi vờ như không để ý: “Thực ra cháu cũng không muốn chọn khách sạn đắt như vậy đâu. Nhưng trước đó Phương Thái đã báo tin cho chú họ, muốn mời chú ấy tới tham dự yến tiệc đầy tháng con trai cháu, chú họ đồng ý rồi Phương Thái lại sợ khách sạn cấp thấp không lọt mắt chú nên mới bảo cháu chọn khách sạn này.”
Sắc mặt Lục Liên trở nên khó coi.
Đến cả Dương Yến cũng ngừng thở vài giây.
Người mà Phương Dịch Chung và Phương Thái gọi là chú họ, trừ Phương Tinh Nghị ra thì còn có thể là ai nữa.
Không thể nào, Phương Tinh Nghị bận rộn như vậy cho dù về nước cũng là lo chuyện công ty, rất ít khi để ý đến mấy người họ hàng này, sao có thể về tham gia tiệc đầy tháng con trai Phương Thái chứ?