CHƯƠNG 28: ĐOÁN KHÔNG RA TÂM TƯ CỦA ANH
Dứt lời, cô ôm thùng giấy rời khỏi thang máy, Phương Tinh Nghị bất ngờ nhìn xung quanh cô, đột nhiên cảm thấy rằng người phụ nữ này trông có vẻ cam chịu lại có miệng lưỡi sắc bén.
Dương Yến ôm thùng giấy trở lại căn hộ.
Phòng khách hơi bừa bộn, đầy những thùng giấy, cô sắp xếp đồ đạc và làm việc một lúc, sau đó lấy một chai nước từ trong tủ lạnh, đứng trên ban công để hóng gió.
"Hả?" động tác Dương Yến uống nước dừng lại.
Cô thấy rõ ràng, có một chiếc ô tô màu đen có rèm che đậu trên đường băng qua vành đai xanh, cửa sổ phía sau xe được hạ xuống một nửa, để lộ một bộ tây trang tinh sảo, nhìn lên trên, đó là một khuôn mặt đẹp trai.
Là Hứa Cung Diễn!
Bởi vì Dương Yến quá khiếp sợ, sợ tới mức chai nước cơ hồ cầm không xong, người đàn ông trong xe tựa hồ đang đợi người, chỉ chốc lát sau, một phụ nữ trẻ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong tòa nhà chung cư đằng kia.
Hứa Cung Diễn chu đáo mở cửa sau, người phụ nữ bước vào, sau đó chiếc xe rời đi.
Dương Yến đứng trên sân thượng hồi lâu, cô không nghĩ tới Hứa Cung Diễn cách mình gần như vậy, còn có một người bạn gái, anh đã có bạn gái, vì sao còn muốn gởi hoa sơn trà cho mình?
Hứa Cung Diễn đến nước Z, là vì bạn gái này sao?
. . . . .
Dương Yến cho rằng Hứa Cung Diễn sẽ thu tay lại, không nghĩ tới sau kỳ nghỉ đến công ty, trên bàn làm việc của cô, bày hoa sơn trà trắng như trước, theo đồng nghiệp nói, đưa tới đúng giờ cô nghỉ ngơi.
Cô đoán không ra Hứa Cung Diễn có ý tứ gì.
"Dương Yến, gần đây cô đắc tội Tần Mai Nghi sao?" Ngay khi Dương Yến cầm hoa sơn trà nghĩ xuất thần thì đồng nghiệp ngồi bên cạnh Dương Yến quay cái ghế tới, hỏi Dương Yến một câu.
Dương Yến hỏi: " Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt đồng nghiệp cổ quái, ấp úng, yêu cầu cô kiểm tra hệ thống nội bộ.
Dương Yến mở ra xem xét, là về chuyện của cô.
Tần Mai Nghi đã gửi email vào lúc chín giờ sáng nay, nói rằng một đồng nghiệp đã báo cáo về Dương Yến, nói rằng khi cô đi ra ngoài để thảo luận về việc kinh doanh với các nhà lãnh đạo, cũng đã thu tiền riêng của khách hàng, cô muốn sa thải Dương Yến.
Kèm theo là một vài bức ảnh, một trong số đó là Dương Yến nhận được một cái phong bì phồng lên từ một người đàn ông, với nụ cười trên mặt cả hai, như thể đang nói về điều gì đó.
Xem qua có hơn một ngàn người, gần như tất cả nhân viên cao thấp của Phương Thị đã đọc email này.
Ra tay sao?
Dương Yến không có kinh sợ chút nào, bên môi còn lộ ra một nụ cười vui vẻ, cô gửi một tin nhắn cho phóng viên, sau đó bình tĩnh rời khỏi bộ phận, đi đến phòng kế hoạch.
Khi cô đến phòng kế hoạch, cô thấy Tần Mai Nghi đang gom mọi người từ bộ phận lại với nhau, giới thiệu với họ Lâm Thanh Dung mới tới, với một nụ cười tinh tế trên khuôn mặt.
Trong số các nhân viên phòng kế hoạch, Dương Yến cũng không nhìn đến Phương Dịch Chung.
Dương Yến đi trên giày cao gót, người chưa tới, giọng nói tới trước: "Tần quản lí."
Lập tức, ánh mắt mọi người trong phòng kế hoạch nhìn về phía Dương Yến, kể cả Tần Mai Nghi, Tần Mai Nghi thấy bộ dáng Dương Yến bình tĩnh, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác.
Rất nhanh Dương Yến liền không cười được!
Tần Mai Nghi hỏi: "Dương Yến, cô có chuyện gì ở phòng kế hoạch không??"
"Về chuyện e-mail." Dương Yến nói: "Tiêu quản lí, người đàn ông kia là nhà nhiếp ảnh, lúc trước anh ta và tôi đi cùng Lưu quản lý ra ngoài chụp ảnh, chỉ là đem ảnh chụp cho tôi, cũng không phải tiền tham ô."
Tần Mai Nghi hừ một tiếng: "Lúc ấy chỉ có cô và anh ta, cô nói anh ta là nhà nhiếp ảnh, vậy anh ta chính là nhà nhiếp ảnh! Nhưng đôi mắt của mọi người không bị mù, cái bọc kia cũng không giống như ảnh chụp."
"Tôi có thể mời nhà nhiếp ảnh đi theo, để cho nhà nhiếp ảnh giải thích."
"Cho dù cô nói rất đúng, vậy thì thế nào?" hai tay Tần Mai Nghi ôm ngực, trong mắt hung hăng cười: " Tôi rất không hài lòng với thái độ làm việc của cô, vì vậy tôi muốn sa thải cô!"
"Tần quản lí, cô đối với tôi bất mãn, cô có thể nói với quản lý của tôi." Dương Yến nhìn xuống: "Tôi nghe nói, không thể quản lý mọi thứ giữa các phòng ban trong công ty."
"Tôi nói qua với quản lý của cô, anh ta đi công tác thì cho tôi chăm sóc." tâm tình Tần Mai Nghi muốn dí Dương Yến vào chỗ chết không thể chờ đợi được: "Hay là cô nhanh trở về thu dọn đồ đạc đi!"
Trong lòng Dương Yến cười lạnh.
Tần Mai Nghi thật giỏi, không chỉ quản lý nhiều bộ phận, mà còn nói dối, cô ấy không biết quản lý của họ sao? Bao che khuyết điểm là nhất. Tần Mai Nghi dám làm điều này, quản lý đã phải trở mặt với bộ kế hoạch.
Lúc này, đồng nghiệp mới tới phòng kế hoạch không nhịn được nói: "Quản lý, đó là lỗi của cô chứ?"
"Lâm Thanh Dung, cô biết mình đang nói cái gì không!" Tần Mai Nghi không nghĩ tới người mới tới mà dám thay Dương Yến nói chuyện, bắn tới ánh mắt sắt bén: "Không phải chuyện của cô, cô không cần phải giảng hòa!"
Đối với Tần Mai Nghi trách cứ, Lâm Thanh Dung không sợ chút nào, chậm quá nói: "Nếu cô ta ở trong phòng ban của chúng ta thì không sao, nhưng cô ta lại là người của phòng dịch thuật. Mặc dù tôi mới nhập chức, tôi cũng biết rằng trong công ty không thể xen vào việc của các phong ban khác được
"Thái độ cô ấy công tác không tốt, có thể chờ người giám sát của mình trở về xử phạt cô, nếu không thì chính là bộ phận nhân sự sẽ chịu trách nhiệm, cô tới trông nom thật giống như cô cùng cô ấy có cừu oán, đang chờ thời cơ để trả thù cô ấy.."
Tần Mai Nghi đang tươi cười cứng ngắc lại: "Tôi và cô ta có thù oán gì chứ?"
"Vậy tại sao cô lại sa thải cô ấy?" Lâm Thanh Dung đẩy cặp kính tròn, rất buồn bực: "Hơn nữa, nếu người giám sát xen chân vào ciệc của các phòng ban, không giải thích với phó chủ tịch mà nói..., thì khá là nghiêm trọng đó?"
"Đủ rồi!" Sắc mặt Tần Mai Nghi vô cùng khó coi, người mới này quả thực làm cho cô mất hết mặt mũi: "Phòng kế hoạch của tôi sẽ không chấp nhận cô, cô đi với cô ấy đi!"
"Tần quản lí." Dương Yến mấp máy môi, lên tiếng.
Mặc dù người mới này giúp cô nói chuyện, cô rất cảm kích, bất quá cô cũng không muốn người mới bởi vì chuyện này bị mất công việc, Phương Thị nổi danh không dễ vào, hơn nữa trò hay còn đang ở phía sau.
Chỉ là mới mở miệng, Lâm Thanh Dung liền cho cô một ánh mắt "Đừng lo lắng", như thể có biện pháp đối phó, Dương Yến không còn cách nào khác ngoài việc nhìn cô trở về chỗ ngồi của mình để thu dọn đồ đạc.
Lâm Thanh Dung ôm một chậu cây hành tây, nói với Tần Mai Nghi một cách nghiêm túc: "Quản lí, đây chính là cô để cho tôi đi, không phải tự tôi đi, tôi đi đây!"
Sắc mặt Tần Mai Nghi tái nhợt.
Sau khi rời khỏi phòng kế hoạch cùng nhau, Dương Yến nhịn không được hỏi: "Cô ta đuổi cô đi, cô đi sao?"
"Đó là đương nhiên, dù sao tôi cũng không quen nhìn cô ta như vậy." Lâm Thanh Dung bĩu môi: "Cô ta như vậy cô cũng thấy đấy, thời gian dưới quyền cô ấy khẳng định không tốt, hơn nữa..."
Cô kéo dài giọng, mỉm cười bí ẩn với Dương Yến: "Cô đừng quên, là Phương Thị chủ động mời tôi, tôi không ở Phương Thị, khẳng định có người gọi điện thoại hỏi tôi, cô nói đến lúc đó ai không may hả?"
Dương Yến ngẩn người, nhịn không được cười rộ lên.
Dương Yến trở lại bộ phận để đóng gói đồ đạc, một số đồng nghiệp đã đến và hỏi cô chuyện gì đang xảy ra, hoặc yêu cầu cô cúi đầu xin lỗi Tần Mai Nghi. Quên đi, cô chỉ cười cười.
Không vội, trò hay sắp tới.
Khi xuống thang máy, Dương Yến và Lâm Thanh Dung gặp nhau một chút.
Dương Yến biết rõ Lâm Thanh Dung là được Phương Thị đặc biệt mời, mới đến Nam Thành, Dương Yến nói có rảnh mang cô ta dạo chơi Nam Thành, Lâm Thanh Dung liên tục vội vàng đồng ý.
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi, hai nhân viên nam cười cười nói nói tiến đến, tựa hồ đang tám chuyện.
"giám đốc Phương này cũng quá thảm."
"Đúng vậy, may chân vẫn còn, không có xảy ra chuyện lớn."
"..."
Dương Yến thấy bọn họ nhắc tới " giám đốc Phương ", nhớ tới giám đốc và phó giám đốc của công ty, Phương Dịch Chung là một trong những người họ Phương, nhíu mày, cười hỏi: "Tôi xin lỗi, chuyện gì đã xảy ra với giám đốc Phương vậy?"
"A, là Dương Yến!" Dù sao bộ phận dịch thuật thường xuyên xuống lầu đi lại, không ít người vẫn biết Dương Yến, một người trong hai nhân viên nam đó nhận ra Dương Yến, anh tiếc hận nói: "Nghe nói buổi sáng giám đốc Phương xảy ra tai nạn xe cộ rồi, trên mặt nhiều vết trầy xước, hai chân cũng thiếu chút nữa tàn phế."